Huyền Chiến Lịch năm 2932, tháng tư, Quận trưởng Phong Hải ngoài ý muốn vẫn lạc, Thánh Lan Tộc gây chiến thảm khốc, xâm nhập ba châu.
Hắc Thiên Tộc với quy mô lớn đã tấn công Hoàng Đô đại vực.
Tình thế tại Phong Hải Quận trở nên khẩn cấp, nguy kịch.
Vào tháng sáu cùng năm, Phong Hải Quận một mình chống đỡ được gần hai tháng, nhưng phía bắc tiền tuyến bị tan vỡ.
Cung chủ Phụng Hành Cung, Lý Vinh Du, cùng với Cung chủ Ti Luật Cung, Trương Hằng Thư, đều tử trận.
Diêu Thiên Yến mất tích, minh quân thương vong vô số, toàn khu vực tan tác trong phạm vi hai mươi vạn dặm.
Ngay sau khi phía bắc thất thủ, Tây Bộ chiến khu cũng sụp đổ.
Cung chủ Chấp Kiếm Cung, Khổng Lượng Tu, tử trận trên chiến trường.
Phong Hải Quận với mười vạn nhân tộc rơi vào tình thế nguy hiểm.
Đệ thất hoàng tử đã vượt qua sự phản đối của nhiều người, quyết tâm hướng về Phong Hải.
Sau khi phá vỡ vòng phong tỏa dày đặc của Hắc Thiên Tộc, cuối cùng ngài đáp xuống Phong Hải Quận.
Đệ thất hoàng tử dùng uy lực mạnh mẽ, dẫn đầu sáu nghìn vạn đại quân hoàng đô Nhân tộc.
Ngài kết hợp sức mạnh của Huyền Năm Cung, và dùng bốn mươi chín soái của Đông Thắng làm mũi nhọn, càn quét khắp chiến khu phía bắc.
Ngài đã tiêu diệt bảy trăm vạn địch tu của Thánh Lan Tộc, dựng lên một phòng tuyến không thể phá vỡ bằng máu thịt của kẻ địch.
Sau đó, ngài tiếp tục hành quân dưới ánh trăng sao, dẫn đầu hai mươi bảy soái và một trăm mười ba đại tướng, cưỡi tứ trảo kim long, hướng đến tiền tuyến phía tây.
Trong lúc Phong Hải Quận đang đối diện sinh tử, đệ thất hoàng tử đã đích thân đối đầu với hai đại vương triều Nguyệt Linh và Nguyệt, khiến cả hai hoàng đế trọng thương.
Trong trận chiến này, đệ thất hoàng tử không chỉ gây thương tích nghiêm trọng cho hai vị hoàng đế, mà còn tiêu diệt hơn sáu trăm vạn quân địch tại chiến khu phía tây.
Máu hoàng gia đã nhuộm đỏ bầu trời.
Ngài không ngại nguy hiểm bản thân, hợp lực cùng các soái lĩnh triển khai bí thuật cấm kỵ của Nhân tộc, phong ấn bán châu địa, ngăn chặn sự lan tràn của vực bảo Hắc Thiên Tộc.
Nhờ đó, ngài đã cứu vớt Tây Bộ chiến khu khỏi sự tan tác.
Sau đó, ngài tập hợp lại tàn quân ở Tây Bắc, thành lập mặt trận thống nhất với ngàn vạn đại quân và tu sĩ Nhân tộc của Phong Hải Quận.
Ngài bảo vệ biên giới Phong Hải, đồng thời phái ba soái và mười tướng dẫn dắt một phần đại quân hoàng đô phân bố khắp Phong Hải Quận, tiêu diệt Hắc Y Vệ và các thế lực loạn lạc.
Cả Phong Hải Quận tràn ngập khí thế, yêu ma run rẩy, tà sùng sợ hãi!
Từ đó, ác thế trong quận bị tiêu trừ, Nhân tộc dần trở lại thái bình.
Bách tộc hoan hô, thiên tộc tuân phục.
Tháng bảy cùng năm, sau khi Thánh Lan Tộc thất bại, chúng khởi xướng tổng tiến công, hình thành một đại quân khủng khiếp, áp sát Phong Hải.
Đệ thất hoàng tử, với tài năng xuất chúng, đã dùng chiến thuật lấy lui làm tiến, dụ địch xâm nhập và kích nổ Vũ Điền Châu, Khải Linh Châu địa hỏa.
Hành động này đã gây ra hàng loạt núi lửa phun trào, mặt đất rung chuyển, lan rộng khắp Lâm Lan, Thái Hòa, thiêu cháy bốn châu.
Bốn châu chìm trong bóng tối, chỉ còn lửa bất diệt tiếp tục ngập trời, đốt cháy cả mặt trăng.
Thánh Lan Tộc kêu rên không ngớt, tử vong vô số, cuối cùng bị ngăn chặn hoàn toàn.
Tin tức đại thắng này đến Phong Hải Quận, toàn bộ Nhân tộc đều vui mừng khôn xiết.
Quận Thừa nhiều lần dâng tấu, khẩn cầu hoàng tử tọa trấn quận đô, nhưng đều bị từ chối.
Chỉ sau đại thắng lần này, hoàng tử đồng ý, mang theo lòng trung thành của tướng sĩ, dẫn đầu ngàn vạn chiến tu đến quận đô sau bảy ngày.
Hiện nay, đã là ngày thứ ba trước khi hoàng tử khởi hành.
Tại biên giới Khải Linh Châu, trên phòng tuyến rộng một trăm vạn dặm dựa theo thế núi, Hứa Thanh lặng lẽ ngồi trên một tảng đá, nhìn về phía xa, nơi thiên địa gặp nhau.
Diện mạo của hắn bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Áo đạo bào của Chấp Kiếm Giả đã bị thay thế bằng áo giáp rách nát, tóc dài cũng đã cắt ngắn.
Toàn thân hắn bẩn thỉu, mùi máu tươi nồng nặc, đôi môi khô nứt không biết bao nhiêu lần.
Đôi mắt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi sâu đậm.
Phía trước, nơi ánh mắt hắn dõi theo, bầu trời mờ mịt, khói đen cuồn cuộn, từng mảnh đất xanh tươi giờ đã bị thiêu rụi, chỉ còn lại đen kịt, những tàn lửa vẫn còn đang cháy.
Trong cảnh hoang tàn trước mắt, có thể thấy vô số hài cốt cháy đen…
Hứa Thanh nhìn mà im lặng.
Cho đến khi tiếng bước chân phía sau vang lên, đó là Khổng Tường Long.
Trang phục của hắn không khác Hứa Thanh là bao, cả hai đều mệt mỏi, cô đơn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh, nhìn về phía xa xăm, giọng khàn khàn, trầm thấp: “Hứa Thanh, ngươi nên nghỉ ngơi đi, ta sẽ thay ngươi trông giữ phòng tuyến.
Khi ta gặp đại sư huynh của ngươi, hắn bảo ta gọi ngươi về nhanh.”
“Sáng nay phó cung chủ tìm ta, nói ba ngày sau sẽ cùng hắn trở về quận đô, cũng nhắc đến ngươi.”
“Thư Lệnh Ti đã không còn ở đây, ngươi ở lại cũng không có ích gì, nên ta đã giúp ngươi đồng ý.”
Khổng Tường Long nói với giọng đều đều, không hề có bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Hứa Thanh lặng lẽ đứng dậy, nhìn quanh phòng tuyến kéo dài.
Đa số những người ở đây đều là tu sĩ Nhân tộc của Phong Hải Quận, còn đại quân hoàng đô đóng trại ở xa hơn, tại phòng tuyến thứ hai.
Một hồi lâu sau, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, vỗ nhẹ lên vai Khổng Tường Long, rồi lấy ra một bầu rượu, đặt bên cạnh.
Đó là bầu rượu còn lại hơn một nửa sau khi hắn canh giữ tại đây suốt một ngày một đêm.
Khổng Tường Long cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn.
Khi Hứa Thanh quay người rời đi, Khổng Tường Long bất ngờ lên tiếng: “Hứa Thanh, ngươi có thấy thân ảnh kia không…”
Hứa Thanh nhắm mắt, gật đầu nhẹ.
Khổng Tường Long im lặng một lúc lâu rồi nói với giọng trầm khàn: “Ngươi nghĩ sao về vị hoàng tử đó?”
“Là một kẻ ngoan độc.” Hứa Thanh khàn giọng đáp.
Trong đầu Hứa Thanh hiện lên cảnh tượng lưới pháp bảo cấm kỵ của quận đô tan vỡ trước đây, tứ trảo kim long từ trên trời hạ xuống cùng với bóng dáng của người ngồi trên đó.
“Làm nổ hai châu Địa Hỏa, việc này lão đầu tử… việc này Cung chủ đã bắt đầu tiến hành từ trước, vì vậy luôn phải sắp xếp lại Nhân tộc của hai châu.
Nhưng vị hoàng tử này, quá ngoan độc, trong mắt hắn chỉ có chiến thắng, chỉ có danh tiếng, hoàn toàn không quan tâm đến mạng sống của con người!”
Hứa Thanh im lặng.
“Hứa Thanh, ngươi đã xem chiến báo chưa?
Trong đó ca ngợi những chiến công vĩ đại, nói rằng hắn đã trọng thương hai vị hoàng đế, thật là giỏi trọng thương lưỡng hoàng!”
“Và còn vị hoàng tử này, nếu hắn đến sớm hơn một chút, chỉ cần sớm hơn một nén nhang thôi…”.
Khổng Tường Long cười thảm, không nói tiếp mà uống một ngụm lớn rượu trong bầu, rồi vẫy tay ra hiệu cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh đứng yên lặng một lúc lâu, rồi mới rời đi.
Kể từ khi Cung chủ tử trận, đã một tháng trôi qua.
Sự xuất hiện của đệ thất hoàng tử đã khiến cho Thư Lệnh Ti không còn tồn tại ý nghĩa.
Nó đã bị lãng quên, và Hứa Thanh cùng các Chấp Kiếm Giả cũ của Thư Lệnh Ti đều bị điều động ra chiến trường.
Qua nhiều trận chiến ác liệt, Hứa Thanh đã tự mình cảm nhận được phong cách làm việc của vị đệ thất hoàng tử này.
Chỉ cần đạt được chiến thắng, hắn không tiếc bất kỳ giá nào.
Đúng như lời Khổng Tường Long nói, nhân mạng trong mắt hoàng tử chẳng là gì cả.
Mặc dù ở Vũ Điền và Khải Linh vẫn còn hơn phân nửa dân cư Nhân tộc chưa kịp rút lui, nhưng khi thời cơ chiến đấu đến, hắn vẫn quyết định kích nổ Địa Hỏa.
Thánh Lan Tộc chết rất nhiều trong tháng qua, nhưng nhân tộc cũng không ít.
Đặc biệt là ở chiến khu phía tây của quận Phong Hải cũ, nơi quân tiên phong luôn bị tiêu diệt nhiều nhất.
Hiện giờ, số lượng quân còn lại không nhiều, và họ liên tục bị phân tán vào các quân đoàn khác.
Tuy nhiên, qua những cuộc chiến này, họ đã trở thành những chiến binh tinh nhuệ.
Như Hứa Thanh và Khổng Tường Long, cả hai đã tham gia vào nhiều trận đánh.
Nhờ sự bảo hộ của phó Cung chủ, họ mới miễn cưỡng tránh được vài nhiệm vụ chết chóc.
Giờ đây, họ thuộc về quân đoàn số 4, dưới trướng của tướng thứ ba, thuộc về soái thứ mười bảy của đại quân Nhân tộc hoàng đô.
Họ chịu trách nhiệm trấn giữ một phần của phòng tuyến này.
Trời đã về hoàng hôn, những tia nắng còn sót lại chiếu xuống từ xa, xuyên qua Hắc Vân, nhuốm màu nâu và đổ bóng lên con đường núi trước mặt Hứa Thanh.
Hứa Thanh lặng lẽ bước đi, cho đến khi trở về quân doanh trong thung lũng gần đó.
Ở đây có mấy trăm tu sĩ, phần lớn là những người sống sót từ Tây Bộ chiến khu Nhân tộc.
Dù số lượng không nhiều, nhưng mọi người đều im lặng.
Tất cả đều đầy thương tích, có người đang chữa lành, có người ngồi lặng thinh, có người ngẩn ngơ, và còn rất nhiều thi thể chồng chất, chưa được xử lý.
Khi Hứa Thanh tiến vào, một số người ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong đó có Chấp Kiếm Giả, có tông đệ tử, và cũng có những tu sĩ từng thuộc Thư Lệnh Ti.
Hứa Thanh lặng lẽ nhìn họ, và cả nhóm cũng im lặng nhìn lại.
Trong một lều bạt ở biên giới quân doanh, Hứa Thanh gặp đội trưởng.
Mặc dù cũng chật vật, áo giáp của đội trưởng đầy vết nứt, nhưng tinh thần của hắn lại rất tốt, cơ thể đã hồi phục.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Giờ đây, hắn ngồi xổm xuống, cầm một cái sừng màu đen, đặt vào miệng cắn thử như để kiểm tra độ cứng.
Bên cạnh hắn là một cái nồi hành quân, đang nấu sôi chút thịt, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
“Đại sư huynh, ta đã trở về.” Hứa Thanh bước vào lều.
Đây là lều của cả hai.
Mặc dù đệ thất hoàng tử rất nghiêm khắc trong chiến khu, nhưng sau khi nhiều Chấp Kiếm Giả tử trận, phó Cung chủ cùng với các Đại trưởng lão của Chấp Kiếm Đình đã nhiều lần dâng tấu, cuối cùng được hoàng tử đồng ý cho một số Chấp Kiếm Giả rời khỏi chiến trường, trở lại quyền sở hữu tông môn.
Tuy nhiên, việc rời đi chỉ được thực hiện từng nhóm.
Huyết Luyện Tử, cùng với các đệ tử của Thất Huyết Đồng đã mất hơn một nửa, là nhóm thứ tư rời khỏi chiến trường mười ngày trước.
Đội trưởng của Hứa Thanh, mặc dù là Chấp Kiếm Giả, không rời đi, mà được giao nhiệm vụ ở gần khu vực này.
Nhờ mưu trí, hắn đã được điều đến nơi của Hứa Thanh.
“Ta tính toán thời gian, biết là ngươi sẽ trở về lúc này, mau tới đây tiểu sư đệ, chúng ta mở tiệc nào.” Đội trưởng nhìn Hứa Thanh, cười ha ha, gọi hắn đến bên nồi.
“Hôm nay ban ngày ta đến quân doanh của đại quân hoàng đô, phát hiện họ ăn uống rất ngon, nên ta lấy một ít về đây.
Ngoài ra, ta còn thấy họ có vài con chiến thú của Thánh Lan Tộc.”
Đội trưởng chỉ vào nồi.
“Ngươi nếm thử đi,” Hứa Thanh nhìn đội trưởng một cái, trong lòng cảm thấy rất bội phục khả năng kết bạn của hắn.
Từ khi đại quân hoàng đô đến, đội trưởng cả ngày ra ngoài kết bạn, quen biết nhiều người và thu thập nhiều tin tức.
Thỉnh thoảng hắn còn mang về những thứ bổ dưỡng, vì thế Hứa Thanh không ngần ngại cầm một miếng thịt cho vào miệng.
Mùi vị rất ngon, hơn nữa, sau khi ăn xong, cảm giác ấm áp lan tỏa trong người, hóa thành linh khí nuôi dưỡng tu vi.
“Không tệ đúng không?” Đội trưởng cười đắc ý, ngồi xuống bên cạnh và cầm một miếng thịt bắt đầu ăn.
Vừa ăn, hắn vừa nói:
“Ta nghe lão Khổng nói, ba ngày nữa chúng ta sẽ trở về quận đô.
Cảm giác đã lâu rồi ta không trở về, lần này về, chúng ta phải đổi một chút đạo quả mà chúng ta đã lấy được.”
“Nghe nói, thứ đó ngay cả ở hoàng đô cũng là đồ tốt.” Đội trưởng nhìn quanh rồi thì thầm.
“Ta còn nghe được rằng chiến tranh tại hoàng đô đại vực vẫn đang tiếp diễn.
Hắc Thiên Tộc lần này toàn diện xâm lấn, còn nhiều tộc quần khác cũng đang rục rịch.
Chỉ có Phong Hải Quận là nơi duy nhất nhân tộc giành được chiến thắng.”
“Nghe nói chiến thắng ở đây đã khiến nhiều đại tộc quanh hoàng đô đại vực thu liễm, chọn cách quan sát.
Đệ thất hoàng tử, với một trận chiến này, đã nổi danh khắp thiên hạ.”
“Ta còn nghe rằng Nhân Hoàng có mười hai con trai và ba con gái, nhưng không hề có tranh đoạt ngôi vị.
Nhân Hoàng tính cách lôi đình, lạnh lùng, chỉ quan tâm đến việc có lợi cho tộc quần hay không.”
“Điều này rõ ràng từ cách hành xử của đứa con thứ bảy lần này.
Hắn dường như không có ý định trở về hoàng đô, mà với những hành động sau khi đến đây, có thể thấy hắn muốn biến Phong Hải Quận thành thuộc địa.”
Đội trưởng nói với giọng đầy ẩn ý.
“Đây là một ván cờ lớn, mặc dù chưa biết tiếp theo sẽ thế nào, nhưng bầu trời của Phong Hải Quận đã thay đổi.
Cho nên, tiểu sư đệ à, ngươi đừng quá cố chấp.
Trong thế giới này, cái chết là chuyện thường tình, còn sống mới là điều quan trọng nhất.”
“Cũng giống như nồi thịt này, dù khó nấu đến đâu, nếu đủ thời gian, thịt sẽ mềm nhũn.
Vì vậy, mọi nỗi đau buồn trên đời này, thời gian đều có thể làm phai mờ.
Nếu nó chưa phai, chỉ là vì thời gian chưa đủ mà thôi.”
“Trước khi lão tổ trở về, cũng dặn ta phải cố gắng tu luyện, đừng bận tâm đến tình cảm nữ nhi.
Chờ khi tu vi cao lên, thiếu gì nữ tử?
Những lời đó, ta suy nghĩ thấy rất có lý,” đội trưởng nói tiếp, “Phong Hải Quận cũng vậy thôi.
Nếu nơi này không còn thích hợp với chúng ta, thì rời đi là được.
Đợi sau này mạnh lên, chúng ta quay lại càn quét, các tộc sẽ phải xếp hàng tìm đến chúng ta để nương tựa.”
Đội trưởng với vẻ mặt đầy kiêu hãnh, nhấc một miếng thịt lớn, đặt vào tay Hứa Thanh.
Hứa Thanh cầm lấy miếng thịt, lặng lẽ đưa lên miệng, từng miếng từng miếng cắn rất mạnh.
Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa Thánh Lan Tộc và Phong Hải Quận đã bị bốn châu hỏa ngăn chặn, khiến đại quân Thánh Lan Tộc buộc phải tạm hoãn cuộc xâm lăng.
Tại trung tâm Thánh Lan Tộc, trong thánh địa phủ đầy cát trắng, bốn vị hoàng của Thánh Lan Tộc đang quỳ trước tổ miếu.
Trước mặt họ là một chiếc ghế chế tác từ máu và tinh khí đặc biệt.
Trên ghế, một bóng người ngồi im lìm, toàn thân mơ hồ không rõ ràng, chỉ thấy từng luồng hắc khí tràn ra từ cơ thể hắn, hòa quyện vào huyết tinh xung quanh, như thể đang tinh lọc huyết mạch.
“Tổ tiên, mọi việc đều được tiến hành theo kế hoạch.”
“Tuy nhiên, Hắc Thiên Tộc dường như có chút nghi ngờ.”
Dưới ghế, Hồng Linh hoàng, với một thân thể mới nhưng sắc mặt tái nhợt, máu huyết vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, giọng nói khàn khàn vang lên.
Thiên Phong, Nguyệt Vụ và Địa Linh, ba hoàng còn lại, đều cúi đầu im lặng.
Một lúc lâu sau, khi không có lời đáp lại, Thiên Phong hoàng tiếp tục nói với giọng trầm thấp: “Tổ tiên, lần này chúng ta tổn thất hơn ba nghìn vạn quân, thêm vào đó, đệ thất hoàng tử của Nhân tộc thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính kiên cường, không phải kẻ tầm thường.
Nếu hợp tác với chúng ta mà lại lừa gạt, hoặc nếu đệ thất hoàng tử thất tín…”
Lời của Thiên Phong hoàng bị Nguyệt Vụ hoàng ngắt lời.
“Thiên Phong, đây là kế hoạch do Tổ Hoàng định ra.
Chúng ta chỉ cần hoàn thành phần của mình.
Ngươi nên kiềm chế những suy nghĩ thừa thãi đó.”
Hai vị hoàng còn lại không lộ chút cảm xúc nào, vẫn giữ im lặng.
Sau một lúc lâu, từ trên ghế, thân ảnh mờ mịt kia phát ra một giọng nói khàn khàn, đầy tang thương: “Các ngươi không cần phải thăm dò nữa.
Ta biết trong lòng các ngươi có những toan tính khác nhau.
Có kẻ muốn tách ra làm riêng, có kẻ vẫn tự cho mình là người Nhân tộc, có kẻ thì còn nhớ tới vị trí của ta, và cũng có kẻ muốn tìm một chủ nhân mạnh mẽ hơn.
Trước đây, ta không để tâm đến các ngươi, nhưng lần này, kẻ nào dám phá hỏng đại sự của tộc, ta sẽ giết kẻ đó và thay hoàng.”
Cả bốn vị hoàng cúi đầu, không dám phản kháng.
“Hồng Linh.”
Hồng Linh hoàng nghe vậy liền nghiêm sắc mặt.
“Lần này ngươi đã hy sinh rất lớn, tộc quần sẽ đền bù cho ngươi.
Đạo của ngươi dù đã bị cắt đứt, lão phu cũng sẽ nối lại cho ngươi!”
Hồng Linh hoàng run rẩy, cúi đầu liên tục để tỏ lòng biết ơn.
“Về chuyện Hắc Thiên Tộc nghi ngờ, chính ta là người báo tin cho chúng biết.
Suy cho cùng, chỉ có che giấu chân tướng trong một chân tướng khác, mới có thể giấu kín được lâu dài.” Từ thân ảnh trên ghế, giọng nói khàn khàn truyền ra, khiến sắc mặt của bốn vị hoàng có chút thay đổi.
“Thiên Phong.” Giọng khàn khàn lại vang lên.
Thiên Phong hoàng hít một hơi sâu, nghiêm nghị đáp lời.
“Những lo lắng của ngươi, lão phu đều biết.
Nhưng vị đệ thất hoàng tử này của Nhân tộc rõ ràng muốn làm anh hùng.
Cuối cùng, trong mắt thế nhân, bất kể hắn đã làm gì, chỉ cần hắn khiến Thánh Lan Tộc chúng ta mất ba nghìn vạn quân, thì mọi người sẽ ca ngợi hắn.
Còn bao nhiêu Nhân tộc chết, ai đã chết, không ai để ý.”
“Nhân tộc luôn khát khao anh hùng.
Họ chỉ nhìn thấy hào quang bên ngoài, còn bên trong trắng đen ra sao, ngoại trừ người trong cuộc, không ai quan tâm.
Bao nhiêu người chết, ngoài người thân của những kẻ đã mất, cũng chẳng ai để ý.”
“Theo kế hoạch, hắn sẽ tiếp tục mở biên cương, khai phá lãnh thổ cho Nhân tộc trong vài vạn năm tới.
Dù có thêm bao nhiêu người chết đi nữa, ai dám phán xét một lời?”
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô.”
“Cho nên, vì muốn trở thành anh hùng của Nhân tộc, ít nhất cho đến khi đạt được mục tiêu, hắn sẽ không thất tín, và sẽ giao cho chúng ta những thứ cần thiết.”
“Về phần các ngươi, vì tương lai của tộc ta, hy sinh nhất thời là điều không thể tránh khỏi.
Kế hoạch đã hoàn thành bước đầu tiên, giờ hãy chờ xem kẻ trung gian giữa chúng ta và đệ thất hoàng tử sẽ chơi nước cờ này ra sao.
Quan trọng là, phương pháp của người này đã cho chúng ta một giải pháp hiệu quả.”
“Tuân chỉ!”
Bốn vị hoàng nghe xong đều cúi đầu, vẻ mặt đầy kích động, cung kính dập đầu trước tổ tiên.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi