Nghe thấy lời của Đội trưởng, Hứa Thanh không khỏi nhớ lại lần trước khi tham gia trận cấm, vị trí của Sư tôn trên trận pháp dường như còn quan trọng hơn cả lão tổ.
Hắn nhẹ gật đầu, tỏ ý đồng thuận.
Thấy Hứa Thanh đồng ý với đề xuất của mình, Đội trưởng cười hớn hở, hạ giọng nói tiếp:
“Chúng ta đi tìm Sư tôn, nhưng không thể truyền âm được.
Chuyện này cũng không thể nhờ Chấp Kiếm đình truyền hộ… ”
Đội trưởng liếc mắt nhìn Hứa Thanh, ánh mắt hắn đảo qua, trông có vẻ đầy tính toán.
“Chuyện này chỉ có thể lừa gạt Sư tôn một chút, phải gặp trực tiếp nói mới được.”
Hứa Thanh ngạc nhiên hỏi: “Vậy làm thế nào?”
Đội trưởng nheo mắt, có chút kỳ quái nói tiếp: “Chúng ta phải làm sao để Sư tôn ngay lập tức chạy đến với tốc độ nhanh nhất…
Vì vậy, cần phải cân nhắc thật kỹ.”
Đội trưởng ho khan, rồi nói tiếp:
“Tiểu sư đệ, ngươi xem thế này, chỉ có một cách: chúng ta phải khiến Sư tôn nghĩ rằng trong hai người chúng ta, có một người sắp chết.
Chuyện này phải thật chân thực.
Nếu ta nói mình sắp chết, Sư tôn chắc chắn sẽ lo lắng và lập tức xuất hiện.
Sư tôn rất yêu quý ta, nhưng… dù có chuyện gì thì ta vẫn còn cái đầu lâu, sợ rằng Sư tôn có thể đoán được chúng ta đang lừa gạt.”
“Không có ám hiệu nào sao?” Hứa Thanh hỏi với khuôn mặt bình thản, giọng nói bình tĩnh.
“Thật sự không có!” Đội trưởng che mặt thở dài, sau đó liếc trộm Hứa Thanh, tiếp tục nói:
“Vì vậy, chỉ có thể ủy khuất cho tiểu sư đệ.
Để mọi thứ trông thật hơn, ngươi không được phản kháng, ta sẽ ra tay nhẹ nhàng.
Ta cam đoan thương thế sẽ phục hồi sau bảy ngày.
Ngươi yên tâm, nhiều nhất cũng chỉ là gãy vài cái chân, trên người thêm mấy cái lỗ, xương vỡ vài trăm mảnh, có thể óc chảy ra một ít…
Trước đây chúng ta đã làm nhiều lần rồi, ta có kinh nghiệm.”
“Quan trọng nhất là, khi Sư tôn đến thấy ngươi bị thương nặng, ông ấy sẽ không nghĩ là chúng ta lừa gạt.
Sau đó, chúng ta thuận lý thành chương nói ra chuyện này, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.
Ngươi yên tâm, ta trước đây thường làm như vậy.” Đội trưởng cười hắc hắc, rõ ràng muốn thử lại chiêu này, nhân tiện xây dựng lại hình ảnh uy nghiêm của Đại sư huynh trước mặt Hứa Thanh.
Nhất là gần đây, khi gần như không đuổi kịp tốc độ tu luyện của Hứa Thanh, Đội trưởng càng muốn lập uy hơn.
Hứa Thanh khẽ gật đầu, lấy ra lệnh kiếm, nhanh chóng đổi lấy quyền truyền âm với Đại trưởng lão của Chấp Kiếm đình, rồi bắt đầu truyền âm.
“Làm phiền Đại trưởng lão, giúp ta truyền lời nhắn tới Sư tôn.”
Hứa Thanh liếc nhìn Đội trưởng, sau đó tiếp tục cầm lệnh kiếm truyền âm.
Lời truyền âm này, người ngoài không thể nghe được.
“Xin báo với Sư tôn, Đại sư huynh của ta tại Quận Đô muốn kết hôn với một con vân thú.
Ta không thể ngăn cản được, hôn lễ sẽ diễn ra sau ba ngày.
Hắn không dám báo với Sư tôn, nên ta phải đến thông báo, mong lão nhân gia người có thể đến tham dự.”
Đại trưởng lão bên kia trầm mặc một lúc, sau đó cười nhẹ, rõ ràng đã nhận ra ý tứ trong lời nói này, và đáp lại một cách nhàn nhạt:
“Nghĩ đến Sư tôn ngươi chắc sẽ rất vui khi nghe tin này.”
“Đa tạ Đại trưởng lão!” Hứa Thanh trịnh trọng nói, sau đó đặt lệnh kiếm xuống, quay sang nhìn Đại sư huynh đang có vẻ hồ nghi.
“Tiểu sư đệ, ta có cảm giác có gì đó không đúng.
Ngươi thực sự đã nói đúng như chúng ta bàn bạc chứ?” Đội trưởng cẩn thận dò xét Hứa Thanh.
“Đại sư huynh, ngươi phải tin ta.” Hứa Thanh nghiêm túc nói, ánh mắt đầy chân thành.
Đội trưởng cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng vẫn xoa xoa tay, ánh mắt lấp lánh.
“Thôi được, để ta ra tay nhẹ nhàng.
Tiểu sư đệ à, Đại sư huynh ta vừa mới đột phá, hiện tại thực lực rất mạnh đấy, vừa vặn dùng ngươi để luyện tay một chút.” Đội trưởng nói rồi chuẩn bị động thủ.
Hứa Thanh nhìn Đại sư huynh, lắc đầu.
“Đại sư huynh, lời ta truyền là ngươi bị trúng độc, mà ta thì không giải được độc.”
Nói rồi, Hứa Thanh lấy ra một ít thảo dược độc từ túi trữ vật và nuốt vào.
Đội trưởng tròn mắt nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh với vẻ mặt vô tội, nhìn lại Đội trưởng.
“Thương tích thì Sư tôn sẽ không tin, vì đã gặp quá nhiều lần rồi.
Nên ta nói rằng ngươi bị trúng độc, ngươi cũng biết ta rất giỏi độc đạo, mà ta không thể giải được độc này, chứng tỏ nó vô cùng nghiêm trọng.”
Nói xong, Hứa Thanh lại lấy ra một ít bột độc và nuốt vào.
Đội trưởng nhìn thấy Hứa Thanh tiếp tục ăn độc, bản năng hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mọi thứ dường như lại khớp nhau.
Thêm vào đó, Hứa Thanh đã ăn khá nhiều, trông vô cùng thuyết phục.
Nhớ lại những lần trước, Đội trưởng trừng mắt nhìn, trên mặt nở nụ cười kỳ quái.
“Tiểu sư đệ, chiêu này của ngươi vẫn còn quá non!
Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ tin sao?
Ha ha.” Đội trưởng nhàn nhạt nói, rồi duỗi lưng một cái.
“Từ Nghênh Hoàng Châu đến đây, dù có truyền tống nhanh nhất cũng mất ba ngày.
Được rồi, ta không đánh ngươi nữa, cứ tiếp tục ăn đi, ăn nhiều một chút.
Ta đi trước, đi dò xét tình báo về Tiên Cấm.”
Nói xong, Đội trưởng chắp tay sau lưng, với vẻ mặt đầy đắc ý, như thể không tin chút nào, rồi rời đi.
Hứa Thanh nhìn theo bóng Đội trưởng rời khỏi, lắc đầu rồi tiếp tục ăn độc.
Tại Kiếm Các bên ngoài, Đội trưởng giữ thần sắc thong dong, nghênh ngang đi về phía trước, cho đến khi tiến vào Quận Đô.
Khi đến một góc hẻo lánh, hắn dừng lại và cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình.
Trong lòng bàn tay của Đội trưởng mọc ra một con mắt, con mắt này đang phản chiếu hình ảnh của Hứa Thanh, người vẫn tiếp tục ăn độc.
“Vẫn còn ăn sao?
Chẳng lẽ hắn phát hiện ta đã đặt một con mắt ở đây?
Không thể nào, ta đã cởi bỏ phong ấn, Tiểu A Thanh chắc chắn không phát hiện được.” Đội trưởng chần chừ một lúc, rồi quyết định tiếp tục theo dõi.
Thời gian trôi qua, hai ngày đã qua, và chỉ còn một đêm nữa là Sư tôn có thể đến từ Nghênh Hoàng Châu nhanh nhất.
Đội trưởng lại đến Kiếm Các của Hứa Thanh.
Sau khi vào, hắn vỗ bụng, ngồi xuống trước mặt Hứa Thanh.
Hứa Thanh ngồi đó, không biểu lộ cảm xúc, toàn thân biến thành màu xanh đen, trông như đã trúng độc nghiêm trọng.
“Tiểu sư đệ à, có cần phải nghiêm trọng như vậy không?”
Đội trưởng nhìn bộ dạng của Hứa Thanh, trong lòng càng thêm do dự.
Suốt hai ngày qua, hắn nhiều lần quan sát và thấy Hứa Thanh thực sự liên tục ăn độc, không ngừng nuốt vào.
“Sư tôn mà phát hiện chúng ta lừa gạt ông ấy, nhất định sẽ rất tức giận.” Hứa Thanh nói xong, liền cầm thêm một cọng cỏ độc, run rẩy nhai trong miệng.
Đội trưởng kinh hồn bạt vía, nhưng cũng lo lắng về kết quả phân tích của Hứa Thanh.
Nếu thật sự như vậy, thì khi Sư tôn đến, mặc dù sẽ tức giận, nhưng ít ra Hứa Thanh đã tỏ thái độ chân thành, không chỉ diễn xuất toàn bộ mà còn bày tỏ sự tôn trọng Sư tôn.
Lừa gạt cũng phải có đạo.
Trong tình huống đó, khả năng Sư tôn bớt giận là rất cao.
Nhưng nếu mình không có làm gì… hiểu rõ Sư tôn, Đội trưởng biết chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ mình không tôn trọng ông.
Suy cho cùng, lừa gạt Sư tôn, dù vì lý do gì, cũng phải thể hiện một thái độ chân thành.
Nghĩ đến đây, Đội trưởng cảm thấy u oán, liếc nhìn Hứa Thanh với ánh mắt xoắn xuýt.
Thời gian dần trôi qua, trời bên ngoài bắt đầu hửng sáng.
Đội trưởng cắn răng, đưa tay về phía Hứa Thanh.
“Cho ta chút độc dược!”
Hứa Thanh kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi cũng muốn ăn sao?”
“Cho ta!” Đội trưởng mặt mày bi phẫn đáp.
Hứa Thanh lặng lẽ đưa độc dược tới.
Đội trưởng nhận lấy, nhắm mắt nuốt một hớp.
Rất nhanh, sắc mặt hắn cũng trở nên xanh đen.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Thấy Hứa Thanh vẫn tiếp tục ăn độc, trong lòng Đội trưởng kêu rên, rồi cũng tiếp tục ăn.
Cứ thế, thời gian trôi qua.
Một lúc sau, khi trời bên ngoài đã sáng rõ, truyền âm ngọc giản của Hứa Thanh đột nhiên chấn động.
Hứa Thanh vội vàng cầm lấy, giọng của Thất gia trầm thấp vang lên.
“Các ngươi đang ở đâu?”
Nghe được giọng Thất gia, Đội trưởng nhanh chóng nuốt hết chỗ độc dược còn lại, sau đó bày ra dáng vẻ hấp hối, nằm run rẩy trên sàn.
Hứa Thanh nhìn Đội trưởng, rồi cáo tri Sư tôn về vị trí của Kiếm Các, sau đó bước tới mở cửa.
Không lâu sau, thân ảnh của Thất gia xuất hiện ngoài cửa Kiếm Các, như thể có một bàn tay vô hình vẽ nên hình bóng của ông.
Thất gia bước vào, không một tiếng động.
Hứa Thanh cố gắng đứng dậy, nhưng không thể, chỉ phun ra một ngụm máu độc, cúi đầu nói nhỏ:
“Sư tôn…”
“Giả vờ rất giống.
Ngươi biết lừa gạt Sư tôn là sai, đúng không?
Xem bộ dạng ngươi ăn độc, mấy ngày nay đúng là đã cố gắng rồi, thái độ cũng coi như tốt.” Thất gia liếc nhìn Hứa Thanh, thần sắc có chút hòa hoãn.
Đội trưởng nằm đó, thấy cảnh này, cũng cố gắng diễn vai của mình, định đứng dậy nhưng chỉ nhổ ra một bãi nước miếng.
Thất gia cười lạnh, đi qua Đội trưởng và không nhịn được đá một cú.
Đội trưởng từ tư thế nằm bị đá thẳng thành ngồi, mông trượt trên sàn.
“Ngươi giả vờ chẳng giống chút nào!
Nhìn ngươi mà xem, hẳn là mới ăn độc không lâu, đang cố học theo sư đệ ngươi sao?”
“Sư tôn, ta nhớ người quá!” Đội trưởng đau đớn ôm mông, đáng thương nhìn Thất gia.
Hứa Thanh cúi đầu, khuôn mặt đầy đắng chát, muốn nói lại thôi.
Thất gia hừ lạnh, liếc nhìn Đội trưởng rồi ánh mắt dịu xuống khi quay lại nhìn Hứa Thanh.
“Lão tứ, ngươi từ nhỏ đã không thích nói dối, việc này ta biết.
Chắc chắn là Đại sư huynh của ngươi ép buộc, hắn đã tái phạm rồi.”
Hứa Thanh nghe vậy, cúi đầu nhẹ giọng đáp:
“Sư tôn, là ta và Đại sư huynh cùng nghĩ ra.”
“Đến lúc này ngươi còn muốn giúp Đại sư huynh ngươi?” Thất gia nhìn Hứa Thanh với ánh mắt khen ngợi, sau đó nhanh chóng lấy ra vài viên giải độc đan quý giá và đưa cho Hứa Thanh.
“Mau ăn giải độc, đứa nhỏ này, quá ngay thẳng rồi.”
Nói xong, Thất gia quay sang, trừng mắt nhìn Đội trưởng.
“Ngươi nhìn ngươi đi!
Ngươi là Đại sư huynh, mà lại bức bách sư đệ mình như vậy.
Muốn gọi ta đến thì sao không dùng ám ngữ?
Sư đệ ngươi nhập môn muộn không biết, còn ngươi thì không biết ám ngữ sao?
Trước đây ta dẫn ngươi đi ra ngoài, chẳng lẽ chưa dạy ngươi?”
“Thế nào, cởi bỏ phong ấn xong thì ngứa da à?”
Đội trưởng run rẩy, vội vàng lắc đầu, rồi thấy Hứa Thanh lặng lẽ nhìn mình, hắn ho nhẹ vì lúng túng.
Hứa Thanh không biểu lộ gì, lập tức nuốt hết chỗ giải độc đan, rồi lấy thêm vài cọng dược thảo nuốt vào, ngay lập tức giải hết độc tố trong người.
Trong hai ngày qua, Hứa Thanh ăn nhiều loại độc dược, nhưng đều là Hỗn Độc, có thể giải được bằng cách nuốt các thảo dược tương khắc.
Còn Đội trưởng thì chỉ ăn một phần độc, nên giờ sắc mặt vẫn đen xanh.
Nhìn thấy Hứa Thanh nhanh chóng khôi phục, Đội trưởng trợn mắt, định nói gì đó, nhưng bị Thất gia hừ lạnh cắt ngang.
“Được rồi, nói cho ta nghe, các ngươi đã gây ra phiền toái gì mà phải lừa gạt vi sư đến đây?”
Đội trưởng định mở miệng, nhưng lại bị Thất gia liếc mắt ngăn lại.
“Ngươi im lặng!
Nghe ngươi nói là ta thấy tức rồi!”
Đội trưởng ủ rũ, trong lòng đầy phiền muộn.
Hắn nghĩ thầm rằng mình vừa mới cởi bỏ phong ấn, định thể hiện uy nghiêm trước mặt Tiểu A Thanh, nhưng không ngờ sự việc lại thành ra thế này…
“Lão tứ, ngươi nói đi.”
Hứa Thanh giữ vẻ mặt cung kính, cẩn thận thuật lại toàn bộ những gì đã nói với Đội trưởng trước đây, kể cả việc hắn đạt được ngón tay Thần Linh và thân thể bị cải tạo.
Hắn không bỏ sót chi tiết nào, tỉ mỉ từ đầu đến cuối, giải thích cho Sư tôn.
Đội trưởng nghe kỹ toàn bộ câu chuyện, lần đầu biết được sự tình tường tận đến thế, ánh mắt trợn to đầy ngạc nhiên.
Thất gia liếc nhìn Đội trưởng một cái, vẻ mặt không hề thay đổi, như thể chuyện này không làm hắn dao động chút nào, nhưng đôi mí mắt của hắn đôi khi giật nhẹ, thể hiện một chút khó kiềm chế.
Khi Hứa Thanh kết thúc câu chuyện, Thất gia hừ lạnh một tiếng, phong thái nhẹ nhàng mà không mất đi sự uy nghiêm.
“Hai tên Thiên Cung Kim Đan như các ngươi, lá gan thật không nhỏ, dám tính toán Thần Linh.
Cũng may, lão tứ ngươi vẫn còn nhu thuận, biết mang chuyện này nói với vi sư.”
“Việc này, vi sư đã biết rồi.
Các ngươi không cần xen vào nữa, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, tiến vào Tiên Cấm là được.”
Nói xong, Thất gia quay người, bước ra ngoài.
Trước khi rời đi, hắn còn trừng mắt nhìn Đội trưởng, rồi thân ảnh dần mờ đi và tan biến trong không trung.
Chỉ trong chớp mắt, Thất gia đã xuất hiện ở Quận Đô, giấu mình kỹ lưỡng, nhưng nhịp thở của hắn vẫn gấp gáp, lòng tràn ngập những đợt sóng lớn.
Thất gia thầm thì:
“Ta thu nhận phải một quái vật…”
Rồi hắn lại không nhịn được cười, trên mặt lộ vẻ đắc ý, thần sắc đầy tự hào.
“Nhưng ta là hắn Sư tôn!”
Trong khi đó, tại Kiếm Các, Đội trưởng đang âm u nhìn Hứa Thanh.
“Tiểu sư đệ, ngươi đã truyền cho Sư tôn tin tức gì vậy?
Sao Sư tôn vừa nhìn thấy ta đã tức giận thế?”
“Đại sư huynh, hóa ra thật sự có mật hiệu a.” Hứa Thanh bình thản đáp.
“Ờm, đều là chuyện nhỏ thôi.” Đội trưởng cười gượng, rồi bò dậy ôm Hứa Thanh, móc ra một viên đá màu xanh quen thuộc, nhét vào tay Hứa Thanh.
Ánh mắt Đội trưởng chân thành, đầy thân tình, giọng nói nhẹ nhàng:
“Tiểu sư đệ, Đại sư huynh chỉ đùa với ngươi thôi.
Bây giờ ngươi có cảm thấy nỗi đau và bi thương của chiến trường đã phai nhạt đi chút nào chưa?”
“Ta rất lo cho trạng thái của ngươi sau khi chúng ta trở về.”
Hứa Thanh hơi sững sờ, nhìn Đội trưởng.
Đội trưởng nhìn Hứa Thanh, ánh mắt đầy ấm áp.
Ánh sáng buổi sớm từ bên ngoài rọi vào qua cánh cửa mở, chiếu lên người Đội trưởng, khiến hắn trông thật ấm áp và gần gũi.
“Ngươi à, chuyện gì cũng giữ trong lòng, không muốn biểu lộ nhiều, nhất là những nỗi đau, cứ để đó mà chịu đựng một mình.
Như vậy không tốt đâu.”
“Tiểu A Thanh, ngươi không cô độc.
Ngươi có lão tổ, có Sư tôn, có ta, có nhị sư tỷ và lão tam.
Tất cả chúng ta đều quan tâm đến ngươi.
Chúng ta là một gia đình, vì vậy ngươi không cần phải gánh vác mọi thứ một mình.
Ngươi có thể chia sẻ với chúng ta.”
“Ta đã nói với ngươi rồi, kiếp này chúng ta đồng hành, đó là lời nói rất nghiêm túc.
Không chỉ chúng ta, mà cả gia đình chúng ta đều muốn đồng hành cùng ngươi!”
Đội trưởng nói khẽ, giờ phút này, hắn trông như một người anh cả thực sự.
Hứa Thanh xúc động, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp không thể tả.
Đúng lúc đó, Đội trưởng ho khan một tiếng.
“Vậy… có thể trước tiên giúp ta giải độc được không?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi