Ba ngày tiếp theo trôi qua nhanh như chớp mắt.
Chu Vân Khắc trong ba ngày này gần như ở lại doanh trại, chỉ quay về phủ vào đêm cuối cùng trước khi xuất chinh.
Tô Lưu Nguyệt đã chuẩn bị xong tất cả những vật dụng cần thiết cho chuyến đi của hắn.
Khi thấy hắn trở về, nàng lập tức kéo hắn lại, tự hào giới thiệu từng món đồ: “Vì không biết chàng sẽ đi bao lâu, ta đã chuẩn bị cho chàng mười bộ quần áo.
Ban đầu ta chỉ định mang theo sáu bộ thôi, nhưng Minh Lộ nói rằng chàng thường rất hao quần áo mỗi khi đi xa, chỉ cần bẩn một chút là vứt đi luôn, rất lãng phí.
Thế nên, ta chuẩn bị mười bộ, chàng nhớ dùng cẩn thận nhé.
Dạo này trời càng lúc càng lạnh, ta đã chuẩn bị tất cả từ tất, găng tay, khăn quàng cổ, áo khoác lông, mũ và giày lót lông.
Chàng đừng vì mình khỏe mạnh mà không chịu mặc nhiều đồ, giữ ấm cơ thể là điều tự nhiên, mặc nhiều một chút chẳng có gì đáng xấu hổ cả.
Còn nữa, cái này…”
Nàng bí ẩn cầm lên một đôi giày mới, Chu Vân Khắc không nhịn được cười: “Đây là nàng tự tay làm cho ta sao?”
Tô Lưu Nguyệt: “…”
Nàng im lặng nhìn lên trời, khẽ ho một tiếng, quyết định không tiết lộ sự thật rằng nàng thậm chí không biết may cả một chiếc khăn tay.
Nàng chỉ vào họa tiết trên đôi giày và nói: “Ta muốn chàng nhìn vào cái này cơ, cái này!”
Chu Vân Khắc thực ra đã nhận ra từ lâu, nhưng hắn cố tình trêu chọc cô.
Hắn mỉm cười nhìn đôi mắt hơi cau lại của Nàng, đón lấy đôi giày và nhẹ nhàng vuốt ve hình thêu Bạch Hổ, “Đây là… hình thêu từ cờ quân của Thần Vũ quân, nàng đã nhờ người thêu riêng cho ta?”
“Đúng vậy, chàng không biết ta đã giục các thợ thêu gấp gáp thế nào đâu, chỉ trong ba ngày mà họ mới hoàn thành xong.
Giờ phải để họ nghỉ ngơi một thời gian.”
Tô Lưu Nguyệt khẽ cười, nói: “Lần đầu tiên ta thấy cờ quân của Thần Vũ quân, ta đã nghĩ nó rất đẹp.
Giờ thêu lên giày, quả nhiên vẫn đẹp.
Điện hạ, ta hy vọng chàng sẽ đi đôi giày này và chiến thắng trở về.”
Nói xong, nàng lại khẽ ho một tiếng, tiếp tục: “Nếu chàng muốn ta tự tay thêu cho chàng lần sau, ta… sẽ cố gắng, nhưng nếu thêu xấu thì đừng trách ta nhé.”
Chu Vân Khắc cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó mềm mại, hắn mỉm cười đáp: “Nàng không cần phải ép mình.
Khi ta cầu hôn nàng, ta đã nói rồi, bất kể lúc nào, ta cũng chỉ mong nàng được làm những điều nàng muốn.
Chỉ cần là vật nàng tặng, dù là gì, ta cũng yêu thích.”
“Ngày mai, khi trời chưa sáng ta đã phải lên đường.
Nếu nàng không dậy nổi, thì đừng ra tiễn ta.”
Đây là vấn đề có dậy nổi hay không sao?
Tô Lưu Nguyệt liếc hắn một cái, lười không muốn tranh luận, nàng nói: “Ngày mai phải dậy sớm, tối nay nên nghỉ ngơi sớm.
Biết vậy thì chàng đã không cần phải về nhà một chuyến, để khỏi phải vất vả thêm vào sáng mai.”
Chu Vân Khắc chỉ mỉm cười không nói gì.
Nếu là trước đây, việc về nhà trước khi xuất chinh đối với hắn thực sự không có ý nghĩa gì.
Một căn nhà lạnh lẽo, tịch mịch chẳng thể gọi là “nhà” đối với hắn.
Nhưng từ khi có nàng, mọi thứ đã thay đổi.
Hắn luôn cảm thấy rằng nếu không trở về một chuyến, lòng hắn sẽ như bay bổng trên không, không có nơi nào để bám víu.
Chỉ khi về lại căn nhà này, nhìn thấy nụ cười của nàng và cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, hắn mới thấy tâm hồn mình thực sự yên ổn và đầy đủ.
Sáng hôm sau, khi trời chưa sáng, Tô Lưu Nguyệt đã cố gắng giữ tỉnh táo, thức dậy để tiễn Chu Vân Khắc.
Thời gian gần đây, không biết có phải do trời lạnh hay không mà Tô Lưu Nguyệt vốn đã hơi buồn ngủ, lần này lại càng khó tỉnh táo.
Khi Nhĩ Tư và Nhĩ An giúp nàng mặc quần áo và trang điểm, đầu nàng cứ gật gù liên tục.
Khi Nhĩ An chải tóc cho nàng, nét mặt đầy bất lực.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Mỗi lần vừa chải xong một búi tóc, Tô Lưu Nguyệt lại gật đầu một cái, làm rối tung cả búi tóc.
Nhĩ An thử vài lần mà đều thất bại, thấy thời gian sắp hết, nàng chỉ có thể nghiến răng nói với Nhĩ Tư: “Nhĩ Tư, cố định đầu của nương nương lại, ta nhanh chóng chải tóc.”
Nhĩ Tư: “…”
Cố định đầu nương nương?
Làm sao mà cô ấy có thể làm được chứ?
Chẳng lẽ cô ấy phải mạo phạm ôm lấy đầu nương nương sao?
Khi Nhĩ Tư còn đang bối rối không biết phải làm sao, một bóng dáng cao lớn, mặc giáp bạc, tuấn tú bất ngờ tiến lại gần.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai tỳ nữ, người đó nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tô Lưu Nguyệt, để nàng dựa vào bụng mình.
Tô Lưu Nguyệt đang nửa tỉnh nửa mê bỗng giật mình vì cảm giác lạnh từ giáp bạc, không khỏi rùng mình một cái, định ngồi dậy thì nghe thấy bên tai giọng nói quen thuộc, ấm áp, pha chút tiếng cười: “Cứ ngủ tiếp đi, lát nữa xong ta sẽ gọi nàng.”
Nói xong, Chu Vân Khắc quay sang Nhĩ An và hỏi: “Như vậy, có dễ chải tóc hơn không?”
Nhĩ An: “…”
Cuối cùng, nàng chỉ có thể vội vã chải một búi tóc kiểu Đọa Mã Kế hơi lệch sang một bên, nhưng trông cũng có chút duyên dáng riêng.
Cuối cùng, Tô Lưu Nguyệt vẫn kịp cùng Chu Vân Khắc ra ngoài thành, tiễn hắn lên đường.
Lần xuất chinh này, có chút cảm giác hời hợt và hờ hững.
Toàn bộ quan văn võ trong triều, không một ai đến tiễn, ngay cả Hoàng thượng cũng chẳng thèm phái người đến xem xét.
Người duy nhất đến tiễn chỉ có Trường Hỷ Trường Công chúa và một nội thị được Hoàng hậu phái tới.
Chu Vân Khắc dường như đã sớm đoán trước điều này, sắc mặt hắn vẫn bình thản.
Sau khi từ biệt Tô Lưu Nguyệt và mọi người, hắn liền lên ngựa, dẫn binh rời đi.
Lúc này, trời đã bắt đầu hửng sáng, trên bầu trời xuất hiện những tia sáng mờ ảo.
Cơn gió sớm buốt lạnh, dữ dội lùa qua, khiến vạn vật lung lay.
Gió thổi ào ạt, đánh thức vùng đất vẫn còn đang trong giấc ngủ.
Tô Lưu Nguyệt đứng trên một gò đất cao bên đường, trong một ngôi đình nhỏ, áo choàng của nàng bay phấp phới trong gió.
Nàng nhìn theo bóng dáng Chu Vân Khắc dần khuất xa, cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen, lá cờ quân đội bên cạnh hắn vẫn phấp phới trong gió.
Lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác cô đơn.
Trường Hỷ Trường Công chúa thở dài, bước tới nhẹ giọng nói: “Lưu Nguyệt, đi thôi, gió sáng sớm rất độc, đứng lâu sẽ có hại cho sức khỏe.”
Tính ra, hai đứa trẻ này mới kết hôn chưa đầy hai tháng.
Ai có thể ngờ rằng, sự thay đổi của thế sự lại nhanh chóng như vậy.
Lẽ ra lúc này đáng lẽ là khoảng thời gian ngọt ngào của họ, nhưng lại bị buộc phải chia xa.
Tô Lưu Nguyệt khẽ “dạ” một tiếng, định xoay người rời đi.
Nhưng bất chợt, nàng cảm thấy cơ thể mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, nàng cô ngã thẳng xuống.
May mắn thay, Trường Hỷ Trường Công chúa hoảng hốt kịp thời đỡ lấy nàng, lo lắng kêu lên: “Lưu Nguyệt?
Lưu Nguyệt!
Con không sao chứ!”
Cơn chóng mặt chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, Tô Lưu Nguyệt lấy lại bình tĩnh sau một lúc, nàng hơi bối rối xoa xoa đầu mình và nói: “Con không sao, có lẽ vì sáng nay con chưa kịp dùng bữa sáng, nên cơ thể hơi mệt… Ừm, có chút thiếu máu.”
Trường Hỷ Trường Công chúa cau mày thật chặt, không cho nàng kịp phản đối, bà kéo tay nàng và nói: “Sao có thể qua loa với sức khỏe của mình như vậy?
Đi, tới phủ của cô cô, cô sẽ gọi một thái y giỏi đến khám cho con.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.