Muốn đám quan viên ngoan ngoãn quy phục, đương nhiên không chỉ dựa vào lời nói suông.
Xung quanh tên phản tặc cầm đầu, mười mấy tinh binh tay nắm cung tiễn đã giương sẵn, chỉ cần buông tay, mũi tên sắc bén sẽ lập tức xuyên thẳng vào tim những kẻ dám chống đối.
Kẻ cầm đầu đám phản tặc này tuổi còn rất trẻ, chỉ mới mười sáu, dung mạo tuấn tú, ánh mắt lại mang theo vẻ lười nhác, cười lên còn lộ ra hai má lúm đồng tiền, trông lại có mấy phần dễ gần:
“Vương Thừa tướng, ngài suy nghĩ kỹ chưa?”
Vương Thừa tướng đã quỳ linh mười mấy ngày, tinh thần kiệt quệ, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi và phẫn nộ.
Ông hung hăng trừng mắt nhìn phản tặc như thể nhìn một con rắn độc, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ:
“Giang Di!
Khi hoàng thượng còn sống, Người đã đối đãi với ngươi như huynh đệ ruột thịt.
Nay hoàng thượng vừa băng hà, xác còn chưa lạnh, ngươi lại khởi binh bức cung, mưu đồ cướp ngôi!
Ngươi làm sao dám?”
Phản tặc chỉ mới mười sáu tuổi, lại chính là thế tử của Cao Lương Vương—Giang Di!
Giang Di bĩu môi, chậc chậc hai tiếng: “Thật không ngờ, Vương Thừa tướng lại là bậc trung thần hiếm có!
Thế này đi, nếu ngài chịu ủng hộ bản thế tử đăng cơ, sau này ngài vẫn là Thừa tướng Đại Lương, vẫn là người đứng đầu trăm quan.”
Vương Thừa tướng dù cả đời tranh quyền đoạt thế, từng có vô số toan tính riêng tư, nhưng đến thời khắc đại biến này, ông lại phơi bày khí tiết cuối cùng của một đại thần trụ cột triều đình:
“Phi!
Ngôi vị hoàng đế là truyền thừa của tông miếu, triều đình có quốc pháp, sao có thể để kẻ bất trung bất nghĩa như ngươi soán đoạt!
Hôm nay Vương Vinh ta dù có chết ngay tại đây, cũng tuyệt không ủng lập ngươi làm hoàng đế!”
Bị mắng nhiếc thậm tệ, nhưng Giang Di chẳng những không giận, ngược lại còn rất kiên nhẫn, tiếp tục thuyết phục:
“Đường huynh ta chưa thành thân, chưa có con nối dõi.
Theo pháp chế triều đình, ắt phải lập tân hoàng đế.”
“Giang Hạo năm nay mới tám tuổi, lại ngu đần ngây dại.
Chẳng lẽ Đại Lương lại lập một kẻ ngốc lên làm thiên tử?”
“Nhìn khắp hoàng thất Đại Lương, ta có thân phận cao nhất, huyết thống gần nhất.
Hơn nữa, ta từ nhỏ đã lớn lên trong cung, những gì đường huynh học, ta cũng đều học.
Trước kia ta chỉ ẩn nhẫn không lộ tài, kỳ thực, ta thông minh hơn đường huynh gấp mười lần!”
“Người ngồi trên ngai rồng, tất nhiên phải là ta.
Vương Thừa tướng, ngài thử nghĩ xem, chẳng phải rất hợp lý sao?”
Vương Thừa tướng quát lớn: “Ngươi nói nghe thật hay!
Nếu ngươi thực sự có tư cách kế vị, vậy cần gì khởi binh bức cung?
Sao không đợi sau khi hoàng thượng đại tang, chờ triều thần nghị bàn, chờ Thái hoàng thái hậu chủ trì chính sự?”
“Nói trắng ra, ngươi chẳng qua chỉ là một tên phản tặc muốn đoạt vị mà thôi!
Phi!”
Các trọng thần như Trương Thượng thư, Đới Thượng thư cũng đồng loạt mắng chửi:
“Vương Thừa tướng nói không sai, ngươi chính là nghịch tặc!”
“Cái chết của hoàng thượng mờ ám vô cùng, không chừng chính là do ngươi ra tay!
Một kẻ hèn hạ bỉ ổi như ngươi mà cũng vọng tưởng làm hoàng đế Đại Lương?
Đúng là cuồng vọng đến cực điểm!”
“Mau thả chúng ta ra!
Hạ lệnh cho phản quân ngừng tay!
Nếu không, khi trật tự được khôi phục, cả vương phủ Cao Lương đều sẽ phải chôn cùng ngươi!”
Bách quan đều kích động, nhao nhao mắng chửi, phẫn nộ đến cực điểm.
Giang Di cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng, đột nhiên phất tay ra hiệu.
“Vút!”
Cung thủ bên cạnh lập tức buông dây, một mũi tên sắc nhọn cắm phập vào bả vai phải của Vương Thừa tướng!
“A——!”
Tiếng kêu thảm thiết vang dội cả linh đường, Vương Thừa tướng gục xuống nền đất.
Những quan viên vừa rồi còn lớn tiếng mắng chửi lập tức im bặt, không ai dám thốt thêm nửa lời.
Giang Di nhìn Vương Thừa tướng đang đau đớn rên rỉ dưới đất, thản nhiên cười:
“Yên tâm, Vương Thừa tướng chưa chết đâu.”
Giữa tiếng rên rỉ thống khổ, hắn cười nhẹ, giọng điệu chậm rãi như thể trò chuyện tán gẫu:
“Bản thế tử rất có kiên nhẫn.
Ta sẽ từ từ thuyết phục từng người một.”
“Đương nhiên, nếu các ngươi cứ ngoan cố không chịu khuất phục, vậy ta sẽ giết từng người từng người một.
Giết đến khi nào các ngươi đều chịu thần phục mới thôi.”
Không khí trong linh đường lạnh thấu xương, bách quan ai nấy đều cảm thấy rét run trong lòng.
Tên thế tử Cao Lương này, rõ ràng là một kẻ điên!
Giang Di nhìn lướt qua đám triều thần đang khiếp sợ, đột nhiên bật cười lớn: “Các ngươi có phải đang nghĩ ta điên rồi không?”
Hắn cười đến điên cuồng, ánh mắt lại bình tĩnh đến đáng sợ: “Ta rất bình tĩnh, đầu óc ta rất sáng suốt.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Ha ha ha ha!”
“Khi Hoàng tổ phụ còn tại thế, vốn đã định lập phụ thân ta làm thái tử.
Lẽ ra, Giang Di ta chính là thái tử danh chính ngôn thuận của Đại Lương.”
“Chẳng qua, con tiện nhân họ Trịnh kia lại giở trò độc ác, hạ thủ với phụ thân ta.
Phụ thân ta từ một thiên tài văn võ song toàn, lại bị biến thành kẻ ngu dại đến lời nói còn không tròn câu.”
“Hôm nay ta chỉ là đang ‘bạt loạn phản chính’.
Ngai vàng này, vốn dĩ phải thuộc về ta!”
Những lời này nhắc lại một bí sử hoàng thất từ hơn hai mươi năm trước.
Mà những đại thần có tư cách quỳ linh nơi đây, không ai là kẻ trẻ tuổi.
Như Vương Thừa tướng, Đới Thượng thư đều đã lăn lộn quan trường mấy chục năm, đương nhiên đều biết ít nhiều về chuyện cũ này…
Vương Thừa tướng trúng một mũi tên, sinh mệnh như ngọn đèn trước gió, máu tươi từ bả vai phải không ngừng tuôn ra.
Không ai biết ông còn có thể cầm cự bao lâu.
Giờ đây, ông đã không còn sức để lên tiếng phản bác.
Lão thần Đới Thượng thư, tuổi đã gần thất tuần, không thể kìm được phẫn nộ, giận dữ quát lớn:
“Thái hoàng thái hậu là tổ mẫu của ngươi, sao có thể bất kính như vậy!”
Giang Di lập tức thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh băng:
“Lão độc phụ đó không chịu an phận ở hậu cung, suốt ngày can thiệp vào triều chính.
Quan viên triều đình Đại Lương có Thừa tướng đảng đã đủ loạn, lại còn có cả cái gọi là Thái hoàng thái hậu đảng.
Sau này sử sách ghi lại chuyện này, ta cũng thay các ngươi cảm thấy xấu hổ!”
Đới Thượng thư vốn là người của Thừa tướng đảng, nghe vậy cũng không thấy có gì đáng xấu hổ, sắc mặt không đổi.
Nhưng các quan viên thuộc Thái hoàng thái hậu đảng thì không thể bình tĩnh nổi.
Ai nấy đều lộ vẻ lo lắng, đặc biệt là An Quốc công, cả người co rụt lại, chỉ mong không bị chú ý đến.
Nhưng Giang Di sao có thể bỏ qua An Quốc công?
Hắn đảo mắt một vòng, dừng lại trên người ông ta, cười mà như không cười:
“An Quốc công, Trịnh thị nắm quyền hậu cung suốt mấy chục năm, tác oai tác quái cả triều đình, khiến triều cương rối loạn, chẳng lẽ không đúng sao?”
Xung quanh, cung thủ vẫn đang giương cung sẵn sàng.
Nụ cười trên mặt Giang Di lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trán An Quốc công rịn đầy mồ hôi lạnh, đứng cũng không được, mà quỳ cũng không xong.
Không dám gật đầu, nhưng cũng chẳng dám phản bác.
Lạ thay, Giang Di không hề ép ông ta phải trả lời.
Nhìn thấy An Quốc công cúi gằm đầu, không dám nói một lời, Giang Di chỉ cười nhạt, không tiếp tục truy vấn nữa.
An Quốc công thầm thở phào một hơi, hoàn toàn không để ý rằng ngay phía sau mình, con trai ông ta – Trịnh Trân, đã lặng lẽ liếc mắt trao đổi với Giang Di một cái.
Lúc này, Giang Di dời ánh mắt, nhìn về phía Lý Thượng thư, giọng điệu như đàm đạo chuyện thường ngày:
“Lý Thượng thư, ngài là Lễ bộ Thượng thư, tinh thông lễ chế hoàng thất.
Vậy ngài nói thử xem, khi đường huynh ta băng hà, hoàng vị của Đại Lương này, nên do ai kế thừa?”
Sắc mặt Lý Thượng thư tái nhợt, ánh mắt mờ mịt tuyệt vọng.
Khi bị Giang Di gọi thẳng tên, cả người ông run lên một cái.
Nhưng ông không phải kẻ nhát gan.
Sau một thoáng run sợ, ông dồn hết dũng khí, ngẩng đầu lên, trầm giọng đáp:
“Huynh mất, đệ kế vị.
Đây là quy tắc truyền thừa của hoàng thất từ các triều trước.
Đương nhiên phải lập Bình vương Giang Hạo…
A——!”
“Vút!”
Mũi tên sắc bén xuyên thẳng qua lồng ngực Lý Thượng thư.
Không may mắn như Vương Thừa tướng, ông ta trúng tên ngay tim, lập tức ngã gục xuống đất, máu tràn lênh láng, không kịp trăn trối một lời.
“Gia gia!”
Cháu nội của Lý Thượng thư, Lý Bác Nguyên, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi đến tột cùng, lao tới ôm lấy thi thể ông, khóc rống lên.
Giang Di nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt chán ghét, lạnh lùng cảnh cáo:
“Lý Xá nhân, ngươi và ta quen biết từ nhỏ, đã có mười mấy năm giao tình.
Vì tình nghĩa cũ, ta tha cho ngươi một mạng.”
“Nhưng nếu ngươi còn dám khóc lóc ồn ào nữa, vậy thì xuống Hoàng Tuyền mà đoàn tụ với tổ phụ ngươi đi!”
Không gian trong linh đường chợt trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Không ai dám thở mạnh.
Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng bách quan.
Lúc này đây, không ai dám chắc, người tiếp theo sẽ là ai.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.