Tại Khổ Sinh sơn mạch, bên ngoài tiệm thuốc trong thổ thành, Ngô Kiếm Vu đứng nhìn con phố nhộn nhịp trước mặt, quan sát những cư dân qua lại.
Sự náo nhiệt này khiến lòng ham thích sáng tác thơ của hắn những ngày qua tăng vọt.
Thậm chí hắn còn đổi cả cách đọc thơ:
“Dược, dược, dược, nhĩ như liễu nhứ phiêu, tưởng yếu thụy hảo giác, khoái điểm lai mãi dược!”
(CVT: “Thuốc đây, thuốc đây, ai bị huyết áp thấp, rối loạn tiền đình, kinh nguyệt không đều… lại đây mua thuốc.
Thuốc đây, thuốc đây!”)
Ngô Kiếm Vu lớn tiếng hô hào, khiến Lý Hữu Phỉ đứng cạnh không ngừng tán thưởng:
“Công tử, thơ hay quá!”
Ngô Kiếm Vu cười hì hì, đang định tiếp tục rao thì từ bên trong tiệm thuốc, Linh Nhi như cơn gió lao vút ra, phóng về phía cuối con phố.
Trong khoảnh khắc, ba người Hứa Thanh xuất hiện từ xa.
Linh Nhi lập tức nhào vào lòng Hứa Thanh.
“Hứa Thanh ca ca, cuối cùng ngươi cũng trở về…”
Mắt Linh Nhi đỏ hoe, những ngày qua nàng ngày đêm lo lắng, lòng đầy bất an, thậm chí không còn hứng thú với những thứ mình thường thích, ngay cả chuyện tính toán sổ sách cũng chẳng còn vui vẻ.
Giờ đây khi thấy Hứa Thanh bình an trở về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thanh khẽ cười, xoa đầu Linh Nhi, ánh mắt hướng về phía tiệm thuốc.
Những ngày qua trải qua bao biến cố, hắn có cảm giác như mình đã trải qua nhiều năm.
Lúc này trở về, lòng Hứa Thanh không khỏi dâng lên những cảm xúc bồi hồi.
Một bên, Đội trưởng không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc:
“Tiểu U mông bự, ta đã trở về, sao ngươi không ra ôm ta một cái?”
U Tinh, đang ngồi chồm hổm nấu nước trong tiệm thuốc, nghe thấy tiếng Đội trưởng thì buồn nôn dâng lên.
Nội tâm vừa mới yên ổn vài ngày, giờ lại bùng phát sau khi nghe giọng nói của Nhị Ngưu.
“Sớm muộn gì, ta sẽ giết chết cái tên ti tiện này, cắn nát và ăn từng mảnh thịt hắn!” U Tinh lẩm bẩm đầy căm phẫn.
Thế tử nhìn khung cảnh này, không khỏi mỉm cười.
Hắn thích bầu không khí ấm áp trong tiệm thuốc này, vì thế ngồi xuống ghế quen thuộc của mình, cầm lấy chén trà nhâm nhi.
Anh Vũ cũng nhanh chóng bay tới, đậu lên vai Thế tử, tỏ vẻ thoải mái.
Tuy nhiên, khi nhìn xuống bộ lông đỏ đã rụng mất nhiều, lòng nó lại dâng lên nỗi buồn.
“Gia gia, mấy ngày trước ta gặp phải người xấu, không thấy rõ là ai.
Họ dùng một cái túi trùm lên ta, không đánh ta, chỉ nhổ lông của ta qua cái túi!
Quá đáng quá!”
Ninh Viêm, đang cúi đầu lau sàn, chăm chú vào công việc.
Nhưng khi thấy Hứa Thanh, hắn dừng lại, thần sắc lộ vẻ ngạc nhiên:
“Lão đại, sao ngươi… sao ngươi có vẻ khác so với trước đây?”
Lời nói của Ninh Viêm vừa dứt, Ngô Kiếm Vu và Lý Hữu Phỉ cũng hướng ánh mắt về phía Hứa Thanh, nhưng cả hai đều không thể nhận ra sự khác biệt rõ rệt.
Họ chỉ có cảm giác rằng Hứa Thanh dường như trong suốt hơn, một cảm giác lạ lùng khó tả.
Linh Nhi cũng tỏ vẻ tò mò.
Đội trưởng chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt đầy tự hào.
Hứa Thanh khẽ cười, không nói lời nào.
Hắn nhìn quanh tiệm thuốc, chú ý thấy trong sân có thêm nhiều con gà con.
“Tất cả những con này đều tự mình chạy tới.” Linh Nhi nhỏ giọng giải thích.
Hứa Thanh gật đầu, sau khi trò chuyện với mọi người, hắn đi thẳng vào phòng sau.
Tại đây, hắn khoanh chân ngồi xuống, hít sâu, hồi tưởng lại những gì đã trải qua.
Hắn từ từ nhắm mắt, cảm nhận quyền hành và Tử Nguyệt thần tàng mà mình đạt được.
“Hiện tại, chỉ cần sử dụng Tử Nguyệt thần tàng, ta có thể trấn áp cả những tu sĩ Dưỡng Đạo…
Tuy nhiên, ta vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát Độc cấm.
Chỉ khi Thần Tính hoàn toàn chi phối thì ta mới có thể sử dụng nó.”
“Quyền hành này dường như còn mang theo nhiều khả năng khác mà ta có thể thi triển…
Và thân thể cường hãn cùng Tử Nguyệt chi lực đã hóa thành thần tàng, khiến cho các Nguyên Anh khác trong cơ thể trở nên mất cân bằng.”
“Việc mất cân bằng này có thể gây hậu quả lớn.
Nếu không tăng cường tu luyện cho các Nguyên Anh khác, chúng sẽ dần dần suy yếu và héo rũ.”
Hứa Thanh trầm ngâm suy nghĩ.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Bảy ngày sau, đúng như lời Thế tử đã hứa, hắn xuất hiện và nói rằng sẽ dẫn Hứa Thanh đến một nơi.
Trước khi rời đi, tại sân của tiệm thuốc, Thế tử trao cho Hứa Thanh một quả cầu sắt màu xám.
“Đeo quả cầu sắt này vào thắt lưng bằng Tử Nguyệt chi lực của ngươi.
Hãy nhớ rằng, trừ khi không còn cách nào khác, đừng bao giờ giải phóng nó.”
Hứa Thanh nhìn chăm chú vào thiết cầu trong tay, cảm giác mơ hồ rằng mình đã từng gặp vật này ở đâu đó.
Khi hắn đưa tay tiếp nhận, ngay lập tức, một cỗ lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng được phát ra từ thiết cầu.
Sức nặng đáng sợ đó khiến tay phải của Hứa Thanh trầm xuống ngay tức khắc, và toàn bộ cơ thể của hắn rung chuyển.
Bản năng phản ứng, Hứa Thanh ngay lập tức kích hoạt thân thể Thần Linh của mình.
Trong tiếng ầm ầm, hình ảnh một thân ảnh cao lớn chừng hai mươi trượng hiện ra trong sân, chỉ để hắn có thể miễn cưỡng giữ lấy thiết cầu.
Tuy nhiên, sức nặng từ thiết cầu không chỉ tác động lên thân thể hắn, mà còn cả Nguyên Anh của hắn, ngoại trừ Linh Hồn, toàn bộ đều phải chịu đựng loại trọng lượng khủng khiếp này.
Điều đó khiến Hứa Thanh không thể kiểm soát cơ thể và ngã thẳng xuống mặt đất.
Một vết nứt từ nơi Hứa Thanh đập xuống nhanh chóng lan rộng, nửa người hắn bị lún sâu vào đất.
Xung quanh, những con gà con hoảng sợ bay tán loạn, lông gà rơi vãi khắp nơi.
Hứa Thanh nhận ra ngay thiết cầu này chính là vật mà hắn và Đội trưởng từng vớt được ở bờ Tự Âm Hà, thứ mà họ gọi là “Thái Dương.” Bên trong thiết cầu, năm đó là nơi lão gia gia trú ngụ.
“Cái này…”
Hứa Thanh hít sâu, nhìn về phía Thế tử với vẻ ngạc nhiên.
Thế tử cười nhạt và giải thích:
“Đồ vật này mượn ngươi dùng tạm.
Trên con đường phía trước, ngươi không được sử dụng thân thể Thần Linh để chia sẻ trọng lực, và Tử Nguyệt chi lực cũng chỉ có thể dùng để buộc thiết cầu.
Ngươi cần phải luôn vận dụng các Nguyên Anh khác ngoài Tử Nguyệt để chịu đựng sức nặng này.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Như vậy, ngươi mới không để Tử Nguyệt chi lực của mình tăng quá nhanh, dẫn đến áp chế các Nguyên Anh khác, gây ra sự mất cân bằng tu vi.”
“Được rồi, ta sẽ đợi ngươi ở ngoài tiệm thuốc.
Ngươi phải từng bước bước ra ngoài, cẩn thận khống chế lực đạo.
Nếu tiệm thuốc này sập xuống, đó sẽ là trách nhiệm của ngươi.”
Nói xong, Thế tử chắp tay sau lưng và bước ra khỏi sân, đi thẳng về phía cửa tiệm.
Bên ngoài cửa tiệm, ngoài Ngô Kiếm Vu, còn có một lão giả đứng đó.
Lão giả này có thân hình cao lớn, dáng vẻ uy nghiêm, tựa như một tôn môn thần với khí thế không tầm thường.
Đặc biệt, trong mắt hắn có một sợi tơ mảnh dài chảy qua, biểu hiện rõ ràng của tu vi Quy Hư nhất giai.
Tuy nhiên, lúc này, lão giả Quy Hư nhất giai ấy lại mặc một bộ quần áo thô kệch của tiểu nhị, đứng cạnh Ngô Kiếm Vu.
Dưới ánh mắt ghét bỏ của Ngô Kiếm Vu, lão mang vẻ mặt đầy bi phẫn, lẩm bẩm một câu thơ.
“Dược, dược, dược, nhĩ như liễu nhứ phiêu…”
Giọng nói của lão mang theo vẻ bi ai, ẩn chứa sự tuyệt vọng.
Khi nhìn thấy Thế tử đi ra, lão lập tức run rẩy, thu hồi hết thảy biểu cảm bi phẫn, mặt lộ vẻ cực kỳ cung kính, tâm thần đầy sợ hãi, cúi đầu bái kiến.
“Tiền bối!”
Thế tử chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm, đứng nhìn lên bầu trời chờ đợi Hứa Thanh.
Ngô Kiếm Vu trừng mắt, tiếp tục ngâm thơ hăng hái hơn, trong khi lão giả Quy Hư nhất giai kia cúi đầu lặp lại câu thơ, lòng ngập tràn lo lắng.
Hắn nhớ lại ba ngày trước.
Ba ngày trước, hắn vẫn còn là một tán tu mạnh nhất trong Khổ Sinh sơn mạch, được tôn xưng là Mặc Quy lão tổ, có chút liên hệ với Hồng Nguyệt thần điện.
Khi Hồng Nguyệt xuất hiện trên bầu trời, lão quyết định gia nhập Hồng Nguyệt Thần Điện.
Nhưng tất cả thay đổi khi đệ tử của lão điều tra tiệm thuốc này và biến mất.
Qua nhiều dấu vết, lão biết rằng tiệm thuốc này không hề đơn giản, nhưng vì tính cách cẩn trọng, lão không dám hành động liều lĩnh.
Thay vì tự mình xuất hiện, lão quyết định ở lại Hồng Nguyệt thần điện, thi triển thần thông từ xa để điều tra.
Nhưng lão không ngờ rằng, trong lúc thi triển pháp thuật, lão đột nhiên mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, lão thấy mình xuất hiện ở hậu viện của tiệm thuốc, và thân thể đã biến thành… một con gà con.
Đệ tử của lão cũng gặp tình trạng tương tự.
Điều này khiến lão vô cùng kinh hãi, bởi khi thi pháp, lão vẫn đang ở trong Hồng Nguyệt thần điện, một nơi rất an toàn.
Vậy mà lão lại bị cuốn vào chuyện kỳ quái này.
Càng hoảng sợ hơn, khi lão gặp Thế tử, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, lão đã nhận ra đối phương là một Uẩn Thần còn sống, điều này khiến lão kinh hồn bạt vía.
Sau khi cầu xin tha thứ, và nhờ một câu đề nghị thiếu lễ tân từ Linh Nhi, Mặc Quy lão tổ đã trở thành lễ tân thứ hai của tiệm thuốc này.
Trong khi Mặc Quy lão tổ đang cay đắng, trong hậu viện, Hứa Thanh vẫn đang cố gắng rút thân mình ra khỏi mặt đất.
Toàn bộ quá trình, hắn phải cực kỳ cẩn thận, cố gắng không để chân mình làm sụp đổ mặt đất lần nữa.
Dù chỉ là một hành động đơn giản, nhưng lúc này, với sức nặng từ thiết cầu, việc di chuyển trở nên vô cùng khó khăn.
Sức nặng của thiết cầu thực sự quá mức kinh khủng.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh mới miễn cưỡng thích nghi, cố nén cảm giác khó chịu của Nguyên Anh, hắn chậm rãi thu liễm lại thân thể Thần Linh, khiến kích thước từ hai mươi trượng thu nhỏ xuống chỉ còn mười trượng.
Thân thể càng nhỏ, sức mạnh cũng giảm đi, vì vậy ngay sau đó, thân thể Hứa Thanh phát ra một tiếng phù phù, một lần nữa khiến mặt đất sụp xuống, chôn vùi hắn bên dưới.
Hồi lâu sau, hắn miễn cưỡng leo lên, toàn thân phủ đầy bụi đất, bên trong cơ thể ngoài Tử Nguyệt thì mười hai Nguyên Anh khác đều đang truyền lại cảm giác đau đớn thấu xương, cơn đau liên tục bộc phát dữ dội.
Đặc biệt là Kim Ô, sự đau đớn càng rõ rệt.
“Phương pháp này quả thực có hiệu quả.” Hứa Thanh cảm nhận và trong mắt lộ ra tia sáng tinh anh.
Chỉ cần có hiệu quả, hắn quyết tâm kiên trì tiếp tục.
Hắn không ngừng thích nghi, không ngừng chịu đựng, cho đến một lúc sau, Hứa Thanh cảm thấy mình có thể chịu được, nên tiếp tục thu nhỏ thân thể, chỉ còn năm trượng.
Nhưng ngay trong chớp mắt, tiếng nổ vang rền khắp nơi.
Thân thể hắn biến mất, mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Cứ như vậy, cho đến khi trời tối, sau nhiều lần bị chôn vùi, Hứa Thanh cuối cùng cũng miễn cưỡng khôi phục thân hình bình thường.
Hắn đeo một quả cầu sắt trên lưng, toàn thân trông giống như một tượng gỗ, chậm rãi bước về phía trước.
Mỗi bước đi đều phải dùng hết sức lực để ứng phó, khống chế đến cực hạn, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Cuối cùng, khi hắn bước thêm một bước, tiếng phanh phanh vang dội, tiệm thuốc rung chuyển mạnh, bụi đất tung bay, Linh Nhi cùng Ninh Viêm U Tinh và những người khác đều trố mắt há hốc mồm khi thấy Hứa Thanh bước vào đại sảnh của tiệm thuốc.
Phía sau hắn là những dấu chân sâu cùng vô số vết nứt.
Bình đun nước cũng đổ xuống, quầy hàng trước mặt Linh Nhi bị vỡ tan hơn phân nửa.
Ninh Viêm tỏ ra bi phẫn, vì hắn là người chịu trách nhiệm dọn dẹp…
Hứa Thanh áy náy nhìn Ninh Viêm một cái, rồi nỗ lực cất bước, tiếng oanh oanh vang lên khi hắn bước ra khỏi tiệm thuốc.
Ngay khi ra khỏi cửa, tiệm thuốc phía sau truyền đến tiếng kẹt… kẹt… rõ ràng bị lệch đi một chút.
“Tiền bối.” Hứa Thanh mặt không biểu cảm, nhìn về phía Thế tử.
Thế tử quét mắt nhìn tiệm thuốc, mỉm cười, rồi bước đi xa.
“Đi thôi.”
Hứa Thanh nhìn theo bóng dáng nhẹ nhàng linh hoạt của Thế tử, lặng lẽ bước theo sau, tiếng oanh oanh vang dội, mặt đất rung chuyển, các phòng trọ xung quanh đều lay động, những dấu chân sâu xuất hiện liên tục…
“Tiền bối, chúng ta đi đâu?”
“Không xa, trong dãy núi Khổ Sinh gần đây, ta sẽ dẫn ngươi gặp một người mà ngươi đã từng thấy qua, đó là Tam tỷ của ta.”
“Nàng trước đây đã chọn nơi này để chữa thương.”
Thế tử đi phía trước, giọng nói trầm ổn truyền đến.
“Nàng từng nói với ta rằng có vài kẻ như ruồi muỗi bay xung quanh, và ta đã dặn nàng không giết chúng, giữ lại cho ngươi để ngươi có thể kiểm chứng một chút về quyền hành của mình.”
Hứa Thanh nghe vậy liền gật đầu.
Trong lòng hắn vốn có chút nghi hoặc về việc Thế tử chọn vào dãy núi Khổ Sinh, đoán rằng ngoài việc rèn luyện hắn, chắc chắn còn có nguyên do khác.
Giờ đây biết được nguyên nhân, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là, hắn thấy kỳ lạ tại sao… tất cả mọi người đều chọn dãy núi Khổ Sinh.
Đội trưởng là như vậy, Minh Mai công chúa cũng vậy.
Trong dòng suy nghĩ đó, tiếng oanh oanh vang vọng trong đêm tại dãy núi Khổ Sinh.
Hứa Thanh rất khó có thể bay lên, hắn chỉ có thể đi trên mặt đất, khi đi qua những chỗ yếu, hắn không thể kiểm soát mà rơi thẳng xuống…
Mỗi lần như vậy, Thế tử đều ngồi xổm bên cạnh hố sâu, cúi đầu quan sát.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi