Bí tàng là một phần thiết yếu trong cảnh giới Linh tàng, tương tự như việc nhen nhóm Mệnh Hỏa đối với Trúc Cơ tu sĩ.
Nếu không nhen nhóm Mệnh Hỏa, Trúc Cơ tu sĩ chẳng khác nào Ngưng Khí cỡ lớn.
Chỉ khi Mệnh Hỏa được nhen nhóm, tu sĩ mới có thể đạt được sự biến hóa thật sự.
Linh tàng cảnh cũng tương tự như vậy.
Sự xuất hiện của bí tàng giúp tu sĩ tăng cường toàn diện, đặc biệt là khả năng sử dụng Thiên Đạo hoả lò để thiêu đốt và cung cấp nguồn lực kinh người.
Không chỉ giúp tu sĩ Linh tàng sử dụng được các quy tắc, mà còn đem lại chiến lực khủng khiếp.
Đó là những gì Hứa Thanh hiểu về bí tàng trước đây.
Nhưng đến hôm nay, khi Thần Tàng xuất hiện, sự hiểu biết của hắn đã thay đổi.
Hứa Thanh có thể rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt giữa bí tàng và Thần Tàng.
Đó không phải là sự chênh lệch đơn giản như trước và sau khi nhen nhóm Mệnh Hỏa, mà là khoảng cách giữa tu sĩ và phàm tục.
Tuy nhiên, về cách thức sử dụng và khai thác Thần Tàng, Hứa Thanh vẫn cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng hơn để nắm bắt hoàn toàn.
Hiện tại, hắn chỉ có thể sử dụng Thần Tàng như một bí tàng thông thường để trấn áp vạn vật.
“Phương pháp này có lẽ vẫn chưa đúng,” Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn quanh khu vực.
Phong ấn ở nơi đây đã tan vỡ, khắp bốn phía là một mảnh hoang tàn tiêu điều.
“Để thực sự hiểu và phát huy Thần Tàng, ta cần thêm thời gian.”
Hứa Thanh tự nhủ, đứng lên.
Hắn hiểu rằng lúc này chưa phải là thời điểm để nghiên cứu sâu hơn về Thần Tàng, bởi vì vẫn còn một việc quan trọng hơn cần làm.
Vì vậy, Hứa Thanh thu hồi túi da.
Bên trong còn rất nhiều huyết nhục của Xích Mẫu, nhưng hiện tại hắn đã chạm đến một giới hạn, không thể tiếp tục hấp thu thêm nữa.
Hắn cần đợi cho đến khi hình thành tòa Thần Tàng thứ tư, mới có thể tiếp tục sử dụng huyết nhục này.
“Giá trị của những thứ này không thể đo lường được.
Một khi ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho tòa Thần Tàng thứ tư, ta có thể sử dụng chúng để lập tức hình thành nó.”
Hứa Thanh hít một hơi sâu, cẩn thận cất giữ túi da, chỉnh lại trang phục, rồi bước về phía thiên địa xa xăm.
Mỗi bước chân hạ xuống, mặt đất dưới chân hắn dường như thu nhỏ lại.
Đó là sự ảnh hưởng của quy tắc mà hắn kiểm soát.
Trong phạm vi quyền lực của mình, Hứa Thanh có thể tùy ý biến đổi vạn vật.
Cứ như vậy, Hứa Thanh di chuyển qua một trăm bước, từ vị trí hiện tại đi tới biên giới của Sám Hối Bình Nguyên.
Từng là một vùng biển máu và những hòn đảo nhỏ, giờ đây, sau trận chiến Thần Linh và sau khi Lý Tự Hóa thực hiện đại tế hiến, nơi này đã biến thành cấm khu.
Từ xa nhìn lại, biển máu đã bị vô số thực vật đen kịt và lạnh lẽo phủ kín, toàn bộ khu vực này trở nên âm u và đáng sợ.
Dị chất nồng đậm tràn ngập, ảnh hưởng đến mọi thứ, và cũng khiến nơi đây sinh ra vô số sinh mệnh kỳ dị.
Thần tử điện tàn tích nằm sâu trong cấm khu này.
Lúc này, Hứa Thanh đứng bên ngoài cấm khu, nhìn về phía trước.
Sau một lúc lâu, hắn cất bước, tiến vào cấm khu, từng bước một, hướng về trung tâm.
Xung quanh, những thực vật kỳ dị giống như yêu ma quỷ quái có thể dễ dàng giết chết những người phàm tục xâm nhập.
Ngay cả tu sĩ cũng phải đối mặt với dị chất của chúng như một thứ vũ khí lợi hại.
Nhưng đối với Hứa Thanh, việc bước vào nơi này chẳng khác nào đi qua vùng đất bình thường.
Mọi thực vật quỷ dị khi Hứa Thanh tới gần đều run rẩy, tự động tránh xa, không dám chạm vào hắn.
Ngay cả những sinh mệnh kỳ dị sinh ra ở đây cũng không dám đối đầu với hắn.
Một con rắn đỏ đen chậm chạp trong việc chạy trốn, khi Hứa Thanh bước qua, lập tức biến thành hài cốt.
Sinh mệnh, dị chất, và khí tức của nó đều bị hút cạn, tan biến trong không khí sau lưng Hứa Thanh.
Phía sau hắn dường như không còn gì, nhưng nếu có ai có đủ tu vi, có thể cảm nhận được ba hắc động khổng lồ phía sau đang nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Có lẽ, đối với cấm khu này, sự tồn tại của Hứa Thanh mới thực sự là một cấm khu.
Cứ như vậy, Hứa Thanh tiếp tục đi về phía trước, vượt qua từng vùng biển máu, cho đến khi hắn đứng trước một ngọn núi khổng lồ được tạo thành từ huyết nhục.
Hứa Thanh dừng bước, cúi đầu, ôm quyền.
“Bái kiến cửu gia gia.”
Ngọn núi huyết nhục này mang sắc đỏ và đen đan xen, là một phần của cấm khu và cũng là trung tâm của nơi này.
Đây chính là cấm khu chi chủ.
Ngọn núi này được tạo thành từ huyết nhục của Lý Tự Hóa, dưới ánh nhìn của Thần Linh Tàn Diện, đã sinh ra một sinh mệnh mới.
Giờ đây, nó đang chìm trong giấc ngủ sâu, chưa thực sự thức tỉnh.
Dù vậy, uy áp khủng khiếp của nó vẫn bao trùm bốn phương, bóp méo không gian xung quanh.
Trên ngọn núi, có một người đang ngồi khoanh chân.
Người đó mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng như băng, trước đầu gối là một thanh trường kiếm.
Đó chính là lão Cửu.
Lão Cửu mở mắt, bình tĩnh nhìn Hứa Thanh, đặc biệt chú ý đến phía sau lưng hắn, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ.
Sau một lúc, lão Cửu nhàn nhạt lên tiếng:
“Chuyện gì?”
Hứa Thanh biết rõ lão Cửu có tính cách lạnh lùng, ít nói, thậm chí thường trầm mặc, nhưng trong lòng lại không hề lạnh như bề ngoài.
Vì vậy, hắn nhẹ nhàng đáp lời:
“Cửu gia gia, vãn bối vừa mới đến Tế Nguyệt đại vực, đã nhận một đệ tử.”
“Nàng vì một tai nạn mà chết, nhưng lúc đó có người nói với ta rằng, linh hồn của những người chết tại Tế Nguyệt đại vực không vào luân hồi, mà hội tụ tại Thần Tử Điện.”
“Vãn bối đến đây, muốn thu hồi linh hồn của đệ tử ta.”
Lão Cửu nghe Hứa Thanh nói, chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Tên gọi là gì?”
“Thạch Phán Nhạn, nàng gọi là Thạch Phán Nhạn.” Hứa Thanh đáp lại khẽ khàng.
Lão Cửu nhắm mắt lại, dường như đang cảm nhận gì đó.
Sau một lát, hắn mở mắt, tay phải giơ lên và hướng về khoảng không chộp lấy.
Toàn bộ cấm khu chấn động dữ dội, một vòng xoáy khổng lồ hình thành từ hư không, xoay tròn mãnh liệt.
Tiếng oanh long long vang lên khi vòng xoáy chuyển động, từ bên trong xuất hiện một đoàn ánh sáng trắng, từ từ bay ra và trôi nổi về phía Hứa Thanh.
Bên trong ánh sáng trắng, là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, hai tay ôm gối, nhắm mắt như đang ngủ say.
Nhưng trên khuôn mặt cô bé, lộ rõ sự kinh hoàng còn chưa tan.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Đó chính là Thạch Phán Nhạn.
Nhìn thấy cô bé, đôi mắt Hứa Thanh trở nên nhu hòa, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên đón lấy, truyền ra một lời triệu hoán dịu dàng: “Phán Nhạn.”
Giọng nói của Hứa Thanh vang vọng trong không gian, bao phủ lấy ánh sáng trắng và rơi vào linh hồn bé nhỏ của Thạch Phán Nhạn.
Thân thể của cô bé khẽ run lên, đôi lông mi khẽ động, từ từ mở mắt ra, mang theo ánh nhìn mơ hồ.
Sau một lúc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé dần lộ ra niềm vui sướng: “Sư tôn…”
Cô bé muốn đứng dậy để bái kiến, nhưng hồn thể quá yếu ớt, khiến cô không thể tự nâng đỡ được cơ thể mình.
Hứa Thanh nhẹ nhàng nói: “Sư tôn đến mang ngươi về nhà.”
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve ánh sáng trắng bao quanh cô bé.
Tiểu cô nương dần dần nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Nhưng khác với trước, lần này lông mày cô không còn nhíu chặt, và trên khuôn mặt không còn sự sợ hãi, chỉ còn lại sự yên bình.
Hứa Thanh thu hồi Thạch Phán Nhạn một cách nhẹ nhàng, sau đó ngẩng đầu nhìn lão Cửu, cúi chào lần nữa rồi quay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, lão Cửu bất ngờ lên tiếng.
“Phía sau ngươi có ba tôn Thần.”
Bước chân của Hứa Thanh khựng lại, hắn quay đầu nhìn về phía lão Cửu.
Lão Cửu vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng, nhưng trong ánh mắt hiện lên một tia kỳ dị rõ rệt.
Hắn nhìn chăm chú vào Hứa Thanh, giọng trầm thấp vang lên:
“Một tôn là chính ngươi, một tôn là do Hồng Nguyệt quyền hành hóa thành, và một tôn là Thần trớ hình thành.”
“Nhưng ngươi dường như vẫn chưa thể hoàn toàn dung hợp với chúng, khó có thể triệu hồi ra tất cả.
Ta sẽ giúp ngươi một tay.”
Nói xong, thanh kiếm trước đầu gối lão Cửu đột nhiên bay lên, mũi kiếm hướng thẳng về phía Hứa Thanh.
Một luồng kiếm khí kinh thiên động địa ầm ầm bộc phát, gió giục mây vần, tám phương chấn động.
Kiếm khí mang theo khí tức hủy diệt, không chút lưu tình lao thẳng về phía Hứa Thanh.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên tinh mang, nguy cơ sinh tử lập tức bao trùm lấy hắn.
Toàn thân hắn cứng đờ, huyết dịch trong cơ thể dường như ngưng lại, tu vi cũng bị trấn áp hoàn toàn, khiến hắn không thể động đậy.
Dưới sức ép khủng khiếp, toàn bộ cơ thể Hứa Thanh cứng ngắc.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận rõ ràng các Thần Tàng sau lưng dần dần hiện lên trong ý thức của mình.
Ngay sau đó, tôn Thần Tàng đầu tiên ầm ầm xuất hiện sau lưng hắn.
Khi Thần Tàng vừa xuất hiện, cả thiên địa biến sắc, cấm khu rung chuyển dữ dội.
Bên trong Thần Tàng, thần ảnh tỏa ra uy áp khủng khiếp, gầm lên đầy cuồng nộ như muốn đối kháng với luồng kiếm khí đang lao tới.
Kiếm khí lập tức dừng lại.
“Chưa đủ!” Giọng nói lạnh lùng của lão Cửu vang lên, kiếm khí lại bùng phát lần nữa, lao thẳng về phía Hứa Thanh.
Trong cơn nguy cấp, cơ thể Hứa Thanh run rẩy dữ dội.
Mặc dù tu vi của hắn đã bị trấn áp, nhưng dưới áp lực sinh tử khủng khiếp, toàn bộ ý thức của Hứa Thanh dồn vào Thần Tàng.
Ngay khi kiếm khí đến gần, Thần Tàng bùng nổ mạnh mẽ, giải phóng nguồn thần nguyên kinh khủng, cưỡng ép dung nhập vào cơ thể Hứa Thanh.
Chỉ trong một khoảnh khắc, từ miệng Hứa Thanh phát ra một tiếng gầm nhẹ, chấn động khắp không gian.
Dưới tiếng gầm đó, khi thần nguyên dung nhập, cơ thể Hứa Thanh bắt đầu rạn nứt, máu thịt của hắn bùng nổ rồi nhanh chóng sinh trưởng trở lại.
Hình thái cơ thể hắn dần biến đổi, trở nên cao lớn và vô cùng uy nghiêm.
Chỉ trong chốc lát, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện trước ngọn núi huyết nhục.
Thân ảnh ấy to lớn và cao ngạo, thoạt nhìn giống như Quỷ Đế, nhưng gương mặt lại là Hứa Thanh.
Trên đỉnh đầu hắn đội một chiếc Đế quan, đó chính là đinh 132 biến hóa thành.
Ánh kim quang chói mắt tràn ra từ cơ thể khổng lồ ấy, tuy là màu vàng nhưng lại tỏa ra ánh sáng thất thải khắp bốn phương.
Tại ngực hắn, Thiên Đạo hỏa lò đang phập phồng nhảy lên, mỗi nhịp đập giống như tiếng Thiên Lôi vang rền, ngọn lửa bên trong bùng cháy dữ dội, thiêu đốt khắp cơ thể, khiến cho ngọn lửa trên người hắn trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Trên tay phải của thân ảnh khổng lồ ấy, xuất hiện một cây trường thương màu đen, lượn lờ vô số tia chớp.
Ngay khi hắn cầm chặt trường thương, đôi mắt của thân ảnh khổng lồ bỗng mở ra.
Đó chính là Hứa Thanh!
Trong tâm Hứa Thanh dâng lên một cảm giác mãnh liệt, hắn không ngờ rằng cách sử dụng Thần Tàng lại là như vậy.
Giờ đây, hắn rõ ràng cảm nhận được trạng thái của mình giống như đã Thần Hóa, chiến lực của hắn tăng vọt đến mức mà chính hắn cũng phải kinh ngạc.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía lão Cửu, trong lòng cảm kích sâu sắc, hắn cúi đầu thật sâu.
Lão Cửu nhìn hắn, đôi mắt lóe lên tia kỳ dị, khẽ gật đầu.
“Như vậy có chút hình dáng rồi.”
“Nhưng đây chỉ là tầng thứ nhất của Thần Linh thái mà thôi.”
“Ngươi có ba tòa Thần Tàng, nên về lý thuyết, ngươi có thể có ba tầng Thần Linh thái.”
“Tuy nhiên, trụ cột của ngươi hiện chưa đủ để chống đỡ cả ba tầng.”
Lão Cửu nói xong, đôi mắt hiện lên vẻ trầm tư.
Sau một lúc, hắn dường như đã quyết định, giọng trầm thấp vang lên.
“Ta có thể giúp ngươi cảm nhận trước tầng thứ hai.
Tuy rằng sẽ có chút lãng phí, nhưng nó sẽ giúp ngươi xác định được phương hướng.”
Nói xong, lão Cửu giơ tay phải lên, một khối huyết nhục mang theo lông vũ bay thẳng về phía Hứa Thanh.
Đó chính là huyết nhục của Xích Mẫu.
Không đợi khối huyết nhục đến gần hay Hứa Thanh phản ứng, lão Cửu vung tay, kiếm khí quét ngang, làm cho khối huyết nhục tức thì nổ tung, hóa thành một làn huyết vụ, bao phủ lấy Hứa Thanh.
“Dung nhập huyết vụ này vào trong Thần Tàng của ngươi, triệu hồi tầng thứ hai của Thần Linh thái.
Nhớ kỹ, không phải triệu hồi riêng lẻ, mà phải… chồng lên nhau với tầng thứ nhất!”
Tâm thần Hứa Thanh chấn động mạnh mẽ, hắn không thể ngăn cản được làn huyết vụ, chúng nhanh chóng bị hút vào Thần Tàng độc cấm.
Ngay khi huyết vụ dung nhập vào, Thần Tàng ầm ầm nổ tung, vô số Hắc Vụ từ đó trào ra, lao thẳng về phía Hứa Thanh.
Chỉ trong chốc lát, Hắc Vụ đã dung nhập vào thân thể Thần Linh thái tầng thứ nhất của hắn.
Ngay lập tức, một luồng khí tức khủng bố bùng phát mạnh mẽ từ Hứa Thanh, theo sau là tiếng gào thét đầy đau đớn từ miệng hắn, chấn động cả không gian xung quanh.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi