Đối với Cửu Lê, Hứa Thanh có chút động tâm.
Suy cho cùng, nếu có thể thu phục được Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc hung thú đặc biệt này, biến nó thành tọa kỵ, tất nhiên sẽ giúp hắn vượt qua nhanh chóng, trở thành kẻ đứng đầu trong Đệ Nhị Hoàn đoạn.
Mục tiêu của Hứa Thanh không phải chỉ là Huyền Thiên tướng, mà là Đại Huyền thiên!
Để trở thành Đại Huyền thiên hiếm có, mọi bước đi đều phải dẫn đầu.
“Nhưng đáng tiếc, Cửu Lê… không phải thứ mà ta có thể dễ dàng thu phục.”
Trong lòng Hứa Thanh có chút tiếc nuối.
Dù đôi khi hắn quyết đoán và sẵn sàng liều lĩnh, nhưng phần lớn mọi hành động đều được cân nhắc kỹ lưỡng sau khi so sánh lợi hại, điểm này có chút khác với Đội trưởng.
Nói đơn giản, Hứa Thanh vẫn rất lý trí.
Vì vậy, hắn hiểu rõ, loại hung thú như Cửu Lê, nếu đã không khuất phục được sau nhiều năm, chắc chắn ẩn chứa những bí mật mà người ngoài không thể biết.
Mức độ nguy hiểm có thể tưởng tượng được.
Vì vậy, Hứa Thanh thu hồi Thần Niệm khỏi Ngọc Giản giới thiệu về Cửu Lê, chuẩn bị xem xét thông tin về các hung thú khác, từ đó chọn ra mục tiêu cho mình.
Đúng lúc này, hắn khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng.
Lúc này, bên ngoài đã là đêm khuya, thời gian giới nghiêm.
Màn đêm đen như mực, giống như một thực thể, từng sợi tối tăm len lỏi qua khe cửa phòng, cuối cùng tụ lại trước mặt Hứa Thanh, hóa thành bóng dáng của Đội trưởng.
Cách xuất hiện này có chút đặc biệt, thậm chí nếu không có Thần Niệm của Đội trưởng truyền đến, Hứa Thanh cũng khó mà phát hiện sớm.
Vì vậy, hắn nhìn thêm vài lần.
Những ánh mắt này khiến Đội trưởng cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Thế nào, tiểu A Thanh?
Đại sư huynh của ngươi trở về mà ngươi có phát hiện ra không?”
Hứa Thanh gật đầu.
“Vậy thì yên tâm đi, bốn chữ Vô Tự thiên thư có tác dụng vô cùng huyền diệu, không uổng công ta trông coi ở Tinh Đế điểm tông.”
Dù rằng cuối cùng cuốn Vô Tự thiên thư này là do Hứa Thanh lấy được, nhưng rõ ràng Đội trưởng cố tình bỏ qua chuyện đó.
Giờ phút này, hắn giữ vẻ ngạo nghễ, ngồi trước mặt Hứa Thanh, ánh mắt lướt qua các Ngọc Giản, Thần Niệm đảo qua nội dung bên trong, rồi nở nụ cười mờ ám.
“Cửu Lê?”
“Đây đúng là một bảo bối tốt, nhưng tiểu A Thanh, ngươi muốn thu phục nó, có chút khó khăn.”
Nghe vậy, Hứa Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Đội trưởng.
“Đại sư huynh, ngươi từng thấy qua Cửu Lê?”
Đội trưởng ngẩng cao cằm, vừa định nói gì đó, nhưng theo bản năng quay đầu nhìn về phía Thần Sơn, rồi ho khan một tiếng.
“Có những chuyện không thể nói trong Thánh thành, quá nhạy cảm.
Nói tóm lại, nếu ngươi sinh sớm vài năm, có lẽ còn có thể thu phục được Cửu Lê.
Nhưng giờ thì… đừng nghĩ đến nữa.”
“Về phần tin tức liên quan đến Cửu Lê…”
Đội trưởng nhếch miệng cười, mở túi trữ vật ra, lấy một con tôm, bẻ làm đôi rồi nháy mắt với Hứa Thanh.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút.
Đội trưởng vung tay, đặt những Ngọc Giản liên quan đến Cửu Lê sang một bên, rồi từ người lấy ra một miếng thẻ tre đen, toát ra một ít khí tức cổ xưa, như thể đã tồn tại từ rất lâu.
“Tiểu A Thanh, trong bước đầu tiên, Đại sư huynh không giúp được gì nhiều.
Vì vậy mấy ngày trước ta ra ngoài thu thập tin tức, cùng tìm kiếm dấu vết còn sót lại.”
“Thu hoạch vô cùng phong phú!”
Đội trưởng mặt mày hớn hở, trông vô cùng vui vẻ.
“Dưới sự điều tra của ta, ta nắm chắc mười phần rằng ngươi có thể đứng đầu trong Đệ Nhị Hoàn đoạn.”
“Chuyện này ngươi không cần lo, ta sẽ xử lý!”
“Một tháng sau, khi Đệ Nhị Hoàn đoạn mở ra, ta sẽ tự mình làm việc, còn ngươi chỉ cần dạo quanh Sơn Hải đại vực là được, không cần xen vào.
Đến lúc nhị khâu kết thúc, ta sẽ giúp ngươi thu phục một tôn sơn xi ấu thú (sâu núi)!”
“Đây là một trong năm hung thú đứng đầu của Sơn Hải, vượt qua cả quỷ xa, và là hung thú tầng cao nhất mà có thể thu phục trong giai đoạn này.”
“Lần này, Đại sư huynh bảo kê ngươi!”
Đội trưởng vẻ mặt hào hùng.
Hứa Thanh mỉm cười.
Dù không biết lời của Đại sư huynh có đáng tin không, nhưng cảm giác được người bảo vệ khiến lòng Hứa Thanh ấm áp.
“Cảm ơn Đại sư huynh.”
Đội trưởng tâm trạng rất tốt, ngân nga tiểu khúc, lại lấy ra một chiếc khắc đao, bắt đầu chạm khắc lên miếng thẻ tre đen.
Vừa làm, hắn vừa quan sát, thỉnh thoảng thổi bay vụn gỗ, vô cùng cẩn thận, như thể đang tạo ra một món đồ cổ xưa.
Hứa Thanh nhìn qua, không nhận ra cụ thể là gì, chỉ thấy trên đó khắc hình trăng lưỡi liềm và nhiều phù văn thần bí.
“Đây là gì?”
Đội trưởng cười đầy bí ẩn.
“Đây là lệnh triệu tập binh lính của hung thú Sơn Hải!”
“Năm xưa, khi ta còn thân thiết với Nguyệt Viêm lão nương, ta đã giúp nàng chế tác rất nhiều thứ.”
“Lệnh này rất thú vị, dù hiện tại ta không có, nhưng cũng không sao, ta sẽ làm ra một trăm tám mươi cái.
Ta không tin ném ra mà không choáng một con sâu núi!”
“Làm thứ này, ta rất am hiểu.
Năm đó, ta còn lén bán đi rất nhiều…
Thậm chí ta đặt cho nó một cái tên vô cùng oai phong.”
Nói đến đây, Đội trưởng ho khan, không nói tiếp mà cúi đầu làm việc.
Nhìn Đội trưởng ra sức khắc, Hứa Thanh có chút cổ quái.
Đang định nói gì thì Ngọc Giản truyền âm của hắn đột nhiên rung lên.
Hứa Thanh cầm lấy, Thần Niệm kiểm tra.
Đội trưởng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Giản truyền âm của Hứa Thanh.
“Là Đại hoàng tử, hắn đã đến Thánh thành, hỏi chúng ta ở đâu, muốn đến bái phỏng.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Hứa Thanh nhìn Đội trưởng với thẻ tre trên tay.
“Không sao, hắn có lẽ sẽ không nhận ra đâu, dù sao cái này cũng là tác phẩm cổ xưa rồi, huống hồ, nếu có nhận ra thì cũng không sao, lúc đó ta sẽ cho hắn vài miếng.”
Đội trưởng không mảy may để ý, tiếp tục giả mạo thẻ tre.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, rồi thông báo cho Đại hoàng tử biết địa chỉ của mình.
Không lâu sau, khi Hứa Thanh và Đội trưởng phát hiện ra, thân ảnh của Đại hoàng tử đã xuất hiện bên ngoài trụ sở, cung kính cúi đầu.
“Cổ Việt Trung Huy, cầu kiến Hứa tôn.”
Tư thái và ngữ khí của hắn vô cùng trang trọng và chú ý lễ nghi.
Nếu là trước đây, khi Hứa Thanh còn chưa giết Minh Nam thế tử, Đại hoàng tử chắc chắn không hành xử như vậy.
Dù sao hắn vẫn là hoàng tử, dù không được Nhân Hoàng yêu thích, hắn vẫn là Đại hoàng tử.
Nhưng sau sự kiện đó, trong lòng Đại hoàng tử, địa vị của Hứa Thanh đã cực kỳ cao.
Sự tôn kính này xuất phát từ sự khâm phục chân thành.
Cánh cửa im lặng mở ra.
Đại hoàng tử đứng bên ngoài, hít sâu một hơi, chỉnh lại y phục rồi bước vào.
Ngay khi thấy Hứa Thanh, hắn liền chắp tay cúi đầu.
“Chúc mừng Hứa tôn đã giành được vị trí thủ lĩnh trong vòng thứ nhất của đại săn bắn Viêm Nguyệt!”
Hứa Thanh nhìn về phía Đại hoàng tử.
Khác với lần đầu gặp tại Minh Nam, thương thế trên người Đại hoàng tử đã gần như bình phục.
Có vẻ sau sự kiện đó, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Thêm vào đó, tướng mạo của hắn có nhiều nét tương đồng với Nhân Hoàng, mang theo khí thế rồng cuốn hổ chồm.
Hứa Thanh khẽ gật đầu, ra hiệu cho Đại hoàng tử ngồi xuống.
Đại hoàng tử ngồi xuống khoanh chân, rồi lấy từ trong lòng ra ba miếng Ngọc Giản, đặt trước mặt Hứa Thanh.
“Hứa tôn, sau khi chia tay lần trước, ta và thuộc hạ đã thu thập rất nhiều tin tức liên quan đến Đệ Nhị Hoàn đoạn, cùng với các Thiên Kiêu tham gia đại săn bắn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.”
“Hy vọng những thông tin này có thể giúp ích cho Hứa tôn.”
“Ngoài ra, ta cũng có một số thông tin về Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc muốn báo cho Hứa tôn.”
Đại hoàng tử nhẹ giọng nói.
“Ngọc Giản thứ nhất ghi lại môi trường sống của hầu hết các hung thú cùng các giới thiệu liên quan, nhiều thông tin trong đó không thể mua được từ bên ngoài, chúng là ta thu thập từ trong mẫu tộc.”
“Ngọc Giản thứ hai ghi lại thông tin về các Thiên Kiêu của Viêm Nguyệt tộc.”
“Ta nghe nói Hứa tôn đã giao chiến với Thác Thạch Sơn.
Thác Thạch Sơn là một trong năm đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt bổn tộc.”
“Về phần bốn vị đại thiên kiêu còn lại của bổn tộc, cùng với các thiên tài nổi bật từ các tộc phụ thuộc, tổng cộng có mười bảy người.”
“Với chiến lực của Hứa tôn, những người khác chỉ cần xem qua là được.
Nhưng Viêm Nguyệt bổn tộc mấy người kia, Hứa tôn nên đặc biệt lưu ý…
Vì với họ, thân phận không còn quan trọng.”
“Bọn họ chính là hạt giống của Viêm Nguyệt tộc, thế hệ này muốn trấn áp bát phương.”
“Thiên Mặc Tử, Quy Hư tam giai, nhưng có chiến lực của Quy Hư Đại viên mãn, là đệ tứ nhân tài kiệt xuất của Viêm Nguyệt bổn tộc, thuộc thế lực của Tinh Viêm Thượng Thần.
Hắn từng giao chiến và đánh bại Thác Thạch Sơn.”
“Phàm Thế Song, Quy Hư tam giai, đứng thứ ba, hắn cũng có chiến lực của Quy Hư Đại viên mãn, thậm chí còn có kinh nghiệm chiến đấu sinh tử với đại năng Uẩn Thần ngoại tộc và thoát chết, thuộc thế lực của Nguyệt Viêm Thượng Thần.”
“Tịch Đông Tử, Quy Hư tam giai, đứng thứ hai, thuộc thế lực của Nhật Viêm Thượng Thần.
Người này lòng dạ độc ác, giết chóc tàn bạo, đã tiêu diệt hơn chục tộc ngoại tộc và luyện thành Huyết Tử, luôn theo bên mình.”
“Hắn có nhiều thủ đoạn, từng giao chiến với tù binh Uẩn Thần của Viêm Nguyệt tộc và đạt được chiến tích huy hoàng, dù tù binh đó đã cạn kiệt sức mạnh, nhưng dù sao vẫn là Uẩn Thần…”
“Người cuối cùng, tên là Viêm Huyền Tử.
Tên thật của hắn không phải vậy, nhưng hắn kế thừa đạo hiệu Viêm Huyền, là Đệ Nhất Thiên Kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc!”
“Hắn trấn áp toàn bộ đại gia tộc!”
“Dù chỉ là Quy Hư nhất giai, nhưng chiến lực vượt qua cả cấp độ Quy Hư, thậm chí có thể sử dụng lực lượng của một Đại Thế Giới từ Uẩn Thần!”
Nói đến đây, Đại hoàng tử hít một hơi sâu.
Hứa Thanh cũng không khỏi kinh ngạc.
Thác Thạch Sơn đã mang đến cho hắn một cảm giác áp lực mạnh mẽ dù chưa thực sự giao chiến.
Hứa Thanh tự biết rằng nếu muốn trấn áp đối phương hoàn toàn, hắn không dám chắc có mười phần nắm chắc.
Dù trong một cuộc chiến sinh tử, hắn có lòng tin sẽ chém giết được Thác Thạch Sơn, nhưng cái giá phải trả sẽ không nhỏ.
Còn bốn người mà Đại hoàng tử nhắc đến, bất kỳ ai trong số họ đều khiến Hứa Thanh cảm nhận được áp lực, đặc biệt là người cuối cùng.
“Tu vi căn cơ của ta, vẫn chưa đủ.”
Hứa Thanh thì thầm trong lòng.
“Bốn người này khác hẳn Thác Thạch Sơn.
Họ không quan tâm đến việc trở thành Huyền Thiên tướng.
Điều họ muốn là tiến vào Thần Vực, tại đó nhận được Thần Vực chi huyết, để nhanh chóng hình thành nền tảng của Đại Thế Giới.”
Sau khi Đại hoàng tử nói xong, hắn định trình bày nội dung của Ngọc Giản thứ ba.
Nhưng nói lâu như vậy, ánh mắt hắn vô tình lướt qua chỗ của Đội trưởng.
Ban đầu, chỉ là cái liếc mắt tự nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, lời định nói của hắn bỗng nghẹn lại, nội tâm chấn động, ánh mắt trợn to.
Nhìn Đội trưởng đang khắc thẻ tre, khuôn mặt hắn không giấu nổi sự kinh ngạc và khó tin.
“Đây là…”
“Thần Linh pháp lệnh!!”
Đại hoàng tử không khỏi kinh động, lập tức đứng bật dậy.
Hắn đã từng thấy loại lệnh này, trong mẫu tộc của hắn có một khối.
Đó là một cổ vật, một Thần vật, được gia tộc cung phụng trong Thần các.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi