Lời tuyên bố kiên định của Lý thái hậu trở thành nhát đòn cuối cùng đập tan hy vọng của Bình vương.
Đổng thị lang cúi người cung kính: “Vì giang sơn Đại Lương, thần thỉnh quận chúa đăng cơ!”
Trần trường sử cũng cúi người lớn tiếng: “Thần thỉnh quận chúa đăng cơ!”
Vương Cẩm, với vẻ mặt nghiêm nghị, mạnh mẽ nói: “Thần thỉnh quận chúa đăng cơ!”
Tả đại tướng quân cũng mở miệng: “Thần thỉnh quận chúa đăng cơ!”
Ngay sau đó, từng người từng người trong triều đình bắt đầu hô vang, ngày càng nhiều hơn.
Những người trung lập, trước đó còn do dự, cũng bị cảm xúc mạnh mẽ này cuốn theo, cùng nhau phụ họa.
Trong chốc lát, tiếng “Thỉnh quận chúa đăng cơ” như những đợt sóng biển dâng trào, vang vọng khắp Kim Loan điện.
Phạm quý thái phi đã khóc đến mức không còn sức lực, bà ngồi bệt xuống đất, thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tiếng khóc nức nở của Bình vương cũng dừng lại vì sợ hãi.
Hắn loạng choạng đứng lên từ bậu cửa, rồi vô thức chạy đến bên Phạm quý thái phi.
Nhưng bà chẳng khác gì một pho tượng, không nói, không cười, cũng không động đậy.
Bình vương cảm thấy mẹ mình thật xa lạ và đáng sợ, liền chạy về phía Thái hoàng thái hậu Trịnh.
Thái hoàng thái hậu Trịnh đang run rẩy vì phẫn nộ, mặt trắng bệch như tờ giấy, hoàn toàn chìm trong cơn giận và chẳng để ý đến Bình vương.
Bình vương mím môi, bước đôi chân mập mạp đến bên Giang Thiệu Hoa, vừa khóc vừa gọi “Đường tỷ Thiệu Hoa”.
Giang Thiệu Hoa dịu dàng đáp lại, nắm lấy tay Bình vương, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ, ở bên tỷ là an toàn.”
Bình vương khịt mũi, tựa vào người Giang Thiệu Hoa.
Những triều thần trung thành trước đây cũng bị hành động của Bình vương làm sụp đổ ý chí cuối cùng.
Thôi bỏ đi!
Ngay cả Lý thái hậu cũng đã ủng hộ quận chúa Nam Dương đăng cơ, họ làm thần tử, còn có lý do gì để phản đối?
Dù Bình vương có đăng cơ, cũng chỉ là cái bóng, tất cả mọi việc đều trông cậy vào Giang Thiệu Hoa xử lý triều chính.
Giờ đây, chỉ là gỡ bỏ lớp mặt nạ, trao cho nàng danh phận chính thức mà thôi.
Những triều thần ấy lặng lẽ im lặng, mặc nhiên chấp nhận kết quả này.
Tâm tư của chúng thần đã đồng lòng, đại cục đã định!
Ngay cả Thái hoàng thái hậu Trịnh cũng không thể thay đổi sự thật rằng Giang Thiệu Hoa sẽ trở thành nữ hoàng đế của Đại Lương.
Giang Thiệu Hoa ngẩng đầu, một lần nữa đối diện với Thái hoàng thái hậu Trịnh.
Một ánh mắt sắc bén, rực rỡ như ánh dương đang lên, một ánh mắt tàn úa, già nua như hoàng hôn đang lụi tàn.
“Bá tổ mẫu, sau khi đăng cơ, con nhất định sẽ chăm chỉ lo liệu triều chính, để dân chúng Đại Lương được an cư lạc nghiệp.
Con sẽ hiếu kính bá tổ mẫu và mẫu thân, để hai người được an hưởng tuổi già.
Bình vương là em họ con, con sẽ chăm sóc để nó lớn lên khỏe mạnh.”
Giang Thiệu Hoa không cần phải cất cao giọng, ngay khi nàng bắt đầu nói, tất cả tiếng hô hào của chúng thần tự động ngừng lại.
Kim Loan điện rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người đều chăm chú lắng nghe giọng nói của Giang Thiệu Hoa.
Giang Thiệu Hoa nhìn Thái hoàng thái hậu Trịnh, tiếp tục nói một cách rõ ràng và mạnh mẽ: “Xin bá tổ mẫu hãy vì đại cục mà suy nghĩ, ủng hộ con đăng cơ!”
Đến mức này rồi, dù Thái hoàng thái hậu không ủng hộ, cũng không thể thay đổi được gì.
Tất cả văn võ bá quan trong triều, như thể bị mê hoặc, đồng lòng ủng hộ Giang Thiệu Hoa.
Với sức mạnh lòng người và uy tín như vậy, ngay cả khi nàng dấy lên cuộc khởi nghĩa, cũng đủ để lật đổ triều đình Đại Lương.
Tuy nhiên, trong lòng Thái hoàng thái hậu Trịnh, sự oán hận vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Bà trừng mắt nhìn Giang Thiệu Hoa, định nói điều gì đó, nhưng trước mắt bỗng tối sầm lại, rồi bà ngã quỵ xuống.
Triệu công công đứng gần nhất, nhanh chóng ngã xuống làm đệm cho bà.
“Thịch” một tiếng.
Triệu công công suýt chút nữa nôn ra một ngụm máu.
Giang Thiệu Hoa lập tức ra lệnh: “Người đâu, mau truyền thái y!”
Một người đột ngột ngất xỉu, không thể tùy tiện di chuyển, phải ở nguyên tại chỗ để thái y đến chẩn đoán và cấp cứu.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Một nhóm thái y nhanh chóng được triệu vào Kim Loan điện, vội vã tiến đến bên Thái hoàng thái hậu, kiểm tra sắc mặt, bắt mạch và cấp cứu ngay lập tức.
Cuộc đại triều hội cũng không thể tiếp tục.
Đới thượng thư, người từ đầu đến giờ chưa nói gì, run rẩy cúi người: “Tiếp theo nên làm gì, xin quận chúa chỉ thị!”
Trương thượng thư mặt tối sầm, trong lòng rủa thầm: “Đồ lão cáo già biết thời mà thuận.”
Giang Thiệu Hoa lướt mắt qua, Trương thượng thư lập tức cúi đầu, tránh ánh mắt sắc bén như dao của nàng: “Hôm nay, đại triều hội tạm dừng.”
“Tang lễ đã kết thúc, công việc của lục bộ cũng đã bị đình trệ nhiều ngày, mọi người hãy trở về bộ của mình, tiếp tục xử lý công việc.
Ngày mai, các quan viên từ tam phẩm trở lên sẽ vào Kim Loan điện tham dự tiểu triều hội.”
Chúng thần đồng loạt cúi chào, rồi lần lượt rời khỏi Kim Loan điện.
Quá trình này diễn ra như thể đã được tập dượt hàng trăm lần, trôi chảy một cách tự nhiên.
Thực tế, bất kể ai ngồi trên ngai vàng, bất kể ai nắm giữ triều chính, thần tử luôn là người thi hành mệnh lệnh.
Giang Thiệu Hoa đã từng nắm giữ triều chính vài tháng, các thần tử cũng đã quen với việc nghe nàng chỉ đạo, không có gì khó khăn trong việc thích ứng.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả quan viên đã rời khỏi Kim Loan điện.
Trần trường sử và những thuộc quan của quận Nam Dương cũng không ngoại lệ.
Trần trường sử mỉm cười nhẹ nhõm, Trần Cẩm Ngọc và Mã Diệu Tông thì đầy phấn khởi, khuôn mặt ánh lên sự hào hứng.
Dương Chính vẫn còn ngơ ngác, lẩm bẩm: “Vậy là đã xong?
Quận chúa thật sự sẽ đăng cơ làm nữ hoàng đế sao?”
Đây quả là một kỳ tích khó tin!
Chỉ có Thôi Độ, giữa niềm vui mừng, vẫn mang theo chút lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Kim Loan điện.
Trần trường sử cười to hơn thường ngày: “Bá tước Trường Ninh không cần phải lo lắng.
Có thái hậu ủng hộ, có chúng thần phụng sự, việc quận chúa đăng cơ đã là chuyện không thể thay đổi.”
Thôi Độ không lo về điều đó, hắn lo rằng Giang Thiệu Hoa có thể vì quá kích động mà ảnh hưởng đến sức khỏe, gây tổn hại cho cơ thể.
Tuy nhiên, những điều này không thể nói ra trước công chúng.
Thôi Độ liền chuyển đề tài: “Chúng ta tiếp theo nên đi đâu, và làm gì?”
Chúng thần đã quay về bộ của họ, vậy còn họ nên làm gì?
Trần trường sử đáp đầy tự tin: “Chúng ta sẽ ở lại trong cung, chờ quận chúa triệu tập.
Kim Loan điện không tiện nán lại, chúng ta hãy đến điện Chiêu Hòa đợi.”
…
Trong Kim Loan điện.
Triệu công công nằm trên đất, làm đệm cho Thái hoàng thái hậu, bà không thể di chuyển, nên ông cũng chẳng dám động đậy.
Lý thái hậu lúc này đã kiệt sức, thân thể lảo đảo.
Giang Thiệu Hoa nhanh chóng tiến đến đỡ lấy Lý thái hậu, rồi sai người mang đến một chiếc ghế nhỏ để bà ngồi nghỉ.
Lý thái hậu dùng chút sức lực cuối cùng, mệt nhọc nói: “Đừng quên lời ngươi đã hứa với ta.”
Giang Thiệu Hoa gật đầu: “Con chưa bao giờ quên.
Con nhất định sẽ bắt được Trịnh Trân, tự tay giết hắn để an ủi đường huynh nơi chín suối.”
Nàng dừng lại một chút, rồi nói nhẹ nhàng: “Liên quan đến việc Liên quan gia đình họ Lý, thật đáng tiếc trong biến cố cung đình vừa qua đã xảy ra thảm kịch.
Tuy nhiên, nhà họ Lý vẫn còn nhiều hậu duệ xuất sắc, sau này chắc chắn sẽ vực dậy được gia tộc.
Xin thái hậu yên tâm.”
Lý thái hậu nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Thời đại của Thái Hòa đế Giang Tụng đã kết thúc.
Giờ đây, Giang Thiệu Hoa sẽ ngồi lên ngai vàng và viết nên một trang sử mới.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.