Gió từ Sơn Hải thổi tới!
Gió thổi qua thời không, thổi qua giới vực, từ nhân gian đến thần vực, từ Vọng Cổ đến Bắc Tiên, cuối cùng đáp xuống phía trên vòng xoáy, bên dưới ba vị Thần.
Tiếng sấm vang dội khắp Thần Vực, như có một cỗ lực lượng vô hình cắt qua, thừa nhận hàng vạn năm nhân quả, tìm lại những lời hứa bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian, mang theo phong mang kinh thiên, xé toạc hư không nơi đây.
Từ vết rách khổng lồ đó, xuất hiện trước mắt ba vị Thần.
Vết rách ngang dọc vô tận, nằm trên vòng xoáy, nhìn từ xa trông như một con mắt khổng lồ mở ra, tạo cho người ta một cảm giác vô biên vô hạn.
Từ trong vết rách ấy, gió cuồn cuộn gào thét thổi ra, như đóa hoa nở bung về tám phương, cuốn vào ánh mắt lãnh đạm của ba vị Thần.
Họ đang chú tâm theo dõi lựa chọn của Sơn Hải, và lúc này… đáp án đã rõ ràng.
Bên trong vết rách, chính là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc tại Sơn Hải Đại Vực, vị trí trung tâm là Cửu Lê chi địa.
Toàn bộ Cửu Lê chi địa vào lúc này đã hoàn toàn tan nát, sụp đổ hoàn toàn xuống phía dưới, lộ ra thần miếu con nhện bị phong ấn sâu trong lòng đất.
Thần miếu đã phủ đầy bụi bặm, còn Thần Linh Nhện bên trong cũng đang run rẩy dữ dội, mắt thường có thể thấy được cơ thể hắn đang khô héo.
Không chỉ huyết nhục đang khô héo, mà ngay cả nhân quả của hắn, cùng với thời gian mà hắn từng nắm giữ, cũng đang lặng lẽ tàn lụi.
Tất cả mọi thứ, đều đang bị một cánh tay trước mặt từ từ lấy đi.
Đó là một cánh tay xương khô màu đen, chủ nhân của nó mặc một bộ trường bào màu đen, toàn thân trên dưới y phục phất phơ trong gió, khuôn mặt bị che khuất bởi áo choàng, nhưng không thể che được sự tang thương cổ lão trên thân hình hắn.
Hắn đứng trước Thần Linh Nhện, cánh tay khô héo dần mọc lại huyết nhục, ngược lại, Thần Linh Nhện càng lúc càng teo tóp.
Dù Thần Linh Nhện cố gắng giãy giụa, nhưng số mệnh đã định, mọi nỗ lực đều vô ích.
Cho đến phút cuối cùng, khi hắn hóa thành làn khói và tan biến giữa thiên địa, cánh tay xương khô kia như thể đã hoán đổi với tử vong, từ trong tuế nguyệt trở lại, hồi sinh huyết sắc, biến thành một cánh tay tràn đầy sinh lực.
Gió nổi lên, cuốn lấy áo choàng của hắn, lộ ra mái tóc màu xám cùng khuôn mặt cổ lão.
Dù tuế nguyệt đã bào mòn thân thể hắn, khiến hắn hóa thành hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nhưng khi hắn hấp thu hết thảy từ Thần Linh Nhện, từ những nếp nhăn trên gương mặt dần dần xuất hiện huyết nhục, loáng thoáng còn thấy được phong thái của một bức tượng cổ lão từng đứng sừng sững tại Viêm Nguyệt Huyền Thiên Tộc.
Hắn chính là người từng nhất thống Viêm Nguyệt Huyền Thiên Tộc hàng vạn năm trước, được vạn thế tôn thờ…
Đại Ti Quyền!
Đại Ti Quyền ngẩng đầu, nhìn về phía đại địa, như đang ngắm nhìn lịch sử của tộc quần trên mảnh đất này.
Hắn thấy được sự quật khởi của Viêm Nguyệt, thấy cuộc tranh đấu với vạn tộc, thấy vô số lần giao chiến với Nhân Tộc, thấy tam thần bảo hộ tộc mình, và nhìn thấy Viêm Nguyệt đứng ở vị trí cường tộc hiện tại trên Vọng Cổ đại lục.
Ánh mắt của hắn như xuyên qua lịch sử, cảm nhận quá khứ, khí tức của hắn từ đó trở nên bàng bạc, càng lúc càng mạnh, lan tràn khắp Sơn Hải, làm lay động Viêm Nguyệt bản thổ, khiến thiên địa biến sắc, gió lớn cuốn mây đen.
Tất cả tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc vào khoảnh khắc này đều cảm thấy huyết mạch cộng hưởng.
Đặc biệt là ba vị Ti Quyền, từng người từ trong đại trướng bước ra, thần sắc chấn động, từ xa ngóng nhìn Sơn Hải, cảm nhận sự xuất hiện của vị tiên tổ đi ra từ lịch sử.
Đối với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, vị Đại Ti Quyền này có địa vị ngang bằng với Thần Linh trong lòng họ.
Cả tộc quỳ bái trước vị Đại Ti Quyền trở về từ thời xa xưa.
Dưới toàn tộc quỳ lạy, Đại Ti Quyền đưa ánh mắt lên, hướng về bầu trời.
Sau đó, hắn nhấc chân bước về phía màn trời, đi vào vết rách do chính hắn mở ra.
Những gì hắn hấp thu từ Thần Linh Nhện không chỉ là huyết nhục và thời gian, mà còn bao gồm cả… quyền hạn Thần Vực.
Quyền hạn này, theo từng bước chân của hắn, dần dần dung nhập vào số mệnh của hắn, gia trì mệnh cách, hoàn thiện những khuyết thiếu trong quá khứ, và đánh thức ngọn lửa thần đạo đã lụi tắt hàng vạn năm.
Cứ như thế, mỗi bước đi của hắn, vị cách cũng tăng lên, sinh mệnh tầng thứ cũng không ngừng thăng hoa.
Cho đến khi hắn bước ra từ vết rách ngang qua vòng xoáy của Thần Vực, đối diện với ba vị Thần, bước vào Thần Vực.
Nhìn về phía ba vị Thần, Đại Ti Quyền cất giọng khàn khàn.
“Đã đợi lâu rồi.”
Lời nói của hắn như tiếng sấm vang vọng khắp Thần Vực, cũng truyền vào trong vòng xoáy, vọng tới tâm hồn của Hứa Thanh.
Hứa Thanh trầm mặc, hắn đã nhận ra thân phận của đối phương, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi bi thương còn sót lại từ tuế nguyệt bên trong Vu Tàng.
Cảnh tượng phản bội đó, hắn đã nhìn thấy rõ trong ký ức của Cửu Lê…
Và giờ đây, nhân quả của sự phản bội này dường như càng rõ ràng hơn.
Bên ngoài vòng xoáy, đối diện với sự xuất hiện của Đại Ti Quyền, Nhật và Nguyệt Thần vẫn bình thản, Tinh Thần liếc nhìn vòng xoáy một lần, nhàn nhạt nói:
“Vậy thì, bắt đầu thôi.”
Đại Ti Quyền nghe thấy, ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn về mảnh Thần Vực này.
“Năm đó ta có một câu hỏi, hôm nay muốn hỏi các ngươi.”
“Theo lời ba vị nói, mảnh Thần Vực này từng là quê hương của các ngươi.
Vậy những sinh vật thần tính đã bị ô nhiễm ở đây, họ từng là con dân của các ngươi.
Các ngươi… có đành lòng không?”
Người trả lời là Nguyệt Thần, nàng bình thản đáp lại:
“Bắc Đế đã ngã xuống, nhân quả đã được giải quyết.
Hắn là chúng ta, nhưng chúng ta không còn là hắn nữa.”
Đại Ti Quyền không nói gì thêm.
Lúc này, tiếng của Nhật Thần vang lên, mang theo uy nghiêm vô tận, truyền từ Thần Vực xuyên qua hư vô, vang vọng khắp càn khôn.
“Ti cổ bất không, hữu mênh thượng hoang, trầm thụy nhi kim, nguyên tán thời quang.”
“Tinh hoàn hữu hoạch, diệc vi kì tử, vạn giới hữu cảm, diệc xưng ngô phụ.”
“Kim nguyên bắc giới chi tử Nhật, Nguyệt, Tinh, ngũ tế Ti cổ, dĩ tự phụ thần!”
Giọng nói của Nhật Thần thăng trầm, vang vọng khắp Thần Vực, mỗi từ đều khiến cho Thần Vực run rẩy, liên kết lại với nhau, dẫn đến sự biến đổi mạnh mẽ tại Vọng Cổ.
Sau lưng hắn, một vầng mặt trời lớn thăng thiên lên cao.
Nguyệt Thần bên cạnh nhắm mắt, ánh sáng của mặt trăng hạo nguyệt phủ kín bầu trời, trong khi Tinh Thần mở mắt, lấy vô số ngôi sao để thay thế trời của Thần Vực này!
Ba vị Thần… họ đang chuẩn bị hiến tế cho Tàn Diện!
Vào khoảnh khắc này, không còn chỉ là gió nữa, mà là bão tố… đang đến!
Trong vòng xoáy bên dưới, Đế thi quan sát tất cả điều này cũng chấn động, đội trưởng bên trong cười điên cuồng.
Còn Hứa Thanh, cũng hoàn toàn hiểu rõ tất cả.
Mục đích của ba vị Thần đã hoàn toàn lộ rõ!
Bọn họ muốn hiến tế cho Thần Linh Tàn Diện, để đổi lấy việc Tàn Diện mở mắt, nhìn về phía Thần Vực này!
Tàn Diện chỉ cần nhìn một lần, có thể biến những nơi chưa từng xuất hiện thành cấm khu, nếu nhìn về phía cấm khu, cấm khu sẽ trở thành cấm địa, nếu nhìn về phía cấm địa, cấm địa sẽ biến thành Thần Vực!
Và nếu…
Tàn Diện nhìn về phía Thần Vực thì sao?
Câu hỏi này, Hứa Thanh đã từng có được đáp án từ Hồng Nguyệt!
Đó chính là: Thần Vực sẽ thăng cấp, trở thành Thần Giới!
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Một khi điều này xảy ra, những ai là chủ nhân của Thần Vực cũng sẽ thăng cấp cùng với Thần Vực!
Kết hợp với những lời nói trước đó của đội trưởng, Hứa Thanh đã hiểu rõ con đường của ba vị Thần.
Họ muốn lợi dụng thân phận chủ nhân Thần Vực, khi Thần Vực thăng cấp, một bước vượt qua cảnh giới Kiếp hỏa, trực tiếp đạt đến Vô Giả – cảnh giới vô thượng.
Bằng cách này, họ sẽ không gặp phải hạo kiếp như Xích Mẫu và Thần Linh Nhện, đồng thời mệnh cách sẽ đạt đến sự viên mãn, và con đường thông đến Thần Đài cũng sẽ được mở ra!
Sau đó, chỉ cần tích lũy đủ, Thần Đài sẽ có hy vọng!
Đây là một cơ hội lớn kinh người, nhưng cũng cực kỳ hung hiểm và khủng bố.
Trước đây, Xích Mẫu đã thất bại.
Nhưng giữa ba vị Thần và Xích Mẫu có nhiều điểm khác biệt.
Lần đó, Xích Mẫu phải đối mặt với hạo kiếp một cách bị động, trong khi ba vị Thần lần này là chủ động chiêu dẫn hạo kiếp.
Một bên không có sự chuẩn bị, còn một bên đã lên kế hoạch hàng vạn năm.
“Thủ bút lớn như vậy!” – Hứa Thanh không khỏi kinh ngạc.
Lần trước, khi Xích Mẫu đối mặt với sự việc này, Hứa Thanh tu vi quá yếu, không có khả năng can dự.
Nhưng bây giờ… đã khác rồi!
Cùng lúc này, biến cố ở ngoại giới vẫn đang diễn ra.
Tiếng nói của Nhật Thần vang lên, chấn động cả Thần Vực.
“Đệ nhất tế, hiến thất vực hồng sinh!”
Giọng của Nhật Thần vang vọng khắp Vọng Cổ, rơi vào bảy đại vực đã được Viêm Nguyệt Huyền Thiên Tộc đặc biệt lựa chọn sau khi chinh phục, và đã âm thầm chuẩn bị từ nhiều năm trước, chỉ đợi đến hôm nay.
Bảy đại vực này, mỗi nơi đều có phạm vi bao la.
Vào khoảnh khắc này, từ trong bảy đại vực, vô số tôn vương của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc phát ra khí tức ngập trời, làm thay đổi phong vân, biến đổi mệnh quả.
Nhìn từ xa, trong bảy đại vực này, trận pháp của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc phủ kín một màu đen kịt, cờ hiệu của tộc bay phấp phới, như có thể tế lễ mặt trời.
Trước mặt họ là vô số tù binh.
Điểm đặc biệt của bảy đại vực này, chính là tất cả các tù binh trong đó đều là nhất thống chi tộc.
Ngoại trừ chủ tộc của bản vực, không có bất kỳ tộc nào khác!
Giờ phút này, những tù binh này đang quỳ gối, trong mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Và ngay giây tiếp theo, giữa lúc tiếng của Nhật Thần vang vọng khắp không gian, từ bảy đại vực truyền ra tiếng lệnh từ các tôn vương.
“Huyết tế mở ra, trảm!”
Chỉ một tiếng lệnh, bảy đại vực chìm trong cảnh tàn sát, đồng loạt bạo phát!
Số lượng tử vong trong khoảnh khắc này, tuy không phải là vô tiền khoáng hậu, nhưng cũng là điều mà hàng vạn năm chưa từng có.
Máu chảy thành sông, vong hồn tràn ngập bầu trời.
Có kẻ ý đồ chạy trốn, có kẻ muốn phản kháng, nhưng không thể phá được phong ấn, không thể thoát khỏi mệnh quả đã định.
Đặc điểm nổi bật khác của bảy tộc trong bảy đại vực này cũng dần lộ rõ khi cuộc thảm sát diễn ra.
Máu của họ có bảy màu khác nhau!
Đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím!
Một vực – một màu.
Trong số đó, đại vực máu đỏ không thuộc về Nhân Tộc.
Nhưng có thể tưởng tượng, với sự bá đạo của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, các đại vực do Nhân Tộc làm chủ không thể không trở thành mục tiêu đầu tiên của họ.
Quay trở lại trận chiến trước, khi Hắc Thiên tộc khởi binh, điều này đã cho thấy câu trả lời.
Nếu trận chiến đó thất bại, nếu không có mặt trời thự quang, nếu không ép được Chấp Kiếm Đại Đế tung ra một kiếm cuối cùng…
Nhưng lịch sử không có “nếu như”, chỉ có kết quả.
Lúc này, bảy vực, bảy tộc, toàn bộ bị diệt vong, thi thể chất đống, máu chảy thành biển, vong hồn lan tràn như quỷ giới, tất cả đều để… hiến tế!
Trên Vọng Cổ, Tàn Diện khổng lồ chấn áp toàn bộ tu sĩ, toàn bộ tộc quần, toàn bộ sinh mệnh, và thậm chí là cả thần linh.
Đôi mắt mê hoặc của nó khẽ động đậy.
Tiếp theo, âm thanh từ Thần Vực lại một lần nữa vang lên.
“Đệ nhị tế, hiến vạn đời chiến hồn!”
Âm thanh này không phải là của Nhật Thần, mà là… Đại Ti Quyền.
Bởi vì lần hiến tế này là sự hy sinh của hàng vạn linh hồn chiến tử đã tử vong trong suốt hàng vạn năm qua của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Đây là một lần hiến tế mà Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc tự nguyện dâng lên!
Chỉ có như thế, mới gọi là thành tâm.
Chỉ có như vậy, mới gọi là hiến tế!
Do đó, người có tư cách tuyên bố hiến tế chiến hồn, không thể là ba vị Thần.
Chỉ có thể là người từng nhất thống Huyền Thiên Đại Vu tộc – Đại Ti Quyền – mới có thể phù hợp với nhân quả.
Nếu Đại Ti Quyền đã chết, thì thế hệ tam đại Ti Quyền hiện nay sẽ đứng ra.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ từ đường của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, toàn bộ anh linh điện, đồng loạt vang lên những tiếng nổ lớn.
Hàng vạn năm tích lũy chiến hồn bên trong thăng thiên lên, trở thành tế phẩm!
Toàn bộ Viêm Nguyệt tộc, từ các Ti Quyền đến người dân thường, không ai không trầm mặc.
Trong lòng họ dâng lên cảm giác bi thương không thể khống chế.
Nhưng, đây là Mệnh!
Là mệnh của họ, và cũng là mệnh của vị Đại Ti Quyền đã trở về từ lịch sử.
Năm đó, hắn lựa chọn phản bội, dù có hứa hẹn thành thần, nhưng đó cũng là vì để tộc quần tồn tại.
Hắn biết rằng vị Cửu Lê Tổ Vu kia không thể trảm sát Thần Linh Nhện, và hắn cũng không muốn thấy tộc Huyền Thiên Đại Vu chỉ còn là một mảnh Tổ Vu Đại Trận.
“Cửu Lê lựa chọn chỉ có thể bảo hộ tộc quần trong nhất thời.”
“Còn ta lựa chọn là tương lai, cho tộc quần tồn tại đời đời!”
“Lịch sử không có ‘nếu như’, chỉ có kết quả.”
“Vì vậy, ta không hối hận!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi