Nguyệt Đông ngẩng đầu, nhìn theo hướng Hứa Thanh cùng đám người rời đi, trong lòng cân nhắc kỹ lưỡng.
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định buông tha cho Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Hiển nhiên, đối với nàng, điều quan trọng nhất lúc này không phải là huyết nhục Khôi Lỗi hay Liêu Huyền thánh dịch, mà là truyền thừa của Thánh tổ Liêu Huyền trong linh hồn của Phong Lâm Đào.
Đó dù sao cũng là truyền thừa của chuẩn Tiên Đại Đế!
“Không thể để Phong Lâm Đào có thời gian hồi phục.
Hơn nữa, trên người hắn đã có hạt giống tâm tình của ta, việc tìm tung tích của hắn đối với ta chẳng khác nào nhìn thấy ngọn đuốc trong đêm tối.”
Đôi mắt Nguyệt Đông lóe lên một tia u ám, trong lòng quyết định xong liền không còn chần chừ, thân hình nàng lập tức bay về phía chân trời.
Lan Dao bên cạnh, dù vẫn nghiến răng nghiến lợi, cũng bước theo, cùng Nguyệt Đông đuổi theo.
Về phần Đại Đế chi phù kia, cũng đã im lặng biến mất, bị hai nàng mang theo khi rời đi.
Cả địa quật chìm vào tĩnh lặng.
Cho đến một lát sau, theo âm thanh như gương vỡ vang lên, một tiếng gào thét phẫn nộ từ bên trong địa quật dội lên trời, và ngay sau đó, một đạo kim quang lao ra.
Đúng là con chuột vàng kia.
Tuy nhiên, ngay khi thân ảnh đó định lao ra khỏi địa quật, đột nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết phát ra từ miệng con chuột vàng.
Toàn thân nó run rẩy, dường như có một sức mạnh vô hình áp chế, ngăn cản nó rời khỏi nơi này.
Rất nhanh, áp lực này hóa thành vô số ấn ký, tựa như mạch máu, hiện lên khắp cơ thể nó.
Những ấn ký này chằng chịt, trông rất đáng sợ.
Đặc biệt là trên đầu nó, các phù văn ấn ký lại càng dày đặc.
Những phù văn này tỏa ra khí tức cổ xưa, ẩn chứa dao động của Thần Linh, hiển nhiên đã tồn tại trên người nó rất nhiều năm.
Chính vì vậy, con chuột vàng không thể rời khỏi địa quật.
Nó đã bị trấn áp ở đây!
Kích thích mãnh liệt, cộng thêm thần hồn bị xé rách, khiến con chuột vàng thê lương gào rú, càng phát ra những tiếng kêu kinh thiên động địa.
Càng chống cự, ấn ký trên người nó lại càng như thể có sự sống, nhanh chóng di chuyển khắp thân thể nó, cuối cùng hội tụ lại trên đầu, đâm mạnh vào.
Sự đau đớn tột cùng vặn vẹo tinh thần nó, xáo trộn linh hồn nó, khiến cho linh trí của nó bị xóa dần đi, trở nên giống như một con dã thú.
Điều quỷ dị nhất chính là ở giữa mi tâm của nó, lúc này xuất hiện dấu hiệu biến hóa thành giấy.
Tựa hồ nếu nó tiếp tục giãy giụa, cơ thể nó sẽ nhanh chóng biến thành giấy, trở thành một con chuột bằng giấy.
Vì vậy, con chuột vàng với đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm lên bầu trời, phát ra tiếng gào thét không cam lòng kinh thiên.
Thiên địa biến sắc, gió giật mây cuồn cuộn, trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Bên trong vòng xoáy, dường như có một con mắt lạnh lùng, mờ nhạt, nhìn xuống mặt đất, bao quát cả con chuột vàng.
Con mắt kỳ dị đó trông như được vẽ ra, và càng kỳ lạ hơn, vòng xoáy trên không trung, nhìn kỹ lại, cũng giống như được tạo thành từ giấy.
Rất nhanh, một âm thanh trầm thấp vang lên, vang vọng khắp nơi.
“Dạ Ma tử, ngươi đã bị luyện hơn ba vạn năm, nhiều lần bị ta diệt đi thần hỏa.
Đến giờ ngươi vẫn không nguyện ý trở thành Dạ Thần dưới trướng bản tôn sao?”
Đôi mắt chuột vàng càng đỏ rực hơn, thân thể nó run rẩy, trong mắt dần hiện ra một chút linh trí yếu ớt, tựa hồ có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
Một lúc lâu sau, từ miệng nó phát ra âm thanh khàn khàn, nhưng chứa đựng ý chí không đội trời chung.
“Đức…
La…
Tử!”
Sau tiếng gào rú đó, thân thể con chuột vàng chớp động, quay người lao thẳng về địa quật, trở lại thông đạo bên trong ao Liêu Huyền.
Trên bầu trời, con mắt trong vòng xoáy càng trở nên băng hàn.
“Không sao, bản tôn có rất nhiều thời gian.”
Âm thanh vang lên, vòng xoáy dần dần mờ đi rồi tiêu tán.
Thiên địa trở lại bình thường.
Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong khu vực giới hạn, vì vậy dù là Hứa Thanh và Nhị Ngưu đã đi xa, hay thanh niên họ Phong đang bỏ chạy, hoặc Nguyệt Đông và Lan Dao, tất cả đều vì nhiều lý do khác nhau mà không cảm nhận được gì rõ ràng.
Mặc dù vậy, những người này đều không phải kẻ tầm thường, nên dù chỉ là một khoảnh khắc, họ đều ít nhiều có chút cảm ứng.
Trên trời, hai đạo cầu vồng gào thét, Hứa Thanh đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía xa, thần sắc có chút nghi hoặc.
Đội trưởng bên cạnh cũng ngay lập tức quay mắt nhìn về phía chân trời, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hai người nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không ai nói với ai lời nào, chỉ âm thầm gia tăng tốc độ.
Cứ như thế, ba ngày trôi qua.
Hứa Thanh cùng Đội trưởng, trên đường dùng đủ loại phương pháp ẩn nấp, cuối cùng cũng bình an vô sự, thuận lợi thoát khỏi quận Liêu Huyền, tiến vào phạm vi đại vực nơi có hoàng đô của Nhân tộc.
Trước mắt họ là những thành trì của Nhân tộc ngoài đại vực hoàng đô.
Phong cảnh quen thuộc, khí tức quen thuộc khiến trái tim đang căng thẳng của Hứa Thanh và Đội trưởng thả lỏng đôi chút, nhưng cảnh giác vẫn còn phần lớn.
Chính là vì vài ngày trước, một màn cảm ứng kỳ lạ đã khiến bọn họ không khỏi lo lắng trong lòng.
Vì vậy, tại Nhân tộc hoàng đô đại vực, bọn họ tiếp tục triển khai tốc độ tối đa, không ngừng bay thẳng về phía trước.
Trên đường đi, họ tự nhiên sẽ đi ngang qua những thành trì của phàm nhân và một số ngọn núi nơi có các tông môn tọa lạc.
Những thành trì của phàm nhân không gây trở ngại cho Hứa Thanh và Nhị Ngưu, nhưng các tu sĩ cường đại ẩn náu phía sau, khi phát hiện tốc độ của hai người, đều tim đập nhanh, không dám ngăn cản, giả vờ như không thấy, để bọn họ tự do rời đi.
Tuy nhiên, vẫn có một số kẻ cường hãn tự kiềm chế, trong lòng dâng lên ý bất mãn.
Như lúc này, khi Hứa Thanh và Đội trưởng bay nhanh qua, từ bên dưới một mảnh sơn mạch đỏ thẫm truyền đến một tiếng hừ lạnh.
“Kẻ nào dám coi thường Xích Huyết tông của ta, vượt qua như vậy mà không để mắt?
Lưu lại cho ta!”
Khi giọng nói vang lên, một mảnh huyết vụ bất ngờ bốc lên từ trong sơn mạch, lao thẳng lên không trung nhằm ngăn chặn Hứa Thanh và Đội trưởng.
Hứa Thanh nhướng mày, vừa định mở miệng thì Đội trưởng bên cạnh bỗng nhiên trừng mắt, nhìn về phía huyết vụ xuất hiện và hét lớn.
“Lớn mật, đây là Nhân tộc Thánh Lan đại vực chi chủ, Viêm Nguyệt Đại Huyền Thiên Tôn sư, hiện tại là Thiên Hầu Hứa Thanh Đại sư huynh!
Các ngươi còn không mau lui xuống!”
Hai chữ cuối cùng như tiếng sấm nổ vang, chấn động bát phương.
Giọng nói ngạo nghễ vô cùng, lại nói ra hết sức thuần thục, hiển nhiên Đội trưởng đã diễn luyện câu này rất nhiều lần trên suốt chặng đường đi.
Quả nhiên, ngay lập tức, huyết vụ đang lao tới ngừng lại một cách mãnh liệt.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Đội trưởng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bay đi.
Hứa Thanh không nói lời nào, tốc độ cũng không giảm.
Trong thoáng chốc, hai người đã bay qua sơn mạch, dần dần đi xa.
Chỉ khi bọn họ rời đi, huyết vụ kia co lại, hóa thành một lão giả tóc đỏ với vẻ mặt đầy kinh nghi, nhìn về phía chân trời mà không dám ngăn cản tiếp.
Thực sự là… thân phận mà Nhị Ngưu nói ra hiển hách đến cực điểm!
Đặc biệt, vị Xích Vân lão tổ này không phải kẻ quanh năm bế quan, nên hắn biết rõ tình hình bên ngoài.
Hắn đã nghe nói vài năm trước Thánh Lan đại vực đã có vực chủ, và cũng nghe đồn rằng người này được phong làm Thiên Hầu.
Hơn nữa, sau khi Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc thông báo về Vọng Cổ, hắn cũng biết Nhân tộc có người đạt được danh hiệu Đại Huyền Thiên, một sự kiện chấn động cả thiên hạ.
Và cái tên đó… chính là Hứa Thanh.
“Hứa Thanh…”
Xích Vân lão tổ trầm mặc.
Bất kể đối phương thật hay giả, hắn không muốn mạo hiểm ra mặt.
Dù sao, giả thì hắn cũng chẳng được lợi gì, còn nếu thật, thì sẽ phải gánh chịu đau khổ.
Vì một chút thể diện mà đi làm chuyện không đáng, hắn thấy không hợp lý.
Huống hồ, bọn họ chỉ bay qua mà thôi, cũng không phải đại sự gì.
Xích Vân lão tổ ho khan một tiếng, hóa thành huyết vụ, nhanh chóng trở về sơn mạch.
Cứ như thế, Hứa Thanh và Đội trưởng tiếp tục bay thêm vài ngày, vượt qua biên giới ngoài của Nhân tộc hoàng đô đại vực, cuối cùng cảm thấy yên tâm.
Một mặt, họ cảm thấy đã an toàn khi đến được nơi này.
Mặt khác, dựa theo những cảm giác kỳ lạ mà họ từng gặp, nếu đối phương thật sự muốn làm khó, thì không thể nào không xuất hiện trong suốt những ngày qua.
Vì vậy, họ cơ bản có thể khẳng định rằng nguy cơ đã qua.
Đồng thời, sau hành trình dài, giờ đây bọn họ cũng nhìn thấy mục tiêu trước mắt.
Đó là một truyền tống trận khổng lồ và cổ xưa.
Truyền tống trận này là con đường dẫn đến vòng trong của hoàng đô đại vực.
Địa điểm chiến lược này tất nhiên được canh phòng cẩn mật quanh năm.
Hiện tại, bảo vệ truyền tống trận này là trăm vạn binh sĩ, cùng với một vị Thiên Hầu tu vi đạt đến Quy Khư tọa trấn.
Ngay khi Hứa Thanh và Đội trưởng vừa bay tới, từng đợt sát khí từ bốn phương nổi lên, vị Thiên Hầu đóng giữ nơi đây cũng nghiêm nghị bay ra, đứng lơ lửng giữa không trung.
Đôi mắt hắn sáng rực, nhìn thẳng vào hai người vừa đến, thần sắc ngay lập tức biến đổi, trong lòng dậy sóng.
“Hứa Thanh!”
Vị Thiên Hầu này từng ngồi cùng điện trong nội cung của Nhân Hoàng với Hứa Thanh.
Hắn không chỉ nhận ra Hứa Thanh, mà còn nghe về sự kiện Đại Huyền Thiên khiến thiên hạ chấn động.
Mặc dù thời gian đã trôi qua, nhưng hắn vẫn không thể nguôi ngoai cảm xúc kịch liệt này.
Quả thực, Đại Huyền Thiên tôn sư, thân phận hiển hách tới cực hạn, vượt xa tưởng tượng của người thường.
Đây là vinh quang cao nhất của Viêm Nguyệt tộc, một sự tôn kính mà vô số tộc quần khi nhìn thấy đều phải quỳ lạy.
Điều quan trọng nhất là cuộc chiến giữa Nhân tộc và tộc phụ thuộc của Viêm Nguyệt đã kết thúc chỉ bằng một câu nói của Hứa Thanh.
Khí thế này, địa vị này, thân phận này, đặt vào hiện giờ, Hứa Thanh chính là ngôi sao sáng chói duy nhất của toàn bộ Nhân tộc!
Hơn nữa, Hứa Thanh vốn là vực tôn sư!
Về phần tu vi, tuy chỉ mới đạt đến Quy Khư, nhưng hắn nghe nói Hứa Thanh từng chiến đấu với Viêm Huyền Tử, Đệ Nhất Thiên Kiêu của Viêm Nguyệt, và đã nghiền ép toàn thắng!
Tất cả những điều này khiến vị Thiên Hầu này không khỏi chấn động trong lòng.
Thần sắc hắn lập tức trở nên nghiêm nghị, cúi đầu cung kính ôm quyền.
“Bái kiến Hứa Thiên Hầu!”
Trên không trung, Hứa Thanh và Đội trưởng đã đến gần, thân ảnh sừng sững giữa trời.
Sự xuất hiện của họ cùng lời nói của vị Thiên Hầu lập tức thu hút sự chú ý của trăm vạn Nhân tộc tu sĩ bốn phía.
Mặc dù không phải ai cũng nhận ra Hứa Thanh, nhưng ba chữ “Hứa Thiên Hầu” khiến nhiều người bừng tỉnh, ánh mắt họ lập tức biến đổi, hiện rõ sự kích động và sùng bái.
Chuyện về Hứa Thanh trong những ngày qua, họ đã nghe rất nhiều.
Có thể nói, trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh là chủ đề thảo luận nóng nhất trên toàn bộ Vọng Cổ đại lục!
“Nguyên lai là Vương Thiên Hầu.”
Hứa Thanh mỉm cười, đưa mắt nhìn vị Thiên Hầu kia.
“Ta muốn tiến về hoàng đô, cần sử dụng truyền tống trận ở đây.”
Vương Thiên Hầu nghe vậy, lập tức gật đầu.
“Hứa Thiên Hầu trở về, chính là đại sự hàng đầu của Nhân tộc.
Tất cả truyền tống trận sẽ được mở ra toàn lực vì Hứa Thiên Hầu!”
Nói xong, hắn nhanh chóng sắp xếp, thậm chí tự mình đi theo bên cạnh, tỏ ra vô cùng kính cẩn.
Đối với Nhị Ngưu đi cùng Hứa Thanh, hắn cũng rất khách khí.
Nhị Ngưu cảm thấy thoải mái vô cùng.
Không lâu sau, dưới sự đồng hành của Vương Thiên Hầu, cùng với ánh mắt kích động và tò mò của vô số Nhân tộc tu sĩ xung quanh, truyền tống trận mở ra.
Hứa Thanh chào từ biệt Vương Thiên Hầu, cùng Đội trưởng bước vào truyền tống trận.
Khi ánh sáng của truyền tống trận lóe lên, hai người lập tức biến mất.
Mặc dù Hứa Thanh đã rời đi, nhưng bên ngoài truyền tống trận, câu chuyện về hắn vẫn tiếp tục sôi sục.
“Đó chính là Nhân tộc Đệ Nhất Thiên Kiêu!”
“Không chỉ trẻ tuổi, mà còn có tư chất tuyệt thế.
Ha ha, sau này nói ra, ta cũng có thể nổi danh.
Ta đã từng mở truyền tống trận cho Hứa Thiên Hầu!”
Vương Thiên Hầu nhìn về phía truyền tống trận trống trải, nghe tiếng bàn luận phấn khích của các binh sĩ xung quanh, trong lòng cũng cảm thán.
“Sợ rằng lần gặp mặt tiếp theo, vị này ít nhất cũng đã trở thành Thiên Vương rồi!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi