Hải ngoại có một loài cá, gọi là Tuế Khư.
Nó sống trong hư vô, thỉnh thoảng xuất hiện một cách ngẫu nhiên.
Mỗi lần xuất hiện, hàm trên của nó hóa thành Xích Thiên, hàm dưới nuốt trọn vạn hải, thôn phệ cả ánh sáng của nhật nguyệt, nuốt chửng vạn vật, sinh linh.
Thậm chí, ngay cả thời gian và không gian cũng bị nó nuốt gọn.
Hình dáng cụ thể của nó, rất ít sinh linh biết đến, chỉ biết rằng mỗi khi Tuế Khư xuất hiện, thiên địa liền trống rỗng.
Giống như hiện tại.
Khi sắc đỏ bao trùm thiên hạ, tất cả mọi thứ đều biến mất, ngay cả biển cả cũng lõm xuống, như thể mất đi một mảnh không gian.
Mặt biển xuất hiện một cơn xoáy khổng lồ, ầm ầm chuyển động, phát ra âm thanh chấn động trời đất.
Âm thanh này vang vọng khắp biển khơi, gây ra vô số cơn rung động, rồi hóa thành cuồng phong, kéo dài suốt mấy tháng mà không tiêu tan.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu, không còn thấy dấu vết.
Chỉ sau một thời gian dài, cơn cuồng phong cuốn sạch nước biển, trên bầu trời xuất hiện những tia chớp, lượn lờ bốn phía, gào thét hướng về nơi xa.
Trên hải ngoại, mưa bắt đầu rơi, từng giọt nước rơi xuống mặt biển, tạo nên những gợn sóng rung động.
Giữa cơn mưa, thân ảnh của Ngọc Lưu Trần đứng trơ trọi giữa không trung, ngơ ngác.
Trước tình thế nguy cấp vừa rồi, dù với năng lực của hắn, hắn chỉ có thể giúp bản thân tránh khỏi số phận bị nuốt chửng, chứ không thể cứu Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Bởi vì sự cắn nuốt của Tuế Khư không phải là nuốt vào theo nghĩa đen, mà nó cắn nuốt từ vận mệnh, thời gian, từ mọi cấp độ, biến những thứ đó thành dưỡng chất của chính mình.
Do đó, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Thanh và Nhị Ngưu biến mất ngay trước mắt.
“Ngay cả Tuế Khư cũng xuất hiện, điều này không thể là trùng hợp.”
Ngọc Lưu Trần trầm ngâm, hắn muốn mắng chửi ai đó, nhưng rất nhanh, đôi mắt hắn nheo lại, toàn thân lấp lánh trong quầng sáng đỏ máu.
“Không đúng…”
“Từ khi bước chân vào hải ngoại, tâm trạng của ta có điều gì đó không ổn!”
Ngọc Lưu Trần rất rõ ràng, một câu chuyện cần có cảm xúc, chỉ những câu chuyện có thể tự lay động bản thân mới khiến người khác cảm động.
Vì vậy, nhiều khi thoạt nhìn hắn dường như không lạnh lùng như những Thần Linh khác, bởi vì đó là do thần quyền đã đưa ra quyết định.
Nhưng… Thần Linh bản chất vốn lạnh lùng.
Điều này không ai có thể thay đổi, vì vậy dù có vẻ như hắn có tâm trạng phong phú, đó cũng chỉ là cố ý thể hiện ra ngoài.
Nhưng lần này, ra biển lại không giống như trước.
“Ta đã bị ảnh hưởng rồi!”
“Có một tồn tại nào đó đang đùa giỡn tâm trạng của ta?”
Ngọc Lưu Trần chấn động trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn ra biển khơi, sau một lúc lâu, hắn bỗng cất tiếng.
“Có một ngày, Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu cùng Thần Linh Ngọc Lưu Trần, ra biển cùng nhau…”
“Hải ngoại, đối với Ngọc Lưu Trần không lạ lẫm, nhưng đối với Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu, lại tràn đầy ẩn số.”
“Vì vậy, hai người họ, dưới tác động của một ngoại lực nào đó không rõ ràng, đã lần lượt gặp một pho tượng thần bí, rồi gặp Thần mộng chi dương, và sau đó là hải yêu…”
“Cho đến khi họ gặp Tuế Khư.”
“Tuế Khư không đói, nó chỉ tình cờ thực hiện một lần Thôn Thiên bình thường, và điều đó sẽ xảy ra sau khoảng năm canh giờ…”
Ngọc Lưu Trần vừa nói, thần quyền của hắn lan tỏa, dung nhập vào không trung, in dấu ấn lên biển cả, tạo thành chân ngôn, nói lên sự thật của mọi việc.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thiên địa biến sắc, tiếng nổ vang vọng, dấu hiệu chân ngôn bắt đầu vỡ vụn.
Đó là dấu hiệu cho thấy câu chuyện không thể trở thành sự thật.
Nhìn thấy vậy, Ngọc Lưu Trần lập tức chỉnh lại lời nói.
“Vào khoảng một ngày sau đó…”
Tiếng nổ của chân ngôn vang lên lần nữa, tạo thành một dấu ấn, nhưng vừa xuất hiện đã tiếp tục vỡ ra, có dấu hiệu sắp nát.
“Vào khoảng bảy ngày sau đó…”
Ngọc Lưu Trần lại chỉnh sửa lời nói.
Sự vỡ vụn tuy giảm bớt, nhưng vết nứt vẫn lan ra.
“Vào khoảng một tháng sau!”
Thần quyền của Ngọc Lưu Trần chấn động, tiếp tục chỉnh sửa lời nói.
Lần này, mặc dù dấu ấn vẫn nổ vang, nhưng nó không vỡ vụn nữa.
Nhìn thấy vậy, Ngọc Lưu Trần tiếp tục nói tiếp.
“Vào khoảng một tháng sau, tại nơi xa phía đông của vùng biển này, cách tám nghìn vạn dặm (80.000.000), thiên thủy sẽ phun trào từ lòng biển.”
Ngay khi lời nói kết thúc, Thiên Lôi cuồn cuộn, sóng biển dâng trào, một đạo ấn ký phát sáng rực rỡ, tựa như trở thành chân lý.
Ngọc Lưu Trần cảm nhận một cách sâu sắc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cất bước tiến vào không trung, rồi biến mất không thấy nữa.
Mưa, càng lúc càng lớn.
“Đây là quái quỷ gì, ngay cả mưa cũng mang theo sự ăn mòn!”
Trong thế giới bên trong cơ thể Tuế Khư, Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu bay nhanh trên không trung, gương mặt đầy vẻ khó chịu.
Ở đây, trời cũng đổ mưa.
Nhưng đó là cơn mưa ăn mòn.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Hai người đã bị mắc kẹt tại nơi này mười ngày.
Mười ngày trước, khi trời lạc thôn hải, bọn họ mất đi cảm giác.
Khi thế giới trước mắt trở nên rõ ràng, họ đã ở nơi đây.
Bầu trời nơi đây như có những ngôi sao, không ngừng lấp lánh.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy chúng không phải ngôi sao, mà là những bông hoa phát sáng.
Về phần mặt đất, toàn là một vùng đầm lầy, có thể thấy được vô số phế tích cùng nước bùn.
Trong suốt mười ngày, Hứa Thanh và Nhị Ngưu đã đoán rằng nơi này chính là thế giới bên trong cơ thể của con quái vật khổng lồ đã nuốt chửng họ.
Họ cũng cảm nhận được sự tồn tại khổng lồ của sinh vật này.
Mười ngày trôi qua, họ vẫn chưa thể bay hết phạm vi trong cơ thể nó.
Thậm chí, dựa vào quan sát môi trường xung quanh, Hứa Thanh phán đoán rằng trong mười ngày qua, phạm vi họ đi qua chỉ e rằng chưa bằng một phần vạn cơ thể con quái thú.
Phán đoán này khiến cả hai cảm thấy nặng nề.
May mắn thay, trong cơ thể khủng bố của sinh vật này, họ chưa gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm nào.
Không có sự sống nào tồn tại ở đây, ngoại trừ cơn mưa dai dẳng.
Chỉ là trước mắt không gian mênh mông vô hạn, cùng ánh sao mờ mịt, khiến cho lòng người dễ dàng cảm thấy bực bội.
Đặc biệt là, thỉnh thoảng họ nhìn thấy các pho tượng tồn tại trong những phế tích.
Có cái bị tàn phá, có cái vẫn còn nguyên vẹn, mỗi pho tượng có tạo hình khác nhau, đứng yên lặng trong thế giới mông lung này, dưới ánh sao, tựa như yêu ma quỷ quái.
Dù không có hiện tượng gì đáng sợ như sự phục sinh, nhưng khí tức phát ra từ những pho tượng này khiến Hứa Thanh và Nhị Ngưu khó tránh khỏi cảm giác áp lực.
“A Thanh, cứ tiếp tục thế này không phải là cách…”
Giờ phút này khi bay nhanh, Nhị Ngưu thì thào nói.
Hứa Thanh im lặng, ánh mắt nhìn về phía xa, cảm giác bị ai đó theo dõi từ trước đây giờ càng mãnh liệt hơn.
Hắn mơ hồ có dự cảm… sự hiện diện đang theo dõi họ, ở ngay phía trước.
“Những gì đã xảy ra trên đoạn đường này, liệu có phải là một sự sắp đặt có chủ đích?”
Hứa Thanh trầm ngâm.
Thấy Hứa Thanh không để ý đến mình, Nhị Ngưu thở dài.
“Không còn cách nào, ta chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ thôi.”
“Dù sao tiếp tục như thế này, cũng không có cách nào tìm được phương hướng để rời đi.”
Hứa Thanh nhìn về phía Nhị Ngưu, hắn biết rõ đối phương định làm gì.
Nhị Ngưu hít sâu, nhìn quanh bốn phía hư vô, lớn tiếng nói.
“Nơi này sao lại yên tĩnh thế, ngay cả tiếng thở cũng không có.
Nếu có ai đang quan sát chúng ta, chắc hẳn nơi đây rất an toàn…”
Nói xong, Nhị Ngưu lập tức cảnh giác, đề phòng bất kỳ sự cố nào có thể xảy ra.
Nhưng chờ đợi một hồi lâu, cũng không thấy điều gì bất thường xảy ra.
Nhị Ngưu trừng mắt, có chút nghi hoặc, đúng lúc đó, Hứa Thanh bỗng nhiên lên tiếng.
“Đại sư huynh, phía trước… dường như có thứ gì đó đang nhìn chúng ta.”
Nghe vậy, Nhị Ngưu đưa mắt nhìn về phía trước.
Sau một lúc lâu nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ quyết đoán.
Đã đến đây, cũng không tìm được lối ra, thì dù phía trước thực sự có gì, họ cũng phải đi tới.
Ngay lập tức, cả hai tăng tốc bay nhanh.
Vài ngày sau, một đốm lửa hiện ra trong màn ánh sao mờ ảo, rực rỡ đặc biệt, chiếu sáng vào mắt họ.
Hứa Thanh ngừng lại, nội tâm cảnh giác đến cực điểm.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả hắn và Nhị Ngưu đều kinh ngạc.
Phía trước đốm lửa đến từ một đống lửa.
Bên cạnh đống lửa, có một lão già hình dáng nhân tộc, dung mạo xấu xí.
Một chân mang dép rơm, chân còn lại để trần.
Trong tay lão cầm một cái xiên sắt, trên đó có vài miếng thịt không rõ nguồn gốc, đang nướng trên lửa.
Chú ý tới sự xuất hiện của Hứa Thanh và Nhị Ngưu, lão già ngẩng đầu lên, đôi mắt tam giác quét qua người Hứa Thanh.
“Ta trước đây cảm nhận không sai, rõ ràng là giống như thần nhưng không phải thần, giống như tu sĩ nhưng cũng không phải tu sĩ, lại mang theo khí vận của Nhân tộc.
Nhìn đến từng là Nhân tộc, giờ mặc dù thân thể không còn phải, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể coi là Nhân tộc.”
Nói xong, lão nhìn về phía Nhị Ngưu.
“Còn ngươi, ngươi là thứ gì?
Một con mao quái (quái vật lông xù)?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi