Đối với Cổ Linh Hoàng mà nói, những năm qua, mặc dù hắn vẫn thường xuyên đói, nhưng khẩu vị của hắn không biết từ khi nào đã trở nên tinh tế và khó chiều hơn.
Năm xưa, khi nhìn thấy bất cứ thứ gì có Thần Tính, đôi mắt hắn đều sáng lên, cơn đói khát trong tâm trí đủ để lấn át tất cả, và hắn không hề do dự, nuốt chửng mọi thứ mà chẳng kiêng kỵ gì.
Người khác có thể cảm thấy món ăn không ngon, nhưng đối với hắn, tất cả đều là mỹ vị tuyệt đỉnh.
Bởi vậy, cách ăn của hắn cũng rất thô lỗ.
Nhưng hiện tại… hắn thực sự không còn hứng thú với con rối này nữa.
Suy cho cùng, bữa trước hắn đã ăn huyết nhục của Xích Mẫu.
So với huyết nhục của Xích Mẫu, con rối này chẳng khác gì một miếng thịt muỗi.
Vì vậy, đối với Hứa Thanh, nội tâm của Cổ Linh Hoàng vô cùng phức tạp.
Dù ngoài miệng mắng rằng đừng đến, trong lòng hắn đã thầm gầm lên: “Cút, cút, cút.”
Thế nhưng, nếu Hứa Thanh thực sự không đến, hắn lại có chút không nỡ.
Những suy nghĩ phức tạp này khiến tâm trạng Cổ Linh Hoàng càng thêm phiền muộn.
Hắn mở miệng quát lớn, tiếng vang chấn động khắp Cổ Linh giới.
Dưới sự điều khiển của hắn, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện phía trên Hứa Thanh cùng hai người khác, phát ra lực hút cực lớn, lay chuyển cả thế giới.
Trước cảnh tượng bị đuổi khách như thế này, lão Cửu không thèm để ý, cầm lấy mười ba đầu hoàng khí, im lặng bước vào vòng xoáy.
Nhị Ngưu cũng chẳng bận tâm đến việc bị bài xích, hắn đã quá quen với tình huống này.
Giờ đây, hắn liếm môi, trong mắt lóe lên ánh sáng u ám, bay thẳng vào vòng xoáy.
Về phần Hứa Thanh, hắn đương nhiên rất lịch sự.
Trước khi rời đi, hắn cúi người trước Cổ Linh Hoàng.
“Vãn bối không dám làm phiền bệ hạ bế quan, chúc bệ hạ tiền đồ rộng mở, sớm ngày xuất quan.”
Bất kể những lời này có bao nhiêu thành thật, khi Hứa Thanh nói ra, dù trong lòng Cổ Linh Hoàng rất bực bội, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận rằng từ đầu đến cuối, Hứa Thanh luôn tỏ ra vô cùng lễ độ với mình.
So với lão Cửu, người vừa gặp mặt đã rút kiếm, hay Nhị Ngưu, kẻ có bộ dạng như tên trộm, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người ta lo lắng rằng túi tiền của mình sẽ bị mất cắp.
Sự cung kính của Hứa Thanh thực sự rất rõ ràng.
“Bệ hạ, lệnh bài lần trước đã mất tác dụng.
Nếu sau này vãn bối có tìm được tế phẩm tốt hơn mà không thể kịp thời dâng lên chỉ vì lệnh bài, thì…”
Hứa Thanh nhìn về phía Cổ Linh Hoàng, với một phần sức mạnh đáng kể trong tay, hắn không muốn dễ dàng làm mất lòng đối phương.
Cổ Linh Hoàng im lặng, sau một lúc lâu hừ lạnh một tiếng, vòng xoáy phía trên Hứa Thanh đột nhiên gia tăng lực hút, sức mạnh bài xích từ thế giới này càng thêm mãnh liệt.
Nhìn thấy tình cảnh này, dù trong lòng Hứa Thanh có chút tiếc nuối, hắn cũng không cưỡng cầu.
Thân thể hắn lóe lên, lao thẳng vào vòng xoáy.
Ngay khi thân ảnh hắn sắp biến mất, từ hư không xuất hiện một tấm lệnh bài, bay vào vòng xoáy.
Vòng xoáy nổ vang rồi biến mất khỏi Cổ Linh giới.
Khắp Cổ Linh giới tức thì trở lại yên bình.
Cuối cùng, Cổ Linh Hoàng cũng đưa ra lệnh bài.
Đôi mắt khổng lồ của hắn từ từ khép lại.
Chỉ có điều, hắn không nhận ra rằng, trong lớp đất bùn của Cổ Linh giới, giữa vô số hài cốt, có một bộ tiểu khô lâu, đôi mắt của nó lóe lên ánh lam rồi biến mất.
Bên trong bộ xương khô này, một con Nhuyễn Trùng màu lam đang ẩn náu.
Nhuyễn Trùng phát ra sức mạnh che đậy khí tức, giấu mình một cách hoàn hảo.
Đó chính là Nhị Ngưu còn sót lại.
Trong tương lai, bộ tiểu khô lâu này sẽ từng chút từng chút một khám phá thế giới tử vong, tìm kiếm bảo vật cho bản thể của nó…
Thời gian trôi qua, nửa ngày sau, bên ngoài tộc địa Mộc Linh Tộc, trên không trung.
Lão Cửu đã rời đi, mang theo Linh Nhi.
Sau khi dung nhập mười ba đạo hoàng khí vào trong cơ thể Linh Nhi, nguyền rủa trong huyết mạch của nàng cuối cùng đã bị triệt để áp chế, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì.
Tu vi của nàng cũng thuận lợi tăng lên, bắt đầu bước vào giai đoạn Linh Tàng.
Do thể chất đặc biệt của Cổ Linh Tộc, trong giai đoạn này tu vi tăng tiến không gặp trở ngại, nhưng nàng cần phải ngủ say.
Hiện giờ, Vọng Cổ so với Tế Nguyệt đại vực an toàn hơn rất nhiều.
Suy cho cùng, việc Lý Tự Hóa sắp trở về đã được phần lớn các thế lực mạnh mẽ của Vọng Cổ biết đến, thậm chí Thánh Địa cũng không đặt chân đến Tế Nguyệt đại vực.
Vì vậy, đưa Linh Nhi trở lại Tế Nguyệt đại vực để bế quan là lựa chọn tốt nhất.
Ban đầu, Hứa Thanh đã cân nhắc việc quay lại Tế Nguyệt đại vực một chuyến.
Nhưng khi nhận được một thánh chỉ từ Nhân Hoàng của Nhân Tộc hoàng đô, Hứa Thanh buộc phải thay đổi suy nghĩ.
“Triệu Thái tử Thái phó Hứa Thanh, quay về Nhân Tộc hoàng đô; xuất chinh Phong Hải Quận đại quân, điểm ba đợt, lần lượt hành quân.”
Dù là vì Nhân Tộc trước đây, hay vì những hành động của Nữ Đế sau khi hắn mất tích, khi đối mặt với tình thế hiện tại, những cuộc chiến quy mô nhỏ ở vùng phía đông Viêm Nguyệt và Nhân Tộc hoàng đô liên tiếp bùng nổ.
Hứa Thanh không có lý do gì để từ chối lệnh triệu tập.
Vì vậy, sau khi nhìn tiễn lão Cửu cùng Linh Nhi dần rời xa, Hứa Thanh nhìn về phía Đại sư huynh.
Nhị Ngưu không quan tâm lão Cửu đã rời đi hay Nữ Đế thánh chỉ, tất cả sự chú ý của hắn giờ đây đều dồn vào con Nhuyễn Trùng hắn để lại ở Cổ Linh giới.
Một lát sau, đôi mắt Nhị Ngưu sáng lên.
“Có thể cảm ứng được rồi, hặc hặc.”
Nhị Ngưu cười đầy hứng khởi.
Hứa Thanh chỉ thoáng liếc qua đã biết ngay Đại sư huynh chắc chắn có sắp đặt gì đó trong thế giới của Cổ Linh Hoàng, vì vậy hắn nhắc nhở một câu:
“Đại sư huynh, ta đã đến tử vong chi giới của Cổ Linh Hoàng quá nhiều lần.”
Nhị Ngưu quay sang nhìn Hứa Thanh.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Lúc trước ta không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng lần này… có lẽ do tu vi khác biệt, cũng có lẽ do thân thể ta đã thay đổi, ta cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.”
Hứa Thanh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói tiếp:
“Có vẻ như lần này ta đến Cổ Linh giới, không giống với những lần trước…
Không phải cùng một nơi!”
“Thậm chí khi nhớ lại những lần trước, ta có cảm giác rằng mỗi lần đi đều không phải cùng một nơi.”
“Ta nghi ngờ, Cổ Linh giới có lẽ không chỉ có một!”
“Con cự xà kia, có thể cũng không chỉ có một con.”
“Và trong sương mù dày đặc của Linh Uyên, Thần tri của ta đã phát hiện ra một luồng khí tức cổ xưa đang dõi theo ta, mang theo ác ý sâu sắc.”
Hứa Thanh rất ít khi nói nhiều như vậy, nhưng hắn thực sự lo lắng rằng nếu Đại sư huynh liều lĩnh hành động mà không có thông tin chính xác, sẽ dẫn đến sai lầm chết người.
Nghe vậy, Nhị Ngưu như đang suy nghĩ điều gì.
“Nghe cũng hợp lý, nếu ta là Cổ Linh Hoàng, ta cũng sẽ không để chỉ có một thế giới, nhất định sẽ chuẩn bị nhiều nơi, thật giả lẫn lộn.”
“Tốt thôi, ta sẽ cẩn thận hơn khi để lại con Nhuyễn Trùng ở đó.”
“Tuy nhiên, tiểu A Thanh, nơi đó chắc chắn có bảo bối.
Dù không biết cụ thể là gì, nhưng ta cảm giác rằng bảo bối đó sẽ vô cùng hữu ích cho ngươi!”
“Ta muốn thăm dò kỹ hơn…”
Nhị Ngưu bản năng liếm liếm bờ môi.
Hứa Thanh gật đầu, hắn biết Đại sư huynh dù điên cuồng nhưng không hề ngu ngốc, vì vậy không nói thêm gì nữa, ánh mắt hắn dần hướng về phía Phong Hải Quận.
Tiến về Nhân tộc hoàng đô bằng bảo tháp đương nhiên không thể nhanh bằng truyền tống trận, suy cho cùng, quãng đường này phải vượt qua rất nhiều đại vực.
Hơn nữa, trước khi đến Nhân tộc hoàng đô, Hứa Thanh còn có một việc cần xử lý tại Phong Hải Quận.
Vì vậy, hắn không tiếp tục lưu lại ở Mộc Linh Tộc, sau khi cáo biệt, hắn cưỡi Thánh Thiên bảo tháp bay thẳng đến Phong Hải Quận.
Hứa Thanh trở về Phong Hải Quận là một sự kiện lớn.
Nhiều cố nhân đến gặp gỡ và trò chuyện với hắn, như Diêu Hầu, Thanh Cầm, Chấp Kiếm cung cố nhân và cả Diêu Vân Tuệ…
Ngoài ra, việc mở truyền tống trận để vượt qua vực cần phải có thời gian chuẩn bị và kiểm tra kỹ lưỡng, vì với Phong Hải Quận, việc truyền tống Hứa Thanh không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Vì vậy, hắn và Nhị Ngưu phải lưu lại Phong Hải Quận một đêm.
Đêm đó, các đại biểu từ khắp nơi trong Phong Hải Quận báo cáo tình hình công việc cho Hứa Thanh.
Sau nửa đêm, khi mọi người rời đi, Hứa Thanh cũng rời khỏi quận phủ, tiến về nơi từng là Hình Ngục Ti.
Bước đi trong Hình Ngục Ti, Hứa Thanh như đang dạo bước trong dòng chảy thời gian, những cảnh tượng khi hắn từng là giám ngục nơi đây hiện lên trước mắt.
Và trong những ký ức đó, hình ảnh xuất hiện nhiều nhất chính là lão cung chủ Khổng Lượng Tu.
Cuối cùng, Hứa Thanh đi đến nơi sâu nhất của Hình Ngục Ti, cũng chính là di chỉ của hành cung Huyền U Cổ Hoàng năm đó, nơi Thần Linh xương cá đã tạm nghỉ ngơi trước khi mất.
Nơi này hiện đã được Phong Hải Quận hoàn toàn kiểm soát.
Một số khu vực đã được cải tạo, như biên giới của cung điện.
Có những khu vực đã được thăm dò, như điện Tiên Thuật, nơi này hiện là một trong những điểm trọng yếu của Phong Hải Quận.
Còn có những khu vực bị phong cấm, như Phượng Điểu đại điện.
Mục tiêu của Hứa Thanh chính là đại điện này.
Từng bước một, hắn tiến tới trước Phượng Điểu đại điện, ngẩng đầu nhìn lên nơi huyền diệu này.
Năm đó tại đây, hắn đã mất đi một phần ký ức.
Sau này, hắn biết được rằng đại điện này chính là nơi Huyền U Cổ Hoàng chi nữ vẫn lạc, cũng là nơi Tử Huyền Thượng thanh đăng gửi gắm.
Hơn thế nữa… đây cũng là nơi mà Tử Huyền hiện đang tiếp nhận truyền thừa.
Đứng trước đại điện, điều đầu tiên Hứa Thanh cảm nhận được là khí tức của lão tổ Kim Cương Tông.
Gần như ngay lập tức, từ trên mái ngói của đại điện, lão tổ Kim Cương Tông Thiết Thiêm bay nhanh ra, biến thành thân ảnh của Du Linh Tử, quỳ sụp trước Hứa Thanh.
“Bái kiến chủ nhân!” Lão tổ Kim Cương Tông vô cùng kích động.
Dưới chân Hứa Thanh, Ảnh Tử cũng xuất hiện, đôi mắt ẩn hiện, quan sát kỹ kẻ từng là địch nhân số một của chủ nhân mình.
“Tử Huyền thế nào?” Hứa Thanh bình tĩnh hỏi.
“Hồi bẩm chủ nhân, chủ mẫu sau khi tiến vào đại điện vẫn chưa ra ngoài.
Trong thời gian này, tiểu nhân luôn ở đây canh giữ, không để bất kỳ ai tới gần.”
“Trước khi chủ mẫu vào đại điện, nàng có dặn rằng nếu chủ nhân tới, không cần cưỡng ép vào trong, hãy cho nàng chút thời gian.
Dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào, nàng cũng có thể tự mình giải quyết.
Sau khi thành công, nàng sẽ tìm đến chủ nhân.”
Lão tổ Kim Cương Tông nhanh chóng đáp lời.
Nghe vậy, Hứa Thanh đưa mắt nhìn đại điện, Thần tri của hắn không thể xuyên qua nơi này, chỉ cảm nhận được sự ổn định từ bên trong.
Vì vậy, hắn thu hồi Thần tri, yên lặng ngồi xuống trước đại điện, khoanh chân tĩnh tọa.
Một đêm trôi qua.
Trong suốt đêm, lão tổ Kim Cương Tông giữ thái độ nghiêm túc, Tiểu Ảnh cảnh giác cao độ, cả hai suy nghĩ đủ loại phương pháp đối phó lẫn nhau.
Thỉnh thoảng, khi hai người nhìn nhau, biểu cảm hoàn toàn khác biệt.
Tiểu Ảnh tràn đầy địch ý, còn lão tổ Kim Cương Tông chỉ mỉm cười.
Cho đến khi ánh dương lên cao, Hứa Thanh mở mắt, nhìn về phía Phượng Điểu đại điện lần nữa rồi quay người rời đi.
Nửa canh giờ sau, dưới sự cung kính của các đại biểu Phong Hải Quận, trận pháp truyền tống vang lên, Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu dần dần biến mất trong ánh sáng trận pháp.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi