Hứa Thanh thần sắc bình tĩnh, đứng giữa bầu trời tuyết, tay phải nhẹ nhàng đưa lên, hướng về chỗ Lan Dao biến mất, nhẹ nhàng một trảo.
Hắn chộp lấy hư không, kéo về những dấu vết mờ ảo, những âm thanh từng vang vọng tại nơi đó, gom góp lại từ bốn phương.
Quá trình này đòi hỏi sự khống chế tinh tế của Âm chi thần quyền.
Mặc dù Hứa Thanh đã hấp thụ quyền năng của Thái Dương nhạc sĩ chi quyền, thậm chí cướp được Linh Âm cấm chủ chi quyền, nhưng vẫn chưa đạt đến mức có thể cướp đoạt âm thanh từ dòng thời gian.
Tuy nhiên, hắn có Nhật Quỹ!
Thiên địa rung chuyển, hư ảnh của Nhật Quỹ hiện ra tại nơi Lan Dao biến mất, kim chỉ chuyển động, nghịch chuyển thời gian tại khu vực đó.
Cho đến khi thân ảnh Lan Dao lại xuất hiện, lời nói duy nhất nàng thốt ra cũng một lần nữa vang lên.
“Ngươi muốn chết!”
Ba chữ ấy một lần nữa vang lên, và Hứa Thanh ngay lập tức nắm bắt được.
Sau đó, Nhật Quỹ mờ dần, mọi thứ trở lại bình thường, nhưng trong Thần tri của Hứa Thanh, ba chữ kia đã thành dấu ấn.
Hắn đã khắc vào thần quyền của mình.
Lúc này, tiếng Phong Lâm Đào kêu cứu hòa lẫn trong gió rét, cũng như những âm thanh khác như tiếng nói của Đại sư huynh mang chút giọng điệu châm biếm, cùng với tiếng tuyết rơi.
Hứa Thanh còn nghe thấy mọi âm thanh từ vạn vật trên cánh đồng tuyết này: tiếng dị thú, tiếng tu sĩ, và cả âm thanh của thiên địa.
Tất cả đều hiện lên trong tâm trí hắn.
Sau đó, bằng dấu ấn âm thanh này, Hứa Thanh bắt đầu tra hỏi thiên địa.
Hỏi gió, liệu âm thanh này có thể nghe thấy?
Hỏi vạn vật, liệu âm thanh này có tồn tại?
Hỏi trời, liệu âm thanh này có được nhớ đến?
Hỏi đất, âm thanh này ở đâu?
Gió thổi vạn dặm, báo cho biết nơi âm thanh tồn tại.
Vạn vật vô biên, báo cho biết âm thanh đang đi đâu.
Trời cảm ứng, báo cho biết phương hướng của hồi tưởng.
Cuối cùng, đất dưới tuyết lạnh, báo cho biết dấu vết… nằm ở phương bắc!
Vô số hình ảnh, vô số âm thanh, thiên địa, núi sông, vạn vật, phong tuyết, tất cả hiện lên trong thần tri của Hứa Thanh, định vị chính xác đến một ngọn băng sơn!
Băng sơn ấy mông lung, và trong lòng núi, tại một hầm băng, Lan Dao và Nguyệt Đông đang khoanh chân ngồi thiền.
Ngay khi Hứa Thanh tập trung, thân thể Lan Dao chấn động, Nguyệt Đông mở mắt bừng tỉnh, thần sắc biến đổi, nhanh chóng niệm pháp quyết và chỉ tay về phía trước.
Tức thì, một cỗ lực lượng tâm tình dao động bốc lên trong lòng Hứa Thanh, làm rối loạn suy nghĩ, quấy nhiễu quyền năng âm chi và khiến thần tri của hắn bị gián đoạn.
Tuy nhiên, điều đó đã quá muộn, bởi vì Hứa Thanh từ bức tranh tập trung đó đã nghe thấy… nhịp tim của Lan Dao.
Âm thanh này, kết hợp với dấu ấn trước đó, đã đủ để định vị.
“Đã tìm thấy rồi.”
Hứa Thanh nhàn nhạt nói, tay phải hướng về phía Nhị Ngưu một trảo.
Nhị Ngưu cười hắc hắc, đưa tay nắm lấy linh hồn đang run rẩy của Phong Lâm Đào.
Ngay sau đó, cả ba người – Hứa Thanh, Nhị Ngưu và linh hồn Phong Lâm Đào – thân ảnh biến mất, bị bao phủ bởi Âm chi thần quyền, hòa vào hư vô, hòa vào vạn vật âm thanh.
Bất kỳ nơi nào có âm thanh, đều là nơi hắn có thể xuất hiện.
Trong khoảnh khắc, Hứa Thanh và Nhị Ngưu, cùng với linh hồn Phong Lâm Đào, vượt qua vô tận không gian, xuất hiện tại giao giới giữa Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc và Vọng Cổ bắc giới.
Nơi đó phong tuyết càng lớn, mặt đất không còn là tuyết sơn mà là băng phong.
Cái rét ở nơi này khắc nghiệt đến mức dường như sinh mệnh bị phong ấn.
Và tại nơi đó, một ngọn băng phong đột nhiên tan vỡ, từ trong đó bay ra hai thân ảnh, thần sắc ngưng trọng, vội vàng bay xa.
Đó chính là Lan Dao và Nguyệt Đông.
Ngay khi băng phong tan vỡ, Hứa Thanh xuất hiện, thẳng tiến về phía hai nữ nhân.
Hắn xuất hiện trong tiếng tim đập của Lan Dao, giáng xuống ngay tại chỗ của băng phong.
Nhìn thấy Lan Dao và Nguyệt Đông.
Lan Dao vẫn giữ vẻ mặt bối rối, trong khi Nguyệt Đông, dáng người càng uyển chuyển giữa phong tuyết, đôi cánh màu bạc sau lưng nàng lấp lánh.
Da thịt của Nguyệt Đông trắng nõn, không tỳ vết như ngọc, thân khoác áo thêu kim huyền, kết hợp với phong thái tựa như tiên, nhẹ nhàng như sương khói.
Đôi mắt của nàng sáng ngời, xanh biếc như nước, nhưng trong đồng tử ẩn chứa u mang đáng sợ.
Không thể phủ nhận, cả Lan Dao và Nguyệt Đông đều có dung nhan tuyệt mỹ.
Nếu có kẻ ham mê sắc đẹp, chỉ cần liếc mắt cũng sẽ bị mê hoặc.
Nhưng… với Hứa Thanh, vẻ đẹp hay xấu xí không quan trọng, trong mắt hắn, chỉ có hai loại người: bằng hữu hoặc địch nhân.
Và hai nữ nhân này chính là địch nhân.
Không do dự, ngay khi xuất hiện, toàn thân Hứa Thanh tỏa ra quang mang, một vầng Đại Nhật bừng sáng trong thức hải của hắn.
Cả người Hứa Thanh như hóa thân thành Thái Dương, phát ra ánh sáng và nhiệt lực vô tận, uy áp khủng khiếp tràn về phía hai nữ nhân.
Nguy cơ trước mắt, sắc mặt Lan Dao tái nhợt, trong khi ánh mắt Nguyệt Đông lại càng sắc lạnh, đôi tay nàng nhanh chóng niệm pháp quyết và chỉ về phía Hứa Thanh.
Chỉ ngay lúc đó, năng lực của Nguyệt Đông hoàn toàn lộ ra trước mặt Hứa Thanh.
Đó là Tiên thuật vận mệnh, dao động tâm tình để thay đổi vận mệnh!
Ở một mức độ nào đó, đây cũng được coi là một loại quyền năng, và nó vô cùng đặc thù.
Giờ phút này, từ hướng Nguyệt Đông bùng phát ra một luồng khí tức dữ dội, Hứa Thanh trở thành tâm điểm chịu đựng tất cả.
Trong khoảnh khắc, tâm tình hắn dậy sóng dữ dội, tựa như có một bàn tay vô hình chạm vào nỗi lòng, khơi lên nỗi kinh hoàng, sợ hãi, đau khổ và tuyệt vọng trong lòng hắn.
Những cảm xúc này, như một cơn sóng lớn đang cuộn trào, muốn nuốt chửng tất cả.
Đáng kinh ngạc hơn nữa, là trong đó còn chứa cả cơn giận!
Cơn giận này, như một nguyên điểm nho nhỏ.
Nó là sự đồng cảm với Nguyệt Đông, khởi nguồn từ chính nàng ta.
Lợi dụng điểm yếu này, Nguyệt Đông muốn phá vỡ tinh thần và ý thức của Hứa Thanh, như muốn làm sụp đổ tâm hồn và biển thức của hắn.
Một khi phá vỡ, thế giới nội tâm của Hứa Thanh sẽ bị nhuốm đầy dấu ấn của Nguyệt Đông, từng sợi tơ vận mệnh của hắn sẽ dần dệt nên gương mặt của nàng ta.
Giống như bị ký sinh.
Nếu Hứa Thanh chưa từng đối đầu với Phù Tà trước đây, gặp phải khả năng đáng sợ của Nguyệt Đông, hắn chắc chắn sẽ lúng túng, phải xử lý nhiều mặt và tìm cách hóa giải.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Phương pháp của Nguyệt Đông thực sự khó lòng đề phòng.
Hơn nữa, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng hiện tại…
Hứa Thanh đã xoá bỏ những yếu điểm này, hoàn toàn khắc chế khả năng của Nguyệt Đông!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, mắt phải của Hứa Thanh sáng lên, như thể có một bàn tay vô hình, biến thành sức mạnh vượt qua mọi quy tắc và pháp tắc, xóa bỏ tất cả!
Xóa đi mọi dao động trong tâm tình hắn!
Trong nháy mắt, bản thân hắn khôi phục sự bình tĩnh, và một chiếc kéo cổ xưa cũng hiện ra trên đỉnh đầu của Hứa Thanh.
Chiếc kéo này làm bằng đồng xanh, toát ra khí tức nguyên thủy, rỉ sét đầy mình, như đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Mũi kéo… chỉ thẳng về phía Nguyệt Đông!
Hướng về Nguyệt Đông, chiếc kéo hung hăng cắt đứt từ xa.
Âm thanh răng rắc vang lên mơ hồ, quanh quẩn trong không gian băng giá.
Cắt đứt tâm tình, cắt đứt vận mệnh, cắt đứt mọi sợi tơ liên kết.
Tựa như có một cơn gió quét qua, khiến các ngọn núi băng đều rung chuyển.
Pháp thuật của Nguyệt Đông bị phá.
Toàn thân Nguyệt Đông chấn động, đôi mắt nàng tràn đầy tơ máu, pháp thuật bị phá ngược lại cắn trả, khiến lục phủ ngũ tạng nàng cuộn lên, một ngụm máu tươi phun ra.
Sắc mặt âm trầm, nàng nhanh chóng nắm lấy tay Lan Dao, rồi lui với tốc độ cao nhất.
Khi rút lui, thân thể Nguyệt Đông sáng lên hào quang của pháp thuật truyền tống, như muốn trốn thoát.
Nhưng ngay lúc này… trong không gian phía sau nàng, thân ảnh của Nhị Ngưu lặng lẽ xuất hiện từ nơi ẩn nấp, liếm môi và bất ngờ bộc phát.
Nhị Ngưu bùng nổ, chấn động toàn bộ không gian đầy tuyết, khống chế toàn bộ khí băng giá nơi này.
Ngay lập tức, âm thanh ken két vang lên, rồi các ngọn núi băng lại tiếp tục rung chuyển.
Không gian tại đây cũng đông cứng trong khoảnh khắc.
Chỉ có Nhị Ngưu, toàn thân phát ra ánh lam rực rỡ, trong mắt hiện ra vô số khuôn mặt dữ tợn chồng chất, ngực hắn nứt ra, một bàn tay xương lam vươn ra, mang theo hơi lạnh, mang theo tham lam và cuồng loạn, hướng về phía Nguyệt Đông và Lan Dao.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh cũng tiến lên.
Hai người, một trước một sau, chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, mi tâm của Nguyệt Đông sáng lên một phù văn, đúng là dấu ấn trận pháp của Đại Đế mà nàng từng thể hiện khi cố gắng phong ấn Phong Lâm Đào.
Dấu ấn này lóe lên trên người nàng, biến thành từng đợt dao động như nước chảy, nhanh chóng bao phủ toàn thân.
Dưới sự bảo vệ của trận pháp này, Nguyệt Đông chống cự lại sức mạnh từ Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên.
Nhị Ngưu ánh mắt lóe sáng, thân thể bị phản chấn mạnh mẽ đẩy lui, nhưng hắn lại cố cưỡng ép cơ thể mình, tiếp tục lao đến trận pháp, oanh kích lần nữa.
Hứa Thanh nheo mắt lại, mặc dù bước chân cũng bị chặn lại, thân thể hắn bị cơn bão cuốn lui vài bước.
Nhưng ngay sau đó, hắn biến mất trong không khí, xuất hiện trên trận pháp của Nguyệt Đông, Đại Nhật sáng rực, trấn áp xuống.
Âm thanh vang dội, chấn động khắp tám phương.
Trận pháp Đại Đế của Nguyệt Đông tuy mạnh mẽ, ngăn cản được toàn bộ đòn tấn công của Hứa Thanh và Nhị Ngưu, nhưng rõ ràng trận pháp này không thể kéo dài lâu.
Bên trong, Nguyệt Đông cũng không thể duy trì mãi.
Lúc này, toàn thân nàng chấn động dữ dội, một ngụm máu tươi nữa phun ra, gương mặt xinh đẹp của nàng biến thành dữ tợn.
Mặc dù trận pháp này bảo vệ nàng, nhưng giờ đây nó đã trở thành cái lồng giam giữ nàng.
Khi trận pháp tan vỡ, đó sẽ là giây phút sinh tử của nàng.
Nguy cơ trước mắt, Nguyệt Đông sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Hứa Thanh và Nhị Ngưu, tay phải nàng đột nhiên giáng mạnh xuống mặt đất.
Ngay lập tức, mặt đất dưới lớp băng nứt toác ra.
Từ dưới lớp băng vỡ, một loạt thân ảnh lao ra.
Những thân ảnh này là cường giả của tộc Viêm Nguyệt, từng người mắt tràn đầy oán hận và phẫn nộ.
Trong vận mệnh của họ, cũng hiện lên gương mặt của Nguyệt Đông.
Tất cả đều là những Khôi Lỗi bị chi phối bởi tâm tình của nàng.
Ngay khi xuất hiện, họ không sợ sinh tử, điên cuồng lao về phía Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Không phải để chiến đấu, mà là… tự bạo!
Họ dùng chính sự tự bạo, lấy cái chết để kéo dài thời gian cho Nguyệt Đông.
Cùng lúc đó, Nguyệt Đông ngồi khoanh chân, điều khiển Lan Dao ngồi đối diện, tay phải nàng đặt lên mi tâm của Lan Dao, như đang hút ra điều gì đó.
Lan Dao toàn thân run rẩy, biểu hiện đầy đau đớn.
Nhưng khí tức của Nguyệt Đông bốc lên mạnh mẽ, trong mắt nàng dần hình thành một đạo ngân.
Bên ngoài, những Khôi Lỗi lao ra và tự bạo, tiếng nổ vang trời chấn động đất trời, mặt đất lại tiếp tục nứt toác, vô số hàn khí bị cuốn theo cơn bão, khiến không gian trở nên mờ ảo.
Dù cho những vụ tự bạo liên tiếp diễn ra với uy lực không nhỏ, nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ để hoàn toàn ngăn chặn Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Nhất là đối với Hứa Thanh, sức mạnh của những vụ nổ đó chỉ gây ra chút chấn động nhỏ trên thân thể hắn.
Thân thể hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bỏ qua tất cả và tiếp tục lao đến trận pháp của Nguyệt Đông.
Trận pháp dao động dữ dội, bên trong, Nguyệt Đông chằm chằm nhìn Hứa Thanh, rồi lần đầu tiên kể từ khi giao chiến, nàng lên tiếng.
“Những kẻ không thể trường tồn bởi vì lục tặc vọng sinh.
Mục thấy sai, tai nghe nhầm, mũi ngửi hương thối, miệng nói lời bừa bãi, thân làm lao dịch, tâm ý suy nghĩ sai lệch, cuối cùng không thể quay về gốc rễ.”
“Đây là nguồn gốc của thất tình lục dục, và cũng là cấm thuật của Tiên giới!”
Giọng nói trầm thấp của Nguyệt Đông vang lên, toàn thân nàng phát ra ánh sáng bảy màu, hình thành cơn lốc thất thải cuốn phăng khắp thiên địa.
“Hôm nay, Nguyệt Đông ta dùng cấm thuật này, tước bỏ lục dục của hai ngươi, chia cách thất tình của các ngươi, biến các ngươi thành Khôi Lỗi của ta!”
“Nhân quả và vận mệnh sẽ báo ứng, để Lan Dao, hậu duệ huyết mạch Đại Đế, gánh chịu mọi hậu quả!”
“Tiên Thuật: Lục tặc vọng sinh!”
Nguyệt Đông mạnh mẽ ngẩng đầu, rõ ràng nàng đang thi triển cấm thuật, muốn khống chế Hứa Thanh và Nhị Ngưu tại đây!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi