Trên quảng trường Tiên Thuật Điện, Hứa Thanh đang ngồi trầm ngâm, khẽ nhíu mày.
Hắn cảm nhận không khí bốn phía, rồi ánh mắt tập trung vào lò đan.
Vừa rồi, trong khoảnh khắc, một cảm giác kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện trong lòng hắn, như thể có một thứ gì đó thuộc về bản thân mình vừa thức tỉnh.
Nhưng khi cố gắng cảm nhận kỹ hơn, cảm giác đó lại mờ nhạt dần, khó có thể nắm bắt được nguồn gốc.
“Tình huống là sao đây?”
Hứa Thanh tự hỏi, trăm mối vẫn không có cách giải.
Cuối cùng, hắn tạm gác điều này lại trong lòng, tiếp tục chăm chú quan sát lò đỉnh.
“Đại sư huynh chắc cũng sắp thành công rồi.
Không biết hắn dùng phương pháp gì mà có thể đi ngược lại việc luyện hóa vị Đại trưởng lão kia.”
“Cái lò đỉnh này, hẳn là mấu chốt.”
“Khi việc này kết thúc, ngày Nữ Đế mở Minh Viêm Đại Đế bế quan chi địa cũng sẽ tới gần.”
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên tia suy tư.
Hắn hiểu rõ tu vi của mình hiện giờ bị cơ thể này kìm hãm, vì vậy đã nghĩ ra nhiều cách để đột phá.
Hiện tại chỉ có hai phương pháp khả thi.
Một là dựa vào việc chuẩn bị bụi trắng cùng cầu nguyện mặt nạ.
Đây là phương án dự phòng.
Phương án thứ hai là tận dụng cơ duyên tại bế quan chi địa của Đại Đế để đột phá tu vi.
“Hy vọng Đại Đế bế quan chi địa thực sự chứa những chất dinh dưỡng có thể giúp ta đột phá tu vi!”
“Nếu không, sau khi rời khỏi Ma Vũ Thánh Địa, ta sẽ phải quay về Nam Hoàng châu, bế quan để cô đọng một phân thân bằng cách dựa vào cầu nguyện mặt nạ, rồi dùng bụi trắng để xóa bỏ nhân quả.”
Mang theo suy nghĩ ấy, thời gian trôi qua.
Trên quảng trường, giống như Hứa Thanh, tất cả tiên sư cùng các Chúa Tể sơn đều ngóng nhìn lò đỉnh với những suy nghĩ riêng biệt.
Sự lo lắng dần dần hiện rõ trong lòng các tiên sư hai bên.
Có người mong muốn Đại trưởng lão thành công, có người lại hy vọng Nguyệt Đông sẽ giành chiến thắng.
Dù ai chiến thắng cuối cùng, người đó sẽ đại diện cho Đông Ma Vũ Tiên Thuật Điện, trở thành đại tiên sư của thế hệ này.
Còn bên trong lò đỉnh, sự lo lắng càng trở nên mãnh liệt.
Đại trưởng lão liên tục lo lắng, đấu tranh và gào thét, không ngừng ra tay tấn công Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu cũng vậy, đầu lâu của hắn hết lần này đến lần khác tan vỡ, rồi lại hội tụ.
Nhưng nỗi lo của hắn mang theo nhiều sự điên cuồng hơn.
“Giết ngươi!
Giết ngươi!
Giết ngươi!”
Nhị Ngưu nghiến răng nghiến lợi gào thét.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ – năm loại nguyên tố mà hắn phun ra, hòa tan và gia trì quá trình luyện hóa, khiến lò đỉnh sôi trào mãnh liệt dưới ý chí của hắn.
Luyện hóa chi ý càng lúc càng trở nên kinh người.
Cảnh tượng này, đối với Đại trưởng lão, là tình thế sinh tử.
Hắn dần dần cảm thấy không thể chống đỡ nổi.
Đặc biệt là những phương pháp cổ xưa mà Nhị Ngưu sử dụng, dù hữu dụng hay vô dụng, hắn đều thử tất cả.
Có những chú ngữ cổ xưa mà ngay cả Đại trưởng lão cũng không hiểu rõ sự lợi hại của chúng, khiến nội tâm hắn dâng lên nỗi hoảng sợ.
Ví dụ như lúc này, sau hàng chục lần đập tan thân thể đối phương, nghiền xương thành tro, hủy diệt huyết nhục, Nhị Ngưu vẫn trùng sinh, lại một lần nữa gào thét điên cuồng.
“Đại đạo sinh ra từ tiên thiên, tự Vô Cực mà thành Thái Cực, đạo ẩn vào vô hình, tự Thái Cực mà hóa thành thiên địa, đạo hiển lộ thành hữu thể, nên cố hữu…
Đạo chi ý, lâm thân ta!”
Chú ngữ cổ xưa đầy huyền diệu tuôn ra từ miệng Nhị Ngưu, trong lò đỉnh lập tức hiện lên một cảm giác huyền bí.
Nội tâm Đại trưởng lão chấn động, nỗi hoảng sợ bùng lên, nhưng ngay sau đó, cảm giác huyền diệu kia tan biến, như thể chỉ là ảo giác.
Như thể người niệm chú ngữ không đủ năng lực để làm nó hiển hiện, hoặc… đã niệm sai.
“Không có tác dụng sao?
Không sao, lão tử còn nhiều nữa!”
Nhị Ngưu nhăn mặt, tiếp tục gầm lên.
“Âm Dương sinh ra Ngũ Hành, Ngũ Hành kiến tạo nên nhất tính, nhất tính bẩm sinh thì tạo nên một tạo hóa, nhất hình lập nên càn khôn, tức thì biết thân người, đây là Ngũ Hành chi luyện, luyện cho ta!”
Nhị Ngưu lại gào thét.
Ngay lập tức, một cảm giác huyền diệu khác hoàn toàn bất đồng xuất hiện lần nữa.
Đại trưởng lão cảm thấy như tâm thần nổ vang, thậm chí còn xuất hiện điềm báo cận kề cái chết.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cảm giác huyền diệu ấy lại tiêu tán.
Sắc mặt Đại trưởng lão tái nhợt, hắn kinh hãi không thôi.
Đối diện với đối thủ kỳ quái trước mặt, hắn bắt đầu hoài nghi sâu sắc về thân phận thật sự của Nhị Ngưu, cho rằng kẻ này có thể chính là một trong những cự nghiệt từ thời Viễn Cổ.
Cũng chỉ có thân phận này, mới có thể gầm lên những chú ngữ cổ xưa chưa từng nghe thấy nhưng ẩn chứa uy lực đáng sợ như vậy.
“Không thể để hắn tiếp tục được nữa!!”
Đại trưởng lão nghiến răng, một bên chống chọi với quá trình luyện hóa từ lò đỉnh, một bên nhanh chóng tiến lên, ra tay về phía Nhị Ngưu.
Tiếng nổ vang lên khi Nhị Ngưu đầu lâu tan vỡ.
Khi hắn tái sinh lần nữa, dấu hiệu suy yếu đã dần lộ rõ.
Sự hồi phục sau mỗi lần tan vỡ của hắn không còn vô hạn, lần này đã trở nên chậm chạp hơn.
Nhưng mức độ điên cuồng lại tăng lên dữ dội.
“Ta không tin!
Lão già, xem thử ai sẽ chết trước, là ta luyện hóa ngươi, hay ngươi giết chết ta!” Nhị Ngưu gào thét, giọng nói đứt quãng, vang lên giữa vòng luân hồi sinh tử, đầy thê lương.
“Xích xích dương dương, nhật xuất đông phương, thính chú giả tử, ngộ chú giả vong!!”
Chú ngữ của hắn đầy độc ác, nhưng… lại không có hiệu quả.
“Nhất đoạn thiên ôn lộ, nhị đoạn địa ôn môn, tam đoạn nhân hữu lộ, tứ đoạn quỷ vô môn, ngũ đoạn…”
“Sớm hô tinh tú, chiều dẫn Thần Tiên, thần quy hợp đức, khiến quỷ thần nghe lệnh, đi…
Em gái ngươi, quên mất mất rồi!”
“Yểu yểu minh minh, thiên địa đồng sinh, tán tắc thành khí, tụ tắc thành hình, ngũ hành chi tổ, lục giáp chi tinh!”
Nhị Ngưu tiếp tục gầm thét trong cơn điên cuồng.
Bên trong lò đỉnh, tiếng nổ vang không ngừng, huyền diệu chi ý khi thì hiện lên, khi thì biến mất, khiến sát phạt chi ý và uy lực luyện hóa cũng biến đổi liên tục.
Phương thức này đã trở thành cực hạn tra tấn tinh thần đối với Đại trưởng lão.
Hắn bắt đầu hoài nghi rằng kẻ đáng chết trước mặt này đang cố tình hành hạ mình.
Lò đỉnh càng lúc càng mãnh liệt, đốt cháy thân thể, đốt cháy linh hồn, không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Chết tiệt!
Đệ nhất Chúa Tể sơn vì sao vẫn chưa mở lò đỉnh!” Đại trưởng lão lo lắng, tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu, tiếp tục lao về phía Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu nhìn chằm chằm vào hắn, phát ra tiếng hét điên cuồng.
“Vẫn phương tộc thuật, thiên đạo tất, tam ngũ thành, nhật nguyệt câu, đồng quy vong!!”
“Hắc dạ a, ta hô hoán tử vong sứ giả, giáng lâm tại lò đan này, thôn phệ ta tiền phương huyết nhục!”
“Nguyệt Viêm thần thuật, người xem ta đui mù, người nghe ta điếc!”
“Quỷ đạo, xưa nay đi Thần xa hơn, đi quỷ mà thân cận, hôm nay ký ta chân danh, khiến người biết quỷ danh, tà không dám trước; nhị hô quỷ danh, quỷ quái tức tuyệt; tam hô quỷ danh, vạn quỷ nghe lệnh!”
“Cổ Linh tộc pháp, nhập tối tăm, khí giảng đạo, dám có mưu đồ ta giả tạo phản thụ kia hại.”
“Ta có một bí thuật, chưa kịp trả ân, tạo phản làm kẻ thù, chắc chắn chết không thể nghi ngờ!”
Nhị Ngưu hoàn toàn phát điên.
Trong giờ phút nguy cấp, hắn đem tất cả các chú ngữ, đạo pháp, thần thuật, tiên thuật, thậm chí là quỷ thuật mà hắn biết ra sử dụng.
Còn có những bí pháp mà hắn đã lén khai phá.
Từng tia ý thức bộc phát, tạo ra một đòn tra tấn tinh thần mãnh liệt đối với Đại trưởng lão Tiên Thuật điện.
Bên trong lò đỉnh, tiếng nổ liên tục vang lên.
Đại trưởng lão thở hổn hển, trong lòng dâng lên nỗi hoang mang.
Suốt đời chinh chiến, hắn chưa từng gặp một đối thủ nào kỳ quái như vậy.
Nếu những thuật pháp đó đều có hiệu quả, đã đành.
Nhưng sự hỗn loạn, lúc thì vô hiệu, lúc lại bất ngờ có tác dụng, khiến hắn không thể nào đề phòng, vô cùng mệt mỏi.
Giữa lúc đó, Nhị Ngưu vẫn không ngừng gào thét:
“Thanh là đông phương mộc, xích là nam phương hỏa, bạch là tây phương kim, hắc là bắc phương thủy, kim mộc thủy hỏa quy về tứ quý chi phong, tạo thành lò, thêm vào thổ.”
“Luyện!
Luyện!
Luyện!”
“Cho lão tử luyện!”
Ngọn lửa cửu sắc trong lò đỉnh bùng phát mạnh mẽ, kết hợp với Vĩnh Hằng chi hỏa của Nhị Ngưu, hóa thành ngọn lửa thập sắc, dữ dội bùng lên.
Ngọn lửa quét ngang lò đỉnh, thiêu đốt tất cả.
Nhị Ngưu, lần này không cần Đại trưởng lão ra tay, tự mình bốc cháy lên, trong khi Đại trưởng lão cũng kêu rên đau đớn, màu da của hắn dần tan rã.
Nhưng Nhị Ngưu vẫn cười to.
“Muốn luyện gia gia ta?
Đến đây!
Cả đời lão tử chưa thấy ai không sợ chết hơn ta!!”
Năm canh giờ trôi qua.
Trên quảng trường, lô đỉnh vẫn tiếp tục chấn động, khiến Vân gia Thiếu chủ và các tiên sư hai bên đều lo lắng đến tột độ.
Sát phạt chi ý dường như sắp nổ ra.
Đúng lúc này, tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc từ lô đỉnh vang lên.
Âm thanh này khiến các sứ giả của Chúa Tể sơn, vốn đang nhắm mắt đả tọa, lập tức mở mắt, tập trung nhìn vào.
Hứa Thanh cũng đang ngồi trong đó, ánh mắt lóe lên vẻ chờ đợi.
Trong khoảnh khắc… tiếng nổ từ lò đỉnh càng trở nên kịch liệt.
Ngay sau đó, nắp lò đỉnh bị đẩy bật ra.
Ngọn lửa thập sắc bùng phát, lan rộng khắp mái vòm quảng trường, hội tụ thành một vòng xoáy lửa, lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, một thân ảnh mơ hồ từ trong lò đỉnh dần dần xuất hiện, bay lên giữa không trung!
Khi thân ảnh ấy hoàn toàn lộ diện, trở nên rõ ràng, đó chính là Nguyệt Đông, mặc váy dài màu đỏ!
Tóc nàng tung bay, khuôn mặt tuyệt mỹ, bốn phía xung quanh là ngọn lửa cuộn trào như đang vũ động cùng nàng.
Các tiên sư xung quanh đều vô cùng chấn động, vì họ nhìn thấy sau lưng Nguyệt Đông, thình lình hiện lên ba thân ảnh: Đại trưởng lão trung niên, thanh niên và thiếu niên.
Còn bản thể của Đại trưởng lão, không thấy đâu.
Tựa như… đã bị Nguyệt Đông cắn nuốt và chuyển hóa!
Đôi mắt của Nguyệt Đông lúc này bỗng mở ra.
Khoảnh khắc đôi mắt nàng đóng mở, tâm thần của mọi người như dây đàn bị kích thích căng thẳng đến cực độ.
Đó là “Lục tặc vọng sinh Tiên Thuật”!
Cùng với sự lan tỏa của cảm giác ấy, Nguyệt Đông lạnh lùng nâng tay phải lên, vung một cái.
Ngay lập tức, lò đỉnh phía dưới bay vọt lên, ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ bằng cỡ nắm tay, lơ lửng trên tay phải của nàng, chậm rãi xoay tròn.
Uy áp kinh khủng đang khuếch tán khắp nơi.
Hứa Thanh cảm thấy lòng mình an ổn, đồng thời hắn cũng xác định rằng lò đỉnh này có lẽ liên quan đến Đại sư huynh kiếp trước.
Ngay khi chuẩn bị thu hồi ánh mắt, hắn bất chợt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mi tâm của Nguyệt Đông.
Nơi đó, tuy mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng Hứa Thanh vẫn cảm thấy như có điều gì đó rất quen thuộc đang ẩn giấu bên trong.
Tựa như có sự đồng nguyên nào đó.
Lúc này, Vân gia Thiếu chủ thở sâu, ánh mắt ôn nhu, đầy si mê, lập tức cúi đầu trước Nguyệt Đông và lớn tiếng cất lời.
“Bái kiến đại tiên sư!”
Những người ủng hộ Nguyệt Đông tiên sư lập tức phản ứng, từng người một kích động, nhao nhao cúi đầu bái kiến.
Việc Nguyệt Đông thành công không chỉ là niềm tự hào của họ mà còn đại diện cho tương lai của chính họ, khi Nguyệt Đông sẽ trở thành trụ cột của Tiên Thuật điện.
Những tiên sư thuộc phe Đại trưởng lão lúc này chỉ có thể cay đắng cúi đầu, vì họ hiểu rõ rằng đại thế đã mất.
Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài hành lễ.
Tuy chỉ có mười phương Chúa Tể sơn là có tư cách không hành lễ, nhưng để thể hiện sự tôn trọng đối với tân nhiệm đại tiên sư, tất cả các bên đều đứng dậy, khẽ gật đầu với Nguyệt Đông.
Nguyệt Đông chậm rãi cất lời.
“Đa tạ chư vị đã đến xem lễ.
Hiện giờ lễ đã kết thúc, chư vị cứ tự nhiên.”
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, rồi dừng lại trên Hứa Thanh, ánh mắt hiện lên một vòng hàn ý.
“Nhưng có một người, cần ở lại một chút.”
Nàng nhìn thẳng vào Hứa Thanh và nói tiếp: “Huyết Trần Tử, chuyện giữa ngươi và ta, cũng nên hảo hảo giải quyết.”
Hứa Thanh nghe vậy, thần sắc vẫn bình tĩnh, ánh mắt dừng lại ở mi tâm của Nguyệt Đông, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
“Ta cũng đang có ý này.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi