Cảm giác nguy hiểm như có kim châm sau lưng trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Đồng tử của Hứa Thanh co rút, hơi thở trở nên dồn dập.
Cảm giác nguy cơ sống còn bùng lên mạnh mẽ trong lòng hắn.
Trước đó, khi dung hợp Chuẩn Tiên Đô Lệnh, hắn chỉ mới lướt qua những dấu ấn tinh cầu của những người sở hữu lệnh bài trong toàn Nam Vực, nhìn thấy vô số dấu ấn dày đặc.
Dù ánh sáng của các dấu ấn đó có cường độ khác nhau, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Cho đến lúc này, sự xuất hiện của ngôi sao đó khiến Hứa Thanh lập tức nhận ra một sự khác biệt khủng khiếp.
Dù chỉ là một dấu ấn, nhưng ánh sáng rực rỡ của nó như xuyên qua cả cảm giác, khiến hắn kinh tâm động phách.
“Kẻ này… cực kỳ mạnh!”
“Tu vi có lẽ không dừng lại ở Chúa Tể trung kỳ, rất có khả năng đã đạt đến Chúa Tể hậu kỳ!”
“Hẳn là kẻ mà tên vừa bị ta chém giết kia đang đợi!”
Kết hợp với những phân tích trước đó, trong lòng Hứa Thanh dấy lên nỗi kinh hãi.
Có thể tưởng tượng, nếu lúc trước hắn không quyết đoán, không ngại thương tích để phá vỡ sự giam cầm và giằng co, chém giết gã thanh niên có vết bớt trên má phải kia…
Thì Chuẩn Tiên Đô Lệnh của hắn lúc này đã không thể phát hiện được sự hiện diện từ khoảng cách vạn dặm này.
Và nếu để đối phương kịp thời tiếp cận, thì bản thân hắn đã cầm chắc cái chết trong tay.
Thậm chí đến cả khả năng chạy trốn cũng không còn.
Nhưng hiện tại, tuy thương tích của hắn không nhẹ, nhưng ít nhất… hắn có phần chủ động, vẫn còn vài lựa chọn.
Hứa Thanh hít sâu, không chút chần chừ, dốc toàn lực phát huy tốc độ cực hạn.
Không tiếc hao tổn, hắn dịch chuyển về phía xa để cố gắng kéo giãn khoảng cách.
Hắn hiểu rõ, với sức chiến đấu hiện tại, hắn có thể chém giết Chúa Tể sơ kỳ, phối hợp với đạo kiếm khí của Cửu gia gia, nếu không tiếc thương tích thì có thể giết ngay một Chúa Tể sơ kỳ.
Nhưng đối với Chúa Tể trung kỳ, Hứa Thanh không chắc rằng đạo kiếm khí cuối cùng còn lại của mình có thể xoay chuyển được tình thế.
Huống chi, kẻ đuổi giết hắn có khả năng là một Chúa Tể hậu kỳ vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt là trong tình trạng thương tổn hiện tại, hắn hoàn toàn không thích hợp để đối mặt trực diện.
Dù tốc độ của Hứa Thanh đã nhanh, nhưng tốc độ của kẻ truy đuổi còn kinh khủng hơn.
Hơn nữa, phạm vi cảm ứng của lệnh bài đối phương chắc chắn đã đạt đến mức vượt xa vạn dặm.
Vì thế, từng động tác của Hứa Thanh đều đã bị đối phương cảm ứng từ lâu, và trong tầm cảm nhận của hắn, kẻ truy sát đang lao đến với tốc độ như một ngôi sao băng.
Khoảng cách giữa hai bên ngày một thu hẹp nhanh chóng.
Cảm giác nguy hiểm cuồn cuộn trào dâng từ mọi tấc da thịt, từ linh hồn và từ sâu trong tiềm thức của Hứa Thanh, như một cơn bão tố ầm ầm bùng nổ.
Dù là máu huyết hay xương cốt, tất cả như biến thành những thực thể độc lập, từng tế bào truyền đến cảm giác nguy hiểm.
“Quyết định xuất thủ trước đó tuy quyết đoán, nhưng xem ra… vẫn là quá muộn.”
Hứa Thanh thở dồn dập, cố gắng bình tĩnh lại.
Hắn hiểu rằng trong thời khắc sinh tử, càng không thể hoảng loạn.
“Với tốc độ hiện tại của ta, nhiều nhất nửa nén hương nữa sẽ bị đuổi kịp.”
“Dù có quyền hành gia trì, cũng chỉ có thể tranh thủ thêm chút ít, cùng lắm là kéo dài được một nén hương.”
“Thời gian một nén hương…”
Hứa Thanh lướt nhanh qua bản đồ đã mua trong đầu, thần niệm quét qua một lần, rồi lập tức khóa định một vị trí.
“Thần Chi Huyết Hà!”
“Người đưa đò!”
“Lần đầu vượt sông, chỉ cần trả sáu ngày thọ mệnh, nơi này tuyệt đối an toàn!”
Trong lúc phi nhanh, Hứa Thanh không chút do dự, điều chỉnh hướng đi, lao vút về phía mục tiêu.
Hai tay kết ấn, thân thể máu thịt không da của Hứa Thanh lập tức phun ra máu tươi.
Máu biến thành sương mù và bốc cháy ngay khi tiếp xúc không khí.
Đây là Thiêu Huyết Thuật, một thuật gia tăng tốc độ mà Hứa Thanh từng học được từ Nhị Ngưu năm xưa.
Nhưng loại thuật pháp này không thể lạm dụng, bởi nó sẽ gây tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể.
Tuy nhiên, trong nguy cơ sinh tử lúc này, Hứa Thanh không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ trong nháy mắt, tốc độ của hắn tăng vọt, phạm vi dịch chuyển cũng mở rộng lên rất nhiều, biến mất ngay tại chỗ.
Lúc hiện ra, hắn đã ở cách xa trăm vạn dặm.
Thế nhưng, dù đây là biên giới giữa Nam Vực và Tây Vực, nhưng khoảng cách giữa vị trí hiện tại và Thần Chi Huyết Hà vẫn còn rất xa.
Vì vậy, ngay khi vừa hiện thân, không chút do dự, Hứa Thanh lại phun ra sương máu, thân hình gia tăng dịch chuyển thêm lần nữa.
Cứ như vậy, hắn liên tục sử dụng Thiêu Huyết Thuật hơn mười lần, dịch chuyển xa hơn ngàn vạn dặm.
Thương tích trên người càng nặng, cơ thể cũng dần rơi vào trạng thái suy yếu.
May mắn là khoảng cách với kẻ truy đuổi đã tạm thời được duy trì ở mức tám trăm vạn dặm.
Tuy với tu sĩ cấp thấp, khoảng cách này khó có thể vượt qua trong thời gian ngắn, nhưng đối với một cường giả như kẻ truy đuổi, khoảng cách ấy chẳng là gì.
Khi Thiêu Huyết Thuật không thể tiếp tục duy trì, Hứa Thanh lập tức bùng nổ Ngũ Hành Thuật, trước tiên là Thủy Hỏa, tạo ra lực âm dương đối chọi, khiến uy lực bùng nổ phía sau.
Trong tiếng nổ đinh tai, hắn mượn lực xung kích để gia tăng tốc độ.
Ngay sau đó, hắn vung tay, điều động Đại Địa Quyền Năng, từng bức tường cao ngất từ mặt đất bỗng nhiên dựng lên, cao đến tận trời, trở thành lớp chướng ngại cản đường kẻ truy đuổi.
Trong chớp mắt, số tường cao đã đạt đến mười vạn.
Khung cảnh mênh mông hùng vĩ.
Tiếp đến là gió!
Quyền năng của Hứa Thanh vốn không có gió, nhưng qua trận chiến vừa rồi, hắn đã lãnh hội thêm một tầng ý nghĩa mới.
Tại thời khắc sinh tử này, sự ngộ tính trong hắn bùng nổ mãnh liệt.
Đặc tính của Mộc tương tự với gió: đều có tính linh động, có tính biến hóa.
Vì vậy… lực Mộc bay lên trời, hóa thành luồng gió gia trì, khiến tốc độ của Hứa Thanh lại tăng vọt.
Dưới sự kết hợp của nhiều yếu tố, tốc độ của Hứa Thanh đạt đến cực hạn của nhục thân, khiến không gian xung quanh nổ vang từng trận.
Nhưng điều này vẫn chưa đủ, bởi dù tốc độ của hắn đã tăng đến cực hạn, kẻ truy sát phía sau hiển nhiên cũng đã đoán ra lộ trình của hắn, tốc độ cũng vì thế mà gia tăng theo.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại năm trăm vạn dặm.
Trong phạm vi này, Hứa Thanh thậm chí cảm nhận được sát khí nồng nặc phía sau cùng cảm giác nóng rát như có mặt trời thiêu đốt.
Nguy cơ kích thích tinh thần chiến đấu trong Hứa Thanh, đôi mắt hắn đỏ rực, nhanh chóng triển khai Không Gian Thuật.
Không gian chồng chập và phân tách thành các ô vuông bao trùm lên trời đất, gia tăng tốc độ di chuyển của Hứa Thanh vượt qua giới hạn của nhục thân, khiến cơ thể hắn xuất hiện các vết nứt li ti.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Nhưng hắn không màng đến đau đớn, lại một lần nữa di chuyển qua một trăm vạn dặm.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh thi triển Thời Gian Pháp, bao bọc toàn thân, tạm thời khóa chặt dòng chảy thời gian để đông cứng nhục thân, tránh khỏi việc cơ thể sụp đổ.
Phía sau hắn, những bức tường cao tận trời liên tục bị phá nát, lực Hỏa mà hắn chôn giấu bên trong cũng bùng phát.
Dù tác dụng không lớn, nhưng chỉ cần cản lại đối phương một hơi thở, cũng đã là cơ hội quý giá.
Cuối cùng, trong sự tranh giành từng giây, Hứa Thanh dốc hết toàn lực.
Với năng lực cực hạn của bản thân, hắn đã vượt qua khoảng cách vô tận và cuối cùng trông thấy dòng Thần Chi Huyết Hà hùng vĩ không thấy bờ bến.
Dòng sông này rộng lớn đến mức tưởng chừng có thể nối liền trời và đất.
Thậm chí còn lớn hơn cả đại dương.
Mùi tanh nồng nặc tỏa ra từ dòng sông máu lan ra khắp tám phương, bao phủ cả vùng trời đất.
Ngay khi nhìn thấy Thần Chi Huyết Hà, tầm nhìn của Hứa Thanh dù mờ mịt do thương tích và kiệt sức, nhưng hắn lập tức nhận ra một chiếc thuyền cô độc màu đen đậu bên bờ sông.
Chiếc thuyền cô độc này trông bình thường, đậu im lặng bên bờ, trên thuyền có một người ngồi.
Người này khoác áo tơi, đội nón lá, tay cầm một ống điếu, thong thả nhả khói.
Hứa Thanh chưa từng thấy hình dáng thuyền đưa đò, bản đồ chỉ có giới thiệu, không có mô tả cụ thể.
Nhưng giờ đây hắn không có thời gian xác minh.
Ngay khi nhìn thấy chiếc thuyền, Hứa Thanh quyết định thiêu đốt chút máu cuối cùng mà hắn còn giữ lại.
Trong tích tắc tiếp theo, thân ảnh Hứa Thanh đã xuất hiện trên chiếc thuyền cô độc đó.
Ngay lúc này, cảm giác nguy hiểm sinh tử đột ngột bùng nổ dữ dội, một sức mạnh khủng khiếp tràn ngập cả bầu trời, và một bóng người toát ra hơi nóng vô tận đã kịp đuổi theo Hứa Thanh.
Bóng người đó tung một quyền xuống.
Hứa Thanh lập tức kích hoạt Khiên Đại Đế chắn trước mặt.
Kéo Đại Đế cũng lóe lên cùng lúc.
Đạo khí kiếm cuối cùng của Cửu gia gia cũng được Hứa Thanh lấy ra mà không giữ lại.
Cả Đế kiếm cũng xuất hiện trong tay hắn, dốc toàn lực chống đỡ.
Nhưng sức mạnh khủng khiếp của Chúa Tể hậu kỳ đã phô bày đầy đủ, khi một quyền giáng xuống khiến Khiên Đại Đế rung động ầm ầm.
Trên mặt khiên nứt ra một đường lớn, nhanh chóng lan rộng.
Kéo Đại Đế vốn đã rạn nứt trước đó, lúc này chịu không nổi sức mạnh khủng khiếp, vỡ nát thành từng mảnh vụn, tan tác trong không trung.
Dù đạo khí kiếm của Cửu gia gia vô cùng sắc bén, nhưng khi phối hợp với khiên và kéo chỉ làm giảm bớt uy lực quyền lực đó đôi chút.
Cuối cùng, khi quyền đánh xuống, Hứa Thanh dùng Đế kiếm để đón đỡ lần cuối cùng.
Tiếng ầm vang như sấm động, thân thể Hứa Thanh run lên bần bật, nhục thân vỡ toác, máu thịt bắn ra tung tóe.
Dù cơ thể tưởng như bị nghiền nát, nhưng hắn vẫn kịp mượn lực từ cú đánh, rơi thẳng xuống chiếc thuyền.
Khi rơi xuống, thuyền khẽ rung chuyển.
Hứa Thanh nằm trên thuyền, hơi thở yếu ớt như sắp đứt quãng, cơ thể rách nát, nhưng tay vẫn siết chặt Đế kiếm không buông.
Bóng người trên bầu trời không hề dừng tay, hắn lập tức lao xuống, đưa tay chộp về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh nheo mắt, định nuốt vật trong miệng.
Nhưng ngay lúc bàn tay đó sắp chạm tới, người lái đò mặc áo tơi, đội nón lá, ngồi trên thuyền nhả khói điếu thuốc, bỗng khẽ gõ ống điếu xuống mạn thuyền.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, bóng người trên không trung bỗng nhiên rùng mình.
Cánh tay đang vươn ra trở nên mờ ảo, rồi tan biến, thân ảnh hắn cũng lùi lại chớp nhoáng.
Khí thế bao phủ trời đất bỗng tiêu tán, hiện ra là một thanh niên tóc đỏ.
Thanh niên này nhìn người lái đò với ánh mắt đầy e ngại, cúi người hành lễ.
“Tiền bối, tại hạ không hề phạm quy.
Dù người này đã lên thuyền, nhưng chưa trả tiền, theo quy tắc… trước khi trả tiền, hắn vẫn chưa tính là người qua sông, vẫn có thể bị tại hạ tiêu diệt!”
“Nói bậy!”
Người lái đò lạnh lùng hừ một tiếng.
Hai chữ ấy vang lên như sấm sét tận thế, đâm thẳng vào tai thanh niên tóc đỏ.
Hắn run bần bật, phun ra máu tươi, lảo đảo lùi lại.
“Thuyền của lão tử, lão tử nói tính.”
Nói xong, người lái đò chậm rãi quay đầu, nhìn Hứa Thanh với ánh mắt lướt qua Đế kiếm trong tay hắn, rồi thản nhiên nói:
“Trả tiền!”
Hứa Thanh lập tức gật đầu, phóng thích sinh cơ của mình.
Người lái đò hài lòng, vung tay chộp lấy một phần sinh cơ đó, đứng dậy duỗi lưng lười biếng, rồi không biết từ đâu lấy ra một mái chèo, quạt nhẹ xuống dòng sông.
Mặt sông lập tức gợn sóng, chiếc thuyền bắt đầu rời bờ, dần trôi xa.
Chỉ còn lại trên bầu trời, thanh niên tóc đỏ với sắc mặt âm trầm.
Hắn nhìn về hướng thuyền đi hồi lâu, mắt ánh lên tia hàn quang, trầm ngâm không biết có nên đợi người đưa đò quay lại rồi qua sông sang phía tây để tiếp tục truy sát hay không.
Nhưng nghĩ kỹ, hắn lại thấy không đáng.
“Làm vậy không chỉ lãng phí cơ hội qua sông, mà còn khiến ta mất thời gian quay về phía nam, gia tộc ta lại ở đó.
Vòng qua phía tây rồi trở lại sẽ mất một giáp tử thọ nguyên…”
“Hơn nữa, tên đó thương tích đầy mình, sinh lực cạn kiệt, với tình trạng thế này, hắn khó mà hồi phục được.”
Một lúc sau, thanh niên tóc đỏ từ bỏ ý định, xoay người rời đi.
Trên sông, người lái đò nhìn về phía Hứa Thanh nằm đó, chậm rãi cất tiếng:
“Vật ngươi ngậm trong miệng, nuốt vào rõ ràng có thể giúp thương thế của ngươi hồi phục ngay lập tức.”
“Thế mà tiểu tử ngươi lại nhẫn nhịn, cố ý để mình trông như sắp chết để khỏi bị truy sát.
Xem ra cũng đã tốn không ít tâm tư.”
Bí mật bị vạch trần, Hứa Thanh vội gượng dậy, cung kính hành lễ.
“Đa tạ tiền bối cứu mạng.”
“Câm miệng, lão tử không thích kẻ nói nhiều, nhất là kẻ trên người có cái mùi hôi của thần linh.”
Người lái đò lướt nhìn vào vai trống không của Hứa Thanh, không nói thêm, lại tiếp tục nhả khói.
Hứa Thanh lặng im, tiếp tục hành lễ rồi lùi lại một chút về cuối thuyền, ngồi xếp bằng, lặng lẽ chữa thương.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi