Thường Tuế Ninh tiến vào thành An Châu, xuống ngựa trước phủ Thứ sử An Châu, nhanh chóng ra lệnh tiếp quản các việc quân phòng, đề phòng kẻ xấu lợi dụng cơ hội gây bất ổn, hại đến bách tính.
Nàng cũng sai người truyền tin đến Kinh Châu, yêu cầu kiểm tra kỹ xem liệu trong thành có gián điệp thám thính bày bố phòng thủ hay không, phải sớm quét sạch mọi nguy cơ.
Nhận được tin báo, Thứ sử Kinh Châu hoảng hồn nhận ra suýt nữa Kinh Châu đã rơi vào một cuộc tấn công lén… đúng hơn là một cuộc kẹp đánh có thể gây đại họa!
Phía sau chính là con đường dẫn đến kinh đô… Hắn thực sự cảm thấy làm Thứ sử Kinh Châu quá sức đáng sợ!
Mồ hôi lạnh tuôn như mưa, chuyện lớn thế này đâu thể để một mình hắn lo sợ, phải lập tức báo tin cho các tướng tiên phong Lý Hiến và Tiêu Mân, để bọn họ cũng biết mà đề phòng… không, phải là cùng nhau lo liệu, kẻo Biện Xuân Lương lại ngấm ngầm giở trò!
Tiêu Mân nghe xong, vừa kinh hãi vừa sợ, hỏi Lý Hiến: “Kinh Châu suýt xảy ra biến cố thế này, chẳng lẽ Hàn Quốc công không hay biết chút nào sao?”
Trong trướng, Lý Hiến ngồi trên ghế chủ tọa, nghe vậy liền cười lạnh nhìn Tiêu Mân đang cầm mật thư trong tay: “Tiêu tướng quân có ý truy cứu trách nhiệm ta sao?
Đừng quên, dạo gần đây ta luôn cùng tướng quân ở đây đối đầu quân Biện—”
Tiêu Mân nói: “Nhưng việc giám sát Kinh Châu và các thành xung quanh chủ yếu vẫn do thuộc hạ của Lý tướng quân phụ trách!”
“Thì đã sao?”
Lý Hiến cười khẩy: “Biến cố lần này xảy ra ở An Châu, không phải ở Kinh Châu.
Người của ta có tài giỏi đến đâu, chẳng lẽ có thể vươn tay vào Hoài Nam đạo mà thăm dò sao?”
Tiêu Mân siết chặt tờ mật thư — tuy nói vậy, nhưng An Châu và Nhạc Châu của Biện Xuân Lương đã có mật ước, tất nhiên sẽ có thư tín qua lại, lẽ ra đều trong phạm vi giám sát của thuộc hạ Lý Hiến.
Nhưng lúc này trong trướng không chỉ có hai người họ, mà còn có các tướng lĩnh khác, Tiêu Mân đành kìm nén bất mãn, không nói thêm lời nào để tránh làm lớn mâu thuẫn.
Tranh cãi giữa các chủ tướng luôn là điều đại kỵ trên chiến trường.
“Tiêu mỗ chỉ cảm thấy lần này Kinh Châu suýt mắc sai lầm lớn, quả thực đáng sợ.”
Tiêu Mân nói tiếp: “Nếu không có Tiết độ sứ Thường Tuế Ninh của Hoài Nam đạo kịp thời bình loạn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Chúng ta cần lấy đó làm bài học, tăng cường công tác giám sát các nơi để tránh tái diễn nguy cơ.”
Nói đến đây, Lý Hiến chỉ cần gật đầu là việc có thể bỏ qua, nhưng Lý Hiến lại nheo mắt, cười mỉa: “Tiết độ sứ Hoài Nam đạo bình loạn, cũng chỉ là bình đám loạn binh dưới quyền cai quản của nàng ta, đó là bổn phận của nàng.
Tại sao Tiêu tướng quân lại như thể cảm kích vô cùng?”
Nói rồi, hắn ta dừng lại, ra vẻ như chợt hiểu: “À phải rồi… suýt chút nữa ta quên mất, Tiêu tướng quân từng sát cánh chiến đấu cùng Thường Tiết độ sứ, có lẽ mối quan hệ quả thực không tầm thường.”
“Tiêu Mân chỉ đơn thuần bàn chuyện công.”
Tiêu Mân chắp tay đáp: “Thuộc hạ có vết thương cần băng bó, xin phép lui trước.”
Dứt lời, hắn quay người ra khỏi trướng.
Nhìn theo bóng Tiêu Mân rời đi, Lý Hiến khẽ cười: “Nếu Tiêu tướng quân có thể đem tính khí đó lên chiến trường, chắc cũng chẳng đến nỗi qua hai trận rồi vẫn chưa giành lại được thành Nhạc Châu.”
“Đúng vậy!”
Một viên tướng theo phe Lý Hiến nhổ nước bọt: “Hai trận công thành đều thấy bực bội!
Mấy cái chiến thuật của hắn chỉ biết dè dặt, do dự như đàn bà may vá!”
Một vài người phụ họa, nói với Lý Hiến: “Lần này vốn có thể lấy lại Nhạc Châu trong một lần, hắn lại ra lệnh rút quân!
Theo ta, Đại tướng quân chẳng nên để hắn tự quyết hết mọi việc!”
Vài viên tướng còn lại im lặng, họ không tán thành những lời nói này, vì trong mắt họ, chiến thuật của Tiêu Mân vốn là từng bước vững chắc, chỉ là cần sự kiên nhẫn để thực thi.
Tuy trận thứ hai không giành lại được Nhạc Châu, nhưng cũng đã gây tổn thất không nhỏ cho quân Biện.
Huống hồ, đám người kia chỉ biết lớn tiếng, nhưng trước khi Tiêu tướng quân dẫn viện binh đến… chẳng phải bọn họ cũng bị quân Biện áp chế, phải gắng sức giữ vững Kinh Châu đấy thôi?
Một số lời khoác lác, nghe thì nghe vậy, nhưng nghe nhiều không tốt cho đầu óc.
Vài tướng có vẻ kính trọng Tiêu Mân đứng dậy cáo lui.
Chờ bọn họ đi khỏi, những người còn lại bắt đầu buông lời chế nhạo.
“Không sao, không cần để tâm tới bọn họ.”
Lý Hiến không tức giận, ung dung nhấp chén trà trước mặt, nói: “Nhạc Châu, sớm muộn cũng là vật trong túi…”
Lần này, trong cuộc tấn công Nhạc Châu, Lý Hiến đã âm thầm gieo hạt giống, chỉ cần chờ đợi ngày thu hoạch.
Tiêu Mân trong trận chiến bị thương ở cánh tay, trở về trướng, vừa được quân y thay thuốc, thì mấy viên tướng vừa rời khỏi trướng của Lý Hiến đã đến thăm hỏi thương thế của hắn.
“Không đáng ngại.”
Tiêu Mân bảo họ không cần lo lắng, sau khi mặc lại áo khoác, cùng mấy người bắt đầu xem xét lại tình hình trận chiến vừa qua.
Lần đầu tiên công thành Nhạc Châu, Tiêu Mân đã sử dụng năm vạn quân, lần này tăng lên tám vạn, đồng thời điều chỉnh chiến thuật.
Trong trận đánh, quân đội đã vài lần suýt phá được cửa thành Nhạc Châu.
Nhưng quân Biện không còn đơn thuần phòng thủ ở cửa thành, mà kịp thời tập hợp binh lực, bất ngờ tấn công từ bên sườn.
Ba vạn quân Biện từ bên sườn đánh mạnh vào đội hình quân đội của Tiêu Mân, làm rối loạn chiến thế của hắn.
Quân Biện xông vào, từng nhát đao mang theo oán hận chất chồng với triều đình, điên cuồng như dã thú, dùng toàn lực xé toạc đội hình đối phương.
Tuy nhiên, Tiêu Mân nhanh chóng nhận ra điểm yếu của chúng, quân Biện tuy dữ dội nhưng thiếu trật tự.
Tiêu Mân lập tức chỉnh lại trận hình, chỉ huy toàn cục, đích thân chém giết vài thủ lĩnh quân Biện, dẫn quân phá vây, tiêu diệt hơn một vạn quân Biện.
Nhưng hắn không chọn tiếp tục công thành, mà ra lệnh rút quân.
Lúc đó trời đã tối, Tiêu Mân nhận thấy quân đội đã mỏi mệt.
Nếu liều lĩnh tấn công, dù đột phá vào được thành Nhạc Châu, vẫn còn một lượng lớn quân Biện đang chờ sẵn bên trong, chưa kể hắn thậm chí còn chưa thấy Biện Xuân Lương lộ mặt—
Dùng binh sĩ đã mệt mỏi để đối đầu với quân tinh nhuệ của Biện Xuân Lương trong thành, Tiêu Mân cho rằng, điều đó sẽ gây thương vong lớn cho quân ta, hoàn toàn không đáng.
Ngoài ra, hắn cũng nghi ngờ rằng Biện Xuân Lương có thể đã bố trí mai phục trong thành Nhạc Châu.
Hơn nữa, trong thành vẫn còn bách tính.
Một khi chiến đấu nổ ra trong thành, chắc chắn sẽ gây hại cho dân thường, Biện Xuân Lương có thể bất chấp tính mạng dân chúng, nhưng triều đình thì không thể.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiêu Mân quyết định rút quân nghỉ ngơi.
Lần tới, hắn sẽ sử dụng toàn bộ mười hai vạn binh lực để công thành, và hắn có lòng tin rằng lần đó nhất định sẽ chiếm lại được Nhạc Châu!
Tiêu Mân thảo luận kế hoạch tác chiến sắp tới với vài viên tướng, họ nghe xong, ai nấy cũng phấn chấn tinh thần.
Cuối buổi, Tiêu Mân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Trong trận công thành lần này, dưới quyền của Hàn Quốc công đã cho người dùng máy bắn đá để ném vật gì vào tòa thành Nhạc Châu… các vị có biết là gì không?”
“Chúng tôi có thấy, không chỉ nhắm vào lầu thành mà còn phóng vào trong thành.”
Một viên tướng nói: “Dường như là bao tải chứa cỏ khô ẩm, bên trong có thể có vôi sống, thuốc súng hoặc thứ gì đó dễ cháy.
Sau khi châm lửa ném đi, khói đặc bốc lên mù mịt—”
Loại vật liệu này không có lửa cháy rõ ràng nên rất khó dập tắt ngay, nếu dội nước lên, ngược lại sẽ làm khói càng bốc nhiều hơn.
Một viên tướng khác cười nói: “Ngày thường, Hàn Quốc công vốn không xem trọng Tiết độ sứ Hoài Nam, nhưng chiêu này lại rất giống với ‘Sương khói Thần Si Vưu’ của Thường Tiết độ sứ.”
Một người khác cũng nói: “Khi bàn luận chiến thuật, ngài ấy lại chưa từng nhắc đến điều này.”
Tiêu Mân không nói gì thêm, nếu quả thực chỉ là học cách dùng khói để đánh trận, cũng không có gì đáng trách.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Trời dần tối, một phó tướng bước vào trướng của Lý Hiến, chắp tay bái lạy: “Đại tướng quân, các binh sĩ phụ trách vận chuyển và điều khiển máy bắn đá trong trận này đều đã tập hợp xong.”
Những binh sĩ này đều là tay ném đá giỏi, lần này hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Đại tướng quân đột nhiên tập hợp họ, chẳng lẽ là để ban thưởng riêng?
Trong lúc suy nghĩ, phó tướng thấy Lý Hiến ngồi tựa vào ghế một cách thoải mái, khuỷu tay chống lên chiếc bàn nhỏ, tay mân mê một chuỗi Phật châu từ Tây Vực, nhàn nhạt hỏi: “Có bao nhiêu người?”
“Thưa Đại tướng quân, khoảng một trăm người.”
Lý Hiến gật đầu: “Giết hết đi.”
Phó tướng sững người, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và khó hiểu: “Đại tướng quân, đây là vì sao?”
Lý Hiến lạnh lùng nâng mi mắt, nhìn phó tướng: “Tướng quân định truy hỏi cơ mật quân sự sao?”
Phó tướng sắc mặt phức tạp, vội đáp: “Thuộc hạ không dám…”
“Không cần làm lớn chuyện, nhưng nếu sau này có ai hỏi, hãy nói là đám người đó tụ tập uống rượu đánh nhau, phạm quân quy, bị chém để răn đe.”
Lý Hiến tùy tiện viện một lý do.
Phó tướng trong lòng nghẹn ngào, nhưng không dám không tuân mệnh.
“Nhớ xử lý sạch sẽ thi thể, chôn xa một chút.”
Lý Hiến nói thêm.
Phó tướng lui ra khỏi trướng, nhớ lại vẻ mong đợi của gần trăm binh sĩ khi được triệu tập, từng bước đều thấy nặng như đeo đá.
Dù là chết trận hay kiệt sức vì bệnh trong quân ngũ… thì chí ít cũng là chết rõ ràng.
Còn bị xử tử không rõ lý do thế này, thì là đạo lý gì?
Sau khi hoàn thành mệnh lệnh, phó tướng trở về trướng của mình, ngồi lặng không nói suốt một thời gian dài.
Tiêu Mân đã chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ nghe tiếng tâm phúc cầu kiến bên ngoài trướng.
Khi người tâm phúc vào trướng, y dâng lên một phong thư.
Vừa mở phong thư, Tiêu Mân nhìn thấy một đồng tiền đồng có buộc sợi chỉ đỏ, rồi sau đó là một mảnh giấy với nét chữ thanh nhã.
Tiêu Mân vui mừng khôn xiết, cảm giác mệt mỏi tan biến trong thoáng chốc, hắn lập tức đứng dậy: “Mau, chuẩn bị ngựa!”
Tiêu Mân và Lý Hiến đang dẫn dắt đại quân mười hai vạn, đóng ở giữa Kinh Châu và Nhạc Châu.
Từ vị trí ấy, nếu kẻ một đường thẳng về phía bắc sẽ đến vùng lưu vực sông Hán, và nếu tiếp tục theo sông Hán đi lên phía bắc, sẽ là hướng đến thành An Châu.
Trong bóng tối, Tiêu Mân bí mật rời doanh trại cùng một đội thân binh, phóng ngựa chạy về phía sông Hán.
Sau khi phi ngựa suốt hơn hai canh giờ, họ bắt đầu ngửi thấy mùi ẩm ướt của sông Hán trong gió đêm, xua tan cái nóng từ cuộc hành trình vội vã.
Không lâu sau, phía trước loáng thoáng hiện lên ánh đuốc, một đội kỵ binh rẽ màn đêm tiến đến đón họ.
Nhận ra người dẫn đầu, Tiêu Mân lập tức ra hiệu cho tâm phúc dừng trạng thái cảnh giác, trên lưng ngựa hắn cười chắp tay: “Cải đại tỷ, lâu rồi không gặp!”
“Tiêu tướng quân vẫn khỏe chứ!”
Cải nương tử cười rạng rỡ, quay ngựa lại: “Tiêu tướng quân, mời theo ta!”
“Đa tạ Cải đại tỷ dẫn đường!”
Tiêu Mân theo sau, tiếng vó ngựa rền vang, họ lại tiến thêm khoảng hai khắc nữa thì tới bờ sông Hán.
Dòng sông tĩnh lặng trôi trong đêm, bên bờ cỏ dại mọc um tùm, cạnh những tảng đá khổng lồ hình dạng tự nhiên, Thường Tuế Ninh vận áo choàng đen, đứng chờ sẵn, nhìn về phía Tiêu Mân đang xuống ngựa tiến đến: “Tiêu tướng quân, đã lâu không gặp.”
“Ninh Viễn tướng quân!”
Tiêu Mân bước lên, ánh mắt ngập tràn niềm vui, chắp tay thi lễ rồi vội vàng sửa lời: “Không, phải gọi là Thường Tiết độ sứ mới phải!”
Thường Tuế Ninh mỉm cười, giơ tay mời Tiêu Mân đang đến gần ngồi xuống đàm đạo.
Tiêu Mân nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy bên cạnh trải sẵn chiếu trúc, trên chiếu đặt một bếp than đất và hai chiếc đệm cói.
Ngồi xuống khoanh chân, Tiêu Mân xúc động nói: “Thường Tiết độ sứ đã phí tâm rồi.”
“Đêm hôm khuya khoắt, Tiêu tướng quân chẳng quản đường xa trăm dặm đến đây, so ra thì một ấm trà chẳng đáng kể gì.”
Thường Tuế Ninh hiểu rằng, Tiêu Mân là người cực kỳ thận trọng và giữ quy củ, trong tình thế này mà khiến một chủ tướng như hắn phá lệ đến gặp nàng lúc nửa đêm, hẳn là bởi chữ “tín nhiệm”.
“Được Tiết độ sứ mời tới, dù là sông Hán hay đầm rồng hang hổ, Tiêu mỗ cũng nhất định sẽ có mặt.”
Tiêu Mân cười nói, giành lấy ấm trà từ tay nàng: “Tiết độ sứ, để ta rót cho.”
Rót trà cho nàng và cho mình, Tiêu Mân nâng chén trà, nói: “Xin mạn phép lấy trà thay rượu, đa tạ Thường Tiết độ sứ đã hành động nghĩa khí, giúp Kinh Châu thoát hiểm!”
Thường Tuế Ninh cũng nâng chén trà, cười đáp: “Đó là chuyện trong bổn phận của Hoài Nam đạo mà thôi.”
Uống một ngụm trà, Tiêu Mân lắc đầu cười thở dài: “Thời thế này, làm gì còn chuyện bổn phận nào vĩnh viễn bất biến nữa…”
Nói thật lòng, nếu lần này Thường Tuế Ninh mặc kệ, để mặc Thứ sử An Châu hợp lực với Biện Xuân Lương tấn công Kinh Châu, thì triều đình cũng chẳng thể làm gì nàng cả.
Trị tội nàng sao?
Đến lúc đó, triều đình tự thân còn khó mà giữ nổi, lấy gì để hỏi tội nàng?
Nàng nắm trong tay quyền quân của Hoài Nam đạo, lại được lòng dân như thế, nào lẽ sẽ đứng đó đợi triều đình đến trừng phạt?
Lòng người nên có phẩm hạnh, nhưng trong thời buổi hỗn loạn này, giữ được phẩm hạnh trở thành một điều quý giá hiếm hoi.
Tiêu Mân nhìn nàng, nghiêm trang nói: “Rất nhiều người đồn rằng Thường Tiết độ sứ có lòng phản, nhưng Tiêu mỗ biết đó chỉ là lời xuyên tạc của những kẻ nông cạn mà thôi.”
“Thường Tiết độ sứ từng liều mình cố thủ Hòa Châu, tiêu diệt họ Từ phản tặc, đuổi giặc Oa, lại bình định loạn Khang Định Sơn ở U Châu, đem lại thái bình cho Giang Đô, lần này lại ngăn được tai họa kinh thiên… Từng việc từng việc, nào có điều gì là vì phản?”
Tiêu Mân nhìn nàng với ánh mắt đầy tín nhiệm và kính phục: “Sau này ai dám nói Tiết độ sứ có lòng phản nghịch, Tiêu mỗ sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”
Nhìn vào mắt hắn, Thường Tuế Ninh khẽ cười hỏi: “Nếu chính ta nói thì sao?”
Tiêu Mân sững lại, rồi bất chợt cười lớn: “Thường Tiết độ sứ vẫn vậy, thích đùa mà!
Tiêu mỗ dám lấy đầu mình đảm bảo, Tiết độ sứ một lòng vì dân, tuyệt đối không phải loạn thần tặc tử.”
Thường Tuế Ninh liếc nhìn đầu hắn một chút, mỉm cười im lặng uống trà.
Được người tin tưởng là điều tốt, nhưng mức độ tin tưởng này… lại khiến nàng có chút áp lực.
Tiêu Mân hiển nhiên rất vui mừng khi gặp lại Thường Tuế Ninh, hắn hỏi thăm tình hình của Thường Khoát, và một vài sự vụ ở Hoài Nam đạo, Thường Tuế Ninh đều đáp lại từng câu.
Ngoài việc hàn huyên, Thường Tuế Ninh cũng muốn hỏi Tiêu Mân về tình hình chiến sự ở Nhạc Châu: “Tiêu tướng quân, không biết hiện chiến sự ở Nhạc Châu ra sao?”
Nếu là người khác hỏi câu này, Tiêu Mân nhất định sẽ đắn đo, nhưng với Thường Tuế Ninh, hắn lập tức như nước sông Hán bên cạnh mà thao thao bất tuyệt.
Thậm chí nếu nàng không hỏi, thì hắn cũng tự nguyện chia sẻ.
Hắn không chỉ kể về diễn biến của hai trận chiến trước, rút ra bài học, mà còn nói luôn cả kế hoạch sắp tới cho Thường Tuế Ninh biết.
Cuối cùng, hắn đưa mắt chờ đợi như thể vừa nộp bài xong và đang chờ thầy cô phê duyệt, hỏi: “Thường Tiết độ sứ thấy kế hoạch này liệu có khả thi không?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️