Thế giới tầng thứ hai như một bức tranh, giờ đây đã phân thành hai phần.
Một phần là màu cam, lan tỏa với tốc độ kinh hoàng, như muốn nhuộm trắng toàn bộ phần còn lại.
Cảnh tượng này tựa như một cuộc rượt đuổi…
Màu cam cuồn cuộn như biển cả gầm thét, trong đó có bóng dáng của Đại Ma Vương, mang theo tà khí ngút trời, quét qua biển cam, lan rộng không ngừng, càng lúc càng tiến gần đến bóng ngũ sắc đang tháo chạy phía trước.
Bóng ngũ sắc ấy chính là Hứa Thanh.
Lúc này, hắn đang dồn hết sức lực để chạy trốn.
Phía sau, biển cam gầm thét, tỏa ra một mối nguy hiểm khôn lường, như chỉ cần hắn chậm lại một chút sẽ bị nuốt chửng trong tích tắc.
Kẻ nhỏ bé mang bốn chữ trên đầu cũng đang chạy trốn, nhưng rõ ràng ung dung hơn Hứa Thanh, tốc độ luôn nhanh hơn một chút.
Nó vừa chạy vừa lớn tiếng kêu.
“Chạy nhanh lên, Đại Ma Vương tới rồi!”
“Này, Đại Ma Vương, nếu ngươi có bản lĩnh thì đuổi nhanh lên mà nuốt chửng con trai ta đi, ta sẽ xem ngươi lợi hại tới đâu!”
“Đến đây nào, thi triển toàn bộ chiêu trò của ngươi, đánh chết con trai ta đi, đánh chết con trai ta đi!”
“Con trai, sao con chạy chậm thế, bố nói trước, nếu con bị bắt lần này, bố sẽ không cứu đâu nhé.”
Giọng nói the thé của kẻ nhỏ bé liên tục vang vọng, khiến Hứa Thanh nghe mà bực bội, còn Đại Ma Vương thì gầm lên dữ dội.
Như thể bị chọc giận.
Ngay tức khắc, biển cam đuổi theo Hứa Thanh cuộn trào dữ dội hơn, và rồi biến hóa, hiện lên hình dạng một con huyền vũ khổng lồ, xấu xí nhưng hung tợn vô cùng, điên cuồng lao tới phía trước.
Sắc mặt Hứa Thanh biến đổi, hắn liền lách người né tránh, mới thoát khỏi cái vồ hung hãn của con huyền vũ màu cam.
Kẻ nhỏ bé hét toáng lên.
“Ngươi thấy không, ta đã bảo rồi mà, Đại Ma Vương ngươi đúng là một con rùa già!”
Câu nói này hoàn toàn chọc giận Đại Ma Vương.
Trong khoảnh khắc, huyền vũ màu cam lại biến hóa, lần này thành một con cóc màu cam.
Con cóc ấy toàn thân chảy ra chất bùn màu cam, từ miệng phát ra những âm thanh ầm ầm như sấm sét, lúc thì nhảy lên, lúc lại phun ra bùn cam.
Không chỉ xấu xí hơn hẳn hình dạng rùa trước đó, mà còn hung ác dữ tợn.
Hứa Thanh đang chạy trốn cảm nhận áp lực đè nặng chưa từng có, mấy lần suýt chút nữa đã không kịp tránh.
Nhưng tình huống nguy hiểm của hắn, trong mắt kẻ nhỏ bé kia lại thành thú vui kích thích.
“Đúng rồi, đúng rồi, rùa già, ngươi chính là con cóc xấu xí, kinh tởm.
Ngoài nhổ nước bọt ra, ngươi còn biết làm gì, giỏi thì nhổ xa hơn chút nữa xem nào!”
Hứa Thanh nghe thấy những lời này, da đầu tê dại, và ngay lập tức, biển cam phía sau hắn lại cuộn trào, con cóc biến mất, thay vào đó… là một con hải sâm khổng lồ.
Con hải sâm ấy phun ra một sợi dây cam dài, trải rộng khắp trời, ập tới bao phủ lấy Hứa Thanh.
Kẻ nhỏ bé lại reo lên đầy phấn khích.
“Đồ vô hình vô dạng này, lần này hóa thành hình thù đúng là hợp với ngươi, toàn thân đầy gai mà lại mềm nhũn.”
“Quá đáng nhất là ngươi lại còn đi tiểu, con trai mau tránh ra, con rùa già này tức giận rồi, nó đang tiểu vào cha con chúng ta đấy!”
Thấy nguy cơ sắp ập đến, không kịp tránh nữa, kẻ nhỏ bé bỗng giơ tay vẽ một vòng tròn, chui vào đó.
Hứa Thanh cũng lập tức lao theo.
Khi xuất hiện, họ đã ở một vị trí khác.
Kẻ nhỏ bé chống nạnh, lắc cái đầu to, kiêu ngạo nói.
“Con trai đừng sợ, tên này không trúng chúng ta đâu!”
Hứa Thanh không đáp lại, hắn đã nhìn ra, hình dạng mà biển cam của Đại Ma Vương biến hóa thành, hoặc là xấu xí, hoặc là kinh tởm, rõ ràng biểu thị sự căm hận và oán giận của kẻ nhỏ bé đối với Tiên Tôn.
Vì thế mới cố ý làm xấu đối phương ở đây.
Còn cách xưng hô “con trai” của đối phương, Hứa Thanh chỉ phớt lờ, bởi hắn đã nhận ra kẻ nhỏ bé này… có vấn đề về thần trí.
Lúc ấy, biển cam phía sau gầm thét, cuồn cuộn như muốn xé toang trời đất, lần này không còn là ảo ảnh nữa, mà là Đại Ma Vương bên trong, sải bước tiến tới, cuốn theo gió tanh mưa máu, làm rung chuyển cả thế giới.
Hắn đuổi thẳng đến chỗ Hứa Thanh.
Kẻ nhỏ bé kêu lên.
“Hắn tức giận rồi, hắn tức giận rồi!”
Vừa dứt lời, cái xô mà Đại Ma Vương cầm trên tay trái bất ngờ hất mạnh, ngay lập tức sơn màu cam trong đó tràn ngập khắp không trung.
Bao phủ toàn bộ các hướng của Hứa Thanh, khiến hắn không còn lối thoát.
Thậm chí… kẻ nhỏ bé cố vẽ vòng tròn như trước, nhưng lần này lại thất bại.
Ngay cả không gian cũng bị phong tỏa, không thể mở ra như trước đó.
Lúc này, Đại Ma Vương với cơn thịnh nộ ngút trời, vung cây cọ trong tay phải, hướng thẳng về phía Hứa Thanh, quét mạnh một cái.
Thấy nguy hiểm, kẻ nhỏ bé trợn tròn mắt.
“Đại Ma Vương này lại dùng đại chiêu rồi!”
Vừa nói xong, thân hình nó trở nên mờ ảo.
Vốn dĩ nó được tạo thành từ những nét vẽ đơn giản, lúc này cơ thể bắt đầu mờ dần và tan biến, biến mất theo cách mà Hứa Thanh không thể lý giải được…
Hứa Thanh nhíu mày, nhưng rồi rất nhanh bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn màu cam đang trút xuống như mưa, cùng với cây cọ dữ tợn lao tới.
Hắn không tin rằng sự xuất hiện của kẻ nhỏ bé kia chỉ là để hắn chạy trốn được nửa chừng rồi bị bắt lại.
Điều này không phù hợp với oán niệm sau khi Cực Quang Tiên Chủ chết.
“Vậy nên, chắc chắn còn có sinh cơ ở đâu đó.”
Vì thế, Hứa Thanh không hề động đậy, và khoảnh khắc tiếp theo đã chứng minh phán đoán của hắn.
Ngay khi cây cọ và màu cam sắp rơi xuống, phía trước hắn bỗng xuất hiện một khe thẳng đứng.
Từ bên trong, cánh cửa được mở toang, và một cái đầu thò ra.
Chính là kẻ nhỏ bé đã rời đi kia.
Nó nhìn Hứa Thanh, giơ tay vẽ một đường.
Rồi nó ra hiệu cho Hứa Thanh một động tác xoay ngược chiều kim đồng hồ, mặt mày đầy vẻ mong chờ.
Rõ ràng, đây là một thử thách.
Hứa Thanh nheo mắt lại, và ngay lúc này, cây cọ và sơn màu cam đã rơi xuống, không cho hắn thêm thời gian để suy nghĩ.
Thời Không Hiến trong hắn lập tức bùng phát, tay phải đưa lên, đặt vào kim đồng hồ mặt trời, mạnh mẽ xoay ngược.
Loại xoay ngược này, nếu không có Hiến liên quan đến thời không thì không thể thực hiện.
Chỉ khi sở hữu Thời Không Hiến hoặc chí ít là bảo vật có chứa Thời Không Hiến, mới có thể xoay động được đồng hồ mặt trời này.
Và trong khoảnh khắc tiếp theo, theo sự xoay động của Hứa Thanh…
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Mọi thứ đảo ngược!
Cây cọ và màu cam đang rơi xuống bỗng lùi lại.
Thấy cảnh tượng này, kẻ nhỏ bé không giấu nổi vẻ phấn khích.
“Con trai, con đúng là con trai của ta!”
Gần như ngay sau lời nói của kẻ nhỏ bé, tiếng gầm thét của Đại Ma Vương vang vọng.
Tiếng gầm này mang theo sức mạnh kinh khủng nào đó, trực tiếp đánh vỡ thời không, khiến đồng hồ mặt trời nứt toác thành từng mảnh và sụp đổ.
Cây cọ và sơn màu cam, một lần nữa lao tới.
Và lần này, kẻ nhỏ bé không hề rời đi.
Nó cười lớn.
“Ha ha, con trai, đừng sợ!”
Trong tiếng cười, thân hình nó xuất hiện ngay trước mặt Hứa Thanh, đứng chắn giữa Đại Ma Vương và hắn.
Khuôn mặt phấn khích của nó chuyển sang nét kiêu ngạo.
Một tay chống nạnh, phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một chiếc áo choàng.
Tay phải của nó… xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm này trông kỳ lạ, xung quanh lấp ló những đường thẳng đứng như muốn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Chiếc áo choàng trên người nó phất phơ không gió, vang lên một khúc nhạc hùng tráng, khắc sâu vào cảnh tượng biểu đạt… kẻ nhỏ bé này đang đại diện cho chính nghĩa!
“Hào quang chính nghĩa, chiếu rọi con trai ta!”
Kẻ nhỏ bé lớn tiếng, giơ thanh kiếm rực rỡ trong tay lên, chém mạnh về phía hư vô.
Lấy chính nghĩa, mở toang thế giới này.
Sau đó, nó ngẩng cao đầu, ném cho Hứa Thanh một vật như ngọc giản được tạo thành từ những đường nét đơn giản, thản nhiên nói.
“Con trai, đi theo con đường này ra ngoài, con có thể thoát khỏi sự truy sát của Đại Ma Vương.
Từ nay về sau, trời rộng đất dài, con muốn đi đâu cũng được!”
Hứa Thanh đón lấy ngọc giản, không chút do dự, thân hình lóe lên, lao thẳng về phía khe nứt đó.
Nhưng, ngay khi hắn bước vào khe nứt, phía sau vọng đến giọng nói của kẻ nhỏ bé.
“Đi đi!”
“Con đã quyết ý muốn đi, ta làm sao có thể giữ được!”
“Con cứ đi, từ nay về sau không còn ai quản con nữa, con sống cũng được, chết cũng được, đều là vận mệnh của con…”
“Từ nay về sau, con đường của con phải tự mình bước đi… nếu ngã xuống, cũng không còn ai đỡ con dậy, vỗ về đầu con và khích lệ nữa.”
“Từ nay về sau, không còn ai bảo vệ con, con phải học cách bảo vệ người khác.”
“Từ nay về sau, con… đã trưởng thành rồi.”
“Từ nay về sau, con sẽ không còn thích cổ tích nữa…”
Kẻ nhỏ bé rõ ràng đang cười, nhưng nói đến đây, giọng nó bỗng nghẹn lại, dường như có tiếng nức nở.
Trong khi đó, cây cọ và sơn màu cam trên bầu trời không thực sự rơi xuống.
Đại Ma Vương xuất hiện giữa không trung, nhìn xuống mọi thứ, vẻ mặt không còn giận dữ nữa mà lại tràn đầy từ ái.
Cuối cùng, vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Không rõ là giọng của Đại Ma Vương, hay giọng của kẻ nhỏ bé, hoặc cả hai hòa quyện, truyền lại một câu nói.
“Vậy, thế nào là phản đạo?
Con trai của ta…”
…
Âm thanh từ phía sau dần trở nên mờ nhạt, không còn nghe rõ nữa.
Khi đi qua khe nứt, trong cảm nhận của Hứa Thanh xuất hiện một sự khác biệt.
Có chiều cao.
Thế giới trước mắt dần hiện ra, là một vùng trời quen thuộc.
Bầu trời thất thải, linh khí tràn ngập, xa xa vang lên tiếng tiên nhạc, gần đó là những tiên các rực rỡ, sáng lấp lánh.
Đây… chính là Tiên Cung!
Dáng vẻ của Hứa Thanh cũng không còn là bóng ngũ sắc nữa.
Hắn đã lấy lại nhục thân, mở mắt ra.
Đây là thế giới tầng thứ ba.
Hứa Thanh hít một hơi thật sâu, hồi tưởng lại trải nghiệm ở hai tầng thế giới trước, những cảm ngộ trong lòng hắn dâng lên, từ bản chất của hai tầng thế giới đó đến câu chuyện cổ tích ẩn chứa.
Từ bóng dáng Bách Đại Sư cho đến những lời nghe được trước khi rời đi.
Hứa Thanh lặng lẽ cúi đầu, trong lòng bàn tay hắn là một ngọc giản.
Ngọc giản này là vật mà kẻ nhỏ bé ở tầng thứ hai đã tặng cho.
Ban đầu, ngọc giản ấy chỉ là những đường nét đơn giản, nhưng bây giờ… trong tay Hứa Thanh, nó dần trở nên có hình khối, có độ cảm nhận rõ ràng, biến thành một ngọc giản thực sự!
Nhìn chằm chằm vào ngọc giản, Hứa Thanh đưa thần niệm quét qua.
Bên trong chẳng có gì, chỉ là một ngọc giản trống rỗng.
Hắn không rõ mục đích của đối phương khi tặng vật này là gì, nhưng suy nghĩ của hắn lại quay trở về những lời đã nghe trước khi rời tầng thế giới thứ hai.
“Đại Ma Vương tượng trưng cho Tiên Tôn, kẻ nhỏ bé là hình ảnh của Cực Quang.
Nhìn bề ngoài, đây là cuộc phản đạo của Cực Quang, từ đó dẫn đến sự truy sát của Tiên Tôn.”
“Nhưng tại sao lời nói sau cùng ấy lại mang một ý nghĩa khác…”
“Cảm giác như là… cha và con.”
Hứa Thanh im lặng.
“Giữa Cực Quang và Tiên Tôn, nhất định có một câu chuyện sâu kín.
Còn về ngọc giản này, từ một vật ảo hóa ở thế giới tầng thấp đến thành thực thể tại đây, chắc chắn không đơn giản.”
Một lúc sau, Hứa Thanh hít sâu một hơi, đang định cất ngọc giản đi.
Nhưng ngay lúc đó, từ bên trong ngọc giản, bỗng vọng ra một giọng nói tinh quái.
“Ha ha, con trai, con thật sự tin sao?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi