Người đến chùa đón Thẩm Tĩnh là Tôn Kỳ Yến.
Cô không muốn làm phiền đôi vợ chồng đang cầu con.
Buổi chiều, cô cùng Tôn Kỳ Yến đến khu phố cũ ăn mì bò.
Tôn Kỳ Yến lo cô sẽ buồn khi bị ban tổ chức bỏ qua Thắng Bằng.
Anh đã lo lắng suốt quãng đường từ Thượng Hải đến gặp cô.
Nhưng nhìn cô bước ra từ chùa Dung Hòa, dáng vẻ bình thản, anh nhận ra cô đã tự trấn an được bản thân.
Cô luôn giỏi giấu nỗi buồn vào lòng.
Ánh mắt Tôn Kỳ Yến dịu dàng hơn khi nhìn cô, bàn tay khẽ chạm vào tóc mai, ánh mắt tràn đầy thương yêu.
Một lát sau, tô mì được mang lên.
Ông chủ quán quên dặn dò của anh, khiến tô mì đầy hành lá.
Tôn Kỳ Yến cầm đũa, kiên nhẫn gắp từng cọng hành ra.
“Biết đâu thần linh sẽ hiển linh.”
Cô bật cười, cuối cùng cũng mở lời:
“Chỉ là đi dạo một vòng chùa để tĩnh tâm thôi.
Đơn xin đã nộp hơn 30 ngày, em chẳng đợi được hồi âm.
Nếu Thắng Bằng không có triển vọng, em đành quay về công ty mẹ làm truyền thông.”
“Sẽ không như vậy đâu.” Anh đẩy tô mì đến trước mặt cô, bổ sung:
“Máy tính đâu?
Về nhà anh giúp em nộp lại lần nữa.”
Thẩm Tĩnh cúi đầu ăn mì:
“Em đã nghĩ thông rồi, ban tổ chức không thể mắc sai lầm đến mức bỏ sót.
Khả năng cao là họ không thèm xem hồ sơ của Thắng Bằng.”
Cô hiểu ánh mắt và tiêu chuẩn cao của họ, những người nhỏ bé như cô khó lòng lọt vào mắt xanh của họ.
Nỗ lực của cô có lẽ đã tan thành mây khói.
Khi cô và mọi người đều nghĩ đến việc từ bỏ…
Không biết có phải thần linh của chùa Dung Hòa thật sự hiển linh hay không, thư mời của ban tổ chức bất ngờ được gửi đến công ty, nằm lẫn trong một chồng tài liệu.
Nếu không kiểm tra kỹ, sẽ chẳng ai phát hiện ra.
Phong thư đen, in logo EMEAP, niêm phong bằng dấu sáp theo phong cách cổ điển, mang đến cảm giác trang trọng và đầy nghi thức.
Cô cẩn thận mở ra, bên trong là một tấm thiệp mời bằng mica trong suốt, được chạm khắc tay bằng vàng nổi bật chữ F.
I.
T.
Góc phải dưới là con dấu đặc trưng của ban tổ chức.
Họ yêu cầu cô mang theo hồ sơ dự án sản phẩm quỹ mới.
Còn thời gian để chuẩn bị.
Ngoài việc thông báo với ông nội và chị cả, cô quên mất phải chia sẻ niềm vui này với một người mà cô biết luôn tin tưởng mình vô điều kiện.
Nhưng khi bước xuống dưới công ty, cô nhìn thấy chiếc xe Mercedes màu trắng quen thuộc.
Người đàn ông đứng bên cạnh xe, mặc áo len cao cổ màu be.
Đây là một người đàn ông kín đáo, ngay cả yết hầu cũng phải giấu kín dưới cổ áo len.
Khi ngẩng lên, đôi mắt sạch sẽ của anh đang nhìn cô và nở nụ cười.
Cô không thể tin nổi, Tôn Kỳ Yến vừa nói hôm qua sẽ về Thượng Hải giải quyết công việc, vậy mà hôm nay đã đứng trước mặt cô.
Cô hiểu.
Hiểu tấm lòng anh, hiểu sự quan tâm của anh.
Trong chuyện tình cảm, anh không bao giờ gây áp lực cho cô, không cưỡng ép, mà luôn kiên nhẫn, dịu dàng đồng hành cùng cô.
Cô từng hứa sẽ tặng anh một bó hoa hồng.
Nhưng cô cảm thấy vẫn thiếu một điều gì đó.
Thiếu gì nhỉ?
Nếu người đứng đó là Chu Luật Trầm, có lẽ cô sẽ không ngần ngại lao tới, gạt điếu thuốc khỏi miệng anh, rồi nói với anh rằng cô đã thành công.
Cầm thư mời trong tay, cô bước về phía Tôn Kỳ Yến.
“Kỳ Yến.”
Cách gọi thân mật khiến tim anh khẽ rung lên.
Bầu trời Bắc Kinh giữa cuối thu se lạnh, nhiệt độ giảm dần.
Cô không thích mặc vest, đi làm cũng giữ phong cách riêng của mình: áo len mỏng màu sữa kết hợp với chân váy ngắn.
Từ xa, cô rảo bước nhanh hơn, giống như một chú nai nhỏ bối rối.
Tôn Kỳ Yến thở dài, bước lên bậc thềm hình vòng cung đón cô:
“Chậm thôi, đừng để ngã.”
Khi họ gần như chạm vào nhau, cả hai đồng thời dừng lại.
Anh giữ lễ phép, cầm lấy túi laptop trên tay cô, nói khẽ:
“Chúc mừng em.”
Sau đó, bàn tay anh nắm nhẹ lấy cổ tay cô, dìu xuống bậc thềm.
Tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, dù ngày ngày được anh chăm chút, cô vẫn không hề tăng cân.
“Anh biết rồi sao?”
“Ừ, anh có theo dõi.”
Giọng anh ấm áp, mang theo niềm vui.
Niềm vui của anh lan tỏa sang cô, khiến cô cũng nở nụ cười.
“Người hiểu lòng em nhất, chắc chắn là thần linh ở chùa Dung Hòa hiển linh.”
“Ban tổ chức thật có mắt nhìn.
Anh biết họ nói gì không?
Họ khen Thắng Bằng là một công ty hoạt động suốt 8 năm mà không có bất kỳ hồ sơ xử phạt nào từ cơ quan chứng khoán.
Họ khen ý thức tuân thủ pháp luật rất cao.
Ngay cả công ty mẹ là Thẩm thị, sau 40 năm hoạt động, cũng không dính bất kỳ hành vi vi phạm thương mại nào.
Chính sách phúc lợi cho nhân viên cũng rất tốt.
Vì vậy, ban tổ chức sẵn sàng trao thư mời.”
“Còn nữa, mấy năm gần đây, tỷ lệ lợi nhuận cũng không tệ, phản hồi từ khách hàng rất tốt.
Mọi mặt đều phù hợp với chính sách hỗ trợ doanh nghiệp nhỏ của hội nghị thương mại thế giới lần này.
Tất cả đều nhờ vào sự xuất sắc của chị cả.”
Cô không hề khen bản thân, chỉ khen Thắng Bằng, khen chị cả.
Nhưng trong mắt Tôn Kỳ Yến, cô mới là người thực sự xứng đáng được mời.
Anh hiểu rõ những nỗ lực của cô suốt tháng qua, từng lĩnh vực cô đều cố gắng đột phá.
Tôn Kỳ Yến mở cửa xe, dùng một tay che đầu cô khi cô bước vào.
“Hai năm qua, Thắng Bằng luôn ở trong tay em.
Em trưởng thành cùng nó, chẳng lẽ không tự khen bản thân chút nào sao?”
Cô ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười:
“Em đâu biết khen bản thân.
Mọi công lao là nhờ chị cả vạch kế hoạch.
Nếu không có chị, em còn không hiểu nổi việc vào hội nghị quan trọng với Thắng Bằng đến mức nào.
Em chưa từng nghĩ đến tương lai của nó một cách nghiêm túc như vậy.”
Chưa vội đóng cửa xe, Tôn Kỳ Yến khẽ xoa đầu cô.
Những lọn tóc mềm mại như tơ lướt qua lòng bàn tay anh.
“Ngốc à, em giỏi lắm.
Chính vì vậy mà chị em mới tin tưởng em.”
Thẩm Tĩnh chưa từng nghĩ rằng mình thực sự có thể thành công.
Qua từng vòng xét duyệt nghiêm ngặt của ban tổ chức, cảm giác này còn vui hơn trúng xổ số.
“Anh đi cùng emnhé, đi New York.” Cô kéo dây an toàn.
“Em sợ mấy người vô gia cư.
Đúng lúc đó ông cụ nhà họ Tạ tổ chức đại thọ, chị cả không rảnh đi với em.”
Tôn Kỳ Yến mỉm cười, cúi xuống cài dây an toàn giúp cô:
“Được, chắc chắn sẽ đi cùng em.
Lịch trình, để anhsắp xếp.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Hoa hồng được đặt đúng hẹn, gửi đến tay Tôn Kỳ Yến – bó hoa cô đã hứa sẽ tặng anh.
Trong phòng suite khách sạn.
Người đàn ông đứng yên trước cửa sổ kính lớn.
Anh không thích hoa hồng.
Cầm ly whisky trên tay, anh nhấp một ngụm, ánh mắt lặng lẽ chiêm ngưỡng bó hoa trên bàn trà.
Màu hoa Capetino không quá rực rỡ, một màu xám hồng nhẹ nhàng, cổ điển và mềm mại.
Mối quan hệ giữa anh và cô dường như cũng có một khoảng thời gian lắng đọng, như một giai đoạn chuyển giao nhẹ nhàng.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của quản lý nhà hàng vang lên:
“Thưa ông chủ, ngài còn quay lại để kiểm tra sổ sách không ạ?”
Tôn Kỳ Yến chậm rãi đặt ly rượu xuống, đáp lời:
“Tạm thời không quay lại.
Tháng sau tôi đi New York.”
…
Tin nhắn cô gửi là:
“Anh Nhận được chưa?
Em bận làm việc rồi.”
Tôn Kỳ Yến không thích hoa, nhưng anh thích người tặng hoa.
Anh trả lời một cách trái lòng:
“Rất thích, hoa rất đẹp, không uổng phí một nghìn của em.”
Cô không trả lời nữa, có lẽ đã quay lại văn phòng làm việc thâu đêm.
Hiểu rằng cô bận rộn, Tạ Khâm Dương lâu rồi không rủ cô đi chơi.
Nghĩ đến việc cô sắp đi New York, anh quyết định đến thăm.
Khi nhìn thấy đơn đặt hàng hoa tặng người khác, anh cau mày:
“Là gã nấu ăn đó?
Em còn tặng hoa và quà cho anh ta?”
“Anh ấy cũng tặng cho tôi mà, có qua có lại.” Thẩm Tĩnh cúi đầu, vừa lật sách vừa tra tài liệu. “Ồ, nhân tiện hỏi anh, thiếu gia, anh có biết nấu ăn không?
Đưa tay ra đây tôi xem nào.”
Tạ Khâm Dương đút tay vào túi, vẻ mặt đầy tự tin:
“Chuyện đó chẳng đáng so sánh, tôi biết làm bao nhiêu thứ…”
“Nói đi nào.” Cô ngẩng lên, nở nụ cười mang đậm chất Bắc Kinh:
“Thiếu gia, anh thông thạo đường công thể Tây hay là chuyên gia đầu tư phá sản gần đây?”
Trước đây, nhà họ Tạ từng định hướng để cậu thiếu gia theo chính trị, nhưng anh không muốn, nhất quyết dấn thân vào đầu tư.
Kết quả, nhà họ Tạ không ủng hộ, anh chật vật ở khắp nơi.
Tạ Khâm Dương bị cô chọc cười.
Anh muốn hỏi rằng cô đã buông bỏ Chu Luật Trầm chưa.
Nhưng cuối cùng anh không hỏi.
Chuyện đã qua lâu như vậy, nếu hai người thật sự muốn quay lại, chắc chắn đã làm từ lâu rồi.
Làm gì đến mức cả hai đều không yêu ai, chỉ lao vào công việc như bây giờ.
Cũng chẳng ai chịu nhượng bộ trước.
Chắc là đã hết hy vọng rồi.
Thực ra, chỉ cần một người mở lời, biết đâu có thể vực dậy mọi thứ.
Nhưng chuyện này, Tạ Khâm Dương không muốn can dự.
Tùy họ, thế nào cũng được, chẳng liên quan đến anh.
Không ảnh hưởng gì đến việc tối nay anh đến Yến Bách Sơn Trang ngắm cảnh và trăng.
“Đi ngắm trăng không?
Tôi giới thiệu vài anh chàng đẹp trai từ Dực Tỉnh cho cô.”
Cô lắc đầu:
“Phải làm dự án, chuẩn bị tham dự hội nghị.”
Lúc đó.
Món ăn khuya Tôn Kỳ Yến gửi đã được mang đến bàn làm việc của cô.
Người giao đồ thẳng thắn yêu cầu thiếu gia Tạ nhường chỗ, sợ làm đổ cháo.
Tạ Khâm Dương liếc nhìn một cái, rồi nhường chỗ:
“Được thôi, tiểu cô, cô từ từ ăn khuya nhé.”
Cùng lúc đó.
Ông cụ Thẩm hoàn toàn nhận ra rằng hai người họ có vẻ đang ở giai đoạn mập mờ, tìm cách tiến thêm một bước, đến mức có thể thoải mái ôm nhau bất cứ lúc nào.
Ông thường trò chuyện với ông Lương về chuyện tình cảm:
“Tiểu Tứ có lẽ đang muốn thử phát triển một mối quan hệ mới với Tôn Kỳ Yến, cố gắng buông bỏ sự mê luyến với Chu Luật Trầm.”
Không phải ông xem nhẹ cháu gái mình, mà thật sự giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Chu không phù hợp.
Gia đình nhà họ Chu vốn xa vời với những người bình thường.
Cả đời ông sống đến từng này tuổi, chỉ từng thấy ông cụ nhà họ Chu qua màn hình TV thời trẻ.
Bình thường, họ nhà Chu hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài.
Chỉ duy nhất một lần ông gặp được Chu Luật Trầm.
Đó là một người có dáng vẻ lạnh lùng, vô tâm.
Lần này, ông không phản đối sự lựa chọn của Thẩm Tĩnh.
Ở bên ai cũng được, miễn là yêu cô.
Nếu không yêu, thì thôi vậy.
Ông nhận ra tình cảm của Tôn Kỳ Yến.
Gần đây, dường như anh đang muốn cho cả thế giới biết rằng anh muốn có Thẩm Tĩnh.
Anh chậm rãi, nhưng dần dần khẳng định điều đó với mọi người xung quanh.
Cô vừa mới mất người bà yêu thương nhất, Tôn Kỳ Yến lại luôn ở bên cạnh chăm sóc dịu dàng.
Cô vốn là người đơn thuần, lương thiện.
Với sự quan tâm thế này, liệu cô có thể không lầm lỡ mà rung động?
Đến chính ông cụ Thẩm cũng cảm thấy mơ hồ.
Có được thư mời, số lượng các doanh nghiệp lớn tìm đến hợp tác ngày càng nhiều.
Những vấn đề trước đây cần đến chị cả giúp đỡ như tư vấn và hỗ trợ, giờ đây Thẩm Tĩnh đã có thể tự mình xử lý một cách thuần thục.
Dự án mà cô chuẩn bị để mang đến Hội nghị Thương mại Thế giới là thành quả của những đêm cô thức trắng.
Bản đầu tiên chưa làm cô hài lòng, cô mang đến nhờ Tôn Kỳ Yến xem qua.
“Anh xem giúp em xem có lỗi nào không.
Làm tài chính trung gian thật sự không dễ, em thức đêm đến rụng tóc luôn rồi.” Cô vừa nói vừa vươn vai, tiện tay dùng bút cột tóc lại thành búi lỏng phía sau.
Nhìn búi tóc tròn tròn như nụ hoa trên đầu cô, Tôn Kỳ Yến bất giác nhớ đến bó hoa hồng mà anh vô tình để chết vì hoa nở nhanh chóng tàn.
Gần đây, khi trò chuyện cùng cô, anh thỉnh thoảng nghe cô nhắc về quá khứ.
Trước khi trở về nhà họ Thẩm, cô đã chủ động học tài chính và tự học cách vận hành truyền thông.
Một cô gái tưởng như mềm yếu lại biết tự tìm đường lui cho mình, ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
Cái gì cũng muốn học, cái gì cũng tự làm.
Tầng 33 của tòa cao ốc, ánh sáng từ cửa kính trong suốt chiếu vào.
Tôn Kỳ Yến cúi sát bên cạnh cô, kiên nhẫn giúp cô kiểm tra lỗi chính tả và các chỗ sơ sót trong bản thảo.
Thật tiếc, không tìm được lỗi nào.
Cô thật sự rất giỏi.
Từ tận đáy lòng, anh thầm tán thưởng bản dự án của cô.
Được đào tạo từ những người thầy danh tiếng, cô tràn đầy tự tin.
Nếu dự án này không được EMEAP đánh giá cao, cô nói đùa:
“Đến lúc đó em sẽ bảo là do thầy Blayreau dạy.
Phá hỏng danh tiếng của ông ấy, để ông ấy khỏi trèo lên Vạn Lý Trường Thành nữa.
Hôm qua ông ta còn khoe thắng em cưỡi ngựa.”
Cô cười rạng rỡ, nụ cười nhẹ nhàng mà ngọt ngào, thoáng chút ranh mãnh.
Ở vị trí cúi sát bên cạnh, Tôn Kỳ Yến cứ nhìn cô như vậy một lúc lâu trước khi gấp máy tính lại:
“Em thật là một cô nhóc tinh quái.”
Blayreau là ai, anh biết.
Nhưng anh không hiểu vì sao cô lại quen biết người đó.
Tuy nhiên, trong khuôn khổ của mối quan hệ, anh không hỏi.
Cả hai đều tôn trọng khoảng không riêng tư của nhau.
Cảm ơn bạn VUONG TUONG VY donate cho bộ 9 CHƯƠNG 50k!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện ngôn tình khó kiếm được người như vậy
thanks mn nha, truyện của thời kinh kinh đọc cũng ok