Chương 1: Xuyên Không (1)

Bộ truyện: Trâm Tinh

Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách

Cuối hạ, cái nóng vẫn chưa tan, ánh nắng trên núi Độc Tô gay gắt chiếu xuống đỉnh đầu mọi người.

Đường núi Độc Tô hiểm trở, đá nhọn dựng đứng, hai bên vách núi như những bức tường chặn lại, ở giữa có một dòng suối từ trên cao đổ xuống, nước suối bắn tung tóe va vào các tảng đá xanh, hóa thành những hạt nước nhỏ li ti bay khắp nơi.

Một đoàn xe ngựa đang dừng lại dưới bóng râm bên dòng suối, người ngựa qua lại đang múc nước hoặc nghỉ ngơi dưới làn suối mát.

Đây là xe ngựa của gia tộc Vương ở thành Nhạc, trên đường tới đại tông môn tu tiên của Đô Châu, Thái Viêm Phái, để tham gia kỳ tuyển chọn đệ tử.

Thái Viêm Phái là một trong những tông môn lớn của Đô Châu.

Mỗi mười năm, các kỳ tài từ các thành trong châu đều tề tựu về đây, phô diễn bản lĩnh chỉ để nổi danh trong cuộc thi, từ đó bước chân vào con đường tu tiên.

Thiếu thành chủ thành Nhạc – Vương Thiệu, lúc này đang ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi.

Hắn năm nay mười bảy tuổi, tu vi đã đạt trung kỳ Trúc Cơ, chỉ còn một bước nữa là đến tầng thứ ba của Trúc Cơ.

Còn cách núi Cô Phùng, nơi diễn ra kỳ tuyển chọn, khoảng vài chục ngày nữa.

Trong khoảng thời gian này, nếu mỗi ngày đều dùng linh dược và linh đan để dưỡng khí, cộng thêm không ngừng khổ luyện, có lẽ hắn có thể tiến vào hậu kỳ Trúc Cơ trước khi cuộc thi bắt đầu.

Vương Thiệu chính là hy vọng lớn nhất của thành Nhạc.

Thành Nhạc chỉ là một tiểu thành vùng biên, thậm chí trên bản đồ Đô Châu cũng khó mà tìm ra.

Đã nhiều năm nay, nơi này không có một tu sĩ nào đột phá được đến Kim Đan Kỳ.

Vương Thiệu mười tuổi luyện khí, mười hai tuổi Trúc Cơ, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ hai của Trúc Cơ đã mất năm năm.

Nếu lần này hắn có thể đột phá thành công, sẽ trở thành thiên tài đầu tiên của thành Nhạc đạt tới hậu kỳ Trúc Cơ trước mười tám tuổi.

Nếu hắn còn có thể được chọn vào Thái Viêm Phái, thành Nhạc sẽ được mở mày mở mặt với khắp thiên hạ.

Vì vậy, tất cả linh thạch, linh dược, linh đan trong thành đều được dâng lên để bồi dưỡng thiên tài này.

Bên cạnh Vương Thiệu, một thiếu nữ áo xanh xinh đẹp đang ngồi, chính là vị hôn thê của hắn, đại tiểu thư Dương Trâm Tinh của nhà họ Dương ở thành Nhạc.

Lần này, nàng đi cùng Vương Thiệu tới Thái Viêm Phái để tham dự kỳ tuyển chọn.

Dương đại tiểu thư vốn không hứng thú với tu tiên.

Tuy cùng tuổi với Vương Thiệu, nhưng nàng chỉ miễn cưỡng đạt đến sơ kỳ Luyện Khí.

Đối với nữ nhân ở thành Nhạc, so với khổ luyện tu hành, gả cho một tu sĩ làm chồng lại là lựa chọn khôn ngoan hơn.

Không chỉ được hưởng danh thơm lây, mà còn sống trong vinh hoa phú quý, được người người kính trọng.

“Thiệu ca, uống chút trà đi.”

Dương đại tiểu thư mỉm cười, nâng chén trà đưa tới bên môi Vương Thiệu.

Ánh mắt Vương Thiệu lại rơi về phía khác, hắn đứng dậy nói: “Ta ra ngoài một lát.”

Hắn vung tay áo bước xuống xe ngựa, Dương đại tiểu thư nhìn theo hướng hắn rời đi, khuôn mặt diễm lệ lập tức lộ ra vài phần dữ tợn, nghiến răng nói: “Hồ ly tinh kia!”

Thị nữ Hồng Tô tiến lại gần, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tiểu thư, thiếu thành chủ sẽ không định nạp cô ta làm thiếp chứ?”

“Cô ta đừng có mơ!”

Vương Thiệu đi một đoạn, dừng bước lại, nhìn thiếu nữ áo vàng đang ngồi tựa lưng vào gốc cây.

Nàng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo thanh tú, làn da hơi tái nhợt, càng làm tăng thêm vẻ yếu ớt động lòng người.

Vương Thiệu nhìn nàng, bất chợt nở một nụ cười, hỏi: “Liễu cô nương, trời nóng như vậy, có muốn lên xe ngựa của ta ngồi cho mát không?”

Liễu Vân Tâm hơi sợ hãi hắn, rụt rè đáp: “Đa tạ thiếu thành chủ quan tâm, nhưng không cần đâu, ở đây rất tốt rồi.”

Liễu Vân Tâm lần này cũng đi cùng huynh trưởng Mục Tằng Tiêu để tham gia kỳ tuyển chọn của Thái Viêm Phái.

Hai người không phải huynh muội ruột, năm xưa cha mẹ của Liễu Vân Tâm từng nhận nuôi cô nhi Mục Tằng Tiêu.

Sau khi vợ chồng nhà họ Liễu qua đời, hai người nương tựa vào nhau mà sống.

Vương Thiệu đã sớm động lòng trước vẻ đẹp của Liễu Vân Tâm, chỉ là gia cảnh nàng nghèo khó, không xứng với thân phận của hắn.

Cưới nàng làm chính thê thì không thể, nhưng làm thiếp thì lại quá hợp.

Đáng tiếc, Liễu Vân Tâm không biết điều, hết lần này đến lần khác làm ngơ trước ý tốt của hắn.

Không chỉ vậy, huynh trưởng Mục Tằng Tiêu của nàng còn luôn phòng hắn như phòng trộm, khiến hắn không thể tìm được cơ hội ra tay.

Chẳng phải thế sao, hắn vừa nói vài câu với Liễu Vân Tâm, Mục Tằng Tiêu bên kia đã vội vàng chạy tới, chắn trước mặt Vương Thiệu, tức giận nói: “Vương Thiệu, ngươi định làm gì?”

Vương Thiệu nhìn thiếu niên trước mặt.

Người này mày kiếm mắt sao, ngũ quan tuấn tú.

Tuy mặc y phục vá chằng vá đụp, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ kiên định, quật cường.

Nghe nói hắn cũng từng là một thiên tài, tám tuổi luyện khí, từng được người thành Nhạc kỳ vọng, nghĩ rằng hắn sẽ trở thành một mầm non triển vọng.

Nhưng đến nay, hắn vẫn chưa thể đột phá Trúc Cơ.

“Liễu cô nương, nghe nói thân thể cô không tốt,”

Vương Thiệu không hề tức giận, trái lại còn mỉm cười nho nhã nói với Liễu Vân Tâm: “Huynh trưởng của cô tham gia kỳ tuyển chọn, chắc là vì muốn vào tông môn để lấy linh dược, linh đan chữa bệnh cho cô.

Tình cảm huynh muội sâu nặng như vậy, ta rất cảm động.

Nhưng…”

Hắn liếc Mục Tằng Tiêu bằng ánh mắt khinh miệt: “Đặt hy vọng vào một phế vật ngay cả Trúc Cơ cũng không đột phá nổi, chẳng phải là quá ngây thơ sao?

Chi bằng làm nữ nhân của ta.

Sau này, khi ta vào Thái Viêm Phái, linh dược, linh đan trong đó, cô muốn dùng bao nhiêu cũng được…”

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

“Im miệng!”

Không đợi hắn nói hết, Mục Tằng Tiêu đã cắt ngang, tức giận quát: “Vô liêm sỉ!”

“Phế vật thì có tư cách gì mà nói người khác?”

Hai người khí thế căng thẳng, như sắp lao vào đánh nhau, thì đột nhiên, bên dòng suối vọng lên một tiếng kinh hô:

“Thiếu thành chủ, không hay rồi… Ngài, ngài mau lại đây xem!”

Hai người đang tranh cãi lập tức quay đầu nhìn về phía dòng suối.

Trời xanh mây trắng, không một gợn gió.

Dòng suối chảy như một dải lụa trắng, thấp thoáng trên mặt nước dường như có bóng đen vụt qua.

Ngay sau đó, vài bóng đen từ mặt nước bất ngờ bay lên, chui thẳng vào bóng người.

Liền sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Đau quá—”

“A a a a, cứu mạng, đây là gì vậy?”

“Mắt ta, mắt ta!”

Xe ngựa bỗng nhiên hoảng loạn, muốn lao về phía trước nhưng dây cương lại bị buộc chặt vào gốc cây, khiến người trong xe ngã nhào ra ngoài.

Dương đại tiểu thư vừa lăn vừa bò chật vật chạy ra, trốn sau lưng Vương Thiệu, mặt đầy vẻ hoảng sợ, vội hỏi:

“Trời ơi, đây là thứ gì vậy?”

“Đây là yêu thú ‘Vực’.”

Mục Tằng Tiêu lẩm bẩm đáp.

“‘Vực’ là gì?”

Vương Thiệu nhíu mày hỏi.

“Là một loại yêu vật trong truyền thuyết, thường ẩn nấp dưới nước để hại người.

Miệng ‘Vực’ chứa đầy cát độc, có thể phóng ra để tấn công kẻ khác.

Người bị cát bắn trúng sẽ mọc mụn độc, nếu bóng của họ bị ‘Vực’ bắn trúng thì sẽ mất mạng!”

Mục Tằng Tiêu không ngoảnh đầu lại, vừa nói vừa chạy nhanh về phía dòng suối: “Ta phải cứu những người kia.

Vương Thiệu, bảo vệ tốt Vân Tâm, đừng để bóng của các ngươi bị nó chạm vào!”

Vương Thiệu nhìn theo bóng lưng Mục Tằng Tiêu, kéo tay Liễu Vân Tâm lùi lại vài bước, miệng không quên cười nhạo:

“Chưa từng thấy kẻ ngu nào tự tìm đường chết như hắn!”

Đúng lúc này, dòng nước giữa khe núi đột ngột dâng lên, nước suối trong thoáng chốc tràn đến tận chân, như muốn nhấn chìm mảnh đất nơi bọn họ đứng.

Đồng thời, bóng đen dưới làn nước càng lúc càng rõ rệt.

Chỉ nghe tiếng “phụt phụt phụt”, những tiếng hét thảm thiết vang lên, máu nhuộm đỏ cả một vùng suối.

Vương Thiệu sợ hãi ôm đầu chạy thục mạng, hoàn toàn không để tâm đến vị hôn thê hay Liễu Vân Tâm.

Liễu Vân Tâm vốn thân thể yếu ớt, chạy được vài bước đã thở không ra hơi.

Dương đại tiểu thư thấy vậy, ánh mắt thoáng qua một tia tối tăm, liền nắm lấy vai nàng, định đẩy nàng xuống nước.

Một giọt nước từ dòng suối tung tóe rơi xuống, vỡ tan trên tảng đá phủ đầy rêu xanh, nhưng ngay khoảnh khắc đó, nó lại ngưng tụ thành hình một giọt sương.

Liễu Vân Tâm giật mình hét lên, trừng lớn đôi mắt.

Một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay nàng.

Liễu Vân Tâm quay đầu, nhìn thấy Dương đại tiểu thư nắm lấy cánh tay mình, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng không chút che giấu:

“Cô không sao chứ?”

Liễu Vân Tâm ngẩn người, vừa định mở miệng thì bỗng nghe có tiếng hô lớn từ phía sau:

“Vân Tâm, chạy mau!

Nó ở sau lưng cô!”

Mặt nước đột nhiên dâng cao, rõ ràng đang là đất bằng, nhưng lại giống như đang ở giữa cơn sóng dữ của biển khơi.

Trong dòng suối tung tóe, Liễu Vân Tâm quay đầu lại, nhìn thấy diện mạo thật sự của “nó”.

Đó là một bóng đen mờ ảo, hình dáng như một con bọ khổng lồ, tỏa ra mùi tanh nồng nặc của nước tù, lao đến chỗ nàng.

“Cẩn thận!”

Một tiếng thét kinh hoàng của nữ nhân vang lên bên tai.

Liễu Vân Tâm cảm thấy một lực đẩy mạnh khiến nàng ngã ra xa.

Trong nháy mắt, bóng xanh bên cạnh nàng bị bóng đen nuốt chửng.

Mặt nước dần trở lại tĩnh lặng, mảnh đất ngập nước bốc lên làn hơi nước mờ ảo dưới ánh mặt trời, phản chiếu ánh cầu vồng mơ hồ.

Mọi chuyện vừa rồi như một ảo ảnh.

Liễu Vân Tâm lẩm bẩm: “Dương đại tiểu thư… đã rơi xuống rồi.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top