Trong viện, hoa nhẫn đông đã nở rộ, đầy một giàn leo, hoa vàng, nhụy bạc, dây xanh kết thành chùm.
Trước cổng, một nam tử dung mạo thanh tú, y phục tinh xảo hoa lệ, đang cúi đầu ngắm nhìn một đóa hoa nhỏ vừa nở rộ.
Đó chính là tiểu công tử của phủ Hộ Quốc Tướng Quân, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, được xem như thiên chi kiêu tử.
Hắn bẩm sinh thông minh lanh lợi, năm tuổi đã biết làm thơ, tám tuổi thông hiểu văn luật, từ bé đã đọc rộng kinh sử, tinh thông thư pháp, giỏi sáng tác văn chương.
Người người đều khen hắn là thiếu niên tài tuấn, huống hồ hắn còn sở hữu dung mạo xuất chúng, tính tình ôn hòa nhã nhặn, nhân hậu và khoan dung.
Dù nhìn từ góc độ nào, ông trời dường như cũng đặc biệt ưu ái hắn.
Dương Trâm Tinh chính là tiểu công tử của nhà họ Dương.
Qua bao kiếp luân hồi, nàng đã hiểu rõ: bất kể khởi đầu có rực rỡ huy hoàng đến đâu, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi trái đắng của số mệnh.
Con người sống giữa hồng trần, khó mà thoát được nỗi khổ sinh ly tử biệt.
Kiếp này, nàng hưởng vinh hoa phú quý, cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng chưa chắc đã đạt được kết cục tốt đẹp.
Phu thê nhà họ Dương tình sâu nghĩa nặng, tuổi già mới có con, mà Trâm Tinh lại là đứa con trai độc nhất.
Đến năm Trâm Tinh mười tuổi, trên đường gặp phải sơn tặc làm loạn, cả gia đình một thương nhân bị sát hại, chỉ còn một hài tử tám tuổi sống sót thoát khỏi kiếp nạn.
Trâm Tinh đưa đứa trẻ ấy về phủ, nhà họ Dương thu nhận và đổi tên cho cậu bé thành Tử Phong.
Trâm Tinh rất thương yêu Tử Phong.
Không có anh chị em, từ nhỏ đã lớn lên cô đơn, nay đột nhiên có một người bạn chơi cùng, lại thương cảm cho hoàn cảnh đáng thương của đứa trẻ, nên Trâm Tinh đặc biệt quan tâm chăm sóc.
Có món ngon, tất nhiên sẽ chia một nửa cho Tử Phong; có đồ chơi mới, nhất định sẽ kéo Tử Phong cùng chơi.
Tuy không phải anh em ruột thịt, nhưng tình cảm thân thiết hơn cả máu mủ.
Phu thê nhà họ Dương tính tình hiền hậu, đối với Tử Phong cũng coi như con ruột.
Tử Phong cũng rất quấn quýt với Trâm Tinh.
Từng chứng kiến cảnh cha mẹ chết thảm trước mặt mình khi còn nhỏ, cậu vốn nhút nhát yếu đuối.
Khi mới đến Dương phủ, đêm nào cũng phải ngủ cùng Trâm Tinh.
Mỗi lần bị ác mộng đánh thức, đều là Trâm Tinh kiên nhẫn an ủi, hai anh em nương tựa lẫn nhau, những ngày tháng ấy dường như có thể mãi mãi dịu dàng như vậy.
“Đại ca,”
Tử Phong nhỏ tuổi ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Đại ca nếu mãi mãi tốt với đệ như vậy thì tốt biết bao.”
Trâm Tinh xoa đầu cậu, mỉm cười: “Tất nhiên rồi, huynh đệ chúng ta mà.”
Trâm Tinh chưa từng nghi ngờ tình nghĩa giữa hai người.
Lần đầu tiên theo cha ra trận khi còn nhỏ, do ước tính sai lầm về tình hình địch mà thất bại, cả thành đàm tiếu sau lưng rằng hắn chỉ có danh hão.
Tử Phong, vốn luôn yếu đuối, lần đầu tiên đánh nhau kịch liệt với người khác, trở về mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Ai bảo bọn họ dám nói xấu đại ca của ta!”
Trâm Tinh bật cười lớn, nỗi uất ức ban nãy cũng theo đó mà vơi đi phần nào: “Ngươi cũng dũng mãnh đấy.”
Hắn cũng không hề nghi ngờ tình cảm của Tử Phong dành cho phu thê nhà họ Dương.
Dương phu nhân bị bệnh ho lâu năm, chính Tử Phong tự mình lên núi hái thuốc dẫn, sắc thuốc cho bà.
Những lần Trâm Tinh ra trận, đều là Tử Phong chăm sóc hai vị trưởng bối.
Khi hắn gặp nguy hiểm, Tử Phong âm thầm ủng hộ phía sau.
Lúc sự nghiệp hắn không suôn sẻ, cũng chính Tử Phong mang rượu đến an ủi.
Không biết từ khi nào, Trâm Tinh ngày càng lập được công lớn, danh tiếng lẫy lừng, còn Tử Phong cũng từ một thiếu niên yếu đuối trưởng thành thành một thanh niên tuấn tú.
Trâm Tinh lấy vợ sinh con, thê tử là tiểu thư của nhà văn thần, dịu dàng hiền thục, nhan sắc khuynh thành, nhi tử lại thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nhưng dường như sự ưu ái của ông trời dành cho hắn dừng lại tại đây.
Một lần nữa ra trận, địch quân dường như đã biết trước bố phòng của hắn, bất ngờ tập kích.
Trâm Tinh thất trận, trở về kinh chịu tội.
Vừa hồi kinh, đã nghe có người tố giác nhà họ Dương thông đồng với địch phản quốc.
Người tố giác, chính là Tử Phong.
Cậu thiếu niên xưa kia luôn dịu dàng, yếu ớt, mỉm cười đi theo sau lưng hắn, giờ như loài sói tháo bỏ mặt nạ, ánh mắt nhìn hắn đầy độc ác và oán hận không chút che giấu.
Trên Kim Loan Điện, Tử Phong lần lượt trình lên từng bản chứng cứ ngụy tạo, trịnh trọng thuyết trình về những mưu đồ bất trung của Dương gia bao năm.
Ngay khoảnh khắc đó, Trâm Tinh bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ bao năm thân thiết và yêu thương kia, đều chỉ là giả tạo.
Quan binh đến tịch thu phủ đệ Dương gia.
Cha mẹ già sức yếu, không chịu nổi hình phạt khắc nghiệt mà qua đời trong lao ngục.
Người vợ xinh đẹp dịu dàng của hắn bị Tử Phong lấy cớ thẩm vấn, bắt vào tư phủ, chiếm đoạt và hành hạ.
Nàng chịu không nổi nỗi nhục nhã này, nhân lúc không ai để ý mà nhảy hồ tự vẫn.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Trong ngục tối, nhận được tin, hắn chỉ cảm thấy hồn mình đã mất.
Trong ánh đèn lờ mờ, sự tĩnh mịch của nhà lao bị phá vỡ bởi tiếng bước chân.
Một thanh niên trẻ đứng trước nhà giam, ánh mắt đắc ý và ngạo mạn.
Dường như những âm mưu dồn nén bao năm cuối cùng đã thuận lợi, khiến hắn ta không chờ nổi mà đến khoe khoang chiến thắng.
Trâm Tinh hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao?”
Tử Phong nhìn hắn, như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Sau đó, hắn ta chậm rãi mỉm cười, bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Trâm Tinh, độc ác mà nói:
“Vì ta ghét ngươi.”
“Ta ghét sự bố thí từ trên cao của các người, ghét cái gọi là ân huệ tự cho là đúng.
Ta ghét sự thương hại và cảm thông của các người, ghét những giả vờ đồng cảm, thật đáng ghê tởm.”
Trâm Tinh không nhịn được, lớn tiếng ngắt lời:
“Nhưng nhà họ Dương chưa từng bạc đãi ngươi!”
“Thì sao chứ?”
Tử Phong cười khinh miệt: “Các ngươi muốn cái danh thiện nhân toàn vẹn, vậy cũng phải xem người khác có muốn làm kẻ ăn xin hay không.”
Hắn nhìn chằm chằm vào Trâm Tinh, ánh mắt chứa đầy sự đố kỵ: “Dựa vào đâu mà ngươi là thiếu tướng tài danh thiên hạ, còn ta chỉ là cỏ dại làm nền bên cạnh ngươi?
Dựa vào đâu mà ngươi có thể cưới được tiểu thư khuynh quốc khuynh thành của quan gia, còn ta chỉ có thể chọn con gái của một tú tài gia cảnh bình thường?
Đã luôn miệng nói đối xử bình đẳng, vậy tại sao những gì ngươi có, ta lại không?
Là các ngươi giả nhân giả nghĩa trước!”
Trâm Tinh lùi lại một bước, cảm thấy đầu óc choáng váng:
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Tử Phong tính tình vốn nhu nhược, tài học bình thường.
Cha mẹ từng muốn giúp hắn vào con đường quan lộ, nhưng văn chương của hắn không nổi bật, võ nghệ cũng tầm thường.
Ngày thường, thấy hắn cùng con gái nhà tú tài nói cười vui vẻ, bọn họ cứ ngỡ hai người thực sự tâm đầu ý hợp.
“Ngươi nếu có điều không hài lòng, có thể nói ra, mọi chuyện đều có thể thương lượng, tại sao lại hãm hại chúng ta—”
“Không cần thiết.”
Tử Phong xoay xoay lá thư trong tay, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo: “Ta ở nhà họ Dương luồn cúi bao nhiêu năm, chính là để chờ ngày hôm nay.
Đại ca, bây giờ vợ của ngươi là của ta, phủ đệ của ngươi là của ta, và cả những công trạng của nhà họ Dương trong tương lai, cũng sẽ là của ta.
Ngươi thích làm người tốt, vậy làm trọn nghĩa đi, đem tất cả của ngươi dâng hết cho ta.”
Trâm Tinh sực nhận ra điều gì:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ư?”
Hắn lẩm bẩm, khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn tù ngục mờ tối thoắt chốc như hóa thành ác quỷ.
Dung mạo từng quen thuộc biết bao, giờ đây lại trở nên đáng sợ lạ thường.
Nhưng điều kinh khủng hơn cả, là những lời hắn buột miệng nói ra.
Hắn nói:
“Bệ hạ tuổi già, đang treo thưởng trọng hậu để cầu được phương thuốc trường sinh.”
Tử Phong nhìn Trâm Tinh, ánh mắt tràn ngập nụ cười quỷ quyệt:
“Cần máu của thần chi để luyện thành đan dược.”
“Hài tử của đại ca, từ nhỏ thông minh xuất chúng, dung mạo phi phàm, chính là linh đồng chuyển thế của thần chi.”
“Dương Tử Phong!”
Mắt Trâm Tinh đỏ ngầu, trong khoảnh khắc lao đến bám chặt song sắt, gầm lên khản giọng: “Ngươi điên rồi, nó chỉ là một đứa trẻ!”
“Thì sao?”
Tử Phong cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ âm hiểm:
“Là trẻ con, ta cũng không định buông tha.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.