Lúc này đã là giờ Thìn sáu khắc (tám giờ ba mươi sáng), bên ngoài huyện nha An Bình người đến kẻ đi, náo nhiệt vô cùng.
Tôn huyện lệnh – Tôn Hữu Tài – đứng trước cổng huyện nha, tay không ngừng xoa vào nhau, sốt ruột nhón chân nhìn ngó, vừa đi qua đi lại vừa lẩm bẩm:
“Sao vẫn chưa tới?
Không phải nói người đó sắp đến rồi sao?
Hắn còn định ở An Bình bao lâu nữa đây?
Hừ, cả đời ta chưa từng bị chửi nhiều như hai ngày nay!
Hắn trách ta bất tài thì thôi đi, lại còn vừa tới đã đòi tra xét tất cả các vụ án trong mười năm qua ở An Bình!
Hắn rốt cuộc là đến điều tra án hay đến gây phiền phức cho ta?”
Hai ngày qua, Tôn Hữu Tài phải thức trắng nhiều đêm để xử lý đống hồ sơ cũ, lo lắng đến mức tay chân bủn rủn, sợ rằng kẻ kia sẽ phát hiện ra manh mối gì.
Mấy vụ án nhỏ thì còn có thể viện lý do hồ đồ nhất thời hoặc đổ lỗi cho thuộc hạ sơ suất.
Nhưng nếu là án mạng nghiêm trọng mà bị tra ra rồi tâu lên trên, cuộc đời ông ta coi như xong!
May mắn thay, mấy năm làm huyện lệnh ở An Bình, tuy có tham lam chút đỉnh nhưng ông ta vẫn tránh được những sai sót lớn.
Dù tay đã vấy một vài mạng người, nhưng giấu kỹ thì cũng không khó…
Chỉ tiếc là đúng lúc này, Bành Thập lại chết!
Không phải là tự đâm đầu dâng bằng chứng lên cho kẻ đó sao?!
Vụ này nhất định phải giải quyết gấp!
Lập tức kết thúc!
Tên sai dịch báo tin khi nãy cúi người nói:
“Chắc sắp tới rồi, cũng tại tiểu nhân.
Lúc nãy nghe đứa trẻ nào đó hét lên ‘Tiêu thị lang tới!’ liền vội vã chạy về báo, quên mất phải xác minh lại.”
Tôn Hữu Tài trừng mắt nhìn tên sai dịch, còn chưa kịp nói gì đã thấy hắn đột nhiên đứng thẳng, chỉ tay về phía trước, giọng run rẩy:
“Tôn đại nhân, tới… tới rồi!”
Tôn Hữu Tài vội nhìn theo hướng chỉ tay, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn cưỡi trên lưng một con ngựa ô oai phong lẫm liệt, đang chậm rãi tiến về phía huyện nha.
Người đàn ông mặc áo bào đen rộng tay, cổ tròn, trên áo thêu hình tiên hạc.
Lưng thắt đai da, trên đai có móc khóa bằng ngọc chạm khắc hoa văn hổ tinh xảo.
Trên người không trang sức dư thừa, chỉ đeo một miếng ngọc bội loại tốt và một túi cá biểu tượng thân phận quan ngũ phẩm trở lên.
Tóc búi gọn, cố định bằng một chiếc mộc quan đơn giản, vừa mộc mạc vừa tinh tế.
Dù còn cách một đoạn nhưng khí chất trầm ổn tỏa ra từ người đàn ông ấy khiến người ta không khỏi dè chừng, cảm giác như đối mặt với một kẻ khó đối phó.
Trái tim Tôn Hữu Tài không nhịn được đập mạnh, tay áo vội giơ lên lau mồ hôi rịn trên trán.
Khoảng cách dần thu hẹp, giờ có thể nhìn rõ dung mạo người kia: một gương mặt tuấn lãng nghiêm nghị, đôi mày kiếm đậm, ánh mắt sâu thẳm như lưỡi dao sắc của chim ưng, sống mũi cao thẳng, và đôi môi mỏng thoáng lạnh lùng.
Làn da hắn trắng hơn hầu hết nam nhân, nhưng khí thế cường đại lại không vì thế mà giảm sút chút nào.
Thật lòng mà nói, nếu bỏ qua khí chất áp đảo của hắn, dung mạo này đúng là một kiệt tác hoàn mỹ của trời cao, dễ dàng khuấy động khát khao sâu kín nhất trong lòng người.
Nhìn người đàn ông trên lưng ngựa, Tôn Hữu Tài âm thầm nghiến răng.
Một nam nhân mà đã đẹp đến vậy thì thôi đi, ông trời còn ban cho hắn xuất thân cao quý, trí tuệ siêu việt và năng lực xuất chúng.
Hắn đúng là sinh ra để khiến người ta đố kỵ!
Nếu phải nói hắn có khuyết điểm gì, e rằng chỉ có cuộc hôn nhân nực cười của hắn mà thôi.
À không, còn cả tính cách khiến người ghét quỷ hờn kia nữa!
Phải, chính là tính cách đó!
Đông Lê – thiếu niên theo hầu bên cạnh hắn – từ xa đã thấy Tôn Hữu Tài lom khom ở cổng huyện nha, không khỏi khịt mũi, thúc ngựa tới gần, hạ giọng nói:
“Lang quân, Tôn Hữu Tài lại đứng trước cổng đợi chúng ta, sợ người khác không biết hắn có tật giật mình vậy.
Theo tiểu nhân thấy, Tôn Hữu Tài không phải hạng người tốt lành gì!”
Mặc dù hai ngày ở An Bình họ chưa bắt được đuôi cáo của ông ta, nhưng chỉ là chuyện sớm muộn thôi!
Tiêu Dật ngồi trên ngựa, ánh mắt hướng thẳng phía trước, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười dành cho hắn.
Đông Lê năm nay vừa tròn mười sáu, cái tuổi hoạt bát nghịch ngợm, đã quen bị chủ nhân phớt lờ nên không bận tâm, lại còn líu ríu:
“Tiểu nhân nghe nói người phụ nữ độc ác kia bị đuổi khỏi nhà họ Từ rồi đến An Bình.
Lang quân tới đây xử lý công vụ cũng không phải chuyện giấu giếm, chỉ sợ ả nghe tin lại đến quấy rầy ngài.
Lang quân khó khăn lắm mới thoát khỏi ả, ngàn vạn lần đừng để ả dây dưa nữa…”
Trong lòng Đông Lê, người phụ nữ trơ trẽn và ngu xuẩn đó chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời hoàn hảo của chủ nhân.
Dù ả là thân mẫu của tiểu lang quân nhà họ, hắn cũng chẳng thể có nổi chút thiện cảm!
Huống hồ khi nghĩ đến những việc ả làm với tiểu lang quân khi còn nhỏ, lòng Đông Lê không khỏi đau xót.
Mỗi lần nhắc tới ả, hắn đều không kìm được mà lắm lời.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Cuối cùng, Tiêu Dật khẽ nhắm mắt, giọng trầm thấp thốt ra:
“Đông Lê, câm miệng.”
Ngừng một chút, lại phun thêm hai chữ:
“Lắm mồm.”
Đông Lê lập tức đứng thẳng người, giọng to rõ:
“Vâng, lang quân!”
Lúc này, sắc mặt Tiêu Dật mới dịu đi đôi chút.
Đông Lê không nhịn được lén quan sát vẻ mặt của lang quân nhà mình.
Thấy mình khi nghe nhắc đến người phụ nữ kia mà không để lộ chút biểu cảm nào, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lang quân của họ trước giờ chưa từng đặt người phụ nữ đó vào mắt.
Hắn đã lo lắng thái quá.
Dù ả có tìm đến, lang quân cũng tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần!
Những năm qua, lang quân của họ đã nhân nhượng hết mức, vì tình nghĩa ả là sinh mẫu của tiểu lang quân mà cho cơ hội hết lần này đến lần khác.
Chính ả tự mình không biết trân trọng, thậm chí lang quân có khi còn cảm tạ sự “không trân trọng” ấy.
Khi Tiêu Dật cùng Đông Lê vừa đến cổng huyện nha, Tôn Hữu Tài đã ân cần chạy ra nghênh đón.
Tiêu Dật xoay người xuống ngựa, tiện tay ném roi ngựa cho một sai dịch đứng gần đó.
Chợt, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên:
“Vừa rồi có người đến báo án?”
Tim Tôn Hữu Tài thót lên một cái, buột miệng hỏi lại:
“Tiêu thị lang sao lại biết được?”
Tiêu Dật liếc nhìn ông ta, ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng, chậm rãi đáp:
“Vừa rồi trên đường tới đây, ta đã nghe thấy người ta bàn tán về một vụ án mạng xảy ra sáng nay ở thôn Hổ Đầu.
Lại nhìn thấy mấy cỗ xe ngựa vừa đi ngang qua ta, hướng thẳng ra ngoài cổng thành.
Từ phu xe đến đám hộ vệ bên cạnh, tất cả đều mang vẻ mặt đau thương, phẫn nộ.
Vào giờ này, từ ngoài thành chạy vào rồi lại nhanh chóng rời đi, chuyện mà họ làm được chỉ có hạn.”
Nghe đến đây, Tôn Hữu Tài ngây người, thầm mắng trong lòng: Tên này đúng là quỷ quái!
May mà ông ta không có ý định giấu diếm vụ án này, vì dù muốn cũng không thể giấu nổi, liền cười xun xoe nói:
“Tiêu thị lang quả nhiên tinh tường!
Không sai, sáng nay người nhà họ Bành ở thôn Hổ Đầu đã đến báo án, nói rằng đương gia nhà họ – Bành Thập – bị sát hại.
Nguyên nhân là vì Bành Thập muốn cưới một nữ tử làm thiếp, nhưng nàng không đồng ý, nên đã cùng hai tỳ nữ của mình giết hắn ta.
Vụ án này nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, không chút nghi ngờ.
Là một vụ án đơn giản nhất.
Sau khi điều tra rõ ràng, hạ quan đã giam nữ tử kia cùng hai tỳ nữ vào đại lao và để người nhà họ Bành trở về rồi.”
Tiêu Dật im lặng nhìn Tôn Hữu Tài, ánh mắt như mũi nhọn khoan sâu vào tâm can ông ta, từng chữ cất lên rõ ràng:
“Nhân chứng, vật chứng, đều đầy đủ?”
Trái tim Tôn Hữu Tài không tự chủ được mà run lên.
Ông ta vội trấn tĩnh lại, gương mặt cố tỏ vẻ thản nhiên, gật đầu nói:
“Đúng vậy.
Nữ tử đó có đầy đủ động cơ gây án, người thì chết ngay tại viện của nàng ta, hung khí là dao bếp trong nhà bếp của họ, thậm chí còn chuẩn bị hành lý định trốn tội.
Thật sự không thể đơn giản hơn!
Tiêu thị lang bận trăm công ngàn việc, loại vụ án như thế này hạ quan thật không dám làm phiền.”
“Ồ?”
Tiêu Dật nhướng nhẹ mày, ánh mắt sắc lạnh vẫn không rời Tôn Hữu Tài, giọng nói trầm thấp kéo dài:
“Bổn quan có phải nên cảm tạ Tôn huyện lệnh chu đáo?”
Toàn thân Tôn Hữu Tài bất giác run lên, vội vàng lắc đầu:
“Không dám không dám…”
Tiêu Dật không nói thêm lời nào, chỉ xoay người bước vào huyện nha, nhàn nhạt nói:
“Nếu Tôn huyện lệnh nói rằng vụ án này không cần ta bận tâm, vậy thì không cần.
Ta sẽ tiếp tục xem những hồ sơ còn dang dở từ hôm qua.”
Tôn Hữu Tài thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại có thể dễ dàng tiễn bước vị ôn thần này như vậy!
Nhưng lòng ông ta vẫn không yên, chỉ sợ Tiêu Dật bất chợt quay lại kiểm tra.
Thấy hắn đã đi xa, Tôn Hữu Tài vội vàng liếc một cái sắc bén sang phía một sai dịch gần đó.
Vụ án này phải kết thúc ngay lập tức!
Không được để phát sinh bất kỳ biến cố nào!
Tên sai dịch hiểu ý, khẽ gật đầu, chờ Tiêu Dật và Đông Lê không chú ý, liền lén đi theo một lối tắt rời khỏi huyện nha.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay