Mấy câu giống như lời tiễn biệt kia khiến Tiêu Dật thoáng ngẩn người.
Những lời đã chuẩn bị sẵn cứ thế nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra.
Hắn thật không ngờ, người vợ cũ mà hắn luôn xem là rắc rối và muốn tránh càng xa càng tốt, giờ đây lại tỏ ra hiểu chuyện và rộng lượng đến vậy.
Trước đây, hắn chỉ mong nàng sớm biến mất khỏi cuộc sống của mình.
Nhưng lúc này, khi nàng chủ động vạch rõ ranh giới, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác không sao diễn tả nổi.
Nữ nhân trước mặt vừa dứt lời liền thoải mái xoay người rời đi, cùng hai tỳ nữ của mình bước qua cổng lớn của huyện nha.
Hắn vô thức nhìn theo bóng dáng mảnh mai, mềm mại ấy, hàng mày hơi nhíu lại.
Bỗng một giọng nói cẩn trọng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:
“Lang quân, ngài đang nhìn gì vậy?”
Đông Lê, từ nãy vẫn lén theo sau lang quân và Từ Tĩnh, cuối cùng không nhịn được mà bước tới sau lưng hắn hỏi.
Hắn hoàn toàn không ngờ lang quân lại đồng ý đưa tiễn nữ nhân kia, thậm chí còn đứng trước cổng nha môn thật lâu không nhúc nhích, trông như đang lưu luyến không nỡ rời!
Vừa rồi, chứng kiến toàn bộ quá trình Từ Tĩnh tự minh oan, Đông Lê buộc phải thừa nhận rằng nàng không hề có ý tiếp cận lang quân, mà chỉ đơn thuần nhờ vả hắn.
Hơn nữa, nàng thực sự đã thay đổi, đến mức khiến hắn đôi lúc tự hỏi liệu nàng có còn là người trước đây nữa không.
Nhưng dù có thay đổi đến đâu, những chuyện nàng từng làm cũng không thể xóa bỏ!
Tiêu Dật liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, không lấy làm ngạc nhiên khi hắn xuất hiện.
Giọng hắn bình thản:
“Đông Lê, phái người điều tra kỹ nữ nhân này, xem sự thay đổi đột ngột của nàng rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.”
Đông Lê lập tức đáp lời.
Nghe giọng điệu lạnh lùng của lang quân, hắn thầm nghĩ rằng thái độ của Tiêu Dật đối với Từ Tĩnh vẫn chẳng có gì khác biệt.
Việc chú ý đến nàng chỉ là do sự thay đổi bất ngờ này mà thôi.
Sau một thoáng ngập ngừng, Đông Lê không nhịn được lẩm bẩm:
“Chỉ là, nữ nhân này thật quá tuyệt tình.
Tiểu nhân còn tưởng rằng nàng ít nhiều cũng sẽ nhắc đến tiểu lang quân, nào ngờ từ đầu đến cuối lại chẳng nói lấy một câu.”
Cứ như thể nàng chưa từng có một đứa con.
Hắn tất nhiên mong nàng rời xa lang quân và tiểu lang quân càng sớm càng tốt.
Chỉ là, hắn vẫn cảm thấy buồn thay cho tiểu lang quân…
Tiêu Dật im lặng một lát, bất giác nghĩ đến dáng vẻ của Từ Tĩnh lúc nàng nheo mắt cười, giống như một chú mèo lười biếng.
Chỉ e rằng nàng thực sự đã quên mất mình còn có một đứa con.
Theo một cách nào đó, nàng vẫn là người phụ nữ ích kỷ và vô tình như trước.
Hắn ép mình gạt bỏ mọi suy nghĩ liên quan đến nàng, xoay người bước vào trong huyện nha, giọng trầm lạnh:
“Đi thôi, dù vụ án đã khép lại, vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý.”
Việc đầu tiên là điều tra lý do Tôn đại nhân muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này đến vậy.
Ở phía bên kia, Xuân Hương mãi đến khi rời khỏi huyện nha một đoạn mới dám quay đầu lại.
Vừa vặn nàng nhìn thấy bóng lưng Tiêu Dật quay người rời đi.
Nàng không nhịn được lẩm bẩm:
“Tiêu đại nhân vẫn y như trước, thật tuyệt tình.
Lúc ở công đường, nô tỳ còn nghĩ hắn sẽ giúp đỡ nương tử ít nhiều, ai ngờ lại bày ra dáng vẻ công minh chính trực…
Nếu không phải nương tử có bản lĩnh, chỉ e hắn cũng sẽ hùa theo những kẻ khác mà buộc tội nương tử là hung thủ.”
Xuân Hương nhớ rất rõ, khi phu khám nghiệm Ngô đưa ra kết luận ban đầu, Tiêu đại nhân chẳng hề do dự mà muốn chấp nhận ngay.
Chuyện đó suýt nữa làm nàng sợ đến bật khóc.
Nói chung, mối hận này, Xuân Hương đã ghi nhớ trong lòng.
Nếu trước đây nàng còn thầm hy vọng nương tử có thể quay lại Tiêu gia, thì giờ đây hy vọng ấy đã bị xé nát, quăng vào lò lửa đốt cháy thành tro!
Xuân Dương lén liếc nhìn nương tử của mình, nhẹ nhàng quở trách:
“Ngươi bớt lời một chút.
Dù sao hôm nay chúng ta được giải oan cũng nhờ có Tiêu đại nhân.
Sau này, chưa chắc chúng ta còn cơ hội gặp lại Tiêu đại nhân.
Lúc nãy, nô tỳ còn muốn hỏi thăm tình hình tiểu lang quân…”
Nếu không phải chủ nhân đang nói chuyện, nàng chắc chắn đã hỏi ngay.
Từ khi tiểu lang quân được Tiêu đại nhân đón về, họ không còn cơ hội gặp lại cậu bé.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Giờ đã rời khỏi Tiêu gia, cơ hội lại càng xa vời.
Tiểu lang quân ngày trước không được nương tử chú ý nhiều, hầu hết đều do nàng và Xuân Hương chăm sóc.
Cậu bé gần như lớn lên trong tay họ, làm sao có thể không nhớ nhung?
Còn nương tử?
Liệu nàng thật sự không chút nào quan tâm sao?
Từ Tĩnh không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, nhưng ánh mắt oán trách của Xuân Dương thật quá rõ ràng, nàng muốn giả vờ không thấy cũng khó.
Không nhịn được, nàng ngẩng lên nhìn trời, rồi bình thản nói:
“Được rồi, có gì thì nói thẳng ra, đừng vòng vo như vậy.
Đứa trẻ ấy…”
Từ Tĩnh ngừng lại một chút, rồi hờ hững nói:
“Đi theo Tiêu Dật, cũng tốt.
Ta và đứa bé ấy có lẽ không có duyên phận mẫu tử.”
Đối với đứa con rơi từ trên trời xuống này, nàng vốn không có nhiều tình cảm.
Những lời này của nàng cũng hoàn toàn chân thành.
Tiêu Dật là ai?
Đích tử của đại tộc, trọng thần của triều đình, tâm phúc của Hoàng thượng!
Chỉ cần một trong những thân phận ấy thôi cũng đủ để áp đảo nguyên chủ một trăm lần.
Nghĩ đơn giản cũng biết, đứa bé đi theo cha ruột rõ ràng sẽ tốt hơn đi theo nàng gấp vạn lần.
Về phần cái gọi là thiếu thốn tình thương của mẹ, sau này Tiêu Dật chắc chắn sẽ tìm cho đứa bé một kế mẫu.
Chưa biết chừng, kế mẫu ấy còn làm tốt hơn cả người mẹ ruột vô tâm vô tình này.
Cho nên, Từ Tĩnh thực lòng nghĩ rằng, không nhận đứa con đó cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Nàng thà dành tâm tư suy nghĩ làm thế nào để bản thân tồn tại được trong thế giới này.
Dù vậy, thỉnh thoảng nghĩ đến việc dưới bầu trời này có một đứa trẻ mang cùng huyết mạch với nàng, từng ngày một lớn lên, trong lòng nàng vẫn có chút cảm giác vi diệu khó nói thành lời…
Xuân Dương nghe vậy liền sững người, rồi lập tức có chút sốt sắng:
“Nương tử…”
“Được rồi, dừng chủ đề này tại đây.”
Từ Tĩnh không để nàng nói thêm, cắt ngang bằng giọng không chút cảm xúc:
“Hiện tại chúng ta còn chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Xuân Dương ngây người, dù không cam lòng nhưng đành thuận theo lời nương tử, hỏi tiếp:
“Nương tử nói đến chuyện gì ạ?”
“Phải suy nghĩ xem tối nay nên mua gì để ăn mừng mới tốt.”
Xuân Dương: “…”
Ngược lại, Xuân Hương lại vui mừng khôn xiết, mắt nàng lập tức sáng lên lấp lánh như sao, đầu gật lia lịa như con gà đói cả đêm nhìn thấy thóc rơi:
“Đúng đúng!
Chúng ta vừa thoát khỏi đại nạn, đương nhiên phải ăn mừng thật tốt!
Huhu, nô tỳ còn tưởng cả đời này sẽ không được ăn thịt nữa!”
Từ Tĩnh khẽ nhếch môi cười, nói tiếp:
“Thêm nữa, bây giờ Bành Thập đã chết, chúng ta cũng không cần phải rời khỏi An Bình huyện nữa.
Tiền bạc trong tay chúng ta không nhiều, thay vì lang thang khắp nơi tiêu tán hết số bạc, chi bằng lấy nó làm vốn, nghĩ cách làm ăn sinh sống.”
Xuân Dương ngớ người, cuối cùng cũng bị Từ Tĩnh chuyển hướng suy nghĩ:
“Nương tử nói vậy, tức là đã nghĩ ra được cách làm ăn rồi ư?”
Những tháng ngày qua họ đã nếm trải đủ sự khốn cùng, suýt nữa còn bị người ta bán đi.
Họ càng hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc.
Hiện tại không còn ai để nương tựa, họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Đại khái là vậy.”
Từ Tĩnh gật đầu, nói:
“Chỉ là, ta chưa rõ tình hình trong lĩnh vực ta muốn làm ở thế giới này…
Khụ, ý ta là, chúng ta còn nhiều điều cần tìm hiểu.
Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ ra phố xem xét kỹ lưỡng.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay