Tiêu Hoài An ngủ một giấc thật say sưa, ngay cả trong mơ, khóe môi cậu vẫn nhếch lên đầy hạnh phúc.
Vì ngủ sớm, sáng hôm sau cậu tỉnh dậy rất sớm.
Cậu ngồi dậy, theo thói quen xoa xoa mắt, lẩm bẩm:
“Nhàn Vân…”
Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện ra nơi này không phải phòng mình!
Mùi hương ngọt ngào trong phòng cũng không giống mùi ở phòng cậu.
Tiêu Hoài An ngẩn người, theo phản xạ quay đầu nhìn xung quanh.
Khi cậu thấy khuôn mặt xinh đẹp như ánh trăng của người phụ nữ nằm cạnh mình, miệng cậu há hốc thành hình chữ O.
Là A Nương!
Cậu… cậu đã ngủ cùng A Nương tối qua sao?
A Nương thật sự chịu ngủ cùng cậu ư?
Cậu nhớ rất rõ, hồi nhỏ mỗi lần cậu muốn ngủ chung với A Nương, đều bị nàng đuổi đi với lý do cậu phiền phức.
Cảm giác ngọt ngào mềm mại dường như lấp đầy trái tim nhỏ bé, giống như những đám mây mang hương vị hồ lô ngào đường.
Tiêu Hoài An lập tức nằm xuống, cẩn thận nhích người lại gần nàng, rồi lại nhích thêm một chút, cho đến khi cơ thể nhỏ bé hoàn toàn nép vào vòng tay A Nương.
Lúc này, cậu mới hài lòng nhắm mắt, ngủ tiếp.
Trong khi cậu bé ngủ ngon lành, Từ Tĩnh lại trằn trọc suốt nửa đêm.
Việc cậu bé đột ngột xuất hiện bên cạnh đã khiến nàng bối rối.
Thêm vào đó, cậu bé ngoan ngoãn nhạy cảm đến mức nàng không nỡ từ chối.
Vì Tiêu Hoài An đến bất ngờ, trong nhà không có phòng nào sẵn sàng, Từ Tĩnh đành bảo Xuân Dương và Xuân Hương sắp xếp cho cậu bé ngủ cùng mình.
Tối qua, nàng đã nhìn khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết như thiên thần của cậu suốt nửa đêm mới chấp nhận thực tế này, rồi thở dài và chìm vào giấc ngủ.
Thôi vậy, nàng không ngại việc đột nhiên có thêm một đứa con trai.
Chỉ tội cho cậu bé, sau này có lẽ phải quen với cảnh sống giữa hai bên cha mẹ ly hôn.
Nếu Tiêu Dật tái hôn, người vợ kế của hắn có lẽ sẽ khó chấp nhận được chuyện này.
Nhưng nhìn thái độ của Tiêu Dật với cậu bé hôm qua, hẳn hắn sẽ không để cậu phải chịu tổn thương.
Sáng hôm sau, khi nàng thức dậy như thường lệ, đã thấy cậu bé tỉnh từ bao giờ.
Cậu đang nằm bò ra bên cạnh nàng, vẻ mặt tỉnh táo nhưng có chút buồn chán, chơi đùa với ngón tay mình.
Thấy Từ Tĩnh mở mắt, cậu lập tức ngồi bật dậy, khuôn mặt rạng rỡ:
“A Nương, chào buổi sáng!”
Trái tim Từ Tĩnh chợt như được ánh mặt trời chiếu sáng.
Nàng khẽ cong môi, đáp lại:
“Chào buổi sáng.”
Thực ra, có một cậu bé nhỏ nhắn như vậy bên cạnh cũng không phải chuyện tệ.
Buổi sáng, nàng đưa Tiêu Hoài An cùng đến Hạnh Lâm Đường.
Vì hôm nay là ngày cuối cùng của buổi khám bệnh miễn phí và cũng là ngày đầu tiên bán Hoắc Hương Chính Khí Hoàn, lại thêm việc phải chăm sóc cậu bé, Từ Tĩnh dẫn theo cả Xuân Dương và Xuân Hương.
Nàng giao Xuân Dương, người điềm đạm, nhiệm vụ chăm sóc Tiêu Hoài An, còn Xuân Hương, với tính cách mạnh mẽ hơn, thay thế Trình Hiển Bạch làm nhiệm vụ giữ trật tự bên ngoài.
Trình Hiển Bạch thì được giao bàn và ghế, ngồi bên ngoài khám bệnh cho những người đến mua thuốc.
Chẳng mấy chốc, trước cửa Hạnh Lâm Đường chật kín người, tựa như nửa dân số trong huyện đều đổ về đây.
Trình Thanh Thanh và Trình Hiển Bạch bận rộn đến mức không có thời gian thắc mắc tại sao Từ Tĩnh lại đến cùng một cậu bé.
Có lẽ do hôm qua người của huyện nha đến tạo áp lực, nên hôm nay không có ai đến gây rối.
Chỉ trong buổi sáng, 200 phần Hoắc Hương Chính Khí Hoàn mà nàng chuẩn bị đã bán hết sạch.
Khi nghỉ trưa, Trình Hiển Bạch vừa đếm số tiền vừa run tay, phấn khích nói:
“6.000 văn, tổng cộng 6.000 văn!
Cộng thêm số thuốc bán trong hai ngày trước, chúng ta đã kiếm được 7.200 văn trong ba ngày!
Trời ơi, ta nhớ chi phí làm lô thuốc Hoắc Hương Chính Khí Hoàn này chưa đến 1.000 văn.
Hạnh Lâm Đường trước kia dù làm ăn tốt nhất một tháng cũng không kiếm được ngần ấy tiền!”
Chưa kể, còn rất nhiều người không mua được thuốc đã đặt hàng trước.
Hắn không kìm được sự phấn khích, quay sang Từ Tĩnh:
“Từ nương tử, từ giờ ta cũng muốn giúp làm Hoắc Hương Chính Khí Hoàn!
Tiểu gia tình nguyện thức trắng đêm để làm!”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Trình Thanh Thanh không thể chịu nổi sự mất mặt của anh trai mình, quay đi chỗ khác.
Từ Tĩnh nhìn Trình Hiển Bạch, khóe môi khẽ nhếch:
“Trình lang quân, nếu ngươi có tinh thần thức đêm để làm thuốc, chi bằng dồn sức nâng cao y thuật của mình.
Làm Hoắc Hương Chính Khí Hoàn không khó.
Hai nha hoàn của ta đã giúp ta trong lần làm trước, nên sau này việc chế thuốc cứ giao cho các nàng.
Điều quan trọng nhất là ngươi và Thanh Thanh phải tập trung nâng cao y thuật.
Sau khi buổi khám bệnh miễn phí kết thúc, Hạnh Lâm Đường sẽ hoạt động bình thường trở lại.
Lúc đó, hai người các ngươi phải phụ trách khám bệnh, ta sẽ hỗ trợ từ bên cạnh.
Về tiền khám, cứ thu theo quy định trước đây của Hạnh Lâm Đường.”
Hạnh Lâm Đường chỉ là một y quán nhỏ, tiền khám bệnh thuộc loại thấp nhất trong huyện An Bình.
Thường thì một lần khám bệnh chỉ 20 văn, nếu có châm cứu hoặc xoa bóp thì thêm 30 văn.
Trong khi đó, ở các đại y quán khác, tiền khám bệnh của một đại phu bình thường cũng từ 50–60 văn trở lên.
Còn mời được một đại phu nổi tiếng trong y quán thì giá càng cao, thậm chí mời gia chủ của y quán thì giá có thể lên tới 1–2 lượng bạc.
Phí khám bệnh như vậy chỉ mới là tiền khám cơ bản, chưa bao gồm phí điều trị và bốc thuốc.
Chưa kể, có những gia đình giàu có hào phóng, thưởng thêm bạc thì càng khó mà đếm xuể.
Có thể nói, nếu một y quán làm ăn phát đạt, tiền bạc cứ như nước chảy về, chẳng cần lo lắng gì.
Trình Hiển Bạch liền hắng giọng, dù hắn không mấy hứng thú với việc học y, nhưng trước tình hình này cũng không dám làm qua loa.
Gương mặt nghiêm túc, hắn nói:
“Được, từ giờ Từ nương tử bảo ta đi hướng Đông, ta tuyệt đối không dám bước về hướng Tây!
Tối nay ta sẽ thức cả đêm để đọc sách y học!
À, Từ nương tử đã nghĩ ra mình sẽ thu phí khám bệnh như thế nào chưa?
Với y thuật của Từ nương tử, đương nhiên không thể thu phí giống bọn ta.”
Các y quán khác, một đại phu có chút danh tiếng cũng dám thu từ 100 văn trở lên, huống chi Từ nương tử hiện tại danh tiếng đã vang xa khắp An Bình huyện.
Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, gật đầu:
“Đương nhiên đã nghĩ kỹ.
Từ nay về sau, phí khám bệnh của ta là 100 văn.”
Trình Hiển Bạch tròn mắt kinh ngạc:
“Như vậy quá ít rồi phải không?”
“Nếu thu cao hơn, những người dân bình thường sẽ không gánh nổi.
Hơn nữa, ta không định dựa vào việc khám bệnh để kiếm tiền.”
Khám bệnh quá tốn thời gian và sức lực, không phải việc nàng có thể làm lâu dài.
Trình Hiển Bạch thoáng ngẩn người:
“Từ nương tử chẳng lẽ có kế hoạch khác?”
“Đúng vậy,” khóe mắt Từ Tĩnh hơi nhướn lên, giọng nói đầy ẩn ý: “Mùa hè mới chỉ bắt đầu thôi, còn nhiều việc để làm lắm.”
Nói xong, nàng lấy ra một bản vẽ đưa cho Trình Hiển Bạch:
“Trình lang quân, nhờ ngươi giúp ta tìm vài thợ thủ công đáng tin, làm ra thứ này theo bản vẽ.
Ngoài ra, ta cần rất nhiều bạc hà.
Trong hai ngày tới, ngươi giúp ta tìm xem nơi nào có thể thu mua được.”
Trình Hiển Bạch cầm lấy bản vẽ, ngẩn ngơ nhìn tới nhìn lui, nhưng nhìn mãi cũng không hiểu đây là gì.
Bản vẽ trông giống như hai chiếc thùng, một lớn một nhỏ, được nối với nhau bằng một ống dẫn.
Hắn không nhịn được tự hỏi:
Liệu bộ não của ta và Từ nương tử có cấu tạo giống nhau không?
Tại sao trong đầu nàng luôn xuất hiện những ý tưởng kỳ lạ như vậy?
Trừ việc một số người không mua được Hoắc Hương Chính Khí Hoàn cứ quấn lấy Trình Hiển Bạch không chịu rời đi, buổi khám bệnh buổi chiều diễn ra khá suôn sẻ.
Khi Từ Tĩnh cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, Tiêu Hoài An – người đã buồn chán cả ngày – lập tức sáng bừng đôi mắt, háo hức chạy về phía nàng.
Nhưng đúng lúc này, người mà Tiêu Dật phái đến đón Từ Tĩnh cũng vừa tới.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay