Gió trên đại lục Vọng Cổ mang theo một độ ẩm quen thuộc trong ký ức.
Đó là hơi thở từ biển cả Vô Tận, cũng là dị chất tồn tại trong trời đất nơi này.
Hoàn toàn khác biệt với đệ Ngũ tinh hoàn.
Cảm nhận được tất cả, Hứa Thanh hé môi định nói gì đó, nhưng môi vừa cử động lại im lặng.
Trời đất xung quanh, trong mắt hắn, trở nên hơi mờ ảo, có lẽ vì dị chất làm méo mó hư vô, hoặc có thể là thần linh của Vọng Cổ ảnh hưởng đến tất cả.
Chỉ có… bà lão mặc áo choàng đen trước mắt, với khuôn mặt đầy sương gió, trong mắt Hứa Thanh, lại vô cùng rõ ràng.
Mỗi nếp nhăn trên gương mặt bà, tựa như những vết rạn của thời gian, đan xen mưa gió, dường như cũng hòa trộn với số phận.
Con bướm nhỏ năm đó, Hứa Thanh đương nhiên vẫn nhớ.
Trong ký ức của hắn, người trước mặt khi ấy vẫn là một thiếu nữ, từng có mâu thuẫn với hắn, rồi sau đó… chính nàng đã dẫn hắn đến Hạ Tiên cung lần đầu tiên, giúp hắn gặp được lão cung chủ của nhân tộc.
Nhưng những ký ức đó, so với những gì hắn nhìn thấy và cảm nhận được hiện tại, lại khiến Hứa Thanh mang theo cảm giác không chân thực.
“Sư phụ trước khi mất từng nói, người chưa từng trải qua cực khổ sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đó.
Đó là một loại… không muốn tin, thậm chí bản năng muốn lừa dối chính mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”
“Bởi vì, sau cực khổ, là hư vô.”
Bà lão cười khổ.
“Mà sau khi tự mình tận mắt chứng kiến đại họa, chứng kiến sự mất mát… ta mới thực sự hiểu được lời sư phụ nói.
Trong ngàn năm sau đó, vẫn luôn không thể bước qua được.”
“Hôm nay, nhìn thấy ngươi… hy vọng tương lai, ngươi có thể bước qua.”
Bà lão chua chát nói, chậm rãi quay người, bước về phía xa.
Bóng lưng cô quạnh, mang theo sự cô độc vô tận.
Hứa Thanh từ từ ngẩng đầu, nhìn bóng lưng bà lão, rồi đột nhiên lên tiếng.
“Sư tôn của ta đâu… đại sư huynh của ta đâu… Tử Huyền và Linh Nhi, còn… còn những bằng hữu, đồng môn của ta, và… tất cả mọi người, họ, ra sao?”
Âm thanh phát ra từ miệng hắn, đến cả những người thân quen với hắn cũng khó lòng nghe rõ.
Giọng nói khàn khàn, giống như vô số hạt cát ma sát tạo thành.
Câu hỏi này, Hứa Thanh không dám hỏi, nhưng vẫn hỏi ra.
Trong giọng nói khàn khàn đó, ẩn chứa sự run rẩy.
Bà lão dừng bước, vẫn quay lưng về phía Hứa Thanh, im lặng thật lâu.
Cuối cùng, giọng nói tựa dòng chảy lịch sử, vang vọng như tiếng sáo trúc từ thời gian xa xăm.
“Ngàn năm trước, Cổ Tiên giáng thế, muốn tìm một vật.”
“Hắn đến nhân tộc trước, nhìn thấy tượng Chấp Kiếm Đại Đế, rồi giơ tay lên, nhân tộc từ trên xuống dưới đều bị diệt.”
“Mạnh mẽ như Ly Hạ Nhân Hoàng, trước mặt Cổ Tiên, cũng chỉ là hậu bối.
Cuối cùng bị xóa bỏ thần trí, trở thành thần nô bên cạnh.”
“Sư tôn của ngươi, không ra tay.
Đối với người đó, nhân tộc không quan trọng, hắn chỉ quan tâm những kẻ hắn có thể nhìn thấy bên cạnh mình.”
“Vị Cổ Tiên đó, cũng không đến Nam Hoàng Châu, dường như có nhân quả với sư tôn ngươi, cố ý bỏ qua.”
“Nhưng cuối cùng, sư tôn ngươi vẫn xuất quan, đứng trước mặt vị Cổ Tiên đó, ngăn cản việc tìm kiếm của hắn, bởi vì… vật mà Cổ Tiên muốn tìm, chính là đại sư huynh của ngươi!”
“Sư tôn ngươi vì hắn mà chiến đấu, đại sư huynh của ngươi cũng từ Hoàng Thiên trở về, bày ra tu vi đỉnh phong chuẩn tiên, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.”
“Trận chiến đó, sư tôn ngươi chiến tử, đại sư huynh của ngươi điên cuồng, trở thành vật tế đạo của Cổ Tiên.”
“Sau đó, tông môn ngươi bị diệt sạch.
Những sư huynh sư tỷ khác của ngươi không ai may mắn sống sót.
Nam Hoàng Châu cũng vì thế mà chìm xuống Vô Tận Hải, Nam Hoàng… trở thành xác chết.”
“Đến đây, Cổ Tiên rời đi.
Sau đó, Hoàng Thiên hỗn loạn rồi lại hồi phục.
Cổ Linh Hoàng nhân cơ hội nổi lên, toàn bộ Vọng Cổ rơi vào hỗn loạn.”
“Tử Huyền mà ngươi nói, ta có chút ấn tượng.
Nàng tử vong trong cảnh lưu lạc, trở thành thức ăn cho tân thần.”
“Còn Linh Nhi, ta nhớ nàng bị Cổ Linh Hoàng nuốt chửng, khí vận hồi quy.”
“Còn tất cả những người ngươi quen biết, đều lần lượt tử vong trong ngàn năm này.”
Hứa Thanh cúi đầu.
Bà lão không nói nữa.
Đây, chính là kết cục của mọi người.
Gió từ xa thổi đến, mang theo tiếng gào thét, thổi qua đây.
Cuốn bay bụi đất, làm tung mái tóc của Hứa Thanh, nhưng không thể cuốn đi sự tĩnh lặng trong lòng hắn lúc này.
Đây, chính là kết cục của mọi người.
Tiếng thở dài của bà lão hòa vào gió, cuối cùng thì thầm một câu.
“Nếu không phải ngươi để lại đồ vật ở Vọng Cổ, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết ở bên ngoài.”
Nói xong, bà ta lặng lẽ lắc đầu, mang theo sự cô đơn và nỗi buồn của mình, đi về phía xa.
Dường như, sư phụ của bà tuy đã mất, nhưng bà vẫn phải gánh vác sứ mệnh của Hạ Tiên cung, mặc dù… bà cũng không biết, sứ mệnh này có còn ý nghĩa tồn tại hay không.
Nhưng đây là di nguyện của sư phụ.
Vì vậy, bóng dáng của bà dần xa khuất, biến mất trong sự méo mó của thế gian.
Thời gian, lặng lẽ trôi qua.
Hứa Thanh đứng đó, không biết hiện tại mình đang ở trạng thái gì.
Hắn chỉ biết, suy nghĩ của mình dường như đông cứng, tất cả mọi thứ trong hắn như đều bị tạm dừng.
Bao gồm cả linh hồn.
Chỉ có tiếng gió thổi bên tai, vẫn tiếp tục.
Chỉ là nghe mãi, tiếng gào thét đó, dường như cũng trở thành tiếng khóc nức nở.
Sau đó, nỗi đau vô tận, như thủy triều, đột nhiên ập đến, nhấn chìm hắn.
Mọi thứ trước mắt trở nên đỏ máu.
Đó là máu nhuộm đỏ hai mắt.
Hắn mở miệng, muốn thì thầm, nhưng máu cũng không ngừng chảy ra từ miệng.
Điều duy nhất hắn có thể làm là lảo đảo lùi lại.
“Nguyên lai, đau đớn đến cực điểm, là hư vô…”
Hắn không khóc được, dường như đã mất hết tất cả.
Sự trống rỗng trong lòng như một hố đen, nhấn chìm mọi thứ.
Chìm đắm trong hố đen, vô thủy vô chung.
Cảm giác này, Hứa Thanh cho rằng mình nên quen thuộc, giống như ở trong hỗn độn thời gian, chỉ là hắn không còn nhớ rõ trạng thái khi đó nữa.
Trong lòng hắn, chỉ còn giọng nói của bà lão trước khi đi, cứ vang vọng mãi.
Dần dần, một số từ trong những lời nói ấy trở thành tia lửa nhỏ, trong mắt hắn chậm rãi tụ lại.
“Đại sư huynh của ngươi điên cuồng, trở thành vật tế đạo của Cổ Tiên.”
“Linh Nhi mà ngươi nói, nàng bị Cổ Linh Hoàng nuốt chửng, khí vận hồi quy.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Nhân Hoàng Ly Hạ, cuối cùng bị xóa bỏ thần trí, trở thành thần nô bên cạnh.”
“Nếu không phải ngươi để lại đồ vật ở Vọng Cổ…”
Tia lửa nhỏ, bắt đầu bùng cháy.
Đầu Hứa Thanh hơi động đậy.
“Đại sư huynh, có lẽ chưa chết.
Linh Nhi, có lẽ vẫn có thể tách ra.
Ly Hạ Nhân Hoàng, có lẽ vẫn còn hy vọng.
Tử Huyền, có lẽ vẫn còn kiếp sau…”
“Ta còn rất nhiều đường phải đi… hơn nữa, tất cả những điều này chỉ là lời người khác nói, cũng không hoàn toàn là sự thật!”
Trong mắt Hứa Thanh, lúc này, ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ.
“Mà ở đây, ta còn để lại một vật.”
Hứa Thanh đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt hắn như xuyên qua vô tận, thần niệm của hắn cảm nhận được bốn phương.
Nhìn vào đống đổ nát, nhìn vào thế giới quen thuộc mà xa lạ, nhìn vào những thần linh khắp nơi… trái tim hắn đang kêu gọi, linh hồn hắn đang gợn sóng.
Lâu sau, một sự đáp lại yếu ớt gần như sắp tắt truyền đến từ hướng Vô Tận Hải.
Ngay sau đó, thân thể Hứa Thanh đột nhiên biến mất.
Dưới Vô Tận Hải, trong một vùng bùn sâu thẳm, từng con rắn biển dữ tợn đang bò lổm ngổm.
Thần tính nồng đậm tỏa ra từ chúng.
Nhìn kỹ, có thể thấy những con rắn biển này, mỗi con đều mọc ra khuôn mặt quỷ dữ tợn.
Sâu trong bùn, nơi đó chôn một bộ hài cốt.
Bộ hài cốt này chỉ còn lại nửa thân trên, phần dưới thắt lưng đã mất.
Phần thân trên còn lại cũng đầy lỗ thủng, thịt thối rữa gần hết, nhìn thế nào cũng không khác gì xác chết.
Hắn dường như bị phong ấn ở đây.
Mặc dù chỉ là tàn tích, vẫn có thể cảm nhận được sự dao động của thuật pháp trong cơ thể, và dưới tác dụng của thuật pháp, thân thể hắn không ngừng thoái hóa từ trạng thái thần linh, hiện tại cách trở thành thân thể phàm nhân dường như không còn xa.
Những con rắn biển xung quanh thỉnh thoảng bò đến, ăn thịt còn sót lại.
Nếu không có gì bất ngờ, mọi thứ ở đây sẽ kéo dài lâu, cuối cùng bộ hài cốt này cũng sẽ tan biến hoàn toàn.
Nhưng đúng lúc này, đáy biển yên tĩnh đen tối đột nhiên nổi sóng.
Giống như không gian bị xé rách!
Dị chất ở nơi này, áp lực ở đây, tất cả vào lúc này như bị xóa bỏ hoàn toàn.
Kèm theo đó, một bóng dáng xuất hiện từ hư không!
Chính là Hứa Thanh.
Hắn từng bước tiến tới.
Nơi hắn đi qua, vạn vật dưới đáy biển đều run rẩy, dù là những tồn tại mang thần tính cũng chọn cách im lặng.
Cho đến khi hắn tiến đến gần đàn rắn biển.
Nhìn thấy hắn, tất cả rắn biển run rẩy dữ dội, bùn dưới đáy biển cũng tự động cuộn trào, để lộ bộ hài cốt bị chôn sâu.
Nhìn bộ hài cốt này, trong lòng Hứa Thanh dâng lên những gợn sóng.
Bộ hài cốt này, chính là phân thân thần linh của hắn.
Chỉ là linh hồn trong thân thể đó hiện giờ như đèn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Qua những vết thương trên bộ hài cốt, Hứa Thanh nhận ra phân thân thần linh này của mình năm đó đã chịu thương tổn nặng nề, minh chứng cho sự tàn khốc của đại họa.
“Hòa nhập thân thể thần này vào cơ thể ta, bằng phương pháp đồng nguyên, ta có thể cảm nhận được tất cả những gì đã xảy ra với phân thân này, cũng có thể kiểm chứng mọi thứ!”
Trong lòng Hứa Thanh trỗi dậy xúc động mãnh liệt.
Thân thể hắn nhoáng lên, tiến lại gần bộ hài cốt.
Tay phải giơ lên, định hòa nhập nó vào người.
Nhưng ngay khi tay hắn sắp chạm đến, Hứa Thanh đột ngột dừng lại.
Nhìn chằm chằm vào thân thể thần trước mặt, ánh mắt hắn bỗng trở nên kỳ lạ.
“Thần thân của ta đến từ Tàn Diện… dù linh hồn có thể bị tiêu diệt, nhưng máu thịt làm sao có thể bị phá hủy đến mức này?
Lại làm sao dễ dàng bị thuật pháp phong ấn?”
Đồng tử trong mắt Hứa Thanh co lại, đột ngột ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh mắt xuyên qua Vô Tận Hải, nhìn về phía bầu trời.
Nơi đó… không có Tàn Diện!
Trước đó, hắn lại không hề nghi ngờ điều này.
Đồng thời, hồi tưởng lại những trải nghiệm của mình trước đó, dù là chiến trường hay gặp gỡ thần chủ, hắn chỉ nhớ được một phần.
Quá trình thì trống rỗng, không có chi tiết.
Ngay cả đại lục Vọng Cổ, cũng mờ ảo.
Tất cả suy nghĩ như từng mảnh gương, lóe sáng trong đầu Hứa Thanh.
Hắn đột nhiên lên tiếng.
“Cực Quang Tiên Cung, Thiên Ngoại Thiên!”
“Trấn!”
Âm thanh vừa phát ra, trời đất biến sắc, Vô Tận Hải gầm rú, đại lục Vọng Cổ rung chuyển.
Toàn bộ thế giới như đang chấn động.
Tiếng ken két vang lên, từng đợt sóng cuồn cuộn bùng nổ!
Dường như một cung điện trên trời đang trấn áp từ bên ngoài!
Ngay sau đó, tất cả trước mắt Hứa Thanh giống như bong bóng bị ép nổ, tan vỡ!
Mọi thứ đều sụp đổ, cuốn ngược lại, thay thế bởi bầu trời đầy sao.
Ánh sao chiếu rọi, và uy lực của cung điện tiên bùng nổ dữ dội.
Ảo giác bị xóa bỏ, sự thật lộ ra!
Thế giới đã thay đổi hoàn toàn.
Hứa Thanh nhìn rõ tất cả.
Đây không phải đại lục Vọng Cổ, đây rõ ràng vẫn là Thiên Ngoại Thiên!
Bộ hài cốt trước mặt hắn cũng không phải thân thể thần của hắn, mà là… vị chân thần nửa người nửa nhện!
Vị chân thần này muốn để Hứa Thanh chủ động hợp nhất với hắn, để chuyển đổi vật chứa, mượn xác hoàn hồn!
Hứa Thanh, tỉnh lại!
Sự tỉnh lại của hắn gây ra phản phệ mãnh liệt đối với vị chân thần.
Thêm vào đó, sự trấn áp của tiên cung và gia trì từ Thiên Ngoại Thiên làm vị chân thần đau đớn tột cùng.
Máu vàng chảy đầm đìa trên thân thể méo mó của hắn.
“Sao ngươi lại tỉnh lại!”
Nhưng Hứa Thanh đối diện với hắn, lúc này trong mắt đã cháy bùng lên ngọn lửa giận cực điểm!
Cả đời này, hiếm khi hắn giận dữ đến đỉnh điểm như vậy!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi