Khi Hạnh Hoa và Niệm Hạ còn định tiếp tục cãi vã, một giọng nam khàn khàn đau đớn vang lên:
“Đủ rồi!”
Đó là Vệ Đại Đông.
Khuôn mặt hắn trắng bệch, môi run rẩy, nắm tay siết chặt.
Giọng hắn trầm nhưng đầy kiên quyết:
“Phu nhân đã… đã mất rồi.
Ta không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ nàng!
Nàng đã từng giải thích với ta, giữa nàng và Tang Thiếu Đông không có gì cả, và ta tin nàng!
Nếu ta còn nghe ai dám nói điều gì xúc phạm đến phu nhân, ta nhất định không bỏ qua!”
Hạnh Hoa ngẩn ra một lúc, rồi không cam tâm đáp lại, giọng đầy ấm ức:
“Lão gia, nô tỳ biết ngài yêu thương phu nhân, không muốn tin điều này, nhưng… nhưng chuyện phu nhân thân thiết với Tang Thiếu Đông, nô tỳ đã tận mắt thấy!
Không chỉ mình nô tỳ, mà cả Xuân Hiểu bên lão phu nhân cũng thấy!
Trên người Tang Thiếu Đông còn có một chiếc khăn tay của phu nhân.
Hỏi thử xem, khăn tay của nữ nhân, thứ riêng tư như thế, sao lại có thể vô duyên vô cớ rơi vào tay một người đàn ông?
Ngài nghĩ vì sao lão phu nhân gần đây lại đối xử lạnh nhạt với phu nhân như vậy?
Chẳng phải vì thấy ngài luôn bênh vực phu nhân mà không tiện vạch trần mọi chuyện trước mặt mọi người sao…”
“Im miệng!”
Vệ Đại Đông bất ngờ đấm mạnh vào cột nhà bên cạnh, phát ra tiếng “rầm” khiến ai nấy đều giật mình.
Hạnh Hoa run bắn, lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Vệ Đại Đông nghiến chặt răng, gương mặt vốn chất phác nay tràn đầy đau khổ và tức giận.
Hắn gằn từng chữ:
“Ta đã nói, đừng để ta nghe thêm bất kỳ lời xúc phạm nào về phu nhân nữa!”
Hạnh Hoa tái mặt, miệng khép chặt, không dám hé răng.
Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, Vệ Đại Đông quay người, cúi chào mọi người, giọng khàn đi vì đau đớn:
“Chỉ là những lời đồn nhảm nhí, xin mọi người đừng để tâm.
Ta thật thất lễ, để mọi người chê cười.”
Không ai ngờ rằng trong lúc điều tra án mạng lại vỡ lẽ ra một câu chuyện tình đầy rắc rối như vậy.
Huyện lệnh Cảnh Ninh, người vốn khéo léo, lập tức lên tiếng hòa giải:
“Chuyện đâu có gì.
Thực ra sự chân thành và sâu đậm của Vệ Đông gia dành cho phu nhân lại khiến người ta cảm động.
Tình cảm của Vệ Đông gia với phu nhân nhất định rất tốt đẹp.”
Vệ Đại Đông mím môi, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Ta đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên.
Nàng đẹp người, lại có một huynh trưởng vừa đỗ công danh.
Khi ấy, biết bao thanh niên tài giỏi đến cầu thân, ta nào dám mơ tưởng.
Ta vốn không nghĩ nàng sẽ chọn ta, vậy mà sau khi cưới, ta như sống trong một giấc mơ dài…”
Bên cạnh, Từ Tĩnh liếc nhìn hắn một cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Triệu Cảnh Minh, người luôn hứng thú với những câu chuyện, không nhịn được cảm thán:
“Thật không ngờ câu chuyện này lại đầy chông gai như vậy.
Nếu lời đồn không đúng, người ngoài nghe được có thể chỉ xem như một giai thoại tình ái để bàn tán.
Nhưng đối với người trong cuộc, đặc biệt là nữ nhân trong lời đồn, thì lại là tai họa khủng khiếp.
May mà Vệ Đông gia tin tưởng phu nhân của mình.”
Tiêu Hòa nghe vậy, không khỏi cười nhạt, liếc nhìn hắn:
“Ngươi, một kẻ đến giờ còn không chịu cưới vợ, lại ra vẻ biết thương hoa tiếc ngọc thật đấy.”
Triệu Cảnh Minh nhún vai, nói:
“Ta chỉ không muốn cưới sớm thôi, nhưng ta đối xử với các cô nương xung quanh cũng không tệ.
Ít nhất còn tốt hơn cái tên Tiêu Nghiễn Từ kia.”
Hắn nói rồi, lại quay sang hỏi:
“Nhìn vụ án này ngày càng rối rắm.
Tĩnh Thần, ngươi có đoán được hung thủ trong số những người này không?”
Tiêu Hòa khẽ cười, ánh mắt dõi về phía xa, nơi Từ Tĩnh và Tiêu Dật đang đứng.
Trong đôi mắt hắn, ý tứ khó đoán:
“Ta đâu phải người giỏi điều tra án.
Nhưng có vẻ Nghiễn Từ và Từ Tứ Nương đã tìm ra điều gì đó.”
“Thật sao?”
Triệu Cảnh Minh kinh ngạc, nhìn sang đôi nam nữ tựa như trời sinh một cặp kia.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Nhìn một lúc, hắn bỗng thở dài, nói:
“Thật tiếc vì lúc này không phải thời điểm thích hợp.
Nếu không, ta thật muốn chạy tới hỏi họ xem hung thủ rốt cuộc là ai.
Ta không quen Từ Tứ Nương, tự dưng chạy đến hỏi thì kỳ lạ quá.
Còn về Tiêu Nghiễn Từ, hắn chắc chắn sẽ chẳng thèm nhìn ta đâu.”
Mặc dù vẫn còn bị chấn động bởi những điều vừa nghe thấy, nhưng dường như họ đã nhận ra mình đã nghi ngờ oan.
Nhìn Từ Tĩnh lúc này, thật khó mà gắn những chuyện tội lỗi trước đây với nàng ta.
Tiêu Dật lúc này nhìn sang Vệ Đại Đông, hỏi:
“Mặc dù ngươi không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng có thể nó liên quan đến vụ án.
Chuyện lời đồn giữa phu nhân của ngươi và Tang Thiếu Đông là thế nào?”
Vệ Đại Đông sững người, khuôn mặt thoáng cứng đờ.
Hắn im lặng rất lâu, giọng run run nói:
“Tháng tám năm ngoái, sau khi phụ thân ta đột ngột qua đời vì bạo bệnh, bên ngoài bắt đầu có lời đồn… đồn rằng giữa phu nhân và Tang Thiếu Đông có tư tình.
Họ nói có người nhìn thấy hai người kéo tay nhau trong tang lễ của phụ thân ta.
Nhưng ta… ta tự nhiên không tin.
Sau đó, phu nhân chủ động nhắc đến chuyện này, nàng ấy nói những lời đồn bên ngoài toàn là bịa đặt.
Nàng còn thề độc rằng giữa mình và Tang Thiếu Đông không hề có quan hệ gì, chỉ là hắn luôn đeo bám nàng.
Nếu nàng ấy nói dối, trời sẽ phạt bằng sét đánh và bệnh tật.
Phu nhân không bao giờ nói dối ta, và ta cũng bảo nàng ấy rằng ta chưa từng tin những lời đồn nhảm đó.”
Tiêu Dật gật đầu, quay sang Hạnh Hoa, người đang phẫn nộ.
Hắn hỏi:
“Ngươi vừa nói, ngươi đã tận mắt thấy phu nhân và Tang Thiếu Đông kéo tay nhau.
Đó là lần đó à?”
“Không phải!”
Lời Tiêu Dật như phá vỡ lớp băng ngăn Hạnh Hoa, khiến nàng ta lập tức kích động nói:
“Chuyện trong tang lễ là người khác thấy, nhưng nếu phu nhân thực sự trong sạch, sao lại có lời đồn như thế?
Sau đó, Tang Thiếu Đông liên tục đến khách điếm Hạnh Hoa, mỗi lần nhìn thấy phu nhân đều cợt nhả.
Ai cũng biết hắn có ý gì!
Đến đầu tháng ba năm nay, ta cùng Xuân Hiểu đến bếp lấy tổ yến hầm cho lão phu nhân thì bất ngờ thấy… thấy Tang Thiếu Đông không biết từ lúc nào đã vào phủ.
Hắn đang nắm tay phu nhân, nói những lời ong bướm, còn cầm một chiếc khăn tay trên tay!
Phu nhân thích loài hoa tiểu lan, tất cả đồ thêu của phu nhân đều có hoa tiểu lan.
Chiếc khăn trên tay Tang Thiếu Đông lúc đó cũng thêu hoa tiểu lan, y hệt những gì phu nhân từng thêu!”
Khuôn mặt Vệ Đại Đông càng thêm khó coi, nhưng vì Tiêu Dật đang hỏi, hắn không tiện lên tiếng.
Tiêu Dật đột nhiên trầm mặt, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi chắc chắn khi đó họ đang nói những lời tình tứ?”
“Có gì mà không chắc chắn!
Nô tỳ…”
Hạnh Hoa định nói thêm, nhưng cảm giác ánh mắt lạnh băng của Tiêu Dật như lưỡi dao treo trên đầu, nàng lập tức nuốt khan một cái, giọng lắp bắp:
“Kỳ… kỳ thực, lúc đó nô tỳ và Xuân Hiểu vừa đi tới thì hai người họ đã phát hiện.
Phu nhân lập tức giật tay khỏi Tang Thiếu Đông, còn hắn thì cười nham nhở, cầm chiếc khăn tay của phu nhân, ngang nhiên rời đi…”
Niệm Hạ lập tức trợn mắt, tức giận đến mức phải hít một hơi thật sâu mới kìm chế được, nàng gằn giọng:
“Trước đây ngươi và Xuân Hiểu đâu có nói như vậy!”
Hạnh Hoa bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Ngươi quản bọn ta nói thế nào làm gì?
Sự thật rành rành trước mắt, có người phụ nữ đoan chính nào lại tùy tiện gặp đàn ông bên ngoài?
Đừng bảo ta, nàng ấy vẫn còn trong sạch.”
“Ngươi… ngươi còn nói nữa!”
Niệm Hạ không nhịn được định lao lên, nhưng nha dịch huyện nha lập tức bước tới, ngăn nàng lại một cách thành thạo.
Tiêu Dật không thèm để ý đến hai người, hắn quay sang gọi một nha dịch:
“Đến khách điếm phía trước, hỏi xem Tang Thiếu Đông có ở đó không.
Lập tức đưa hắn tới đây.”
“Tuân lệnh!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay