Từ Tĩnh luôn tôn trọng những người chuyên tâm học hỏi và làm việc.
Nghe vị pháp y hỏi, nàng mỉm cười đáp:
“Ta nấu xương không phải để xác định nguyên nhân cái chết.”
Vị pháp y ngẩn ra.
Không phải để xác định nguyên nhân chết, vậy là để làm gì?
Từ Tĩnh quay lại nhìn đoạn xương đang nằm yên trong nồi, rồi hỏi:
“Thứ mà ta nhờ Hoàng pháp y chuẩn bị, ông đã mang đến chưa?”
Vị pháp y họ Hoàng này vốn là người canh gác ở một nghĩa trang bên ngoài thành.
Vì nghề pháp y bị xem là tiện nghiệp, số người sẵn lòng đảm nhiệm không nhiều, mà pháp y có tay nghề lại càng hiếm. Ở các huyện nhỏ, khi cần khám nghiệm, thường chỉ có thể tìm người quen thuộc với xác chết, như người bán gia súc hay nhân viên làm việc trong nghĩa trang.
Đối với Hoàng pháp y, việc trông coi nghĩa trang là công việc chính.
Ông chỉ thi thoảng hỗ trợ nha môn điều tra, nhưng lại rất đam mê công việc khám nghiệm tử thi.
Tiêu Dật đã quen biết ông trong một vụ án và thấy được năng lực của ông.
Hoàng pháp y gật đầu, kéo một bọc vải qua, vừa gật đầu vừa lẩm bẩm:
“Cũng may ta đã làm việc ở nghĩa trang mấy chục năm, có thói quen giữ lại một số hài cốt để nghiên cứu.
Nếu không, thật sự không thể đáp ứng được yêu cầu của Từ nương tử… Nhưng, nương tử cần mấy đoạn xương chậu này để làm gì vậy?”
Khi bọc vải được mở ra, mọi người xung quanh đều sững sờ.
Bên trong là ba đoạn xương chậu, tất cả đều cùng thuộc một phần xương giống nhau.
Từ Tĩnh nhướng mày, mỉm cười:
“Quả nhiên không làm ta thất vọng, Hoàng pháp y giúp ta rất nhiều.”
Nói rồi, nàng lấy những sợi dây màu sắc khác nhau đã chuẩn bị sẵn, buộc vào từng đoạn xương, rồi lần lượt thả tất cả vào nồi.
Đám người xung quanh: “…”
Nương tử đây là nấu xương hầm để thêm đậm đà sao?
Làm xong, Từ Tĩnh mới bắt đầu giải thích:
“Phần xương này gọi là xương mu (hay khớp mu), nằm ở phần thấp nhất của bụng, ở chính giữa.
Đặc điểm của bề mặt khớp mu thay đổi rất quy luật theo độ tuổi của con người.
Ta đun xương là để loại bỏ các mô bám, bụi bẩn và tạp chất, giúp bề mặt khớp mu hiển thị rõ đặc điểm hơn.”
Hoàng pháp y sững sờ:
“Vậy là… nương tử muốn xác định tuổi của thi thể?
Nhưng theo ta biết, nạn nhân là tiến sĩ Quốc Tử Giám, tuổi của ông ta rất rõ ràng, lúc chết là 43 tuổi.”
“Điều kiện tiên quyết là…”
Từ Tĩnh ngừng lại một chút, rồi nói chậm rãi, giọng đầy nghiêm nghị:
“Thi thể này đúng là của vị tiến sĩ đó.”
Mọi người lập tức cảm thấy chấn động, và nhanh chóng hiểu ra mục đích khai quật mộ của nàng.
Từ nương tử nghi ngờ người trong quan tài này… không phải là Tào tiến sĩ!
Khoảng hai khắc (30 phút) sau, các đoạn xương được vớt ra khỏi nồi.
Những đoạn xương mà Hoàng pháp y mang tới là xương cũ, không còn bám bất kỳ mô mềm nào.
Nhưng đoạn xương mà Từ Tĩnh lấy từ quan tài vẫn còn bám một ít mô mềm.
Người chịu trách nhiệm vớt xương từ nồi lên vừa nhìn thấy các mẩu thịt và mảnh xương nát ở đáy nồi đã suýt nôn cả bữa ăn hôm trước.
Từ Tĩnh vẫn bình thản tiến đến, dùng khăn khô đã chuẩn bị sẵn cẩn thận lau sạch từng đoạn xương.
Nàng cầm đoạn xương buộc dây đỏ lên đầu tiên và nói:
“Người này lúc chết chưa đến 17 tuổi.”
Hoàng pháp y giật mình, vội hỏi:
“Nương tử làm sao biết được?”
“Nhìn bề mặt khớp mu, rãnh xương xen kẽ, phần giữa nhô cao, rãnh bên trong có nhiều lỗ nhỏ giống tổ ong.
Đây là đặc điểm của khớp mu từ 6 đến 17 tuổi.”
Nói xong, nàng cầm đoạn xương buộc dây vàng lên:
“Người này khi chết khoảng 23 đến 25 tuổi. Ở độ tuổi này, rãnh xương bắt đầu mờ dần hoặc biến mất.
Đối với nữ, viền bụng dưới tạo thành mặt nghiêng; còn nam thì tạo thành dốc nghiêng.”
Cuối cùng, nàng cầm đoạn xương buộc dây xanh:
“Người này khoảng 30 đến 34 tuổi.
Khớp mu đã phẳng rõ rệt, thậm chí hơi lõm xuống.
Viền lưng bắt đầu loe ra.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Hoàng pháp y hoàn toàn cứng họng.
Những điều Từ nương tử nói, toàn bộ đều chính xác!
Dù đã nghiên cứu hài cốt nhiều năm, số lượng xương ông được tiếp xúc không nhiều.
Ông từng nhận ra sự khác biệt nhỏ ở xương người, nhưng chưa bao giờ có cơ hội nghiên cứu kỹ để tìm ra quy luật.
Kỹ năng của Từ nương tử… trừ khi đã từng nhìn qua hàng ngàn bộ xương, bằng không sao có thể luyện được trình độ này!
Nàng rốt cuộc là ai?
Từ Tĩnh cầm lên đoạn xương lấy từ quan tài, đoạn không được buộc dây, giọng nàng lạnh đi:
“Rõ ràng đoạn xương này không thuộc về Tào tiến sĩ.
Đây là xương của một người đàn ông từ 35 đến 39 tuổi. Ở độ tuổi này, bề mặt khớp mu lõm sâu hơn, viền lưng loe ra rõ rệt hơn.”
Vừa nói, nàng vừa đặt đoạn xương này bên cạnh đoạn xương của người khoảng 30 đến 34 tuổi để so sánh.
Sự khác biệt lập tức hiện rõ, khiến mọi người đều sửng sốt.
Thi thể trong quan tài này, hóa ra không phải của Tào bác sĩ!
Vậy Tào bác sĩ thật sự đã đi đâu?
Tiêu Dật, từ đầu vẫn lặng lẽ quan sát, lúc này lên tiếng:
“Nàng đã biết rõ ai là hung thủ, cũng biết phải làm thế nào để bắt hắn rồi, đúng không?”
Từ Tĩnh khẽ gật đầu.
Thật ra, nàng đã suy đoán được sự thật từ trước.
Việc khai quật và kiểm tra này chỉ để củng cố niềm tin vào giả thuyết của mình.
Nàng thở dài một hơi, đáp:
“Ngày mai, ta sẽ đến Quốc Tử Giám bắt hung thủ.”
Nếu chậm trễ thêm, sợ rằng mọi chuyện sẽ không kịp nữa.
Sáng sớm hôm sau, Từ Tĩnh vừa dùng xong bữa sáng, Xuân Dương vội vã chạy vào báo tin:
“Triệu Cảnh Minh và Triệu Thiếu Hoa cùng đến rồi!”
Cả hai người cùng đến khiến Từ Tĩnh không khỏi nhíu mày.
Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, nàng nhanh chóng bước ra tiền sảnh.
Chỉ thấy Triệu Thiếu Hoa vừa nhìn thấy nàng đã đứng bật dậy, giọng đầy lo lắng:
“A Tĩnh!
Sáng nay Cảnh An phái người báo tin cho ta, nói rằng… nói rằng Đại Lý Tự đến Quốc Tử Giám, rêu rao đã tìm ra hung thủ.
Đây là chuyện gì vậy?!”
Triệu Cảnh Minh cũng gấp gáp nói:
“Bọn họ thật sự đã tìm được hung thủ?
Hay lại bắt bừa người như mấy lần trước?
Trời ơi, ta lo đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà vào quân doanh nữa!”
Vì công việc bận rộn ở quân doanh, Triệu Cảnh Minh không thể cùng họ điều tra vụ án suốt mấy ngày nay, trong lòng đã sớm sốt ruột.
Từ Tĩnh nghiêm giọng hỏi:
“Triệu Cảnh An có nói rõ họ bắt ai không?”
Triệu Thiếu Hoa lắc đầu:
“Không.
Có lẽ khi cậu ấy phái người báo tin, Đại Lý Tự vẫn chưa bắt được người.”
Từ Tĩnh nhíu mày, trầm giọng nói:
“Chúng ta đến Quốc Tử Giám xem sao!”
Khi nhóm Từ Tĩnh bước vào, họ lập tức bắt gặp một toán quan binh đang áp giải một thiếu niên gầy gò ra ngoài.
Đi đầu là Vương Thất Lang cùng hai viên quan của Đại Lý Tự, vẻ mặt đầy đắc ý.
Hai bên đường, rất đông học sinh tụ tập bàn tán.
Mà kẻ bị áp giải, không ai khác chính là… Dư Dương!
Gương mặt cậu thiếu niên hiện rõ sự tuyệt vọng, phẫn uất, nhưng lại xen lẫn một tia bất lực.
Linh cảm không hay của Từ Tĩnh đã thành hiện thực.
Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng bước tới, chắn trước nhóm người của Vương Thất Lang, trầm giọng nói:
“Vương Thiếu Khanh, xin hãy dừng lại!
Người gây ra chuỗi án mạng này, tuyệt đối không phải Dư thiếu niên!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay