Vệ Mộ Thanh, mặc dù vẫn còn cảm giác mất mát, cố gắng giữ bình tĩnh trả lời Từ Tĩnh:
“Đúng, ta cảm thấy nàng ta không tệ.
Ít nhất, nàng ta không như những mẹ kế khác thường hà khắc với con riêng của chồng.
Ta chưa từng nghe nói nàng ta đánh mắng Tiểu Đông Tử.
Dù nàng ta không quan tâm tới Tiểu Đông Tử lắm, nhưng đó cũng là lẽ thường tình.
Dân làng vẫn nói Nghiêm Tứ có phúc, dù vợ trước… bỏ trốn theo người khác, nhưng Vương thẩm là người hiền lành, thiện lương, chẳng hề ghét bỏ việc hắn ta mang theo một đứa trẻ.”
Từ Tĩnh lại hỏi:
“Vậy còn Nghiêm Tứ?
Hắn ta đối xử với Tiểu Đông Tử ra sao?”
Vệ Mộ Thanh khẽ thở dài:
“Thái độ của hắn với Tiểu Đông Tử… khá phức tạp.
Vì chuyện vợ trước bỏ trốn là điều không mấy tốt đẹp, lại khiếnhắn ta tổn thương, nên hắn dường như trút giận lên Tiểu Đông Tử, lúc nào cũng hờ hững.
Từ khi Vương thẩm sinh con, hắn ta càng lạnh nhạt hơn.
Năm ngoái, khi Tiểu Đông Tử bị phong hàn đến chữa ở đây, hắn ta chưa một lần tới thăm.
Cuối cùng, vẫn là Vương thẩm tới đón đứa trẻ về.
Nhưng dù sao Tiểu Đông Tử cũng là con trai hắn.
Ta nghĩ hắn ta vẫn quan tâm.
Lúc nãy, khi Tiểu Đông Tử… mất, ta thấy Nghiêm Tứ khá suy sụp.”
Từ Tĩnh nhíu mày:
“Vậy còn tình cảm giữa hắn ta và vợ trước thì sao?”
“Nghe nói rất tốt.
Hai người họ đều là người trong thôn, lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã.
Không ai ngờ vợ hắn ta lại lén qua lại với một lang quân ở thôn bên.
Sau khi chuyện bại lộ, họ cùng nhau bỏ trốn, đến giờ vẫn chưa quay về…”
Từ Tĩnh cứ hỏi mãi về Nghiêm Tứ và Vương thẩm, khiến Vệ Mộ Thanh không khỏi nghi ngờ, bèn lên tiếng:
“Ngươi nghĩ cái chết của Tiểu Đông Tử liên quan tới Nghiêm Tứ và Vương thẩm sao?
Nhưng… nhưng ngươi cũng thấy đấy, lúc đó ngoài chúng ta, chỉ có Giang Đại ở bờ sông.
Nghiêm Tứ vẫn luôn ở cùng chúng ta, còn Vương thẩm thì ở trong thôn, không thể nào có cơ hội ném Tiểu Đông Tử xuống sông.”
Thực lòng mà nói, trong lòng Vệ Mộ Thanh cũng nghĩ rằng chính Giang Đại đã làm việc này.
Dù không rõ lý do, nhưng với tình hình lúc đó, ngoài hắn ra, chẳng ai có thể làm được.
Từ Tĩnh chỉ nhàn nhạt đáp:
“Chuyện này không hẳn như vậy.”
Vệ Mộ Thanh ngẩn người.
Nhưng Từ Tĩnh không nói thêm gì, chỉ quay người bước về phía thôn.
Vệ Mộ Thanh vội vàng đuổi theo, không ngừng gặng hỏi ý nghĩa câu nói kia, nhưng đều bị Từ Tĩnh khéo léo né tránh.
Khi về tới thôn, Từ Tĩnh thấy vẻ mặt rối rắm của Vệ Mộ Thanh, liền bật cười:
“Có vài chuyện hiện giờ ta chỉ mới suy đoán, chưa tiện nói với ngươi.
Giờ ta cần khám nghiệm Tiểu Đông Tử, ngươi có muốn đi cùng không?”
Vệ Mộ Thanh lập tức đáp:
“Tất nhiên muốn!”
Lúc này, Nghiêm Từ, người vẫn lặng lẽ đi theo hai người, khẽ gọi:
“Từ nương tử.”
Từ Tĩnh quay lại nhìn, thấy Nghiêm Từ trầm mặc một lúc, dường như thở dài rồi nói:
“Làm phiền nương tử.”
Nói xong, nàng gật nhẹ đầu với Từ Tĩnh, rồi quay sang nhìn Vệ Mộ Thanh:
“Mộ Thanh, đừng làm phiền Từ nương tử quá.
Xong việc thì về nghỉ ngơi sớm.”
Dứt lời, Nghiêm Từ xoay người rời đi.
Đợi bóng dáng Nghiêm Từ khuất hẳn, Từ Tĩnh mới hỏi:
“Mộ Thanh, ngươi biết sư phụ ngươi và Giang Đại có quan hệ gì không?”
Vệ Mộ Thanh ngây ra, mắt tròn xoe nhìn Từ Tĩnh:
“Ngươi… ngươi đang nói gì vậy!
Sư phụ ta với Giang Đại làm sao có thể có quan hệ!
Đừng nói bậy.
Ta còn có sư công nữa đấy!
Dù sư phụ luôn không chịu thừa nhận, cũng chẳng muốn gặp sư công, nhưng ta biết sư phụ rất để ý sư công…”
Thấy nàng ta lại định thao thao bất tuyệt, Từ Tĩnh vội ngăn lại:
“Được rồi, được rồi, ta chỉ hỏi vu vơ thôi.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Rõ ràng, Vệ Mộ Thanh hoàn toàn không biết gì về mối quan hệ giữa sư phụ mình và Giang Đại.
Câu hỏi này dường như khiến Vệ Mộ Thanh bận lòng suốt chặng đường, liên tục lẩm bẩm về nó, cho tới khi tới nơi tạm đặt thi thể của Tiểu Đông Tử mới thôi.
Thi thể Tiểu Đông Tử được đưa về nhà Nghiêm Tứ, hiện tại đang tạm đặt trong một căn phòng chứa đồ bên trái sân.
Nhà Nghiêm Tứ là một gia đình nông dân bình thường, cả nhà sống chung trong một khu sân nhỏ.
May mắn là gia đình không quá đông người.
Từ khi cha mẹ Nghiêm Tứ qua đời, bốn anh em đã chia gia sản.
Hai anh thứ của Nghiêm Tứ kiếm sống ở thành thị, đã chuyển đi từ lâu.
Hiện trong thôn chỉ còn lại nhà Nghiêm Tứ và nhà người anh cả, hai nhà liền kề nhau.
Bây giờ, người nhà anh cả và một số dân làng đã tụ tập trong sân nhà Nghiêm Tứ, làm không gian vốn dĩ không lớn trở nên chật kín, khó mà di chuyển.
Những người dân ở lại một phần vì thật sự quan tâm đến nguyên nhân cái chết của đứa trẻ, nhưng phần nhiều vì tò mò muốn xem một nương tử đẹp tựa thiên tiên khám nghiệm tử thi ra sao.
Thấy Từ Tĩnh tới, đám đông lập tức tự giác dạt ra, nhường đường để nàng tiến tới bên thi thể.
Trình Hiểu hạ giọng hỏi:
“Phu nhân, có cần tiểu nhân giải tán bớt những người này không?”
Từ Tĩnh lắc đầu:
“Không cần.
Ta chỉ định khám nghiệm sơ qua.
Họ muốn xem thì cứ để họ xem.”
Hơn nữa, nàng hiểu rằng dân làng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.
Nếu ép buộc đẩy họ ra, chỉ e lại sinh thêm phiền phức.
Từ Tĩnh lấy ra bộ dụng cụ mà nàng đã nhờ hộ vệ mang tới, đeo một đôi găng tay.
Từ khi được Hoàng đế giao làm cố vấn cho phủ nha Tây Kinh, nàng đã quen mang theo bên mình những dụng cụ cần thiết để khám nghiệm tử thi.
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, Từ Tĩnh bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra các đặc điểm bên ngoài của thi thể Tiểu Đông Tử.
Cậu bé chỉ mặc hai lớp áo vải mỏng, hoàn toàn phù hợp với lời kể của vợ chồng Nghiêm Tứ rằng Tiểu Đông Tử tức giận bỏ đi sau một trận cãi vã mà không kịp mặc thêm áo ấm.
Với nhiệt độ giá lạnh gần cuối tháng Chạp, mặc mỗi hai lớp áo vải thế này quả thực không thể chống chọi nổi.
Chẳng trách đứa trẻ đáng thương này lại chết vì lạnh chỉ sau chưa đầy nửa ngày ra ngoài.
Hiện tại, thi thể đã bắt đầu cứng đờ và xuất hiện những vết tử ban.
Vết tử ban có màu đỏ tươi, điều này phù hợp với đặc điểm của người chết vì lạnh.
Nếu thi thể được để qua đêm ở nơi ấm áp, những vết đỏ tươi này thường sẽ chuyển thành màu đỏ sẫm.
Kiểm tra sơ qua, Từ Tĩnh định cởi hết quần áo của Tiểu Đông Tử để khám nghiệm kỹ hơn.
Nhưng trước sự chứng kiến của đông đảo dân làng, nàng chỉ cởi áo ngoài của cậu bé, sau đó nhờ Trình Hiểu xắn ống quần lên giúp.
Dân làng đứng bên ngoài cửa càng nhìn càng ngạc nhiên.
“Hành động của Từ nương tử quá mức thành thạo!”
Dường như mọi quy trình khám nghiệm này, nàng đã làm qua cả ngàn lần rồi vậy.
Đến giờ, phần lớn dân làng mới thực sự tin rằng Từ Tĩnh chắc chắn từng làm công việc như quan khám nghiệm tử thi, thậm chí làm không ít lần.
Vừa cởi xong áo ngoài của Tiểu Đông Tử, ánh mắt Từ Tĩnh lập tức dừng lại, chăm chú nhìn một vết lằn tròn ở vùng thắt lưng trên cơ thể đứa trẻ.
Vết lằn này rõ ràng hình thành khi cậu bé còn sống.
Nó chứng tỏ rằng, trước khi chết, Tiểu Đông Tử từng bị một loại dây buộc chặt quanh eo, tạo thành vết hằn sâu.
Bề mặt vết lằn rất nhẵn, nhưng có những đốm đỏ nhỏ rải rác.
Có vẻ như loại dây này rất mịn, chỉ thỉnh thoảng có vài điểm gồ ghề nhô ra, chọc vào da thịt cậu bé, khiến vết lằn có hình dáng kỳ lạ như vậy.
Từ Tĩnh đưa ngón trỏ lên đo thử.
Sợi dây này rộng khoảng một phần ba chiều ngang ngón trỏ của nàng.
“Đây là loại dây gì?
Và tại sao lại có vết lằn như vậy trên cơ thể Tiểu Đông Tử?”
Những câu hỏi này khiến Từ Tĩnh trầm ngâm, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay