Từ Tĩnh khẽ nhướng mày, nhất thời không đoán được vì sao cậu lại hỏi như vậy, nàng thành thật đáp:
“Có lẽ sẽ.”
Dù sao ban đầu, kế hoạch của nàng là sau khi thành thân với Tiêu Dật, hai người sẽ ngủ riêng.
Nhưng ai ngờ sự việc lại bất ngờ đi theo một hướng khác, mà còn vượt ngoài tầm kiểm soát.
Thời gian qua, nàng vẫn luôn chung chăn gối với Tiêu Dật, giờ mà nói đến chuyện ngủ riêng thì đúng là quá kiểu cách.
Tiểu tử đôi mắt sáng rực nhìn nàng, “Ồ” một tiếng.
Từ Tĩnh buồn cười, véo nhẹ má cậu mềm mịn như bột, hỏi:
“Trường Tiếu không muốn ngủ chung với phụ thân à?”
Tiêu Hoài An lắc đầu, rồi lại gật đầu, nửa khuôn mặt trốn vào trong chăn, có vẻ hơi ngượng ngùng nói:
“Con… con chưa từng ngủ với phụ thân, nên không biết…”
Tiêu Dật vốn là một người cha theo tư duy truyền thống, thuộc kiểu người yêu thương trong lòng nhưng ít khi bày tỏ ra ngoài.
Trước mặt Tiêu Hoài An, hắn luôn là một người nghiêm túc và điềm đạm, đến cả nụ cười cũng hiếm khi có, kiểu đàn ông như vậy quả thật không dễ làm chuyện như ngủ chung với con trai.
Từ Tĩnh khẽ cười, nói:
“Vậy tối nay Trường Tiếu có thể thử cảm nhận xem sao.”
Nhưng cậu nhóc đột nhiên nhìn nàng chằm chằm, Từ Tĩnh không khỏi đưa tay sờ lên mặt mình, hỏi:
“Sao lại nhìn A Nương như vậy?
Chẳng lẽ còn lo A Nương không phải thật sao?”
“Không có mà!”
Nghĩ đến chuyện mình từng nghi ngờ trước đó, tiểu tử rõ ràng có chút xấu hổ, chớp chớp mắt rồi nhỏ giọng hỏi:
“A Nương…
A Nương có phải đã bắt đầu thích A Cha rồi không?”
Từ Tĩnh sững lại, bất ngờ nhìn Tiêu Hoài An trước mặt.
Nàng sớm biết đứa trẻ này thông minh, nhưng không ngờ cậu nhóc lại nhạy bén đến vậy.
Đúng là quá lanh lợi!
Nàng khẽ ho một tiếng, hỏi:
“Trường Tiếu làm sao biết được?”
Nhận được câu trả lời ngầm thừa nhận, Tiêu Hoài An vừa vui lại vừa không vui, chu môi nói:
“Vì… vì trước đây A Nương không thích nhắc đến A Cha, cũng không thích ở cùng A Cha.
Thanh Thanh tỷ tỷ nói, nếu thích một người, thì chắc chắn sẽ luôn muốn ở bên người đó, giống như Trường Tiếu lúc nào cũng muốn ở bên A Nương vậy.”
Từ Tĩnh: “…”
Cái cô nàng Thanh Thanh kia rốt cuộc đã dạy cho Trường Tiếu những gì đây?
Tiểu tử càng nói càng chu môi, vẻ mặt đầy vẻ tủi thân:
“Thật ra, A Cha luôn rất thích A Nương, A Cha nhất định rất muốn A Nương thích lại mình.
Nhưng… nhưng A Nương thích Trường Tiếu hơn A Cha, đúng không?”
Từ Tĩnh không nhịn được cười, hóa ra cậu nhóc náo loạn nãy giờ là đang ghen với chính phụ thân của mình.
Nàng thả tay đang chống đầu xuống, kéo đứa trẻ trước mặt vào lòng, nghiêm túc nói:
“Đương nhiên là vậy rồi.”
Cậu nhóc lúc này mới hài lòng cười tươi.
Tối hôm đó, Tiêu Hoài An cứ quấn lấy Từ Tĩnh, nói đủ thứ chuyện.
Đến khi ngủ, khóe môi nhỏ của cậu vẫn cong lên vì vui sướng.
Từ Tĩnh cúi đầu nhìn khuôn mặt say ngủ ngọt ngào của Tiêu Hoài An, bất giác nở nụ cười.
Nhưng khi ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, nụ cười ấy lại dần tắt đi.
Đã gần đến giờ Tý (khoảng 11 giờ đêm), sao Tiêu Dật vẫn chưa về?
Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Trong lòng nàng dâng lên chút bất an, nằm cũng không ngủ được, bèn nhẹ nhàng ngồi dậy, dựa vào gối mềm, lấy cuốn du ký đọc dở ra xem tiếp.
Mãi đến gần giờ Tý, bên ngoài mới truyền đến tiếng bước chân.
Từ Tĩnh khẽ động tâm, đặt cuốn sách xuống, quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Bước chân ấy dừng lại khi đến cửa, tiếp theo là giọng của Xuân Dương cố ý đè thấp.
Nàng nói gì đó, Từ Tĩnh không nghe rõ, nhưng đại khái là báo việc Trường Tiếu tối nay cũng ngủ ở đây.
Sau đó, tiếng bước chân lại đổi hướng, đi về phía phòng tắm bên cạnh.
Từ Tĩnh lo nếu bước xuống giường sẽ làm cậu bé bên cạnh tỉnh giấc, nên không động đậy, chỉ yên lặng ngồi trên giường, chờ người đàn ông bước vào.
Khoảng một khắc (15 phút) sau, cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra.
Một người đàn ông đã tắm rửa qua loa, mặc bộ áo ngủ màu trắng ngà đơn giản, nhẹ nhàng bước vào.
Hắn đi thẳng đến bên giường, cúi đầu nhìn cậu nhóc đang ngủ say sưa, bất giác mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Từ Tĩnh ngước mắt nhìn hắn, thấy trên mặt hắn tuy mang ý cười, nhưng giữa chân mày lại ẩn chứa vẻ trầm trọng không xua tan được.
Nàng khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Tiêu Dật chậm rãi chuyển ánh mắt sang Từ Tĩnh, đưa tay day nhẹ huyệt thái dương, cũng đè thấp giọng trả lời:
“Lý Nguyên chết rồi.”
Từ Tĩnh sửng sốt:
“Sao lại thế?
Không phải chàng đã áp giải hắn vào cung rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Dật thở dài một hơi, đáp:
“Hắn chết ngay khi vừa qua cửa cung.
Thái y trong cung khám nghiệm, nói rằng hắn trúng độc mà chết.
Chỉ sợ trên người hắn đã bị hạ độc từ trước, cần phải định kỳ uống thuốc giải.”
Lý Nguyên tuy không chịu hé môi, nhưng hiện tại, người duy nhất biết được chân tướng kẻ chủ mưu phía sau chính là hắn.
Hắn chết rồi, có nghĩa là manh mối trong tay bọn họ đã đứt đoạn.
Chỉ đành nhẫn nại, tiếp tục điều tra tỉ mỉ về bốn gia tộc Tiêu, Triệu, Giang, Vương mà thôi.
Từ Tĩnh khẽ mím môi, nói:
“Chẳng trách trên đường đi, thế lực địch không quá hung hãn.
Có lẽ bọn chúng đã đoán trước được rằng Lý Nguyên sẽ chết sớm.
Những kẻ ám sát chúng ta trên đường, e rằng mục đích chính không phải để bắt hoặc giết Lý Nguyên, mà là để thăm dò thái độ của chúng ta, xem Lý Nguyên đã tiết lộ bao nhiêu cơ mật.”
Nếu Lý Nguyên sớm đã phối hợp, khai ra mọi chuyện, thì từ thái độ của họ đối với Lý Nguyên và trạng thái của hắn, địch sẽ dễ dàng nhận ra điều đó.
Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của Lý Nguyên, bọn chúng gần như có thể đoán được rằng họ vẫn chưa mở miệng được hắn.
“Đúng vậy, cũng không rõ bọn chúng cho Lý Nguyên dùng loại độc gì mà ngay cả nàng cũng không phát hiện ra.”
Tiêu Dật khẽ thở dài, tắt đèn trong phòng, nhẹ nhàng lên giường, vén một góc chăn rồi nằm xuống.
Hắn nghiêng người, một tay chống đầu, mượn ánh trăng sáng rọi từ cửa sổ nhìn cậu nhóc đang ngủ say giữa hai người, bỗng bật cười khẽ:
“Đây là lần đầu tiên ta ngủ chung với đứa nhỏ này.”
Cảm giác này, không cách nào nói rõ, chỉ thấy mới lạ.
Từ Tĩnh cũng nghiêng người nhìn hắn, thấp giọng nói:
“Trường Tiếu vừa nãy cũng nói vậy.
Thằng bé vốn định đợi chàng về rồi mới ngủ, nhưng có lẽ do hôm nay quá phấn khích, đợi được nửa đêm cuối cùng cũng không chịu nổi mà ngủ mất.”
Tiêu Dật đưa tay nhẹ vuốt mái tóc mềm mượt trên trán Trường Tiếu, khẽ than:
“Lần này chúng ta quả thực đã xa nhà quá lâu…”
Dừng một chút, hắn đưa tay qua, cách đứa trẻ mà nắm lấy tay Từ Tĩnh, nói:
“Bất kể thế nào, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng và Trường Tiếu thật chu toàn.”
Họ là giới hạn cuối cùng của hắn.
Là những người mà hắn phải dốc hết mọi thứ để che chở.
Từ Tĩnh không nhịn được bật cười, nói:
“Chàng nói cứ như sắp có chuyện gì lớn xảy ra vậy.
Ta tin chàng và Thánh thượng, nhất định sẽ không để mọi thứ đi đến kết cục tồi tệ nhất.
Huống hồ, ta đã nói rồi, ta sẽ giúp chàng một tay.”
Tiêu Dật không đáp, chỉ lặng lẽ siết chặt tay nàng.
Những chuyện nặng nề như vậy nói trước khi ngủ quả thật quá mức áp lực.
Từ Tĩnh liền chuyển đề tài, hỏi:
“Nói mới nhớ, có một chuyện ta vẫn luôn tò mò, vì sao chàng lại đặt nhũ danh cho Trường Tiếu như vậy?”
Tiêu Dật nhìn nàng, giọng ấm áp:
“Lúc con vừa đến bên ta, không giống những đứa trẻ khác, rất ít khi cười, còn thường xuyên trốn tránh ta, như thể ta là một… mãnh thú hung bạo.
Ta nghĩ, đặt cho con nhũ danh này, liệu có thể khiến con cười nhiều hơn chút nào không.”
Từ Tĩnh ngộ ra, nói:
“Thì ra là vậy, vậy sau này con có cười nhiều hơn không?”
Tiêu Dật bất lực cong môi cười:
“Thật sự có nhiều hơn chút, nhưng mãi đến khi về huyện An Bình, ta mới biết, thì ra đứa trẻ này còn có thể cười rạng rỡ như vậy.”
Đêm đó, hai người họ tựa như một đôi vợ chồng bình thường nhất trên thế gian, bên nhau canh giấc cho đứa trẻ ngủ ngon lành, vừa nhỏ giọng trò chuyện suốt một hồi lâu.
Họ không nhận ra rằng, cậu nhóc đang ngủ giữa họ, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên cao hơn, như thể những xiên kẹo hồ lô buổi chiều đã ngọt ngào đến tận giấc mộng.
Sáng hôm sau, Từ Tĩnh bị Xuân Dương đánh thức.
Nàng vừa lơ mơ tỉnh dậy, đã nghe Xuân Dương nghiêm giọng nói:
“Phu nhân, phủ nha Tây Kinh có người đến, nói rằng… sáng sớm nay xảy ra một vụ án lớn, mong phu nhân đến giúp đỡ.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay