Tiêu Dật liếc Tiêu Hòa một cái, coi như không nghe thấy lời trêu chọc, ngồi xuống bên cạnh Từ Tĩnh.
Hắn lấy một quả quýt trên bàn, chậm rãi bóc vỏ, rồi đưa tới trước mặt nàng.
Tiêu Mộc Vũ quay sang trừng mắt với Tiêu Hòa, trách móc:
“Ngươi còn biết mình lớn hơn Dật nhi à?
Người ta con cái đã đủ lớn để đi mua tương rồi, còn ngươi vẫn chưa chịu thành gia.
Ngươi có thấy xấu hổ không?”
Nghe vậy, Từ Tĩnh không khỏi liếc nhìn Tiêu Hòa.
Trước đó vài ngày, Triệu Thiếu Hoa đến thăm nàng, kể rằng nàng đã hỏi ý của Tống nhị nương.
Nhưng Tống nhị nương vẫn kiên quyết từ chối việc gả cho Tiêu Hòa.
Tống nhị nương là người có tính cách rất cứng cỏi.
Năm đó, nàng có thể vì Tiêu Dật mà trì hoãn cả tuổi xuân không lập gia đình, thì giờ cũng không muốn vì lý do nào khác mà nhận lời Tiêu Hòa.
Triệu Thiếu Hoa cũng bó tay, thầm nghĩ dù có ép Tiêu Hòa đi cầu hôn thì kết quả cũng chẳng đi đến đâu.
Trong khi đó, mẫu thân của Tống nhị nương lại ngày càng thân thiết với phu nhân họ Tôn.
Nếu hai người này tiếp tục kéo dài thế này, chỉ e rằng sau Tết, họ sẽ trao đổi bát tự của con cái mất thôi.
Đối mặt với lời mắng mỏ của mẫu thân mình, Tiêu Hòa chỉ nhàn nhạt cười, rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này.
Tiêu Mộc Vũ tức giận đến mức dậm chân, bất lực thở dài:
“Ta cũng không mong ngươi phải giống Dật nhi, tìm được một người vợ giỏi giang như A Tĩnh.
Nhưng ngươi cũng không thể cứ mặc kệ như thế chứ!
Thôi đi, những lời này ta nói đã bao năm rồi.
Ta nói mãi còn thấy phiền, ngươi không thấy phiền sao?
A Tĩnh, nghe nói mấy ngày trước cháu đi Tịnh Duyên Am điều tra vụ án, gặp phải bọn cướp tập kích, đã tra rõ lai lịch của bọn chúng chưa?”
Từ Tĩnh nghe Tiêu Mộc Vũ hỏi, liếc nhìn Tiêu Dật một cái.
Sau khi bắt được nhóm người áo đen hôm đó, chỉ qua vài lần thẩm vấn, thân phận của bọn họ đã được làm rõ.
Ai ngờ, thân phận của những người này lại đủ mọi loại, từ thư sinh, thợ săn trên núi, đến thầy dạy võ ở võ quán hay tiêu sư của tiêu cục.
Từ Tĩnh nghe xong, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Nàng và Tiêu Dật khi đó còn tưởng những kẻ có võ nghệ kém cỏi trong đám áo đen chỉ là người giả vờ.
Không ngờ họ thực sự là dân thường, hoàn toàn không phải người chuyên đánh đấm.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là lý do nhóm người này tấn công Từ Tĩnh.
Hóa ra tất cả đều từng mua Hàn Thực Tán qua mạng lưới ngầm của nhà họ Vương.
Khi biết Tiêu Dật được giao nhiệm vụ nhổ tận gốc đường dây này, bọn chúng mất đi nguồn cung và hành động thiếu lý trí, tấn công Từ Tĩnh để trả thù Tiêu Dật.
Tuy nhiên, việc tụ tập những người không quen biết từ khắp nơi này lại là kết quả của sự xúi giục.
Qua thẩm vấn, Tiêu Dật và Từ Tĩnh biết được rằng có một kẻ cầm đầu đã gom nhóm bọn họ lại, vạch ra kế hoạch và thúc đẩy hành động này.
Người đó chính là một quản sự phụ trách mua hàng bên ngoài của nhà họ Vương.
Biết được điều này, cả Từ Tĩnh và Tiêu Dật đều cảm thấy bất an.
Quả nhiên, khi biết chuyện, nhà họ Vương lập tức vào cung khóc lóc với Thái hậu, kêu oan rằng mình trong sạch, chưa từng dính dáng đến bất cứ giao dịch nào liên quan đến Hàn Thực Tán.
Họ cho rằng vị quản sự kia đã lợi dụng danh nghĩa nhà họ để làm việc xằng bậy.
Khi biết sắp mất đi con đường làm ăn béo bở, tên quản sự kia liều mạng trả thù, nhắm vào Từ Tĩnh để gây áp lực với Tiêu Dật.
Nhà họ Vương vốn không thừa nhận việc buôn bán Hàn Thực Tán.
Lần này, họ càng mượn cơ hội để đẩy hết tội lỗi lên đầu tên quản sự, đồng thời tuyên bố cắt đứt mọi liên quan với hắn để giữ sạch danh tiếng.
Thái hậu phối hợp rất ăn ý với nhà họ Vương.
Trước khi buổi triều sáng kết thúc, bà đã dẫn người đến chặn ở cửa Thái Hòa Điện, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, khóc lóc kêu oan.
Đại Sở vốn lấy chữ hiếu làm đầu, Hoàng đế không thể chịu nổi cảnh Thái hậu quỳ lạy mình, lập tức đỡ bà dậy.
Nhân lúc đó, Tước Quốc Công đẩy tên quản sự ra, nói rằng nhà họ Vương vừa biết hắn là kẻ gây nên tất cả, đồng thời tự nhận trách nhiệm vì quản lý lỏng lẻo, nguyện tự phạt lương một năm.
Tiêu Dật kể lại sự việc cho Tiêu Mộc Vũ nghe, khiến bà không khỏi ngạc nhiên:
“Nhà họ Vương là một trong Tứ đại gia tộc của Đại Sở, vốn có thanh danh lẫy lừng.
Sao lại vì chút lợi lộc mà vấy bẩn danh dự của mình chứ?
Đúng là chỉ vì vài đồng bạc mà hủy hoại cả thanh danh!”
Với các thế gia đại tộc, đôi khi danh tiếng còn quan trọng hơn cả tiền bạc.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Tiêu Hòa khẽ cười, nói:
“Hiện nay, nhà họ Vương đã không còn khả năng coi tiền bạc như cỏ rác nữa.
Dù là gia tộc vẻ vang cỡ nào cũng cần có những người kế thừa đủ năng lực để gánh vác cơ nghiệp.
Nhưng trong thế hệ hiện tại của nhà họ Vương, không có ai đủ khả năng đảm đương trọng trách này.
Thế tử của Tước Quốc Công giờ chỉ là một kẻ say mê sắc dục, tiêu tiền như nước.
Hắn miễn cưỡng dựa vào mối quan hệ gia đình để có một chức vụ trong quân đội, nhưng ngày làm ngày nghỉ, chẳng làm nên trò trống gì.
Người duy nhất trong nhà họ Vương tạm gọi là có chút tiếng tăm, e chỉ có Vương Thất Lang.
Nhưng hắn, một vị thiếu khanh của Đại Lý Tự, lại có năng lực phá án không bằng biểu đệ muội của ta.
Nếu trước đây Vương Thất Lang còn giữ được chút thanh danh, thì sau mấy lần đối đầu với biểu đệ muội của ta, e là hắn chẳng còn mặt mũi mà ra ngoài gặp người nữa.”
Một gia đình đầy những kẻ chỉ biết hưởng thụ mà không làm việc chính đáng, việc nhà họ Vương dám mạo hiểm buôn bán những thứ như Hàn Thực Tán cũng chẳng khó hiểu.
Hơn nữa, việc thế hệ trẻ của họ bị nuôi dạy thành như vậy đã chứng tỏ gia phong của nhà họ Vương đã suy bại từ lâu.
Đang ngồi ăn quýt, Từ Tĩnh nghe vậy không khỏi chớp mắt ngạc nhiên.
Nàng không ngờ chuyện này lại bị kéo đến tận mình.
Thấy nàng thích ăn quýt, Tiêu Dật lại lấy thêm một quả, cẩn thận bóc vỏ rồi đặt trước mặt nàng.
Giọng hắn nhàn nhạt nhưng mang ý kiên quyết:
“Ta không quan tâm lý do nhà họ Vương là gì.
Nhưng điều họ không bao giờ nên làm, chính là nhắm vào A Tĩnh.”
Trong mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo sắc bén.
Dù hiện tại hắn chưa thể động đến nhà họ Vương, nhưng ngày tháng còn dài.
Hắn nhất định sẽ khiến họ phải trả giá cho những gì đã làm.
Tiêu Mộc Vũ bật cười, nhìn Tiêu Dật:
“Không ngờ ngươi lại biết thương vợ như vậy đấy.”
Nói rồi, bà nhìn trời, đứng dậy:
“Cũng không còn sớm, ta đi xem trong bếp chuẩn bị cho bữa tối thế nào.
Hôm nay nhà đông đủ thế này, bữa tối phải thật thịnh soạn mới được.
Trường Tiếu, con có muốn đi cùng bà cô xem bếp không?”
Tiêu Hoài An lập tức cười tít mắt, đáp:
“Dạ có!
Con muốn xem có gì ngon không!”
Tiêu Mộc Vũ bị cậu bé làm cho cười đến híp cả mắt:
“Ôi, cái đồ tham ăn nhà con!
Con muốn ăn gì, bà cô cũng làm cho con.”
Một lớn một nhỏ rời đi, trong sân chỉ còn lại Tiêu Dật, Tiêu Hòa, và Từ Tĩnh.
Tiêu Hòa nhấp một ngụm trà nóng, bỗng liếc nhìn Tiêu Dật, chậm rãi nói:
“Nếu nhìn từ góc độ này, thì thế lực đứng sau Vương gia dường như không phải là họ.”
Thế lực chống lưng cho Hưng Vương đã ẩn mình bao nhiêu năm nay.
Sự thâm sâu trong tính toán, sự tinh vi trong thủ đoạn, đều không phải điều nhà họ Vương hiện tại có thể làm được.
Tiêu Dật ánh mắt trầm ngâm, nhìn về phía xa.
Giọng hắn thấp thoáng vẻ suy tư:
“Quả đúng vậy.
Nhà họ Vương hiện giờ chỉ là một tấm bình phong, hoặc cùng lắm là một phần nhỏ trong toàn bộ thế lực đó.
Kẻ thực sự đứng sau, vẫn còn giấu mặt.”
Từ Tĩnh yên lặng nghe họ nói, lòng cũng trĩu nặng.
Nàng biết, mọi việc vẫn chưa kết thúc.
Đằng sau Vương gia còn có kẻ thao túng, và rất có thể, những biến cố sắp tới sẽ càng khó lường hơn.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay