Từ thuở thiếu niên, Tần Hổ và Tôn Trạch Lan đã quen biết nhau.
Tôn Trạch Lan từng chứng kiến dáng vẻ tự tin hiên ngang của Tần Hổ, cũng như chịu đựng sự đeo bám dai dẳng của hắn.
Những năm gần đây, Tần Hổ không còn quấy rầy, giữ khoảng cách đúng mực, khiến nàng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Lúc này, Tần Hổ khóc lóc không chút che giấu, lòng nàng cứng như đá tảng cũng bất giác mềm lại đôi chút.
Nàng dịu giọng an ủi:
“Việc đó chưa chắc đã là không thể.
Ta vẫn luôn không muốn lập gia đình, muốn chuyên tâm hành y, trở thành một nữ thái y của Đại Lương.
Hiện tại mục tiêu đã đạt được, trong cung cũng không quá bận rộn.
Có lẽ sau này ta sẽ cân nhắc đến chuyện thành thân.”
Tần Hổ ngừng khóc, đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt bừng sáng như ánh dương:
“Thật sao?”
Tôn Trạch Lan khẽ mỉm cười:
“Ta chỉ nói là sẽ cân nhắc thôi.”
Điều đó đã tốt hơn nhiều so với lời từ chối dứt khoát trước đây.
Chỉ cần chịu cân nhắc, nghĩa là vẫn còn một tia hy vọng.
Tần Hổ vội vàng dùng tay trái chưa bị thương lau nước mắt:
“Nàng không chê ta bị thương ở cánh tay phải sao?”
Tôn Trạch Lan đáp:
“Chẳng phải cánh tay phải của ngươi chưa đứt đó sao?
Sau này từ từ có thể hồi phục được sáu, bảy phần, những hoạt động thường ngày cũng không bị ảnh hưởng gì.
Sao ta lại chê được?”
Tần Hổ kích động đến mức nước mắt lại muốn trào ra, hắn hít một hơi thật sâu, nén lại cảm xúc:
“Ta biết nàng nói vậy là để an ủi ta.
Dù thế nào, trong lòng ta cũng đã mãn nguyện rồi.”
“Đợi thương thế ta chuyển biến tốt, có thể xuống giường được, ta sẽ bắt đầu tập luyện đao tay trái.
Nếu tiếp tục làm cận vệ thân tín của Thiên Tử thì tốt, còn nếu không được, ta sẽ xin một chức vụ trong quân nhu, nhàn rỗi hơn một chút.”
“Nàng không muốn lấy chồng, ta sẽ cứ vậy mà ở xa nhìn nàng, bảo vệ nàng.
Đợi khi nào nàng muốn lập gia đình, hãy cân nhắc đến ta.”
“Ta ủng hộ nàng làm thái y.
Nàng bận rộn làm việc, mọi chuyện trong nhà đều để ta lo liệu.
Sau này nếu muốn sinh con, ta sẽ chăm sóc chúng.
Giống như Trường Ninh Bá chăm lo cho bệ hạ vậy.
Nếu nàng muốn ta làm rể ở rể, ta cũng không phản đối.”
Tóm lại, chỉ cần nàng chịu gả, hắn cái gì cũng chấp nhận.
Tôn Trạch Lan nhìn Tần Hổ với vẻ mặt chân thành, trong lòng không khỏi xao động.
Nàng vốn dĩ không ghét bỏ hắn.
Nếu không, nàng đã trị thương cho hàng ngàn binh lính, chưa từng dùng cách an ủi như thế này với ai.
Nếu sau khi thành thân vẫn có thể tiếp tục làm việc, chuyện trong nhà có người gánh vác, con cái cũng có người chăm nom, lý tưởng và gia đình liệu có thể vẹn toàn cả hai chăng?
Tôn Trạch Lan suy nghĩ hồi lâu, mới khẽ đáp:
“Ta cần suy nghĩ kỹ thêm một thời gian.”
Tần Hổ mừng rỡ, gật đầu liên tục:
“Không vội, không vội, nàng cứ từ từ nghĩ.
Khi nào muốn, chỉ cần nói một lời, ta lập tức nhờ phụ thân đến cầu thân với Tôn thái y.”
Tôn Trạch Lan khẽ mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Tần Hổ nhìn theo bóng dáng nàng khuất xa, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được niềm hân hoan tràn ngập trong lồng ngực, khóe miệng nở nụ cười đến không sao kìm nén được.
Không biết từ lúc nào, Mạnh Tam Bảo đã lén trở lại.
Trường Ninh Bá đã hồi cung cùng bệ hạ.
Người ở lại bên cạnh chăm sóc Tần Hổ, chỉ còn lại hắn – người huynh đệ tốt này.
Mạnh Tam Bảo quá hiểu Tần Hổ.
Chỉ cần nhìn một cái, hắn liền thốt lên:
“Tôn tiểu thái y cho ngươi dùng linh đan diệu dược gì thế?
Sao sắc mặt ngươi hồng hào thế này?”
Tần Hổ chẳng nói lời nào, chỉ một mực cười ngốc.
Mạnh Tam Bảo không khỏi khó chịu, trừng mắt nhìn hắn:
“Chuyện giữa ta và Ngân Chu muội muội, ta chưa bao giờ giấu ngươi.
Ngươi thì hay rồi, lúc nào cũng giấu giấu giếm giếm.”
Tần Hổ vẫn không chịu nói.
Niềm vui tràn ngập trong ánh mắt và nụ cười nơi khóe miệng của hắn, thực ra đã đủ rõ ràng.
Mạnh Tam Bảo trong lòng cũng mừng cho Tần Hổ.
Chờ đợi suốt sáu, bảy năm, cuối cùng mây tan trăng sáng.
Sáng hôm sau, Tôn Trạch Lan đến thay thuốc cho Tần Hổ.
Tần Hổ nhìn nàng bằng ánh mắt đầy tình cảm, giọng nói mềm mại như bông:
“Vất vả cho Tôn tiểu thái y rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Tôn Trạch Lan lẩm bẩm:
“Ta không thích người khác gọi ta là Tôn tiểu thái y.
Ta là thất phẩm y quan đàng hoàng, là nữ thái y của Đại Lương.”
Chỉ vì cha nàng là Thái y chính, nên nàng bị gọi là Tôn tiểu thái y, nghe thật khó chịu.
Tần Hổ lập tức nở nụ cười, đổi giọng nói ngay:
“Là ta sơ suất, mong Tôn thái y đừng trách.
Phiền Tôn thái y thay thuốc giúp ta.”
Tôn Trạch Lan nhanh tay nhanh chân thay thuốc.
Tần Hổ nhìn gương mặt xinh đẹp ngay trước mắt, trong lòng vui sướng như trôi trên mây, hoàn toàn không để tâm đến cơn đau nơi vết thương.
Mạnh Tam Bảo đứng một bên quan sát hồi lâu, bị bộ dạng ngốc nghếch của người huynh đệ làm cho bất ngờ đến méo miệng, bèn nói:
“Ta đi trước đây.”
Tần Hổ ước gì người gây chướng mắt này đi sớm, chẳng thèm nhìn một cái, chỉ tùy tiện phất tay.
Mạnh Tam Bảo trợn trắng mắt.
“Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.”
Mấy ngày sau, chuyện này đã đến tai Giang Thiệu Hoa.
Giang Thiệu Hoa cảm thấy khá thú vị.
Tiếc rằng Trần Cẩm Ngọc không có mặt, nàng muốn tán gẫu vài câu tiêu khiển, đành đợi đến tối, gặp Ngân Chu và Trà Bạch mới nói.
“Tôn Trạch Lan thật sự muốn gả cho Tần Hổ rồi sao?”
Ngân Chu, nhờ hôn phu là Mạnh Tam Bảo, đã nghe được tin tức đầu tiên, liền thấp giọng cười:
“Vẫn chưa đến mức nói chuyện hôn sự đâu.
Chỉ là Tôn tiểu thái y bắt đầu cho Tần hộ vệ chút sắc mặt hòa nhã.
Hắn dưỡng thương mỗi ngày đều vui vẻ như tết.”
Giang Thiệu Hoa mỉm cười:
“Tần Hổ chờ đợi bao năm như vậy, cuối cùng cũng làm cảm động được Tôn Trạch Lan.”
Trà Bạch tiếp lời:
“Chủ yếu cũng vì Tôn cô nương đã đạt được lý tưởng và hoài bão trước đây.
Nay trở thành nữ thái y của Đại Lương, công việc trong cung không quá bận rộn, có thời gian rảnh, tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện thành thân.”
Giang Thiệu Hoa khẽ cười đồng tình, liếc mắt nhìn Trà Bạch:
“Đừng chỉ bàn chuyện người khác.
Còn ngươi thì sao?
Ngân Chu và Tam Bảo đã định ngày thành thân, hai tháng nữa sẽ thành hôn.
Ngươi có ai trong lòng chưa?
Chỉ cần nói với trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
Ngân Chu và Trà Bạch từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng, như tỷ muội ruột thịt.
Chuyện hôn nhân đại sự, đương nhiên phải tôn trọng ý nguyện của các nàng.
Trà Bạch vẫn giữ vững thái độ như trước:
“Ngân Chu xuất giá rồi, không tiện ở lại trong Chiêu Hòa điện làm việc.
Nô tỳ sẽ ở lại, tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng.”
Giang Thiệu Hoa cười nói:
“Vậy ngươi cứ ở lại thêm vài năm.
Sau này trẫm sẽ chọn cho ngươi một đấng phu quân tốt.”
Trà Bạch chẳng chút ngại ngùng, cười tươi đáp:
“Nô tỳ xin nghe theo Hoàng thượng.”
Ngân Chu cũng không ngượng, mạnh dạn xin một việc:
“Nô tỳ muốn sau khi thành thân tiếp tục được làm việc.
Không thể hầu cận bên cạnh Hoàng thượng, thì cũng mong có công việc khác.
Tốt nhất là cách vài ngày lại được gặp Hoàng thượng một lần.”
Giang Thiệu Hoa bật cười:
“Ngươi thật biết đòi hỏi đấy.”
Ngân Chu tiếp tục khẩn cầu:
“Hoàng thượng, xin hãy đồng ý với nô tỳ.
Nô tỳ từ nhỏ đã ở bên cạnh Hoàng thượng, đã quen từ lâu.
Nghĩ đến việc phải rời xa người, trong lòng chỉ thấy trống rỗng.”
Ngay cả niềm vui được gả cho người trong lòng cũng phai nhạt đi phần nào.
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Ngân Chu, dù trái tim Giang Thiệu Hoa có cứng rắn đến đâu, cũng không khỏi mềm lại:
“Yên tâm đi!
Trẫm đã suy tính từ trước.
Ngươi cứ thành thân, sinh con, ở ngoài cung một hai năm.
Sau đó quay lại làm việc.
Khi đó, Bảo Nhi lớn thêm chút nữa, ngươi sẽ làm nhũ mẫu cho Bảo Nhi.”
Giống như năm xưa, Chương mama đã từng vậy.
Hiện tại, Chương mama vẫn đang quản lý việc nội phủ ở Nam Dương Vương phủ, phong thái còn oai vệ hơn cả Mai di nương.
Ngân Chu vui mừng khôn xiết, liên tục dập đầu cảm tạ.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.