Thời gian trôi qua như dòng nước, chớp mắt đã vụt mất.
Năm nay là năm thứ năm của niên hiệu Chiêu Bình, cũng là năm thứ năm Nữ đế Đại Lương chấp chính.
Kinh thành vừa xảy ra đại án bộ Lại bán chức, cả bộ Lại bị cuốn vào vòng xoáy.
Bằng chứng rành rành, thiên hạ phẫn nộ.
Trương Thượng thư bị cách chức, tịch thu gia sản, cả họ Trương bị lưu đày.
Một số nam đinh trong họ Trương không cam lòng chịu kết cục bi thảm, bèn tập hợp gia đinh và tộc nhân, xông vào hoàng cung, nhưng tất cả đều bị chém ngay trước cổng cung.
Trương thượng thư chịu đả kích lớn, mắc trọng bệnh trên đường lưu đày, chưa kịp đến nơi đã trút hơi thở cuối cùng.
Tin truyền về kinh, Nữ đế bệ hạ không hề dao động, hạ chỉ để thi thể Trương thượng thư chôn cất ngay tại chỗ.
Còn lại tộc nhân họ Trương, chỉ cần còn thở, phải bò đến nơi lưu đày bằng mọi giá.
Nữ đế bệ hạ đã hoàn toàn thể hiện sự lạnh lùng tàn nhẫn và bàn tay sắt thép.
Văn võ trong triều đều chấn động.
Ngay sau đó, bộ Lại bắt đầu được thanh trừng.
Những tay chân của Trương thượng thư hoặc bị cách chức, hoặc bị lưu đày, kẻ tham nhũng nghiêm trọng thì bị chém đầu.
Cuối cùng, bộ Lại gần như trống không, chỉ còn lại vài người lác đác.
Nữ đế bệ hạ lập tức hạ chiếu, phong Trần thừa tướng kiêm nhiệm chức Lại bộ thượng thư, đồng thời thăng Vương trung thư lệnh làm Lại bộ hữu thị lang.
Người tinh tường đều nhận ra Nữ đế bệ hạ muốn giao bộ Lại cho Vương Cẩm.
Nhưng Vương Cẩm tuổi còn quá trẻ, chưa đủ kinh nghiệm.
Vì thế, bệ hạ để Trần thừa tướng giữ danh nghĩa, còn thực quyền đều giao cho Vương Cẩm xử lý.
“Vương thị lang,”
Nữ đế bệ hạ uy nghiêm ngồi trên long ỷ, giọng nói trầm ổn: “Các vị trí trống trong bộ Lại, khanh hãy tự mình chọn người.
Lập xong danh sách thì trình cho trẫm xem.”
Đây là sự tín nhiệm tuyệt đối của Nữ đế đối với vị Lại bộ thị lang mới nhậm chức.
Vương Cẩm cố gắng kìm nén cảm xúc sôi sục trong lòng, khom người lĩnh mệnh.
Trước khi nhậm chức, Vương Cẩm trở về phủ để bàn bạc với người cha già đang rỗi rãi.
Vương thừa tướng đã sớm hay tin, thấy con trai về thì hiếm khi tỏ vẻ hòa nhã: “Trương thượng thư vừa bị trừ, đúng là nhường lại cho con vị trí tốt.
Mới hai mươi tư tuổi đã làm tới Lại bộ thị lang, so với ta năm xưa còn có tiền đồ hơn nhiều.”
“Con làm việc ở bộ Lại cho tốt, chịu khó rèn luyện vài năm, không chừng tới ba mươi tuổi có thể ngồi vào ghế Lại bộ thượng thư.”
Nữ đế bệ hạ quả nhiên trọng dụng và bồi dưỡng Vương Cẩm thật lòng.
Vương thừa tướng tâm trạng vô cùng tốt, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy: “Đây là danh sách ta đã lập sẵn, con xem qua, chọn lấy vài người hợp ý.”
Vương Cẩm cầm lấy, liếc mắt nhìn, thấy trên đó có tới mấy chục cái tên.
Những người này đều là cánh tay cũ của thừa tướng, nhưng phần lớn đều đang giữ chức ở các địa phương, không có mặt tại kinh thành.
Vương thừa tướng với kinh nghiệm dùng người nhiều năm, liền chỉ bảo: “Trương thượng thư thao túng bộ Lại nhiều năm, khiến lối làm việc trong bộ trở nên bại hoại.
Hoàng thượng nhẫn nhịn vài năm, nhân cơ hội vụ án tham ô, đã nhổ tận gốc ông ta cùng phe cánh.
Hiện bộ Lại thiếu người, nhưng không thể rút từ lục bộ khác.”
“Tốt nhất là chọn từ những quan lại ở địa phương, bổ sung vào bộ Lại.
Những người này không có quan hệ dây dưa với quan viên kinh thành, sau này dễ dàng nghe lệnh con, nhanh chóng hình thành phong khí tốt trong bộ.”
“Người trong danh sách này, con cứ yên tâm mà dùng, đều là người đáng tin.”
Vương Cẩm không khách khí, nhét danh sách vào tay áo: “Một mình con không quyết định được, cần bàn bạc với Trần thừa tướng.
Ngày mai, con sẽ đưa danh sách cho thừa tướng xem qua.”
Người cha như Vương thừa tướng chắc chắn không làm hại con trai.
Những năm qua, Vương Cẩm có thể đứng vững trong triều, phần lớn là nhờ vào sự trợ giúp của cha mình.
Hôm sau, Vương Cẩm đến bộ Lại nhậm chức.
Bộ Lại giờ chỉ còn lại tám chín người.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Những kẻ may mắn thoát khỏi đợt thanh trừng đều ngoan ngoãn như chim cút.
Ai có thể ngờ rằng, Nữ đế bệ hạ bình thường không ra tay, nhưng một khi ra tay lại sắc bén đến thế.
Trương thượng thư kết cục bi thảm, đồng liêu ngày trước thì bị giáng chức, lưu đày, thậm chí mất mạng.
Họ thực sự đã bị dọa đến mất mật.
Vương Cẩm nhậm chức mà không hề có ý thu phục lòng người, ánh mắt quét qua mọi người, giọng nói lạnh lùng: “Bộ Lại bại hoại, nguồn gốc chính là từ đây.
Hoàng thượng phái ta đến làm thị lang bộ Lại, ta nhất định sẽ xoay chuyển cục diện, khiến bộ Lại trở nên thanh liêm, trong sạch.”
“Các ngươi đã được lưu lại chức vụ, chứng tỏ trước đây không phạm lỗi lầm lớn.
Từ nay, hãy dốc lòng nghe lệnh hành sự, như vậy là được.”
Chúng quan viên run rẩy, đồng loạt chắp tay thưa: “Đại nhân cứ phân phó, hạ quan nhất định tuân lệnh thi hành.”
Vương Thị lang liền tiến cung yết kiến, dâng lên Hoàng đế nữ đế danh sách do Vương Thừa tướng soạn sẵn.
Giang Thiệu Hoa xem xong, mỉm cười nói: “Danh sách này, chắc hẳn là phụ thân ngươi lập nên chứ gì!”
Vương Cẩm thẳng thắn đáp: “Đúng vậy, phụ thân thần làm Thừa tướng mấy chục năm, môn sinh khắp nơi trong Đại Lương.
Những người trên danh sách này, phụ thân thần khen là có tài, đáng để trọng dụng.
Cụ thể dùng ai, xin Hoàng thượng quyết định.”
Giang Thiệu Hoa khẽ cười: “Trẫm từng nói, Lại bộ giao cho ngươi quản, dùng người thế nào đều do ngươi, Vương Thị lang, tự quyết.
Danh sách này trẫm đã xem qua, ngươi cứ mang về bàn bạc với Trần Thừa tướng, sau khi định xong thì trình lại trẫm một bản.”
Mặc dù lời nói tin tưởng Vương Cẩm, nhưng thực tế Giang Thiệu Hoa vẫn đặt niềm tin vào Trần Thừa tướng.
Có Trần Thừa tướng giám sát, chắc chắn không gây ra sai sót lớn.
Vương Cẩm lĩnh mệnh, cầm danh sách đi gặp Trần Thừa tướng.
Trần Thừa tướng mỗi ngày bận rộn không ngừng, nhưng không hề già nua, ngược lại càng thêm tinh anh, trẻ trung.
Với người đàn ông có chí lớn, quyền lực chính là liều thuốc trường thọ tốt nhất.
Trần Thừa tướng tỉ mỉ xem qua danh sách.
Quan viên triều Đại Lương hàng vạn người, những người này phần lớn ông chưa từng gặp.
Tuy nhiên, những người thực sự có năng lực đều đạt hạng ưu trong kỳ khảo hạch của Lại bộ mỗi năm.
Trần Thừa tướng trí nhớ siêu phàm, liếc qua đã nhớ ra, liền chỉ định mười mấy người trong số đó.
Vương Cẩm cầm bút, đánh dấu từng người được chọn.
Nhân sự quan trường vốn không phải chuyện nhỏ, rút một gốc củ cải thì phải lấp lại bằng một gốc khác.
Điều động quan viên về kinh cũng đồng nghĩa nhiều vị trí sẽ bị trống.
Lại bộ phải chọn lựa từ những quan viên dự bị, bổ nhiệm lên các vị trí này.
Trước đây, nạn chạy chức mua quan đã bị triệt để bài trừ.
Vương Thị lang dâng lời khuyên lên Hoàng thượng, yêu cầu tất cả quan viên dự bị phải trải qua kỳ thi, từ đó tuyển chọn nhân tài.
Hoàng thượng chuẩn tấu, đồng thời quy định làm lệ thường.
Trong kỳ thi, có người âm thầm đến Vương phủ cầu cạnh.
Vương Thị lang nhìn thiếp mời, liền lập tức gạch bỏ tên người đó khỏi danh sách dự bị.
Tin tức lan truyền, không ai dám bén mảng đến Vương phủ nữa.
Kỳ tuyển quan của Lại bộ lần này thực sự mở ra tiền lệ cho Đại Lương.
Nội dung thi không chỉ tập trung vào kinh sử, mà đa phần là các vấn đề liên quan đến chính sự và dân sinh.
Kết quả khiến mọi người bất ngờ.
Trong số những người đỗ kỳ thi tuyển quan, số nữ quan lên đến tám người.
Trong tám người này, có Lữ Thanh Thanh, Thôi Duẫn Nhi, và cái tên Trần Cẩm Ngọc cũng nổi bật trong danh sách.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.