Năm phút sau, Lục Yên có mặt tại khoa.
Hành lang chỉ bật một ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ.
Cô cúi đầu thay giày, lấy thẻ từ mở cửa phòng thay đồ, rồi bước vào.
Thay xong trang phục và mũ, Lục Yên men theo hành lang rộng thênh thang đi vào trong.
Không gian trống trải, chỉ có hai phòng phẫu thuật ở cuối hành lang là sáng đèn.
Cô đạp lên cảm ứng cửa, cánh cửa phòng phẫu thuật số 5 mở ra.
Hai bác sĩ ngoại tổng quát đang khâu da, y tá dụng cụ và y tá vòng ngoài thì đang đếm số liệu nhỏ giọng.
Nghe thấy tiếng Lục Yên bước vào, mọi người ngẩng lên, thấy cô liền gật đầu chào.
Lục Yên liếc nhìn mớ dụng cụ, đoán được vừa rồi là ca cấp cứu tắc ruột.
Cô tiến lại gần đồng nghiệp Hoàng Vĩ.
“Em đến rồi à.”
Ca phẫu thuật đang ở giai đoạn cuối, để giúp bệnh nhân tỉnh lại, Hoàng Vĩ đang tiến hành “rửa phổi.”
Thấy Lục Yên, anh còn chưa kịp nói tiếp đã giật mình: “Sao sắc mặt em trông tệ vậy?”
Lục Yên miễn cưỡng cười: “Không sao, trên đường đến đây tôi đi vội quá.”
Hoàng Vĩ nhìn Lục Yên với vẻ kỳ lạ, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
Anh và Lục Yên là “sư huynh muội.”
Cả hai đều học chương trình 8 năm của Đại học Y S, cùng được thầy là trưởng khoa Vu Bác hướng dẫn.
Vì sắp nghỉ hưu, sau Lục Yên, thầy Vu không nhận thêm sinh viên 8 năm nào nữa.
Tính ra, cô là sư muội nhỏ nhất của anh.
Do đó, trong công việc, anh thường kín đáo quan tâm cô.
Tối nay, nếu không thật sự quá bận, anh cũng không gọi cô đến đột xuất như vậy.
“Em chắc là không sao chứ?”
“Thật sự không sao.”
Lục Yên cười, đổi chủ đề: “À, sư huynh, phòng bên cạnh là ca gì thế?”
“Phẫu thuật nội soi cấp cứu của khoa phụ sản, nhưng họ vẫn đang trao đổi với bệnh nhân, chưa đưa vào phòng mổ.”
Lúc này, màn hình máy gây mê hiển thị đường cong hô hấp của bệnh nhân đã xuất hiện dấu hiệu tự thở.
Hoàng Vĩ tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, bắt đầu hướng dẫn phục hồi.
Lục Yên liền ngoan ngoãn nói: “Sư huynh cứ làm việc đi, em sang phòng bên chuẩn bị trước.”
Y tá vòng ngoài Lưu Nhã Quyên nghe thấy thế, ngẩng lên nhìn Lục Yên: “Bác sĩ Lục, chị đừng vội.
Khoa phụ sản vừa gọi điện báo rằng bệnh nhân vẫn đang lưỡng lự giữa điều trị bảo tồn và phẫu thuật, có lẽ phải một giờ nữa mới đưa sang đây.
Với lại, điện thoại của bác sĩ phụ ca bên chúng ta vẫn chưa liên lạc được…”
“Điện thoại phụ ca không liên lạc được?”
Lục Yên chững lại, ngạc nhiên.
Theo quy định, bác sĩ hoặc y tá trực phụ phải túc trực 24/24 và có mặt khi được gọi.
Nếu không liên lạc được, sau đó chắc chắn sẽ bị xử lý.
Từ khi đi làm đến giờ, cô chưa bao giờ nghe thấy chuyện không thể gọi được cho phụ ca.
Nhận thấy vẻ khó xử của Lưu Nhã Quyên, Lục Yên không hỏi thêm, chỉ gật đầu: “Vậy em vào phòng nghỉ uống chút nước.”
Khi rời phòng mổ, một trợ lý y tá trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi vừa bước vào, vừa đi vừa nói: “Chị Lưu, điện thoại di động của chị Uông vẫn không gọi được, điện thoại bàn ở nhà cũng không ai nghe.”
“Vẫn không gọi được sao?”
Lưu Nhã Quyên lập tức ra quyết định: “Vậy gọi ngay cho phụ ca thứ hai.”
Lục Yên khẽ nhíu mày.
Trong phòng mổ, người họ Uông chỉ có một, là Uông Thiến Thiến, dáng người nhỏ nhắn, nét mặt thanh tú.
Tính tình cô ấy trầm lặng, ít nói, nhưng rất chăm chỉ và trách nhiệm.
Trong ấn tượng của Lục Yên, Uông Thiến Thiến không phải là người lơ là công việc.
Một lúc sau, trợ lý y tá quay lại báo: “Chị Lưu, tôi đã gọi được cho bác sĩ Chu.
Chị ấy nói sẽ đến ngay.”
Lưu Nhã Quyên như thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
Cô hạ giọng, phàn nàn: “Cô Uông này, rốt cuộc tối nay sao thế không biết.”
Sau buổi giao ca dài lê thê, Lục Yên mệt đến mức toàn thân dường như khắc sâu một chữ “mệt.”
Tối qua, sau ca nội soi của khoa phụ sản, còn liên tiếp thêm mấy ca cấp cứu.
Cô và sư huynh mỗi người dẫn một bác sĩ thực tập, mỗi người phụ trách một phòng mổ, suốt cả đêm không hề chợp mắt.
Theo quy định của khoa, những trường hợp như Lục Yên phải làm việc đột xuất vào nửa đêm có thể nghỉ bù vào ngày hôm sau.
Sau khi thay đồ trong phòng thay đồ, cô chào đồng nghiệp rồi tan ca về nhà.
Ra khỏi cổng đông của bệnh viện, như thường lệ, cô phải đi qua con hẻm nhỏ.
Khi đến đầu hẻm, bước chân Lục Yên bất giác chậm lại.
Lúc này là 8 giờ 30 sáng, thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.
Trong hẻm, người qua lại nhộn nhịp, tiếng ồn ào vang lên không ngớt.
Đa phần người qua đường là cư dân xung quanh, đặc biệt là các nhân viên đã nghỉ hưu của bệnh viện.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Gặp Lục Yên, những người quen biết không quên chào: “Tiểu Lục, lại trực đêm à?”
Cô mỉm cười đáp: “Vâng, vừa mới tan ca.”
Khi nói, cô chợt nhớ đã từng đọc đâu đó rằng: nỗi sợ hãi là thứ có thời hạn.
Những điều khiến ta kinh hoàng trong một khoảnh khắc nào đó, dưới ánh sáng ban ngày, có thể chẳng còn đáng sợ chút nào.
Đứng ở đầu hẻm lúc này, Lục Yên cũng có cảm giác tương tự.
Cái lạnh buốt như bị dội nước đá tối qua đã tan biến, chỉ còn lại sự mơ hồ khó tả.
Cô thừa biết, dù quần áo hay kẹp tóc có giống hệt, thậm chí dáng điệu và cử động tương đồng, tất cả chỉ là sự trùng hợp.
Dù sao, khi sự việc xảy ra năm đó, cô chính là người đã cùng dì đi nhận xác.
Nghĩ đến đây, lồng ngực cô âm ỉ đau, vội vã bước về nhà.
Về đến nhà, Lục Yên thở phào nhẹ nhõm.
Với cô, căn nhà nhỏ bé này là nơi ấm áp nhất trên thế giới.
Chỉ cần bước vào nhà, không khí trong lành như tràn vào phổi, mọi mệt mỏi dường như tan biến.
Cô đặt túi xuống, việc đầu tiên là đi tắm.
Tắm xong, cô vào bếp nấu mì.
Căn hộ này rộng chưa đến 70 mét vuông, là nhà cũ mua lại từ một giáo sư đã nghỉ hưu trong bệnh viện vài tháng trước.
Tuy nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi.
Đây là món quà mà cha cô, người đã ba lần kết hôn, gọi là “tiền phòng thân.”
Cha cô là người đào hoa, cả đời có vô số phụ nữ.
Khi Lục Yên mới sáu tuổi, vì mâu thuẫn tình cảm, mẹ con cô rời khỏi căn nhà hai tầng khang trang.
May mắn là dù tình cảm lộn xộn, cha cô chưa bao giờ để mẹ con cô thiếu thốn về kinh tế.
Suốt nhiều năm, ông luôn chu cấp đầy đủ tiền nuôi dưỡng, kể cả chi phí học hành và du học của Lục Yên.
Giữa năm, khi nghe tin Lục Yên xuất sắc trúng tuyển và làm việc tại bệnh viện trực thuộc hàng đầu thành phố, ông vui mừng chuyển khoản cho cô một khoản tiền lớn vào sáng hôm sau.
Lúc đó, Lục Yên tràn đầy hoài bão, cảm thấy con đường phía trước rộng mở, tin rằng mình có thể tự lo cho mẹ mà không cần dựa vào khoản “quà tặng” này.
Cô định từ chối, nhưng mẹ cô đã ngăn lại.
“Nhận đi.”
Mẹ cô liếc nhìn cô, giọng mệt mỏi: “Chỉ riêng việc con mang họ Lục, số tiền này con xứng đáng nhận.”
Lục Yên nhìn mẹ, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.
Gương mặt rạng rỡ thời trẻ của bà từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện những nếp nhăn.
Sự tàn phai nhan sắc của một mỹ nhân luôn khiến người ta đau lòng, huống chi người đó lại là mẹ cô.
Cô cũng biết, gần đây cha cô vừa mua một “căn hộ cao cấp” tại khu trung tâm đắt đỏ nhất thành phố, để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân thứ ba của mình.
So với điều đó, khoản “tiền phòng thân” dành cho hai mẹ con cô chẳng đáng là bao.
Lời nói của mẹ, ngoài sự giận dỗi, còn mang theo nỗi lo cho tương lai.
Cuối cùng, Lục Yên cũng vượt qua rào cản tâm lý, thoải mái nhận lấy, thậm chí còn vui vẻ gọi điện cảm ơn cha.
Do chưa nghỉ hưu, mẹ cô vẫn sống ở khu Đông Thành.
Còn cô, để tiện cho công việc, sau khi sửa sang lại căn hộ, đã chuyển đến sống tại đây.
Ăn uống no nê xong, cô tắt điện thoại, nằm vật xuống giường.
Tư thế trèo lên giường chẳng khác nào một chú cún con.
Cô quá mệt, mệt đến mức không muốn nhúc nhích ngón chân, khát khao được ngủ đạt đến mức chưa từng có.
Một giấc ngủ kéo dài đến tận chiều tối, tỉnh dậy vẫn thấy chưa thỏa mãn.
Mở điện thoại, lập tức có hàng loạt tin nhắn tràn vào, ting ting không ngừng vang lên, thông báo những cuộc gọi nhỡ trong thời gian cô tắt máy.
Lục Yên thoáng hoảng hốt, sợ rằng bệnh viện có việc gấp cần tìm cô.
Nhưng khi kiểm tra hộp thư, cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài hai số lạ, tất cả đều là cuộc gọi từ Đường Khiết.
Đường Khiết là bạn học cấp ba, cũng là người bạn thân thiết lâu năm của cô.
“Ủa, không phải người này đang đi du lịch ở Sri Lanka sao?
Khi nào thì quay về vậy?”
Nghi hoặc, cô gọi lại.
Đúng lúc này, điện thoại ting lên, có một tin nhắn We.
Chat gửi đến.
【Đại mỹ nhân, đang bận gì thế?
Tối nay có buổi họp lớp, đến không?
Bạn bè đều đã có mặt, chỉ thiếu mỗi cậu thôi.】
Lục Yên nhìn chăm chú, ảnh đại diện của đối phương là một cô gái trẻ xinh đẹp, tên hiển thị là Đinh Tĩnh.
Cô vội buông cốc nước, ngạc nhiên.
“Lạ thật, mình đã chặn người này từ lâu rồi, sao vẫn còn trong danh bạ?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.