Giang Thiệu Hoa từ trước đến nay không quen vòng vo che giấu, liền thẳng thắn nói:
“Diễn võ trong quân có quy củ và chương trình riêng, cứ theo lệ cũ mà làm.”
“Ngoài ra, lần này trẫm cũng dự định để thân vệ doanh của mình tham gia, nhờ Tả đại tướng quân chỉ điểm một hai.”
Tả đại tướng quân khẽ nhướng mày:
“Hoàng thượng nói là Nam Dương thân vệ doanh?”
Giang Thiệu Hoa gật đầu:
“Đúng vậy.”
Sau khi đăng cơ, nàng điều không ít nhân lực từ thân vệ doanh vào cung, nhưng phần lớn vẫn lưu lại tại doanh trại cũ.
Suốt những năm qua, việc chiêu mộ và huấn luyện binh sĩ chưa từng gián đoạn.
Số lượng binh lực của Nam Dương thân vệ doanh hiện tại, chỉ có vài người thân tín biết rõ, người ngoài hoàn toàn không hay.
Tuy nhiên, có một điều hiển nhiên: con bài tẩy thực sự của nữ đế bệ hạ chính là đội thân vệ quân này.
Tả đại tướng quân không hề nao núng, lập tức nhận lời:
“Tốt, mạt tướng sớm đã nghe danh Lưu thống lĩnh giỏi luyện binh, đến lúc đó nhất định phải lĩnh giáo một phen.”
Lưu thống lĩnh mà Tả đại tướng quân nhắc đến chính là Lưu Hằng Xương – người từng dẫn quân đánh tan quân doanh của Nhu Nhiên.
Về phần những mãnh tướng như Tần Hổ hay Mạnh Đại Sơn, đối với Tả đại tướng quân, cũng không phải hiếm.
Nhưng một người xuất thân từ tướng môn, tinh thông binh pháp và giỏi huấn luyện như Lưu Hằng Xương, mới thực sự là kỳ tài hiếm có.
Giang Thiệu Hoa khẽ mỉm cười:
“Trẫm đã quyết định, ngay khi thông báo kiểm tra quân doanh, đã lệnh người gửi thư đến Nam Dương.
Bọn họ đã khởi hành, tính ra chỉ khoảng năm sáu ngày là đến kinh thành.”
Tả đại tướng quân không phải người không tinh ý, lập tức cười hỏi:
“Không biết thân vệ doanh đến bao nhiêu người?
Thần e rằng quân doanh Thần Uy và Vũ Dũng không đủ chỗ.
Nếu cần, mạt tướng có thể sắp xếp một phần tại chỗ của mình.”
“Đều đến cả.”
Giang Thiệu Hoa thản nhiên đáp:
“Tổng binh lực khoảng ba vạn.”
Tả đại tướng quân bất giác giật mình, không khỏi hít một hơi lạnh.
Ba vạn thân vệ?
Đây là đội quân tinh nhuệ có thể một địch mười nổi danh thiên hạ!
Với ông, thân vệ chỉ khoảng năm trăm người, đã là cực kỳ trọng yếu.
Trên chiến trường, năm trăm thân vệ này luôn theo sát bảo vệ ông, lúc cần thiết có thể xung phong giết địch.
Thân vệ như vậy, tất nhiên càng nhiều càng tốt.
Nhưng triều đình có quy định nghiêm ngặt, võ tướng chỉ được phép giữ một lượng thân vệ giới hạn.
Ông, đường đường là Uy Viễn hầu kiêm đại tướng quân, cũng chỉ được phép có năm trăm thân vệ.
Ngày xưa, Nam Dương quận chúa, tức nữ đế bệ hạ hiện tại, theo quy định cũng chỉ được giữ năm trăm thân vệ.
Nhưng Nam Dương quận chúa vốn không theo quy định ấy, số thân vệ từ lâu đã tăng lên gấp bội.
Năm năm trước, khi nữ đế dẫn thân vệ tiến cung, trong trận cung biến diệt nghịch tặc, hình tượng uy mãnh như sát thần của nàng đã khắc sâu vào tâm trí quần thần.
Sự kính trọng của Tả đại tướng quân dành cho bệ hạ, phần lớn cũng xuất phát từ trận chiến ấy.
Trong trận đó, thân vệ quân của nữ đế thương vong nghiêm trọng.
Sau đó, dù triệu hồi thêm, nhưng lực lượng thân vệ dường như vô tận.
Rốt cuộc, Nam Dương thân vệ doanh có bao nhiêu người?
Đây là câu hỏi các võ tướng thường thảo luận.
Tả đại tướng quân cũng từng cân nhắc, bởi việc nuôi thân vệ khác hẳn nuôi lính thường.
Quân lương cho một thân vệ bằng mấy lần lính thường, chưa kể thân vệ đều có ngựa, mà chi phí nuôi ngựa cũng rất lớn.
Chỉ dựa vào Nam Dương vương phủ, cùng lắm cũng chỉ đủ nuôi một vạn thân vệ.
Ba vạn?
Làm sao có thể có đến ba vạn?
Làm sao nuôi nổi ba vạn?
Nhìn vẻ kinh ngạc trên gương mặt Tả đại tướng quân, Giang Thiệu Hoa chậm rãi cười:
“Trẫm đã lệnh binh bộ chọn một nơi, sai công bộ cử thợ đến dựng trại và xây hàng rào.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Thân vệ doanh đến sẽ có nơi an trí, không cần Tả đại tướng quân phải bận tâm.”
Vậy là, ngay cả quân doanh cũng đã được xây sẵn.
Rõ ràng, hoàng thượng định để thân vệ doanh định cư hẳn tại kinh thành.
Từ nay, quân đội đóng ở kinh thành lại thêm một đội tinh binh nữa.
Sự sắp đặt của nữ đế bệ hạ, không ai dám chất vấn hay bất mãn.
Tả đại tướng quân cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu đáp:
“Thần tuân lệnh.”
…
Tối hôm đó, trong quân trướng, Tả đại tướng quân trằn trọc không sao chợp mắt.
Nữ đế bệ hạ lấy cớ diễn võ, kỳ thực là quang minh chính đại điều thân vệ doanh về kinh thành, trở thành một lực lượng tinh nhuệ đóng quân tại đây.
Đội quân này, toàn là thân tín của bệ hạ, lên ngựa có thể chiến, xuống ngựa người nào cũng là cao thủ.
Dẫu không sánh được với Tần Hổ hay Mạnh Tam Bảo, nhưng đều là nhân tài hiếm thấy trong quân.
Ba vạn tinh binh thế này, làm sao không khiến người ta kiêng dè?
Nữ đế bệ hạ chỉ mất năm năm để chỉnh đốn văn thần, giờ đây đã rảnh tay bắt đầu thu xếp, cải tổ quân đội Đại Lương.
Giới võ tướng Đại Lương e rằng từ nay cũng khó mà yên giấc.
Tả đại tướng quân gần như thức trắng cả đêm, sáng hôm sau, bị tiếng trống quân canh năm đánh thức.
Thân binh vội vã vào quân trướng, cúi người bẩm báo:
“Đại tướng quân, hoàng thượng đã dậy, hiện đang ở nhà bếp.”
Tả đại tướng quân định thần, trừng mắt nhìn thân binh:
“Hoảng cái gì!
Quân doanh bây giờ ăn uống hơn hẳn mấy năm trước.
Hoàng thượng muốn xem thì cứ để xem!”
Thân binh bị quở trách, xoa đầu xấu hổ:
“Dạ, tiểu nhân nhất thời quên mất.
Cứ nghĩ là hồi mấy năm trước, khi quân phí bị khấu bớt, binh sĩ ăn không đủ no!”
Dù ngoài miệng nói thản nhiên, nhưng Tả đại tướng quân lại hành động rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã chỉnh tề y phục, bước nhanh đến nhà bếp.
Thân binh lẽo đẽo theo sau, thầm nghĩ: Đại tướng quân ngoài mặt oai phong, thực chất cũng rất kiêng nể hoàng thượng!
Trong nhà bếp, mấy chục cái nồi lớn đang sôi ùng ục nấu cháo nóng.
Bên cạnh là dãy lồng hấp khổng lồ, từng khay bánh bao làm từ bột tạp chất bốc hơi nghi ngút.
Mấy chiếc rổ lớn đặt đầy dưa muối cũng được bày ngay ngắn.
Đối với binh sĩ trong quân doanh, đây đã là bữa sáng đầy đủ và tiết kiệm.
Nữ đế bệ hạ vận võ phục, nhìn quanh một lượt, dưới ánh mắt run sợ của các đầu bếp, cười nói:
“Bữa sáng hôm nay khá lắm.”
Tả đại tướng quân vừa tới nơi, lặng lẽ thở phào, rồi cười tiếp lời:
“Thần đã dặn, buổi sáng thao luyện cần đủ sức, nên bữa sáng phải no.
Cháo phải đặc, bánh bao phải chắc bụng.”
“Quân doanh ba ngày có một bữa thịt, trưa nay sẽ có món mặn.
Hoàng thượng có thể tận mắt chứng kiến.”
Giang Thiệu Hoa khẽ cười:
“Không chỉ xem, trẫm còn muốn cùng binh sĩ ăn cả bữa sáng lẫn bữa trưa.”
Nữ đế bệ hạ ở quân doanh chưa từng tỏ vẻ xa cách, không chỉ ăn cùng binh sĩ mà còn cùng luyện tập.
Tả đại tướng quân năm ngoái từng kinh ngạc, nay đã quen, nghe vậy liền cười:
“Thần sẽ cùng hoàng thượng.”
Giang Thiệu Hoa vui vẻ gật đầu.
Khi ăn sáng, Tả đại tướng quân lại thêm một lần ngạc nhiên vì khẩu phần của nữ đế bệ hạ.
Ông, một người thân hình to lớn, ăn còn không bằng một nửa của bệ hạ!
Sau bữa sáng, binh sĩ bắt đầu buổi thao luyện.
Mục đầu tiên chính là chạy bộ theo hàng ngũ.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.