“Khởi bẩm Đại tướng quân!
Người chúng ta phái đi đã đuổi kịp kỵ binh Nhu Nhiên, còn giao chiến với chúng.
Thương vong khoảng hai trăm người, buộc phải rút lui trở về.”
Một vị võ tướng râu ria lởm chởm vội vã bước vào đại trướng của chủ soái biên quân, khẩn trương chắp tay bẩm báo.
Phạm đại tướng quân, người đã nhiều ngày liền không được ăn uống tử tế, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu vì lo âu, nghe vậy, chân mày giật mạnh một cái, giận dữ quát:
“Ai cho phép bọn họ rút lui?
Truyền lệnh của bản tướng quân, bảo họ tiếp tục truy kích!”
Vị võ tướng cúi đầu, hạ giọng thay đồng liêu biện hộ:
“Đại tướng quân bớt giận.
Không phải chúng ta muốn rút lui, mà thực sự bọn man di Nhu Nhiên quá hung tợn, giết chóc điên cuồng, huynh đệ không trụ nổi.
Nếu không rút về thành, toàn quân có lẽ sẽ phải bỏ mạng nơi đó.”
Phạm đại tướng quân siết chặt lá thư trong tay, lửa giận bừng bừng phun trào:
“Nhưng cũng không thể để bọn man di Nhu Nhiên mặc sức tàn sát, cướp bóc khắp nơi!
Làm binh lính ăn lương triều đình, lúc này chính là thời điểm phải xả thân vì giang sơn bách tính của Đại Lương triều.”
“Truyền quân lệnh ngay lập tức!
Chỉ giữ lại một vạn người trấn thủ thành, số còn lại toàn bộ xuất quân, truy kích Nhu Nhiên man di, giết được bao nhiêu thì giết!”
Vị tâm phúc võ tướng bị mắng đến nước bọt đầy mặt, đành bất đắc dĩ lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy ra ngoài truyền đạt quân lệnh.
Phạm đại tướng quân hít sâu một hơi đầy căm phẫn, rồi lại mở bức thư trong tay, đọc lại lần nữa.
Đây là thư tay của Thiên tử.
Nội dung lá thư rất đơn giản, triều đình đã phái hai mươi vạn đại quân, do Uy Viễn hầu Tả đại tướng quân tự mình dẫn binh đến.
Nhiệm vụ của biên quân là kiên quyết giữ chân kỵ binh Nhu Nhiên, tuyệt đối không được để chúng hành động tự do như gió thoảng qua.
Trận quốc chiến này không được phép thất bại.
Cho dù chủ soái không phải là ông – Phạm Trung Lương, dù công lao lớn nhất sau chiến thắng sẽ thuộc về Uy Viễn hầu Tả Phong, ông cũng không được phép bất mãn, mà phải dốc toàn lực giành lấy thắng lợi trong trận chiến này.
Nếu thua…
Không, nhất định không thể thua!
Đại Lương triều đã dốc toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, gần như mang hết binh mã ra đây.
Để cung ứng lương thảo, quân nhu và kinh phí, triều đình đã cố hết sức, thậm chí Thiên tử còn phải vét sạch ngân khố.
Trận chiến này, chỉ có thể thắng, không thể thua.
Một khi thất bại, họ không còn mặt mũi nào hồi kinh, càng không có tư cách gặp lại Thiên tử.
Tình hình chiến sự ở biên ải hiện tại đã quá rõ ràng.
Chủ động quyền đang nằm trong tay Nhu Nhiên.
Bọn man di Nhu Nhiên đã chịu đói rét suốt cả mùa đông, nay đã hóa điên vì nghèo khổ và đói khát, lúc này giết chóc cướp bóc khắp nơi, điên cuồng đến đáng sợ.
Biên quân không thể khoanh tay đứng nhìn, buộc phải rời khỏi thành trì kiên cố, ra ngoài truy kích bọn chúng.
Tuy nhiên, tổn thất chiến sự lớn đến mức kinh hoàng.
Mỗi mạng của kỵ binh Nhu Nhiên đều phải đổi bằng hai ba, thậm chí nhiều hơn sinh mạng của binh lính biên quân.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số thương vong của biên quân đã lên đến con số đáng sợ.
May mắn thay, sự hy sinh này rốt cuộc cũng mang lại hiệu quả, khiến bước chân cướp bóc của Nhu Nhiên chậm lại đáng kể, đồng thời dần dần nắm rõ cách bày binh bố trận của kỵ binh địch.
Hiện tại, chỉ cần cầm cự thêm, chờ đại quân hai mươi vạn của triều đình đến, lấy lực lượng hùng mạnh áp chế và đánh tan bọn Nhu Nhiên.
Đây là sách lược hợp lý nhất vào lúc này, nhưng cái giá phải trả là thương vong thảm khốc, lại không thể nhìn thấy công lao hiển hách nào trước mắt.
Phạm đại tướng quân dùng sức lau đôi mắt đỏ hoe, cố gắng vực dậy tinh thần, bước ra khỏi quân trướng, trước tiên đến doanh trại thương binh để an ủi binh lính bị thương.
Trong doanh trại, khắp nơi đều là những thân thể thương tích đầy mình, kẻ cụt chân cụt tay, người lưng bụng đầy máu chảy ròng ròng, những cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn.
Tiếng rên rỉ, kêu khóc đau đớn vang lên khắp nơi.
Thảm cảnh này, người thường nhìn thấy chỉ e không chịu nổi.
Phạm đại tướng quân nhìn mà lòng đau như cắt.
Ông đã đến biên quân được sáu bảy năm, từng bước từng bước thu phục lòng quân.
Tuy danh vọng vẫn chưa thể sánh ngang Tả đại tướng quân trước đây, nhưng nhờ quân lương đầy đủ, khẩu phần ăn tốt hơn trước kia rất nhiều, ông cũng dần được binh lính yêu mến và kính trọng.
Mấy năm qua, ông vẫn luôn sử dụng phương pháp của Lưu Hằng Xương để huấn luyện quân đội, rèn luyện ra không ít kỵ binh tinh nhuệ.
Bộ binh thông thường chia thành tiểu đội năm người, chuyên luyện cách đối phó kỵ binh.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Vì thế, đối mặt với bọn man di Nhu Nhiên, biên quân vẫn có khả năng chiến đấu.
Nhưng nay, thương vong thảm trọng, tổn thất quá lớn.
Sau trận quốc chiến này, không biết còn bao nhiêu binh lính có thể sống sót.
Phạm đại tướng quân ở trong doanh trại thương binh suốt nửa ngày, khi rời đi, đôi mắt càng thêm đỏ ngầu.
Trong hơn nửa tháng sau đó, những trận chiến khốc liệt với bọn kỵ binh Nhu Nhiên không ngừng tiếp diễn.
Kỵ binh Nhu Nhiên cũng chịu tổn thất lớn, nhưng thương vong của biên quân càng thêm nặng nề.
Tất cả đều dựa vào lòng can đảm và ý chí thép để chống đỡ.
Giờ đây, ông đã không còn tâm trí để so đo với Tả Phong.
Tả đại tướng quân, mau chóng dẫn binh đến cứu viện!
Biên quân thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi!
Đến ngày mùng hai tháng năm, tiên phong doanh của quân viện triều đình cuối cùng cũng đến biên ải.
Phạm đại tướng quân kích động đến mức suýt bật khóc.
Võ tướng đến dò đường và báo tin là người của Thần Vũ doanh, cũng là thuộc hạ cũ của ông.
Vị võ tướng này nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Phạm đại tướng quân hiện tại, không khỏi sửng sốt:
“Đại tướng quân, ngài sao lại trở nên tiều tụy như vậy?”
Toàn thân gầy rộc, hai mắt đỏ ngầu, quầng thâm hiện rõ dưới mắt.
Đây là đã bao nhiêu ngày đêm không ăn không ngủ tử tế rồi?
Phạm đại tướng quân chỉ cười khổ:
“Không nhắc đến chuyện này nữa.
Uy Viễn hầu hiện đang dẫn quân đến đâu?
Còn mấy ngày nữa thì đến nơi?
Biên quân chúng ta sắp bị đánh tan rồi!
Ngày đêm đều trông ngóng viện quân của triều đình!”
Vị võ tướng nghiêm mặt đáp:
“Tiên phong doanh của chúng ta nhanh hơn đại quân khoảng ba, bốn ngày đường.
Đại quân vài ngày nữa sẽ đến, nhưng e rằng phải nghỉ ngơi chỉnh đốn thêm vài ngày.
Hầu gia lệnh cho mạt tướng mang lời đến đại tướng quân, nhất định phải kiên trì chống đỡ, đồng thời giữ chân đám man di Nhu Nhiên, tuyệt đối không để bọn chúng thoát.”
Đúng vậy, biên quân chiến đấu khổ cực như vậy chính bởi họ không cố thủ trong thành mà liên tục chủ động xuất quân tấn công.
Biên quân thương vong rất lớn, nhưng đổi lại, đã cứu được vô số bách tính, đồng thời kìm chân kỵ binh Nhu Nhiên, khiến chúng không thể tự do hoành hành.
Nếu như bọn Nhu Nhiên cảm nhận được thế trận bất lợi và bỏ chạy, thì dù triều đình có phái đại quân tới, cũng sẽ không tìm được tung tích chúng mà giao chiến, khiến mọi nỗ lực trở nên vô ích.
Vì vậy, biên quân phải tiếp tục liều chết cầm chân kẻ địch.
Phạm đại tướng quân nghiến răng chặt đến mức trong miệng đã có vị tanh mặn của máu:
“Được!
Ta sẽ đích thân dẫn quân ra trận, nhất định giữ chân bọn man di Nhu Nhiên!”
“Phạm Trung Lương mấy năm ở biên quân, quả thực đã tiến bộ không ít.”
Mười ngày sau, Tả đại tướng quân cuối cùng cũng dẫn theo đại quân đã nghỉ ngơi chỉnh đốn đến nơi.
Nhờ tin tức liên tục từ biên quân gửi về, đại quân triều đình đã chuẩn xác tìm được vị trí đại quân Nhu Nhiên và đột kích chúng.
Một bên là quân biên ải đã khổ chiến nhiều ngày, sức cùng lực kiệt, một bên là quân triều đình vừa đến, sĩ khí hừng hực.
Hai đạo quân như hai con sóng lớn xô vào nhau, máu thịt tung tóe, tiếng hét giết vang dội đất trời.
Quy mô trận chiến lớn như vậy, gần như tất cả binh sĩ đều là lần đầu tiên trải qua.
Vì chiến trường quá rộng lớn, không cách nào truyền đạt mệnh lệnh một cách hiệu quả và chính xác.
Lúc này, mỗi võ tướng đều phải tự dẫn đội quân của mình, dựa vào quân lược đã định từ trước mà dốc sức tấn công.
Tả đại tướng quân thân là chủ soái, ngồi chỉ huy ở hậu phương đại quân.
Ông đứng trên chiếc chiến xa cao vút, sử dụng một chiếc kính viễn vọng đặc chế để quan sát chiến trường đang diễn ra ác liệt, bỗng dưng thốt lên một câu cảm thán.
Hiện tại bên cạnh Tả đại tướng quân có năm, sáu vị võ tướng.
Khoảng mười vạn binh mã đã được điều động ra chiến trường, còn một nửa quân số đang ở phía sau, chờ lệnh xuất chiến.
Lưu Hằng Xương cũng đứng trong hàng ngũ các võ tướng đang chờ đợi.
Câu cảm thán của Tả đại tướng quân, trong số các võ tướng ở đây, chỉ có Lưu Hằng Xương mới đủ tư cách lên tiếng đáp lại:
“Mạt tướng mấy năm trước từng đến biên quân, so với trước đây, biên quân hiện nay quả thật mạnh hơn rất nhiều.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.