Biên quân hiện còn đủ lương thực cho hai tháng.
Phạm Đại tướng quân không hề giữ lại, lập tức xuất toàn bộ quân lương, hạ lệnh cho nhà bếp nấu cháo, làm bánh bao.
Cháo được nấu sánh đặc, có thể cắm đũa đứng thẳng mà không đổ.
Bánh bao làm từ bột tạp, mềm xốp, nóng hổi, số lượng dồi dào, đủ để no bụng.
Bận rộn đến nửa đêm, bách tính Đại Lương vừa thoát nạn mới được một bữa ăn thỏa thuê.
Không biết ai là người đầu tiên bật khóc:
“Hu hu, thật không ngờ… chúng ta còn có ngày sống sót trở về…”
Vừa nấc nghẹn, vừa òa khóc nức nở.
Có người thổn thức:
“Nhà của chúng ta đều đã bị phá hủy, sau này biết đi đâu về đâu…”
Đó là một người dân từ Bành Thành, gia đình vợ con đều bị thảm sát, chỉ còn lại một mình ông ta.
Một tráng hán cường tráng, bị làm nô lệ trên thảo nguyên suốt mấy năm, nay chỉ còn da bọc xương, nước mắt tuôn trào khiến ai nấy đều xót xa.
Giữa những tiếng khóc bi thương, bỗng vang lên một giọng nói kiên định:
“Hoàng thượng đã phái người đến cứu chúng ta, nhất định sẽ không bỏ mặc chúng ta.
Mọi người hãy yên tâm, bao nhiêu gian khổ cũng đã vượt qua, tương lai ắt sẽ có ngày tốt đẹp.”
Đúng vậy!
Gian khổ lớn nhất đã qua rồi.
Dù thế nào, có thể trở về Đại Lương đã là may mắn lớn nhất.
Bách tính lau nước mắt, nở nụ cười hy vọng.
Họ cuộn mình trong những tấm chăn mỏng do biên quân phát, nép bên đống lửa, mang theo niềm an ủi và hy vọng vào tương lai mà dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có Phạm Đại tướng quân là trằn trọc suốt đêm, không sao chợp mắt.
Nhiêu đây miệng ăn, chỉ trông vào quân lương biên quân, nhiều lắm cũng chỉ đủ cầm cự trong nửa tháng.
Triều đình mỗi hai tháng mới chuyển quân lương một lần.
Ông đã lập tức viết tấu chương cấp báo về kinh thành, nhưng đường sá xa xôi, thư từ tới nơi rồi chờ phê duyệt, đi đi về về cũng mất một khoảng thời gian dài.
Nếu lương thực đến chậm, không chỉ bách tính mà cả binh sĩ cũng chịu đói, lúc đó tất sẽ sinh ra đại họa.
Sáng hôm sau, Phạm Đại tướng quân với đôi mắt thâm quầng, tìm đến gặp Tả Đại tướng quân.
Lưu Hằng Xương và các tướng lĩnh khác cũng đã có mặt.
Tả Đại tướng quân dứt khoát triệu tập một cuộc họp ngắn gọn.
Việc an trí bách tính cần chờ thánh chỉ của nữ đế.
Võ tướng chỉ biết đánh giặc, những chuyện liên quan đến dân sinh họ hoàn toàn không am hiểu.
Trước mắt, vấn đề cấp bách nhất chính là thiếu lương thực.
Lưu Hằng Xương lên tiếng trấn an:
“Hai vị Đại tướng quân chớ vội lo lắng.
Hoàng thượng anh minh sáng suốt, tất nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Không chừng, quân lương đã đang trên đường vận chuyển, chẳng mấy chốc sẽ đến biên ải thôi.”
Quả nhiên, Lưu Hằng Xương là người hiểu rõ nữ đế nhất.
Năm ngày sau, đoàn xe chở lương thực kéo dài không thấy điểm cuối, rầm rộ tiến vào biên quan.
Người phụ trách vận chuyển quân lương không ai khác, chính là Thang Hiển Trung, phụ thân của Thang Hữu Ngân.
Hiện nay, lão Thang ngũ gia chính là thương nhân lương thực số một Bắc địa, đứng sau là Nam Dương Vương phủ, chỗ dựa lớn nhất là Đại Lương nữ đế.
Tiệm lương thực Thang thị đã trải rộng khắp các quận huyện Bắc địa.
Dù đã ngoài năm mươi, nhưng Thang ngũ gia vẫn tinh thần quắc thước, đối mặt với những nhân vật tầm cỡ như Tả Đại tướng quân và Phạm Đại tướng quân mà không hề e dè, từ tốn chắp tay nói:
“Hoàng thượng từ hai tháng trước đã gửi thư đến Thang gia, lệnh chuẩn bị quân lương cho đại quân và bách tính.”
“Thảo dân đã điều động toàn bộ lương thực có thể từ các tiệm lương khắp nơi.
Đây là chuyến hàng đầu tiên, tổng cộng mười vạn thạch.
Còn ba mươi vạn thạch nữa sẽ lần lượt đến trong vài ngày tới.”
“Bên cạnh đó, còn có xe chở hạt giống lương thực.
Chỉ cần bách tính an cư, có thể lập tức khai hoang, trồng ngô và khoai lang.
Chậm nhất nửa năm, họ có thể tự cung tự cấp.”
Tả Đại tướng quân và Phạm Đại tướng quân vui mừng khôn xiết, không khỏi thán phục sự chu toàn của nữ đế.
Cùng với Thang ngũ gia đến biên ải còn có một nam tử khô gầy, da dẻ ngăm đen xấu xí, trông chẳng khác nào con chuột cống.
Người này tên là Thái Diệp, chính là huyện lệnh huyện Lịch thuộc Nam Dương quận.
Vừa nhìn thấy Thái huyện lệnh, Lưu Hằng Xương lập tức nở nụ cười:
“Ta sớm đã đoán được, hoàng thượng nhất định sẽ phái ngươi tới.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Hơn mười vạn bách tính từng làm nô lệ cho người Nhu Nhiên, cần phải được sắp xếp ổn thỏa, để họ có thể an cư lạc nghiệp.
Nhất định phải có một vị quan thanh liêm, thông minh và tận tụy với dân.
Ngoài Thái huyện lệnh ra, còn ai thích hợp hơn?
Chỉ với một đạo thánh chỉ của nữ đế, Thái huyện lệnh từ bậc thất phẩm quan nhỏ bé, nhảy vọt lên làm quận thủ.
Từ nay về sau, hơn mười vạn bách tính này sẽ do ông cai quản.
Dù đã thăng quan, Thái quận thủ vẫn giữ vẻ khiêm tốn như trước, cười khẽ nói:
“Ăn lộc vua, phải vì vua phân ưu.
Ta chỉ e năng lực có hạn, khó đảm đương trọng trách, làm phụ lòng thánh thượng.”
Tả Đại tướng quân mỉm cười tiếp lời:
“Danh tiếng lẫy lừng của Thái quận thủ, khắp triều đình Đại Lương không ai không biết.
Hoàng thượng đã phái ngươi đến đây, tức là tin tưởng tuyệt đối.
Thái quận thủ không cần khiêm tốn, nếu thiếu nhân lực, cứ việc mở miệng.”
Thái quận thủ không hề khách sáo, lập tức nói:
“An trí bách tính không phải chuyện dễ dàng.
Chúng ta phải phân chia ruộng đất, giúp họ dựng nhà cửa.
Hạ quan quả thật đang định xin mượn thêm nhân lực từ Đại tướng quân.”
Tả Đại tướng quân: “…”
Nam Dương quận quả nhiên không thiếu nhân tài.
Không cần nói đến Trần thừa tướng và Phùng thượng thư, hiện nay đã là trụ cột của Đại Lương.
Những nhân vật như Trần Cẩm Ngọc, Thang Hữu Ngân, Mã Diệu Tông, Dương Chính… đều là bậc tài năng xuất chúng.
Mà vị Thái quận thủ trước mắt này, tuy bề ngoài xấu xí nhưng quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Vừa đến nơi đã lập tức bắt tay vào công việc, bận rộn không ngơi tay.
Tả Đại tướng quân đã lỡ miệng, đành phải trích ra hai vạn binh sĩ cho mượn.
Thái quận thủ làm việc cẩn trọng, lập tức tổ chức lại đội ngũ.
Hai vạn binh sĩ được chia thành hàng trăm đội nhỏ, mỗi đội một trăm người, phụ trách xây dựng một thôn trang.
Nhà cửa không chỉ cần xây nhanh mà còn phải kiên cố, chắn gió giữ ấm.
Các yêu cầu chi tiết, lớn nhỏ đủ cả, được viết kín một trang giấy, phân phát đến từng đội trưởng.
Mỗi đội có trách nhiệm rõ ràng, nếu có vấn đề xảy ra, có thể truy cứu trực tiếp.
Tả Đại tướng quân xem lướt qua trang giấy, khóe miệng giật nhẹ, quay đầu hỏi Lưu Hằng Xương:
“Thái quận thủ trước đây ở huyện Lịch cũng làm việc thế này sao?”
Lưu Hằng Xương vẻ mặt bình thản, đáp ngay:
“Chuyện này đã là gì.
Đại tướng quân cứ chờ xem, nhiều nhất ba đến năm năm, Quỳ Lương quận chắc chắn sẽ trở thành quận phồn hoa rực rỡ nhất Đại Lương.”
Đúng vậy, hoàng thượng đã đặc biệt lập ra Quỳ Lương quận, dành riêng cho bách tính hồi hương.
Nơi bách tính định cư chính là thành Bành Thành xưa kia.
Trải qua bao năm hoang phế, Bành Thành giờ đã tiêu điều điêu tàn.
Tuy nhiên, thành trì cũ sau khi tu sửa vẫn có thể sử dụng, một số nhà cửa cũng có thể dọn dẹp lại để ở, còn những căn không thể ở thì có thể tận dụng gỗ, đá làm vật liệu xây dựng mới.
Mười mấy vạn bách tính không thể dồn hết vào trong thành, Thái quận thủ liền ưu tiên cho những người nguyên quán Bành Thành vào ở trước.
Số còn lại, ông chỉ huy xây dựng hàng loạt thôn làng xung quanh thành.
Nhờ có tinh binh của Tả Đại tướng quân giúp đỡ, việc đốn gỗ dựng nhà diễn ra với tốc độ chóng mặt.
Chỉ trong vòng hơn một tháng, khung cảnh của các thôn làng đã thành hình.
Khi Tả Đại tướng quân phải dẫn quân hồi triều, Thái quận thủ lại mặt dày tìm đến Phạm Đại tướng quân mượn người.
“Các thôn làng đã xây xong phần lớn, nhưng còn phải dựng thêm hàng rào phòng thủ, đào kênh dẫn nước!”
Phạm Đại tướng quân đối mặt với tâm phúc tin cậy của thiên tử, không thể không nể tình, liền hào phóng trích ra thêm một vạn binh sĩ.
Thái quận thủ liên tục chắp tay cảm tạ, tiện thể dày mặt đưa ra đề nghị:
“Các thôn làng đã hoàn thiện phần lớn, bách tính cũng đã dọn vào ở.
Tiếp theo, hạ quan dự định dẫn dắt dân chúng khai hoang canh tác, nuôi gà nuôi lợn, trồng rau trồng quả.
Hạt giống đều do Trường Ninh Hầu từ hoàng trang gửi đến, sản lượng rất cao.
Đợi đến khi dân chúng có thể tự túc, phần dư thừa có thể bán lại cho quân doanh, tướng quân thấy thế nào?”
Phạm Đại tướng quân: “…”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.