Năm Chiêu Bình thứ mười hai, tháng Tám.
Từ canh năm, cổng thành Nam Dương quận đã rộng mở, hai bên cổng chen chúc đầy dân chúng.
Bọn họ ai nấy đều kích động, tranh nhau vươn cổ ngóng trông:
“Hoàng thượng tới chưa?”
“Sắp rồi, sắp rồi!
Ta đã nghe thấy tiếng vó ngựa rồi!”
Vô số tuấn mã đang lao nhanh về phía cổng thành, tiếng vó ngựa dồn dập tựa sấm rền, làm mặt đất rung lên không ngớt, chẳng khác nào tâm tình hân hoan, sôi trào của bách tính.
“Quận chúa của chúng ta đi suốt mười hai năm, giờ cuối cùng cũng trở về!”
“Quận chúa của chúng ta nay đã là thiên tử Đại Lương, phải đổi cách xưng hô, gọi là Hoàng thượng mới đúng.
Chốc nữa khi Hoàng thượng vào thành, mọi người chớ có hô nhầm!”
Giữa tiếng bàn tán sôi nổi, náo nhiệt ấy, Nữ Đế bệ hạ cuối cùng cũng thúc ngựa tiến vào cổng thành.
Dân chúng đã chen chúc từ nửa đêm, vất vả lắm mới giành được vị trí hàng đầu, lúc này ra sức vẫy tay, khàn giọng hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế!
Hoàng thượng vạn tuế!”
Quận chúa của bọn họ—cuối cùng cũng trở về rồi!
Những người bị chắn ở phía sau thì kiễng chân ngóng nhìn, nhưng phía trước toàn là đầu người chen chúc, chẳng thấy được gì, chỉ có thể vừa hô theo, vừa cố hết sức xô đẩy tiến lên.
Biển người cuồn cuộn, cảm xúc dâng trào.
Cấm vệ quân duy trì trật tự hai bên đường cũng phải trầm mặt, đẩy lùi đám đông về phía sau.
Nữ Đế bệ hạ cưỡi trên lưng tuấn mã, nhìn cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ này mà mắt không khỏi ươn ướt.
Hơn một năm qua, nàng đã tuần tra mười mấy châu quận và quân doanh, thủ đoạn nghiêm minh, quan viên bị bãi miễn lên đến ba bốn chục người, kẻ bị chém đầu cũng hơn mười người.
Nơi nàng đi qua, ai nấy đều kính sợ.
Chỉ có khi đến Nam Dương quận, nàng mới được chứng kiến cảnh dân chúng tự phát xếp hàng hoan nghênh nồng nhiệt như vậy.
Nơi này, chính là cội nguồn của nàng.
Giang Thiệu Hoa giơ tay, phất nhẹ về phía dân chúng:
“Trẫm trở về rồi.”
Bách tính càng thêm kích động, thậm chí có người đã bật khóc tại chỗ.
Những đại thần đi theo hộ giá như Trần Cẩm Ngọc, Mã Diệu Tông, Thang Hữu Ngân,… đều đã dự liệu trước cảnh tượng này, nên chẳng lấy làm kinh ngạc.
Nhưng các quan viên kinh thành được điều từ Lục bộ đi cùng lại không khỏi sững sờ đến mức câm lặng.
Chuyện này… chuyện này cũng quá cuồng nhiệt rồi!
Tiếng hoan hô của dân chúng như từng cơn sóng biển dâng cao, trào dâng hết đợt này đến đợt khác, gần như muốn chấn động màng nhĩ người ta.
Hơn nữa, nhìn vào vẻ mặt hưng phấn và vui sướng của bọn họ, tuyệt đối không phải giả vờ.
Ở Nam Dương quận, Nữ Đế bệ hạ chính là thần linh giáng thế.
Giang Thiệu Hoa ung dung thúc ngựa tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại quay sang hai bên đường vẫy tay mỉm cười.
Cảnh tượng này kéo dài mãi cho đến khi đoàn người đến trước cổng Nam Dương vương phủ.
Dưới ánh nắng rực rỡ, tòa phủ đệ đã xa cách mười hai năm kia vẫn lấp lánh vẻ huy hoàng.
Mười hai năm rồi, cuối cùng nàng cũng trở lại.
Giang Thiệu Hoa không kìm được, quay đầu nói với Trần Cẩm Ngọc:
“Chúng ta ở lại lâu thêm vài ngày rồi mới đi.”
Trần Cẩm Ngọc cũng sinh trưởng ở Nam Dương vương phủ, nơi này đối với nàng mà nói chính là cố hương.
Giờ trở về, lòng tràn đầy hoan hỉ, cả người thư thái.
Nghe vậy, nàng liên tục gật đầu cười nói:
“Thần cũng nghĩ như vậy.”
Năm ngoái, Thẩm Công Chính đã được điều về kinh thành, đảm nhiệm chức Thượng thư bộ Công.
Văn Trúc Bố năm nay đã hơn bảy mươi, tuổi tác thực sự quá lớn, nên cũng đã từ quan về hưu.
Hiện tại, vị trí Trường sử của Nam Dương vương phủ do con trai trưởng của ông ta đảm nhiệm.
Văn Trường sử nay đã ngoài bốn mươi, tài cán không quá xuất sắc, nhưng được cái trung thực tận tâm, đủ sức cai quản vương phủ.
Giang Thiệu Hoa trở về gian khuê phòng đã cách xa mười mấy năm, tựa như quay lại thời niên thiếu, khóe môi cong lên thành một nụ cười ôn hòa:
“Trẫm muốn ở một mình một lát, các ngươi lui xuống trước đi.”
Trần Cẩm Ngọc cùng mọi người đều lui ra, ngay cả Thôi Độ cũng lặng lẽ rời đi.
Giang Thiệu Hoa ngồi trong phòng, chẳng làm gì cả, chỉ lười biếng nằm dài trên giường.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Nàng đã rời đi suốt bao năm, thế nhưng khuê phòng vẫn được bảo trì nguyên vẹn như trước, mỗi ngày đều có người quét dọn.
Hương thơm nhàn nhạt trong chăn gối cũng chẳng khác gì so với năm xưa.
Giang Thiệu Hoa thả lỏng nhắm mắt, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Nàng mơ một giấc mơ.
Trong mộng, nàng dường như trở về thời thơ ấu ở kiếp trước.
Nam Dương vương—tổ phụ nàng—ôm nàng bé nhỏ vào lòng, kiên nhẫn dạy nàng đọc sách viết chữ, khẽ khàng căn dặn bên tai:
“Thiệu Hoa, con phải nhớ kỹ.
Dù bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, con cũng phải bảo vệ chính mình, trân trọng chính mình.
Trên đời này, không có ai quan trọng hơn con cả.”
“Đừng vì bất cứ ai mà đánh mất bản thân.”
—— Tổ phụ.
Giang Thiệu Hoa khẽ thì thầm trong mộng, đến khi mở mắt ra, gối bên đã ươn ướt.
Từ lúc ngồi lên long ỷ, nàng một lòng vì quốc gia đại sự, bận rộn vì giang sơn, vì triều đình, vì bách tính.
Dường như lúc nào cũng tràn trề tinh lực, không biết mệt mỏi là gì.
Nhưng chỉ có nàng mới rõ, có những lúc, nàng đã kiệt quệ đến mức gần như không thể chống đỡ nổi.
Nàng kiên quyết rời kinh, thân chinh tuần tra Đại Lương.
Một phần để chỉnh đốn quan viên văn võ các nơi, tra xét đời sống bách tính, nhưng cũng có một nguyên do không tiện nói ra—đó là muốn rời xa hoàng cung, đi khắp nơi một chuyến, tìm chút thư thái.
Hôm nay, trở về Nam Dương quận, nằm trên chiếc giường quen thuộc trong khuê phòng thuở thiếu thời, bao mệt mỏi bỗng chốc tiêu tan, tựa như có một nguồn sức mạnh vô hình không ngừng tràn vào cơ thể.
Giang Thiệu Hoa nằm thêm chốc lát, sau đó ngồi dậy xuống giường, dùng tay áo lau đi vệt nước nơi khóe mắt.
Vừa mở cửa, một gương mặt hiền từ thân thuộc lập tức hiện ra trước mắt.
Giang Thiệu Hoa vui mừng gọi:
“Chương mama!”
Chương mama đã ngoài năm mươi, dáng người vẫn mảnh mai, mái tóc đen nhánh, ngoại trừ vài nếp nhăn nơi khóe mắt, gần như chẳng nhìn ra dấu vết năm tháng.
Chương mama định quỳ xuống hành lễ, nhưng Giang Thiệu Hoa đã nhanh tay nắm lấy bàn tay bà, khiến bà chỉ đành mỉm cười đứng thẳng người:
“Quận chúa ngủ suốt nửa ngày trời, chắc hẳn đói bụng rồi.
Nô tỳ đi làm một bát mì cho quận chúa nhé?”
Giang Thiệu Hoa cười nói:
“Đã bao năm chưa được ăn, ta vẫn luôn nhớ đến tay nghề của Chương mama đấy.”
Chương mama nghe vậy thì vui vẻ cười tít mắt, vội vã xuống bếp.
Chỉ trong một nén hương, bà đã bưng lên một bát mì nóng hổi.
Dưới ánh mắt hiền từ của Chương mama, Giang Thiệu Hoa ăn sạch bát mì không chừa lại chút nào.
Chương mama cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau vệt nước nơi khóe miệng nàng, giọng tràn đầy cảm thán:
“Giống như một giấc mơ vậy.
Nô tỳ thực sự không ngờ rằng, còn có thể gặp lại quận chúa.”
Quận chúa của bà nay đã là thiên tử Đại Lương, đáng lẽ phải ở yên trong hoàng cung xử lý triều chính.
Còn bà, bị giữ lại Nam Dương vương phủ để quản lý việc nhà, vốn đã nghĩ rằng đời này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại chủ tử nữa.
Ai ngờ, Giang Thiệu Hoa lại quyết định thân chinh tuần tra, đi đến tận Nam Dương quận.
Giang Thiệu Hoa tinh nghịch nháy mắt:
“Ngay từ ngày đầu tiên lập kế hoạch tuần tra, ta đã nghĩ rồi, nhất định phải trở về Nam Dương vương phủ một chuyến.
Trong lòng ta lúc nào cũng nhớ đến Chương mama.”
Chương mama nghe vậy, viền mắt ửng đỏ, chẳng màng đến quy củ chủ tớ, dang tay ôm lấy nàng, bật khóc nức nở.
Giang Thiệu Hoa dịu dàng vỗ nhẹ lưng bà, thấp giọng nói:
“Ta định ở lại vương phủ một tháng rồi mới rời đi.
Đến lúc đó, Chương mama theo ta cùng đi nhé!”
Chương mama ngừng khóc, lau nước mắt, lắc đầu cười:
“Nô tỳ đã có tuổi rồi, không chịu nổi đường xa vất vả, sẽ không theo quận chúa tuần du nữa.
Nô tỳ ở lại vương phủ, chăm sóc hậu viện cho quận chúa.”
“Dù thế nào đi nữa, Nam Dương vương phủ mãi mãi là nhà của quận chúa.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.