Thực ra, không có gì đáng nói về bữa tiệc này—nó chỉ là một yến hội bình thường.
Viên Thành Hải sau khi tiến vào thì ngồi ngay vị trí thượng tọa, những người khác phân ra hai bên, sắp xếp chỗ ngồi theo địa vị cao thấp.
Mỗi người một bàn riêng, khi kính rượu cũng chỉ là nâng chén từ xa, căn bản không có cơ hội lại gần hắn.
Đám quan kỹ được mời tới đều là những người có chút danh tiếng trong kinh thành, thường xuyên xuất hiện ở những yến tiệc kiểu này.
Bàn tỳ bà của họ có vị trí cố định, cách Viên Thành Hải càng xa hơn.
Chu Cường nhanh chóng thuật lại đến đoạn cuối: “Viên đại nhân tò mò chuyện Thu Lục cô nương cứu Thu Nhị cô nương, liền hỏi Vĩnh Thanh Bá.
Khi hai người đang vừa nói chuyện vừa uống rượu, Viên đại nhân đột nhiên thổ huyết rồi…”
“Ngươi nói, Viên đại nhân đã cười rất nhiều lần?”
Tiết Hàn hỏi.
Chu Cường ngập ngừng gật đầu: “Đúng vậy… Nhưng chuyện này có gì không ổn sao?”
“Chỉ là hỏi để nắm rõ tình hình, giúp khám nghiệm chính xác hơn.”
Tiết Hàn thản nhiên giải thích, sau đó nhìn sang Vĩnh Thanh Bá.
Sắc mặt Vĩnh Thanh Bá trắng bệch, vội nói: “Chuyện này không liên quan đến lão hủ!
Vị trí ta ngồi cách Viên đại nhân rất xa.”
Tạ ơn trời đất, không có quyền thế đôi khi lại là một lợi thế—ít nhất là trong tình huống này!
Tiết Hàn thu hồi ánh mắt, rồi cất giọng dặn dò: “Hồ Tứ.”
“Thuộc hạ có mặt.”
“Ghi lại danh sách tất cả những người có mặt, không bỏ sót một ai.”
“Rõ.”
Dặn dò xong, Tiết Hàn xoay người rời khỏi Phong Vị Lâu, tiến cung bẩm báo.
Bên ngoài tửu lâu, quan sai đã phong tỏa khu vực, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Ngày càng có nhiều người đứng cách đó không xa tò mò quan sát, rì rầm bàn tán.
“Sao vậy?
Sao lại có nhiều quan sai thế này?”
“Thấy người vừa bước vào không?
Đó là một vị pháp y đấy!”
“Hít—!
Vậy là có người chết sao?
Chắc chắn phải là nhân vật lớn lắm?”
Có kẻ hạ giọng thì thầm: “Hình như là Viên đại nhân…”
“Trời ơi!
Lão giặc họ Viên kia chết rồi ư?”
“Suỵt!
Nhỏ tiếng thôi, ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Hắn chết rồi thì còn sợ cái gì?”
“Cũng phải… Chết hay lắm!”
Trần Tam đang gánh đôi quang gánh nặng trĩu trên vai, vừa nghe tin thì tim liền đập thình thịch.
Tên cẩu tặc họ Viên chết rồi?
Chết thế nào?
Có thật là hắn không?
Hay là nhầm người?
Chuyện mà hắn ngày đêm mong mỏi bỗng trở thành sự thật, hắn lại không dám tin, thấp thỏm lo lắng, không tự chủ được mà tiến lại gần Phong Vị Lâu.
“Quan phủ đang điều tra, không được tới gần!”
Một quan sai đứng gác trước tửu lâu quát lớn.
Trần Tam vội vã cười giả lả, quay người bỏ đi, bước chân ngày càng nhanh hơn.
“Ngươi vội gì thế?”
Khi Trần Tam thở hồng hộc ngồi xuống quán trà ven đường, Đào Đại liền thấp giọng hỏi.
Trần Tam liếc mắt nhìn mấy vị khách đang ngồi xung quanh, ra hiệu chờ đợi.
Chỉ khi những người đó rời đi, hắn mới ghé sát, hạ giọng thì thầm: “Tên giặc họ Viên chết rồi!”
Bàn tay đang cầm ấm trà của Đào Đại chợt run lên, nước trà rót ra ngoài ly, tràn cả xuống bàn.
“Cái gì?!”
“Ai da, ngươi rót trà kiểu gì thế?”
Trần Tam cố ý nâng giọng lên.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Đào Đại vội vàng lấy khăn lau, nhưng ngón tay vẫn còn run rẩy.
Trên mặt bàn vương đầy nước trà, chẳng khác nào ánh mắt đang dần đỏ hoe của Đào Đại.
Hắn khẽ hỏi, giọng khàn khàn: “Tin tức này chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn, chết ngay tại Phong Vị Lâu.
Bây giờ tửu lâu đã bị quan sai phong tỏa, không ai được vào.”
“Hắn chết thế nào?”
Đào Đại run giọng hỏi.
Trần Tam lắc đầu: “Tạm thời chưa rõ, ta vừa nghe tin liền lập tức chạy tới báo cho ngươi.”
Đào Đại lặng lẽ đặt ấm trà xuống bàn.
Không phải hắn không có gì để nói, mà là trong lòng có quá nhiều điều muốn thốt ra, có quá nhiều cảm xúc cần được giải tỏa.
Trần Tam hít sâu một hơi: “Đào đại ca, ngươi nói Thước huynh đệ làm thế nào mà được vậy?”
“Không biết.”
Đào Đại cũng không đoán được, chỉ vô thức hướng mắt về phía Phong Vị Lâu.
Lúc này, một bóng người tiến về phía quán trà—Lưu Nhị.
Đào Đại lập tức đứng lên, đón hắn.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Lưu Nhị thấy trên quán trà không còn người ngoài, liền dứt khoát ngồi xuống đối diện Trần Tam, hạ giọng nói: “Nghe nói tên cẩu tặc đó uống rượu cười lớn, cười đến mức phun máu mà chết.”
“Chỉ thế mà chết ư?”
Trần Tam sững sờ, vẻ mặt không dám tin, “Thước huynh đệ có khi nào cũng ở trong đám người uống rượu với hắn không?”
Đào Đại nghiêm giọng: “Đừng đoán bừa, cứ kiên nhẫn chờ chỉ thị của Thước huynh đệ.”
Tới lúc này, Đào Đại đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục người thanh niên bí ẩn kia.
“Ta biết, ta biết…”
Trần Tam vội cầm lấy chén trà uống một hơi, cố gắng che giấu giọng nói nghẹn ngào.
Tên cẩu tặc đó thực sự đã chết!
Những huynh đệ tỷ muội đã khuất cuối cùng cũng có thể nhắm mắt nơi suối vàng rồi!
Trong khi ba người họ vì cái chết của Viên Thành Hải mà mừng thầm, thì tin tức về việc hắn xảy ra chuyện cũng đã truyền về Viên phủ.
“Lão gia chết rồi?!”
Vừa nghe tin, Lệ Nương lập tức bật khóc thảm thiết: “Lão gia ơi, sao ngài lại ra đi đột ngột thế này!
Thiếp thân biết phải làm sao đây…”
Huệ Nương ngẩn người, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nhưng giọt lệ này, so với đau buồn vì Viên Thành Hải, e rằng càng giống khóc thương cho chính mình hơn.
Đúng vậy, mất đi người đàn ông đó, sau này nàng phải làm sao đây?
Ở một góc khác, Nhiếp Tứ Nương cũng run rẩy bật khóc: “Tỷ tỷ, tỷ có nghe không?
Hắn chết rồi!
Hắn chết rồi!”
Nhiếp Tam Nương ôm lấy muội muội, giọng nói nghẹn lại: “Phải, hắn chết rồi.”
Thước huynh đệ… thực sự đã làm được!
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong tâm trí bất giác hiện lên hình ảnh những người đã cùng nhau sát cánh vì mục tiêu giết Viên Thành Hải.
Những người đó, có kẻ chỉ gặp gỡ thoáng qua, có người đã cùng đồng hành một quãng đường dài.
Nhưng dần dần, từng người từng người ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Mà nay, bốn người họ đã cùng Thước huynh đệ báo thù cho những kẻ đã khuất, báo thù cho vô số bách tính Đông Nam từng bị hắn ta chèn ép đến chết!
Nhiếp Tam Nương không kìm được, cũng bật khóc.
Khi tin tức truyền vào hoàng cung, Hoàng đế Tĩnh Bình tức giận lôi đình, lập tức hạ chỉ nghiêm tra.
Những kẻ cùng Viên Thành Hải uống rượu hôm đó đều bị thẩm vấn một lượt.
Sau khi pháp y kiểm tra cẩn thận, cuối cùng cũng có kết luận: Chết do trúng độc.
Vậy là đám người vốn dĩ đã có thể về nhà lại bị thẩm vấn thêm một lần nữa, còn bị lục soát toàn thân, nhưng chẳng thu được gì.
Sau khi điều tra từng người một, quan phủ loại trừ khả năng có ai trong số họ là kẻ hạ độc.
Trọng điểm điều tra chuyển sang Phong Vị Lâu, lúc này Vĩnh Thanh Bá mới được thả về nhà như những người khác.
Cái chết của Viên Thành Hải do bị quan sai bao vây tửu lâu nên đã có không ít người biết, nhưng tin tức vẫn chưa thực sự lan truyền rộng rãi.
Lão phu nhân thấy Vĩnh Thanh Bá trở về với bộ dạng tiều tụy, không khỏi lấy làm lạ: “Bá gia sao thế?”
Không phải đi uống rượu sao?
Lúc đi thì hớn hở, sao lúc về lại ủ rũ như cà tím héo thế này?
Vĩnh Thanh Bá ngồi phịch xuống ghế, phất tay cho hạ nhân lui ra.
Lão phu nhân lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lão già này giờ ra ngoài cũng gặp chuyện phiền phức à?
Chẳng lẽ cũng bị lây nhiễm rồi?
Vĩnh Thanh Bá thở dài một hơi thật nặng: “Xảy ra đại sự rồi!”
Lão phu nhân vội hỏi: “Chuyện gì?”
“Viên đại nhân… Viên Thành Hải chết rồi!”
Lão phu nhân hít một hơi lạnh, giọng cao vút: “Chết rồi?!
Sao mà chết?”
Lạy trời, chuyện này có phải quá lớn rồi không?!
“Không biết.”
Nhắc tới đây, Vĩnh Thanh Bá vẫn còn đờ đẫn, “Hắn hỏi ta chuyện Lục nha đầu cứu Nhị nha đầu, ta không muốn nói nên nâng ly mời rượu đánh trống lảng.
Hắn uống rượu xong liền cười ha hả, cười mãi… rồi phun máu chết tươi!”
“Rồi sau đó?”
Lão phu nhân nín thở, mặt đầy căng thẳng.
“Sau đó thì chết rồi chứ còn gì nữa?!”
Lão phu nhân lập tức ôm ngực, tim đập loạn xạ: “Hắn vừa nhắc tới Lục nha đầu thì chết ư?”
Vĩnh Thanh Bá gật đầu, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy sai sai.
“Cái gì mà nhắc tới Lục nha đầu thì chết?
Chuyện này chẳng liên quan gì đến con bé, cũng chẳng liên quan tới nhà ta!”
“Ta đương nhiên biết!”
Lão phu nhân vẫn chưa thể bình tĩnh, lẩm bẩm: “Dù sao thì hắn vừa có ý đồ với con bé, liền chết thảm…”
Còn cả vị Hàn công tử đã hại chết dưỡng phụ của Lục nha đầu nữa, cả nhà hắn cũng bị diệt sạch.
Bà đã nói rồi, con bé này tuyệt đối có tà khí!
Vĩnh Thanh Bá nghĩ đến đây cũng cảm thấy hoảng sợ, bất giác thấp giọng hỏi lão phu nhân: “Bà nói xem, Lục nha đầu có hài lòng với ta—một người tổ phụ như thế này không?”
Ông không muốn chết!
Ông muốn sống lâu trăm tuổi!
Lão phu nhân im lặng một lúc, rồi lạnh nhạt nói:
“Cái đó thì… Bá gia phải tự hỏi Lục nha đầu mới biết.”
Sao mà hài lòng được chứ!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Trong lúc đợi ra bộ này bạn có thể edit bộ Phùng Xuân của tác giả này luôn không, bộ đó cũng hay á
truyện này có bao nhiêu chương vậy?
truyện vẫn đang ra hàng ngày bạn nhé, nếu thấy hấp dẫn xin tiếp tục theo dõi. thanks
truyen hay qua, cam on cac ban editor
Bộ truyện Kinh sơn nguyệt rất hay, rừng truyện có thể đăng tiếp các chương sau cho trọn bộ được không? Nếu được mình cảm ơn nhiều nhé.
Truyện vẫn đang ra hàng ngày bạn ạ, mong bạn tiếp tục theo dõi truyện.
Bạn ơi bạn có thể dịch bộ truyện Kim Tuế Vô Ưu không?
Để team cho vào list xét duyệt bạn nhé!