“Hà hà, hà hà, hà hà hà hà hà hà…”
Ban đầu, Đàm Văn Bân chỉ cười khẽ một tiếng, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại không kìm được, càng cười càng lớn.
Nụ cười của hắn lan sang cả Nhuận Sinh và Tiết Lượng Lượng, khiến hai người cũng bật cười theo.
Chỉ có Lý Truy Viễn là không cố tình hòa vào bầu không khí ấy, nhưng khóe môi cũng khẽ nhếch lên.
Trải qua biết bao nguy hiểm, chạm mặt những điều thần bí, trải qua những lần giày vò thừa sống thiếu chết, cuối cùng cũng có thể quay về bình an.
Con người vốn có thiên tính “quên đau khi sẹo đã lành”.
Dù đã từng chịu đựng những chuyện gian khổ đến đâu, chỉ cần vượt qua, đại não sẽ tự động làm nhạt đi cảm giác tiêu cực, thậm chí trong khoảnh khắc hồi tưởng lại, có thể còn nếm được chút dư vị ngọt ngào, giống như trẻ con trên đường tan học tiện tay ngắt nhụy hoa ven đường mà nếm thử vậy.
Lúc này, Đàm Văn Bân cũng đang tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm, toàn thân như được giải thoát.
Mạo hiểm, thực sự có thể khiến người ta nghiện.
Nhưng tiếng cười vừa dứt, mặt đất xung quanh đột nhiên rung chuyển.
Đàm Văn Bân giật mình: “Cười đến mức gây ra cộng hưởng rồi à?”
Tất nhiên không phải vì tiếng cười, nhưng mặt đất quả thực đang rung chuyển.
Tảng đá trên vách bắt đầu lăn xuống, bốn người vội vã đứng dậy, di chuyển đến khu vực bằng phẳng.
Chỉ một lát sau, mặt đất lại yên tĩnh trở lại.
Chỗ bốn người đứng lúc trước đã sụt xuống một mảng lớn, khe nứt nơi con quái vật bò ra cũng hoàn toàn biến mất.
Thực ra, dù có muốn tìm lại cũng vô ích, vì lối đi bên dưới hẳn đã bị phá hủy hoàn toàn.
Tiết Lượng Lượng trầm ngâm nói: “Chắc là do địa cung sụp đổ tạo ra hiệu ứng dây chuyền.”
Đàm Văn Bân cau mày khó hiểu: “Thứ đó ác như vậy, quay về rồi lại tự phá sào huyệt của mình luôn sao?”
Tiết Lượng Lượng lắc đầu: “Không rõ, có lẽ nó muốn quay về tìm mẫu thân?”
Nghe vậy, Lý Truy Viễn không khỏi nhớ đến người phụ nữ với khuôn mặt cứng đờ ngồi trên chiếc giường rắn kia…
Tiết Lượng Lượng trèo lên điểm cao quan sát lại phương hướng, sau đó dẫn cả nhóm trở về doanh trại.
Quãng đường thực ra không quá xa, nhưng địa hình khó đi nên mất khá nhiều thời gian.
May mắn thay, khi trời ngả về chiều, họ gặp được một đội dân binh.
Nhóm này vừa cõng người bị thương vừa mang theo thuốc nổ, hẳn là đội chi viện đầu tiên được điều đến sau vụ tập kích.
Khi biết bốn người là những “nhân viên mất tích” của đội thám hiểm, họ lập tức sắp xếp người đưa cả nhóm về.
Dọc đường, họ còn gặp vài người thuộc đội khảo sát ở lại hỗ trợ, những người này rất nhiệt tình bước đến cảm ơn.
Lời cảm ơn ấy khiến cả nhóm có chút khó hiểu.
Đến khi tán gẫu thêm mới biết, không hiểu sao tin tức bị lan truyền thành: Tiết Lượng Lượng dẫn theo ba người, dụ con quái vật vào trong sơn động, cứu được tất cả mọi người.
Tiết Lượng Lượng vội vàng đính chính rằng con quái vật tự chạy vào động, bọn họ chỉ bị ép phải chạy trốn.
Nhưng rõ ràng, những người kia chỉ gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng thần sắc lại lộ rõ sự hoài nghi.
Điều này khiến Tiết Lượng Lượng có chút lo lắng, hắn không hề muốn nhận công trạng này.
Ngược lại, Đàm Văn Bân thì lầm bầm với Lý Truy Viễn: “Công trạng này có thể giúp thi đại học được cộng điểm không nhỉ?”
Bốn người được đưa ra khỏi vùng núi, sau đó ngồi xe về trấn.
Khi đến nơi, họ lại được sắp xếp đưa đến bệnh viện ở Vạn Châu để kiểm tra sức khỏe kỹ càng.
Sau khi hoàn tất kiểm tra, cả nhóm được bố trí nghỉ tại nhà khách.
Trong thời gian này, có không ít người liên quan đến thăm hỏi, thậm chí có người đến để ghi chép lại lời kể.
Mọi chuyện đều do Tiết Lượng Lượng đứng ra ứng phó theo kế hoạch đã bàn bạc từ trước – tạm thời giữ bí mật về địa cung.
Không phải cố tình che giấu, mà bởi La Đình Duệ đã thông báo sẽ đích thân đến.
Tiết Lượng Lượng và Lý Truy Viễn dự định chờ La Công đến rồi báo cáo toàn bộ sự việc, để ông ấy quyết định trình lên cấp trên ra sao.
Không giống như những vụ trước, khi thôn làng xảy ra chuyện, họ chỉ lo giữ kín để không ảnh hưởng đến tương lai của mình.
Lần này, sự việc liên quan đến một dự án trọng điểm quốc gia, nhất định phải báo cáo minh bạch.
Trước khi La Đình Duệ đến, tổ trưởng Mã Nhất Minh đã tới trước một bước.
Ông ta râu ria xồm xoàm, sắc mặt đầy vẻ tiều tụy và mệt mỏi.
Vừa nhìn thấy Tiết Lượng Lượng, ông lập tức nắm chặt tay hắn, sau đó vào phòng gặp Lý Truy Viễn và những người khác, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Cảm ơn… cảm ơn…”
Cảm ơn vì các cậu vẫn còn sống trở về.
Sau sự việc, ông ta chưa từng chợp mắt, luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ.
Vốn dĩ nhóm khảo sát có tám người mất tích, hiện tại có bốn người còn sống trở về, cuối cùng cũng khiến lòng ông nhẹ nhõm phần nào.
Ngay khi Mã Nhất Minh rời đi, La Đình Duệ liền đến cùng hai tùy tùng, có vẻ như cố ý đến muộn một chút.
Tiết Lượng Lượng được dẫn vào phòng riêng cùng hai người kia, kể lại toàn bộ sự việc về địa cung, nhưng cố ý giấu đi chi tiết đặc biệt liên quan đến Lý Truy Viễn.
Sau đó, hai nhân viên lần lượt vào phòng hỏi thêm một số vấn đề với Lý Truy Viễn, Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân, rồi mới rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại năm người.
La Đình Duệ đột nhiên vỗ mạnh lên vai Tiết Lượng Lượng, lắc qua lắc lại mấy lần: “Ngươi làm ta lo gần chết!”
Với tuổi tác và địa vị của La Đình Duệ trong ngành, ông không ngại xem những truyền nhân mà mình bồi dưỡng như con ruột.
Huống hồ, ông chỉ có một cô con gái, mà cô ấy lại không theo chuyên ngành này.
Ngay sau đó, ông bước đến trước mặt Lý Truy Viễn, cúi người ôm chặt lấy cậu thanh niên.
Những người đứng đầu ngành đều hiểu rõ, tương lai đất nước sẽ có vô số công trình trọng điểm.
Nhưng để từ thiết kế đến hoàn thành, cần tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Nếu muốn thực hiện hoài bão của mình, La Đình Duệ nhất định phải có người kế thừa.
La Đình Duệ cười lớn, vung tay nói: “Đi thôi, ta mời các ngươi ăn khuya!”
Bữa ăn khuya diễn ra tại một quán cá nướng gần nhà khách.
Nhìn ba người trước mặt, La Đình Duệ hỏi: “Có muốn uống chút rượu không?
Ta có thể uống cùng các ngươi.”
Đàm Văn Bân lập tức xua tay: “Chúng ta không uống rượu!”
Thực ra, ở nhà Đàm Văn Bân thỉnh thoảng cũng uống vài chén cùng thái gia, nhưng trên bàn tiệc, người có thân phận cao nhất đã không muốn uống rượu, hắn đương nhiên biết điều mà không gợi ý thêm.
“Vậy thì lấy chút đồ uống đi.”
“Được rồi.”
Đàm Văn Bân đứng dậy, đi vào trong quán rồi mang ra một giỏ sữa đậu nành, cười ha hả: “Ha ha, quán này chỉ có món này thôi.”
Vừa nói, hắn vừa mở nắp bình, đưa cho từng người rồi đặt xuống trước mặt.
La Đình Duệ quay sang Tiết Lượng Lượng, căn dặn: “Đừng để nguội, vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Mọi người cầm đũa lên, bắt đầu ăn cá.
Tiết Lượng Lượng nhân cơ hội kể lại toàn bộ chuyện về địa cung cho La Đình Duệ nghe.
Nghe xong, ông chỉ gật đầu, cười nhẹ một cái, không lộ vẻ kinh ngạc.
Đàm Văn Bân lập tức trầm trồ: “Nhìn xem, đây mới là người từng trải qua sóng gió!”
La Đình Duệ nhấp một ngụm sữa đậu nành, chậm rãi nói: “Chuyện này, ngoài những người thuộc ban ngành liên quan, không cần kể lại với bất kỳ ai khác.”
Bốn người đồng loạt gật đầu.
Ngay sau đó, La Đình Duệ lại nở một nụ cười:
“Quả thực, chuyện như thế này, ta cũng đã gặp qua vài lần.
Con người chúng ta, dù có đi khắp vùng đất này, cũng không thể nào tưởng tượng được dưới chân mình còn chôn giấu bao nhiêu bí mật và lịch sử.”
Trên công trường, chưa bao giờ thiếu những sự kiện thần bí.
Nhất là trong các dự án công trình quy mô lớn, càng đào sâu, càng mở rộng, thì càng dễ chạm phải những chuyện ly kỳ khó giải thích.
Những lời đồn đại về chuyện ma quái trong xã hội phần lớn đều bắt đầu từ những câu như: “Phụ thân ta từng kể…”, “Một người thân thích của ta đã gặp…”, “Một bằng hữu của ta từng thi công ở một dự án nọ…”, rồi sau đó là một đêm nọ, khi đào móng…
Nhưng ở chỗ La Công, những câu chuyện đó không phải truyền miệng mà là trải nghiệm của chính ông.
Ông kể lại cho bốn người nghe một chuyện mà mình đã trải qua năm đó.
Chuyện xảy ra đã rất nhiều năm trước, khi ông còn là một kỹ sư trẻ mới tham gia công tác.
Khi ấy, ông bị điều động khẩn cấp đến Cát Lâm để tham gia một dự án.
Ngay từ lúc nhận lệnh, ông đã cảm thấy có gì đó bất thường.
Bấy giờ, cả nước đang dồn nhân lực và công nghiệp về phía Đông Bắc, tại sao lại cần một đội kỹ thuật từ nội địa đến làm việc ở đó?
Dự án nằm trong một vùng núi, nhưng không phải nơi hoang vắng, mà khá gần khu Tập An.
Khi đến nơi, ông mới biết nhiệm vụ của mình không phải là quy hoạch, thiết kế hay khởi công, mà là kiểm tra lại một kiến trúc ngầm đã tồn tại từ trước.
Công trình này vốn là một dự án bí mật, có quy mô rất lớn, hẳn là do một đơn vị chuyên trách xây dựng.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, nó đã bị thấm nước nghiêm trọng…
Họ chia thành nhiều nhóm nhỏ để kiểm tra từng điểm trọng yếu.
Một số khu vực quan trọng đã bị đánh dấu và nghiêm cấm tiếp cận, sẽ do những nhóm khác phụ trách.
Ngày hôm đó, trong lúc làm việc, La Đình Duệ cùng một đồng sự phát hiện một cửa thoát nước đã khô cạn.
Điều kỳ lạ là miệng lỗ hổng này vô cùng lớn, đủ để một con trâu có thể chui lọt.
Theo lý thuyết, với chất lượng thi công lúc bấy giờ, dù có bị hư hại do tác động tự nhiên thì cũng không thể xuất hiện một lỗ hổng lớn đến vậy.
Quan trọng nhất là, hôm qua khi họ kiểm tra đoạn đường này, hoàn toàn không hề có dấu vết gì.
Sau khi để một người ở lại canh giữ, La Đình Duệ cùng một đồng sự khác quyết định chui vào trong kiểm tra.
Nói đến đây, La Đình Duệ bật cười:
“Hồi đó còn trẻ, căn bản chẳng biết sợ là gì.
Dù sao trên tường đường hầm cũng dán đầy khẩu hiệu tuyên truyền, ai nấy đều hăng hái, cũng rất có dũng khí.
Người bị phân công ở lại trông cửa hang còn phải oẳn tù tì thua mới chịu nhận nhiệm vụ, ấm ức lắm.”
Lối đi trong hang rất sâu, chỗ hẹp nhất chỉ đủ một người nghiêng mình lách qua, nhưng càng đi càng cảm thấy không thấy điểm cuối.
Theo lý mà nói, họ đã đi xa hơn phạm vi thi công của công trình, nhưng vách đá xung quanh không giống dấu hiệu địa chất bị nứt hay núi lở, mà một số góc cạnh lại có thể thấy rõ dấu vết khai phá nhân tạo.
Hai người trẻ tuổi khi ấy vô cùng phấn khích, cứ nghĩ rằng mình vừa phát hiện ra dấu tích của đặc vụ địch quốc phá hoại.
Nhưng càng đi vào trong, cảm giác bất an càng rõ rệt.
Trên mặt đất xuất hiện rất nhiều công cụ thô sơ, thậm chí có cả vết máu.
Đến khi tiến sâu hơn, họ bắt đầu nghe thấy âm thanh nói chuyện văng vẳng từ bên trong.
Ngay sau đó, dường như bên kia cũng nghe thấy tiếng động của họ.
Có tiếng bước chân vội vã chạy tới, ánh lửa nhấp nháy trong bóng tối, rõ ràng họ đang đốt đuốc.
Dù hai người không sợ hãi, nhưng ý thức được cần phải báo tin, La Đình Duệ lập tức bảo đồng sự quay ra ngoài trước, còn mình vừa chạy chậm lại vừa chú ý phía sau, sẵn sàng cắt đuôi nếu cần.
Dù sao, con đường này rất hẹp, chỉ cần có một thi thể chắn ngang, cũng có thể chặn đường kẻ địch.
Khi đó, họ vẫn nghĩ mình đang đối mặt với đặc vụ nước ngoài đang âm mưu phá hoại công trình.
Nhưng dần dần, tiếng nói chuyện và bước chân phía sau lại im bặt không dấu vết.
La Đình Duệ thầm nghĩ đồng đội đã chạy ra khỏi hang và báo tin rồi, tiếp viện chắc chắn sẽ đến ngay.
Vì thế, hắn không tiếp tục rút lui mà chủ động tiến lên phía trước.
Càng đi sâu vào trong, hắn cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, bước chân nặng nề như nhũn ra, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ.
“Lúc đó, ta cứ nghĩ là do thiếu dưỡng khí…
Nhưng sau này nghĩ lại, có lẽ là do ta…”
La Đình Duệ bỗng dừng lại, nhìn bốn người trẻ tuổi trước mặt.
Đàm Văn Bân và Nhuận Sinh say mê lắng nghe, Tiết Lượng Lượng chợt đoán: “Trúng độc?”
La Đình Duệ không đáp, mà quay sang nhìn Lý Truy Viễn, ra hiệu để hắn thử suy đoán.
Lý Truy Viễn lộ ra vẻ xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Ngủ thiếp đi?”
Nghe vậy, La Đình Duệ hơi sững lại, lộ vẻ bất ngờ: “Tiểu Viễn, sao ngươi lại đoán được?”
“Bởi vì khi ta bị vây lại, cũng có cảm giác như vậy.”
La Đình Duệ trầm ngâm gật đầu, tiếp tục kể:
“Về sau khi được cứu ra, đồng đội kể lại rằng lúc tìm thấy ta, ta đã hôn mê trong một khe đá.
Nhưng ta chắc chắn đây không phải là mơ, vì mọi thứ quá mức chân thực.
Ta loạng choạng bước sâu vào trong, nhìn thấy một đại sảnh tráng lệ.
Có ca cơ, vũ nữ đang biểu diễn, có người ngồi uống rượu vui đùa.
Ta còn được mời nhập tiệc, họ hỏi ta rất nhiều chuyện, ta cũng hỏi lại họ không ít điều.
Nhưng cụ thể chúng ta đã nói gì, ta không nhớ rõ.
Chỉ biết rằng cuộc trò chuyện kéo dài rất lâu, ta uống rất nhiều, rồi cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc tỉnh lại, ta phát hiện mình đã nằm trong lều trại của doanh địa.”
Ông dừng một chút, rồi hỏi: “Có thấy giống với ‘Đào Hoa Nguyên Ký’ không?”
Đàm Văn Bân gật đầu: “Quả thực rất giống!
Một đường hầm hẹp tối tăm, đi mãi mới tới một nơi rộng lớn sáng sủa.
Sau đó được đón tiếp nồng hậu, ăn uống vui vẻ, rồi…”
Tiết Lượng Lượng hỏi: “Vậy lão sư, sau đó ngài có báo cáo chuyện này không?”
“Đương nhiên là có báo cáo.
Nhưng trong hai ngày đó, rất nhiều người khác cũng kể lại trải nghiệm kỳ lạ của mình.
Có người nói nhìn thấy binh sĩ mặc giáp trụ cổ đại, có người thì trông thấy phụ nữ mặc trang phục cổ xưa.”
“Kết quả điều tra ra sao?
Còn khe hở đó thì thế nào?”
“Về sau, nước ngầm tràn lên, công trình bị nhấn chìm.
Những khu vực quan trọng cũng lần lượt xảy ra sự cố, có người vào nhưng không thể ra.
Chi tiết cụ thể ta cũng không rõ.
Dự án bị đình chỉ giữa chừng.
Ta báo cáo xong, nhưng sau đó cũng không nhận được phản hồi gì thêm.”
Tiết Lượng Lượng nhíu mày: “Là cấp trên không tin sao?”
La Đình Duệ lắc đầu: “Rất có thể là họ tin, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này không quan trọng.”
Đàm Văn Bân lẩm bẩm: “Vậy thì khác với ‘Đào Hoa Nguyên Ký’ rồi.
Câu chuyện của ngài nghe có phần u ám hơn. ‘Đào Hoa Nguyên Ký’ là một câu chuyện đẹp.”
Lý Truy Viễn đột nhiên nói: “Có khi nào, ngôi làng trong ‘Đào Hoa Nguyên Ký’ vốn dĩ không phải là nơi của người sống?”
La Đình Duệ tò mò nhìn cậu: “Tiểu Viễn, sao ngươi lại nói vậy?”
“Chỉ là một suy đoán thôi.
Lão sư, ngài có thể kể thêm chi tiết được không?”
“Chi tiết à?
Cũng được, có giấy bút không?
Ta sẽ vẽ lại.”
“Ta có!” Đàm Văn Bân lập tức lấy ra một quyển sổ và cây bút, đưa đến trước mặt La Đình Duệ.
La Đình Duệ bắt đầu phác thảo.
Ông vẽ rất tỉ mỉ, trước tiên là một bộ y phục, sau đó là một thanh đao, cuối cùng là một bộ giáp trụ…
Rõ ràng, dù chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng nó vẫn luôn khắc sâu trong lòng La Công.
Thỉnh thoảng, ông lại hồi tưởng về nó, nếu không thì đã chẳng thể nhớ rõ ràng đến vậy cho đến tận bây giờ.
Bốn người cùng nhìn vào bản vẽ, nhưng đối với ba người còn lại, họ chỉ nhận ra đó là những vật dụng cổ đại.
Còn về lai lịch cụ thể, họ hoàn toàn không phân biệt được.
Lý Truy Viễn ngắm nghía một lúc, chậm rãi nói: “Cao Câu Ly?”
La Đình Duệ khoanh tay trước ngực, ánh mắt chân thành nhìn cậu: “Tiểu Viễn, ngươi thật sự không cân nhắc đổi chuyên ngành sao?”
Nam sinh lập tức lắc đầu.
“Ta chỉ là lo ngươi mai một thiên phú của mình thôi.” La Đình Duệ đưa tay xoa đầu cậu, cảm thán: “Cái đầu nhỏ này, rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ trong đó vậy?”
Đàm Văn Bân nhíu mày: “Cao chó ly là gì?”
Tiết Lượng Lượng lên tiếng nhắc nhở: “Ngươi đọc sai rồi, phải là Cao Câu Ly.”
Đàm Văn Bân vỡ lẽ: “À, ta hiểu rồi.
May mà thi lịch sử không phải thi đọc ghép vần.”
La Đình Duệ tiếp tục nói:
“Về sau, ta đã vẽ lại những gì mình thấy trong giấc mộng và nhờ nhiều người giải thích.
Phải rất vất vả mới tìm ra chút manh mối.”
Cao Câu Ly là một chính quyền cát cứ ở vùng Đông Bắc, tồn tại rất lâu dài và cũng có vị trí khá nổi bật trong lịch sử.
Nhưng điều khiến nó được biết đến nhiều nhất lại là những cuộc chiến với Tùy Dạng Đế, Đường Thái Tông và Đường Cao Tông.
Trong nước, rất ít người thực sự quan tâm đến văn hóa của nó.
Ngược lại, bên Hàn Quốc thì luôn muốn nhận đó là tổ tiên của mình.
Đây cũng chính là lý do khi nghe Lý Truy Viễn nhận ra nguồn gốc của những vật này, La Đình Duệ không khỏi ngạc nhiên đến vậy.
“Sau này, vì công việc lẫn lý do cá nhân, ta đã nhiều lần quay lại Tập An.
Trong hai lần gần đây nhất, ta đã tìm đến các chuyên gia nghiên cứu văn hóa Cao Câu Ly, còn đến bảo tàng khảo sát.
Chính lúc ấy, ta mới có thể xác nhận được rằng cảnh tượng trong giấc mộng của ta năm đó không phải là hư cấu.
Bởi vì trước cái đêm ấy, ta chưa từng tiếp xúc với bất kỳ hiện vật hay tư liệu nào liên quan đến Cao Câu Ly.
Trong hiện thực chưa từng nhìn thấy, thì làm sao ta có thể tưởng tượng ra được?”
Tiết Lượng Lượng hỏi: “Lão sư, vậy còn dự án đó thì sao?”
La Đình Duệ châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi nói: “Năm trước ta có thử tìm hiểu lại, chỉ biết rằng sự việc năm đó nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì ta từng biết.
Nhưng toàn bộ hồ sơ và thông tin liên quan đến dự án đều đã bị niêm phong, không thể tra cứu được nữa.”
Đàm Văn Bân bật cười: “Ngài đúng là vẫn mãi nhớ về nó, giống như ánh trăng sáng trong lòng vậy.”
La Đình Duệ cũng không nhịn được cười: “Cũng đúng, dù sao lúc đó ta còn trẻ, hơn nữa cũng mới đi làm chưa lâu, không lớn hơn các ngươi bây giờ là bao.
Thực ra, sau này trong công việc, ta còn gặp phải những chuyện nghiêm trọng và khó tin hơn nhiều.”
Đàm Văn Bân háo hức: “Ngài kể tiếp đi!”
“Không kể được.
Chuyện về Cao Câu Ly này, ta đã không có quyền đọc hồ sơ khi đó rồi.
Còn những chuyện sau này, chính bản thân ta cũng là một phần trong hồ sơ mật, không thể tiết lộ.”
“Ai, thật đáng tiếc.” Đàm Văn Bân thất vọng thở dài.
“La Đình Duệ cười cười, vỗ vai hắn: “Những chuyện thế này, sau này các ngươi cũng sẽ gặp phải.
Đến lúc đó, các ngươi cũng sẽ bị yêu cầu giữ bí mật mà thôi.
Được rồi, bây giờ nói về chuyện trước mắt đi.
Không bàn về địa cung nữa, nhưng chỉ riêng việc các ngươi phát hiện ra mạch nước ngầm, cũng đủ khiến phương án của Mã Nhất Minh coi như bị khai tử.”
Tiết Lượng Lượng lên tiếng: “Thực ra chuyện này không liên quan gì đến Mã tổ trưởng…”
“Cấp trên đương nhiên hiểu rõ, nhưng chuyện đã xảy ra, thế nào cũng phải có người chịu trách nhiệm.
Dù sao cũng sẽ không xử lý hắn quá nặng, quan trọng là xem bản thân hắn có vượt qua được hay không.
Ta cũng không muốn đi xem hắn khóc lóc, lại càng lười phải an ủi.
Từ ngày lập quốc đến nay, đã có bao nhiêu cây cầu, con đường phải dựng bia tưởng niệm liệt sĩ?
Ta đã tận mắt chứng kiến không ít.
Cách tốt nhất để an ủi những người đã ngã xuống, chính là tiếp tục xây dựng đất nước này.”
Nói rồi, La Đình Duệ giơ chén sữa đậu nành lên.
Mọi người cũng nâng chén, cùng nhau cụng nhẹ một cái.
Đàm Văn Bân uống cạn một hơi, trong lòng không khỏi cảm thán: Đúng là lãnh đạo cấp cao, tầm nhìn rộng hơn nhiều so với cha ta ở nhà.
“Lượng Lượng, hai ngày nữa ngươi đi cùng ta đến tổ khác.
Chúng ta cần tập trung giải quyết phương án công thành, cố gắng hoàn thành sớm.”
“Được rồi, lão sư.”
“Tiểu Viễn, còn ngươi thì sao?”
“Hả?” Lý Truy Viễn chỉ vào mình: “Ta vẫn có thể tiếp tục đi theo sao?”
“Ta đang hỏi ngươi, sau khi trải qua chuyện này, có muốn nghỉ một thời gian không?”
“Nghỉ ngơi à?
Được thôi.” Lý Truy Viễn gật đầu.
Thực ra, hắn cũng cảm thấy khá mệt mỏi, hơn nữa còn có một chuyến đi Phong Đô đang chờ phía trước.
“Ừm, ngươi còn trẻ, phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Bình thường cũng nên rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Ta nghe nói, những người có thiên phú thường hay có thể chất yếu.”
“Không đến mức khoa trương như vậy đâu, lão sư.
Nhưng ta sẽ ghi nhớ lời ngài.”
Tiết Lượng Lượng chợt chủ động nhắc đến một chuyện: “Lão sư, lúc đó chúng ta không phải đã cố ý thu hút con quái vật để cứu người sao?”
“Ta biết, vừa rồi ngươi không phải đã nhắc đến rồi sao?”
“Nhưng ta không muốn nhận công lao này.”
La Đình Duệ khẽ cười, nhìn hắn một lúc rồi mới nói:
“Lượng Lượng à…
Không chỉ ngươi, mà tất cả mọi người đều hiểu.
Ai mà chẳng mong muốn bản thân có thể giữ được sự trong sạch, không vướng bận bất cứ điều gì.
Nhưng thế gian này vốn không tránh khỏi bụi trần, có lúc thậm chí còn gặp cả bão cát.”
“Ta hiểu đạo lý này, nhưng lão sư…”
“La Đình Duệ ngắt lời hắn: “Xảy ra chuyện như thế này, nếu có một cá nhân điển hình đứng ra nhận trách nhiệm, Mã Nhất Minh và những người khác cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
“…
Ta hiểu rồi.”
Bữa ăn khuya kết thúc, La Đình Duệ rời đi trước, bốn người còn lại trở về nhà khách.
Trên đường về, Đàm Văn Bân vẫn còn chưa thỏa mãn: “Cá nướng Vạn Châu quả thật không tệ!
Ta cảm thấy nếu học được kỹ thuật này rồi mở một quán chi nhánh ở nơi khác, nhất định sẽ kiếm được bộn tiền.”
Tiết Lượng Lượng thản nhiên nói: “Ngươi có ý định đó thì ta có thể đầu tư cho ngươi.”
“Thôi thôi thôi, ta chỉ nói chơi thôi.
Kiếm tiền sao có thể quan trọng bằng học hành chứ?”
Ngay sau đó, Đàm Văn Bân ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Này… cái danh hiệu vinh dự kia, có thể giúp tăng điểm thi đại học không?”
Tiết Lượng Lượng cười cười: “Chúng ta học ở Hải Hà Đại học, không khó thi.
Hơn nữa, chuyện lần này sẽ được giữ kín với xã hội.”
“Chà…” Đàm Văn Bân thở dài, buông thõng hai vai.
Nhuận Sinh hỏi: “Ngươi không nghĩ đến cách nào khác để được cộng điểm sao?”
Đàm Văn Bân nhún vai: “Cách khác à?
Chẳng phải chính là nhờ cha ta quang vinh trên cương vị công tác sao.”
Nhuận Sinh á khẩu, không nói gì thêm.
Lúc này, Đàm Văn Bân lấy ra từ trong túi một đống đồ vật trông giống như một bó rơm vụn.
Lý Truy Viễn cẩn thận đặt chiếc túi ấy cùng một tờ giấy vào tay Tiết Lượng Lượng.
“Lượng Lượng ca, trên tờ giấy này có ghi cách phục hồi lại vật đó.”
“Ngươi yên tâm, hai ngày nữa ta mới đến tổ kia để gặp lão sư, thời gian này ta sẽ lái xe về Sơn Thành, nhờ bên đơn vị trước giúp ngươi xử lý chuyện này.” Tiết Lượng Lượng liếc qua danh sách vật liệu cần thiết trên giấy rồi nói: “Những thứ này cũng không quá khó kiếm, phần lớn đều có sẵn.
Nhưng nếu muốn giữ bí mật, ngươi không thể tìm đến các đơn vị chuyên về văn vật.
Ta có một người bạn có thể làm được, chỉ là sẽ tốn khá nhiều thời gian.”
“Không sao, cứ từ từ xử lý.
Quan trọng là thứ này không thể để ngoài môi trường bên ngoài quá lâu, ta cũng không có điều kiện bảo quản tốt.”
“Được, cứ giao cho ta.
Vậy tiếp theo ngươi sẽ đi Phong Đô sao?”
“Ngày mai Nhuận Sinh ca còn phải thay thuốc một lần, đến ngày kia chúng ta sẽ lên đường.”
“Đi đường cẩn thận, lúc nào quay về nhớ báo cho ta biết trước, ta sẽ đặt vé giúp các ngươi.”
“Được rồi, trước khi đi ta sẽ báo cho huynh.”
…
Ngày thứ ba, Lý Truy Viễn cùng Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân lên đường đến Phong Đô.
Ban đầu họ đi xe, sau đó chuyển sang thuyền, cuối cùng cập bến tại huyện thành Phong Đô.
Thực ra, cách đơn giản nhất là gọi điện cho nhà họ Đinh, nhờ họ tra xem hiện giờ ở Phong Đô còn ai thuộc dòng dõi Âm gia hay không.
Nhưng vì chuyện này liên quan đến Liễu nãi nãi, Lý Truy Viễn không muốn nhờ vả ngay từ đầu, mà muốn tự mình thử tìm kiếm trước.
Vừa bước lên bến tàu, không khí náo nhiệt lập tức ập đến.
Khắp nơi ồn ào huyên náo, dòng người chen chúc, các tiểu thương san sát hai bên đường.
Hóa ra họ vừa hay đến đúng dịp hội chùa Quỷ Tiết ở Phong Đô.
Đàm Văn Bân phấn khích nhìn đông ngó tây, thích thú nói: “Ha ha!
Phải công nhận, hội chùa ở đây náo nhiệt hơn hẳn so với hội chùa ở Nam Thông.
Không, phải nói là hội chùa quê ta căn bản không thể so sánh được với nơi này.”
Lý Truy Viễn cười nhạt: “Bân Bân ca, bản chất của du lịch chẳng phải chính là đi từ nơi mình đã chán đến một nơi xa lạ sao?”
“A, cũng đúng.
Suýt nữa ta quên mất, ngươi về Nam Thông cũng coi như đi du lịch rồi.”
“Ừm, cũng không khác mấy.”
“Nhưng Tiểu Viễn à, ta thực sự cảm thấy người bên này biết tận hưởng cuộc sống hơn. Ở chỗ bọn ta, buổi tối tự học xong muốn tìm một quán ăn khuya còn khó nữa là.” Đột nhiên, hắn chỉ tay về phía một quầy hàng: “A, ta muốn ăn món kia, các ngươi có muốn không?”
Chợ quà vặt ở đây bày bán đủ loại đặc sản địa phương, khiến người ta hoa mắt không kịp chọn lựa.
Giá cả cũng rất rẻ, ngay cả Nhuận Sinh – người xưa nay luôn tiết kiệm và không thích ăn hàng quán – lần này cũng không tiếc tiền.
Cả ba người vừa đi vừa ăn, coi như giải quyết luôn bữa trưa.
Trong bầu không khí náo nhiệt này, ngay cả cách ăn uống của Nhuận Sinh cũng không còn khiến ai chú ý.
Đàm Văn Bân dừng chân trước một quầy bán mặt nạ quỷ.
Hai nghệ nhân đang vẽ mặt nạ tại chỗ, hắn đứng xem một hồi lâu, sau đó quyết định đặt làm một chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không.
Những chiếc mặt nạ quỷ kia, hắn không dám mua.
Nếu chẳng may nửa đêm đi vệ sinh mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Sau khi trả tiền, hắn đeo mặt nạ lên, khoa tay múa chân bắt chước một động tác của khỉ: “Này, yêu quái!
Mau giao Tiểu Viễn nhà ta ra đây!”
Cả bọn cười ầm lên.
Đi tiếp một đoạn, họ dừng lại trước một quầy trà.
Hội chùa ở thời kỳ này rất thịnh hành loại chén trà có nắp, bên trong thường thả thêm chút đường hoặc trái cây sấy, vừa đi dạo vừa nhâm nhi rất hợp.
Nhưng quầy trà này có vẻ khác biệt so với những nơi khác.
Người bán hàng pha trà ngay tại chỗ, hương thơm đậm đặc lan tỏa trong không khí.
Nhưng khi nhìn lên tấm biển, bọn họ phát hiện trên đó có hai dòng chữ kỳ lạ:
Bên trái viết “Mê Hồn Trà”, bên phải viết “Mạnh Bà Thang”.
Đàm Văn Bân mua ba chén trà, ba người ngồi trên băng ghế nhỏ, chậm rãi thưởng thức.
Hương vị trà khá đậm, nhưng không hề đắng, ngược lại còn có chút hậu ngọt.
Hội chùa chủ yếu là người địa phương, nhưng cũng có không ít du khách bị sự kiện Quỷ Tiết thu hút đến đây, thậm chí còn lác đác vài người ngoại quốc.
“Tiểu Viễn, phía trên kia thật sự là điện Diêm Vương sao?” Nhuận Sinh chỉ vào một quần thể kiến trúc phía trên hỏi.
“Đó là Đô Đại Đế, chủ quản Minh Ti, cũng chính là vị thần tối cao cai quản linh hồn của thiên hạ.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.” Đàm Văn Bân nhấp một ngụm trà, tò mò hỏi: “Ông ta là người địa phương sao?”
“Có một thuyết nói rằng, Ngạc Đô Đại Đế vốn là Âm Trường Sinh, em trai của hoàng hậu Âm Lệ Hoa triều Đông Hán.
Ông không tham luyến vinh hoa phú quý, một lòng tu đạo, cuối cùng đắc đạo phi thăng giữa ban ngày tại Phong Đô.”
“Em trai hoàng hậu?” Đàm Văn Bân bĩu môi, “Không lo tận hưởng cuộc sống giàu sang mà lại đi tu đạo, thật không hiểu nổi.”
“Mỗi người có một lựa chọn riêng.
Ngươi chẳng phải cũng vừa từ chối đầu tư mở chi nhánh quán cá nướng Vạn Châu của Lượng Lượng ca sao?”
“Ồ, hóa ra ta cũng là kẻ thoát khỏi bùn mà không nhiễm đây.”
Nhuận Sinh lại thắc mắc: “Tiểu Viễn, tại sao trước mỗi cửa hàng ở đây đều đặt một vại nước nhỏ?”
“Hẳn là một loại tập tục nào đó.”
Sau khi uống hết trà, ba người tiếp tục đi dạo.
Lý Truy Viễn chuẩn bị ghé qua một cửa hàng tang lễ để tìm hiểu về các nhân công chuyên vớt thi thể ở Phong Đô.
Nếu quả thực còn có người làm nghề này, hắn dự định sẽ đưa một khoản tiền cho gia đình họ, xem như cắt đứt mối nhân quả liên quan đến cung điện dưới lòng đất kia.
Đi qua khu “Phong Đô Quỷ Thành”, họ trông thấy một tấm bia đá.
Trên đó khắc một dòng chữ:
“Tử bất dạ hành, tắc bất tri dạ hành nhân.”
Dòng chữ này xuất phát từ “Ôm Phác Tử” của Cát Hồng triều Tấn, thuật lại lời của Âm Trường Sinh.
Ý đại khái là: Sau khi thành tiên, ông mới biết trên đời có rất nhiều thần tiên khác.
Cũng giống như con người, nếu không ra đường vào ban đêm, thì sẽ không biết được có bao nhiêu kẻ khác cũng đang lang thang trong màn đêm.
Câu nói này khiến Lý Truy Viễn có một tầng cảm xúc khác.
Trước khi tiếp xúc với nghề vớt thi, hắn không hề biết trên đời lại tồn tại loại sự việc “chết ngược lại”.
Nhưng sau khi học hỏi, hắn mới nhận ra loại chuyện này không hề hiếm, thậm chí còn có cả những người đồng hành trên con đường ấy.
Dọc theo tấm bia đá đi tiếp, họ dừng chân trước một cửa hàng.
Tấm biển phía trên ghi bốn chữ: “Âm Quân Quan Tài Trại”.
Ngay lối vào có treo hai bảng hiệu, một bên viết “Thăng quan tài phát tài”, bên còn lại ghi “Phúc chí vận đến”.
“Âm Quân” là tôn xưng của Âm Trường Sinh, nhưng điều đó không có nghĩa chủ tiệm họ Âm.
Tuy nhiên, nếu là một cửa hàng quan tài, vậy hẳn có liên quan đến nghề vớt thi.
Ví dụ như gia tộc của hắn, trước đây thái gia cũng có mối quan hệ mật thiết với ngành tang lễ trên dưới khắp vùng.
Chỉ là sau này, khi chính bản thân thái gia bắt đầu lấn sâu vào ngành này, quan hệ giữa họ mới dần trở nên xa cách.
Bước vào cửa hàng, không gian bên trong có vẻ khá quạnh quẽ. Ở góc sâu nhất của tiệm đặt hai cỗ quan tài sơn đỏ sậm.
Trên quầy hàng lại bày rất nhiều quan tài nhỏ, kích thước cỡ đồ chơi figure.
Điều thú vị là những chiếc quan tài này đều được trang trí bằng những hình ảnh rất hiện đại – có cái in hình Siêu Nhân Điện Quang, có cái lại là A Đồng Mộc, thậm chí còn có cả Transformers.
Đàm Văn Bân cầm một chiếc quan tài nhỏ lên, mở ra rồi đóng lại vài lần, tấm tắc khen: “Thật tinh xảo!
Lão bản rất có đầu óc kinh doanh, nhưng đáng tiếc, dù cố gắng thế nào thì cũng không chọn đúng thị trường.
Dù sao cũng chẳng ai lại muốn dạo hội chùa mà tiện tay mua một cái quan tài về nhà làm đồ trang trí cả.”
Hội chùa hôm nay vô cùng nhộn nhịp, các cửa hàng xung quanh đều tấp nập khách ra vào, chỉ riêng nơi này lại vắng vẻ lạ thường.
Dù là người địa phương hay du khách, ai nấy đều có vẻ kiêng dè, không muốn bước vào một tiệm quan tài giữa không khí lễ hội.
Đàm Văn Bân tiếp tục bật mở chiếc quan tài nhỏ vài lần, rồi cười nói: “Tiểu Viễn, hay ta mua hai cái mang về làm hộp đựng bút?”
Từ phía sau quầy, một giọng nữ vang lên: “Ngươi thích cái nào, hai cái mua chung ta tính giá rẻ cho.”
Rèm vải bị xốc lên, một cô gái tầm tuổi Đàm Văn Bân bước ra, trên tay cầm một bát mì nóng hổi.
Cô có nước da hơi ngăm, nhưng dáng người cao ráo hơn hẳn so với phần lớn người bản địa.
Toàn thân toát lên một nét khỏe khoắn, mạnh mẽ.
Đàm Văn Bân cười cười: “Được, lấy hai cái này.”
“Vậy chờ một chút.”
Đàm Văn Bân biết Lý Truy Viễn muốn hỏi chuyện, nên chủ động mua đồ trước để tạo cơ hội.
Nhuận Sinh liếc mắt nhìn hắn, hỏi nhỏ: “Lại mua để tặng Chu Vân Vân sao?”
Đàm Văn Bân không những không tức giận mà còn có vẻ xiêu lòng, lẩm bẩm: “Nói cũng đúng, thực ra cũng khá lãng mạn đấy chứ.”
Cô gái chủ tiệm cười tủm tỉm: “Hoặc có thể gọi là… tình lữ khoản.”
“Được, lấy một bộ đi.”
“Được rồi, chờ một chút.”
Nữ chủ quán cúi xuống quầy, lấy ra hai chiếc quan tài nhỏ, một đen một đỏ.
Chúng được chế tác vô cùng tinh xảo, còn có rãnh khớp để ghép lại với nhau thành một cặp.
Đàm Văn Bân cầm lên quan sát, cười nói: “Thú vị thật.”
Cô gái chủ tiệm đáp: “Đúng vậy.
Nếu ta là con gái mà được người mình thích tặng món này, chắc chắn sẽ vui chết mất.”
Lý Truy Viễn nhíu mày nhìn nàng: “Ngươi không phải nữ hài à?”
“A, đúng rồi nhỉ.” Nữ chủ tiệm bật cười, “Ta nói nhầm.”
Thấy Đàm Văn Bân thực sự bỏ tiền ra mua hẳn bốn chiếc quan tài nhỏ, ra ngoài còn ngồi xuống cùng bàn với bọn họ, Lý Truy Viễn hỏi: “Bân Bân ca, ngươi thực sự định tặng cái này cho lớp trưởng Chu sao?”
“Ta chỉ cảm thấy nó thú vị thôi.” Đàm Văn Bân liếc mắt: “Thật sự đem tặng?
Ta đâu có ngốc.”
Nữ chủ tiệm tỏ ra bất mãn: “Sao lại không thể tặng chứ?
Chứng tỏ cô bé kia không hiểu giá trị của nó thôi.
Đây mới là sự lãng mạn trong văn hóa truyền thống của chúng ta.”
Đàm Văn Bân gật gù: “Mặc dù ta vẫn không có ý định tặng, nhưng ta thấy ngươi nói có lý.”
Cô gái đột nhiên hỏi: “Nghe giọng nói của các ngươi, hẳn là khách du lịch?
Đến từ đâu vậy?”
“Nam Thông.”
Nữ chủ tiệm tỏ vẻ nghi hoặc: “Nam Thông ở đâu?
An Huy hay Giang Tây?”
“Giang Tô.”
“A, Giang Tô ta biết.
Kim Lăng, Tô Châu, Dương Châu, Hoài An, Từ Châu, mấy nơi đó đều rất nổi tiếng…
Nam Thông…” Nàng ngập ngừng.
Đàm Văn Bân cố tình trêu chọc: “Tỉ như?”
“Tỉ như…” Nữ chủ tiệm suy nghĩ một lát rồi im bặt.
Lý Truy Viễn tranh thủ hỏi vào vấn đề chính: “Lão bản, ngươi có biết gần đây có người nào làm nghề vớt thi không?
Chính là những người chuyên vớt xác trôi sông.”
Cô gái nhíu mày: “Vớt thi?
Các ngươi muốn mò ai?”
“Không phải tìm người, chỉ là muốn hỏi thăm một chút.
Ngươi có biết ai họ Âm làm nghề này không?”
Nữ chủ tiệm không trả lời ngay mà nhanh chóng bước vào phòng trong.
Một lát sau, tấm rèm lại bị xốc lên, nàng bước ra, tay trái cầm theo một chiếc xẻng Hoàng Hà.
“Ta chính là họ Âm, ta tên Âm Manh.”
Lý Truy Viễn không ngờ lại tìm được người nhanh đến vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục dò hỏi: “Nhà ngươi có gia phả không?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Muốn đưa tiền.”
“Có.”
“Vậy lấy ra cho ta xem thử được không?”
“Xem rồi mới đưa tiền?”
“Cần phải có tên của Âm Chi Vọng trong đó.”
“Âm Chi Vọng?
Có.
Nhưng ông ta sống cách đây cũng gần hai trăm năm rồi, ta nhớ rất rõ.”
“Ồ?”
“Trong gia phả có ghi lại rằng, năm đó ở Vạn huyện xuất hiện một con mãng xà ăn thịt người.
Ông ta đã dẫn người đi bắt rắn, nhưng cuối cùng không ai trở về nữa.
Để ta vào lấy cho các ngươi xem.”
“Không cần.”
Lý Truy Viễn liếc nhìn Đàm Văn Bân, ra hiệu: “Đưa tiền đi.”
Đàm Văn Bân lấy tiền ra, đặt lên quầy.
Trên xấp tiền còn buộc một sợi dây đỏ.
Âm Manh cầm tiền lên trước, sau đó vẻ mặt chợt thay đổi, không dám tin: “Khoan đã, các ngươi đã gặp chuyện gì?
Đụng phải hắn sao?”
“Ừm.”
“A?” Âm Manh vội khoát tay: “Ngươi đừng có dọa ta, ta nhát gan lắm đấy.”
Người có thể cầm xẻng Hoàng Hà, lại thốt ra cụm từ “chết ngược lại”, chứng tỏ đúng là người trong nghề.
Hơn nữa, nàng so với thái gia của hắn thậm chí còn có vẻ thuần hơn.
Đã như vậy, cũng không cần phải giấu giếm nhiều nữa.
“Lần này đến đây là để trả nợ ân tình.
Số tiền này ngươi cứ nhận, coi như xong chuyện giữa chúng ta.”
“A ha ha ha…” Âm Manh vừa đếm tiền vừa cười sảng khoái: “Ôi chao, đúng là tổ tiên hiển linh, giúp ta kiếm được một khoản ngay lúc đang lo tiền thuê nhà tháng sau đây!”
Đàm Văn Bân nhàn nhạt nhận xét: “Ngươi làm ăn thế này, tiền thuê nhà quả thực khó mà xoay sở.”
“Vậy ta còn có thể làm gì?”
“Có thể bán cá nướng Vạn Châu.”
Âm Manh trừng mắt nhìn hắn.
Đàm Văn Bân lại cười: “Hoặc mở quán cơm chiên Dương Châu cũng được.”
Âm Manh đẩy bát mì của mình về phía hắn.
Trong bát chỉ có mì, không có thêm thức ăn gì khác, chỉ rưới xì dầu lên.
Đàm Văn Bân gật gù: “Hiểu rồi.”
“Ăn đi, ta nấu thêm cho các ngươi một phần nhé?
Hay ta sang quán đối diện mua vài món nhắm, rồi mời các ngươi uống rượu?”
Lý Truy Viễn đáp: “Chúng ta đã nếm qua rồi.”
“Vậy thì ở lại ăn tối đi.
Đường xa đến tận đây để đưa tiền, cũng nên nán lại dùng một bữa cơm.
Dù sao ta cũng cảm thấy, tổ tiên ta chắc cũng không giúp được gì cho các ngươi nhiều lắm.”
“Thực ra, cũng có giúp đấy.”
“Ta không tin.
Nếu hắn thật sự có thể giúp các ngươi, thì chính hắn đã không chết ở đó mà không thể về nhà rồi.”
Nói rồi, Âm Manh nhún vai, tỏ rõ thái độ không mấy tin tưởng.
Lý Truy Viễn không giải thích nhiều, chỉ lấy miếng ngọc bội ra, đặt lên quầy: “Cái này cũng giao lại cho ngươi.”
Âm Manh cúi đầu nhìn, sau đó đẩy ngọc bội về phía hắn: “Một việc là một việc.
Tiền ta nhận, nhưng ngọc bội này là của ngươi.”
“Được.” Lý Truy Viễn không chối từ, cất lại ngọc bội rồi nói: “Vậy chúng ta đi đây.”
“Ơ, không ở lại chơi thêm sao?
Những điểm tham quan chính đều ở phía trên kìa.”
“Muốn đi rồi.”
“Bên này thuyền ngừng sớm lắm, đã đến đây thì cứ thong thả chơi đi.
Ban đêm cứ ngủ lại trong cửa hàng của ta, đỡ phải tốn tiền thuê trọ.”
Vốn dĩ đây là một chuyến đi chơi, hơn nữa đối phương nhiều lần mời nhiệt tình như vậy, Lý Truy Viễn cũng không từ chối nữa: “Vậy thì làm phiền ngươi.”
“Ơ này, ngươi chắc chắn không phải từ cái chỗ thủy táng nào đó bò ra sau khi chết ngược lại đấy chứ?”
“Ta á?”
“Đúng rồi, đến đây, để ta thử một chút!”
Âm Manh thò tay vào túi, lấy ra một lá bùa rồi dán lên người Lý Truy Viễn.
Thấy hắn không có phản ứng gì, nàng cố ý tỏ vẻ kinh ngạc: “Trời ạ, đáng sợ quá đi mất!
Ngươi còn hung ác hơn ta tưởng tượng!”
Mọi người đều biết nàng chỉ đang trêu đùa.
“Không đáp lễ thì thật thất lễ!
Này, yêu tinh, ta cũng dán cho ngươi một lá bùa!”
Đàm Văn Bân lôi ra một lá “Truy Viễn Mật Quyển”, dán ngay lên trán Âm Manh.
Ngay sau đó, lá bùa lập tức đổi màu.
Đàm Văn Bân bị dọa nhảy dựng, hét lớn: “Ta cái lớn!”
Âm Manh tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Truy Viễn nhón chân, nhẹ nhàng bóc lá bùa xuống, giải thích: “Bân Bân ca, giấy bùa khi gặp nước hoặc dầu mỡ sẽ đổi màu.”
“À…
À ha ha!” Đàm Văn Bân có chút ngượng ngùng, gãi đầu cười trừ.
Nhuận Sinh ghé sát lại, hít một hơi rồi trêu: “Nếu có mùi thủy thi, ta sẽ nói.”
Âm Manh lập tức cười đến gập cả lưng: “Ta suýt nữa tưởng mình thật sự đã chết rồi chứ, ha ha ha!”
Ba người rời khỏi tiệm quan tài, đi đến cửa thì Lý Truy Viễn chỉ vào vại nước nhỏ trước lối vào, hỏi: “Vì sao mỗi cửa hàng trên con phố này đều đặt một vại nước trước cửa?”
Âm Manh dựa người vào quầy, giải thích:
“Nơi này là Phong Đô Quỷ Thành, con phố này gọi là Quỷ Đường.
Không chỉ có người sống thích dạo phố, mà ban đêm, bọn họ cũng ra ngoài.
Ngày xưa, khi chưa có bóng đèn, trời tối chỉ có thể dựa vào ánh nến, nhưng ánh sáng không đủ soi rõ mọi thứ.
Chủ tiệm khi đếm tiền thường xuyên sẽ thấy lẫn vào cả giấy âm phủ.
Lâu dần, hình thành một tập tục: Trước cửa hàng đặt một vại nước.
Nếu tờ tiền bỏ vào vại mà nổi lên, chứng tỏ là tiền giấy, không nên làm ăn với vị khách đó.”
Đàm Văn Bân tò mò hỏi: “Nhưng bây giờ toàn là tiền giấy, đều nổi lên cả.
Chẳng phải mỗi cửa hàng đều phải kiểm tra tiền giấy mỗi ngày sao?”
Âm Manh nhún vai: “Vật đó quý lắm, đâu có ai mua nổi mà thử?”
Đàm Văn Bân giật mình: “Khoan đã… ý ngươi là bây giờ vẫn còn có người dùng tiền âm phủ thật sao?”
Âm Manh mở ngăn kéo dưới quầy, lấy ra một xấp tiền giấy của “Thiên Địa Ngân Hàng”.
“Đây, tháng này ta vừa mới nhận được đấy.
Ban đầu còn định dùng để đóng tiền thuê nhà, ai ngờ toàn là từ khách không phải người sống mà có.”
Đàm Văn Bân rụt tay lại, cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào xấp tiền giấy: “Ngươi đừng đùa ta đấy chứ?
Muốn tăng trải nghiệm du lịch huyền bí sao?”
“Đúng vậy, thời đại này rồi, còn ai tin quỷ chứ.
Đến phiêu tử còn hiếm khi gặp được, ta cũng lâu lắm rồi không có đơn vớt thi nào.”
“Không gặp phiêu tử?
Sao có thể?
Nơi này toàn sông hồ, chẳng lẽ không có ai trượt chân chết đuối sao?”
“Đều có người trong thôn phụ trách vớt, ít ai tìm đến ta.
Bọn họ cho rằng cửa hàng trên phố đắt đỏ hơn.”
“Thực ra ngươi rất rẻ?”
“Đương nhiên là không.” Âm Manh thản nhiên nói: “Nếu lấy giá rẻ, chẳng phải là tự hạ thấp mặt mũi của ta sao?
Dù sao ta cũng là một vớt thi nhân chính tông đấy.”
Đàm Văn Bân bĩu môi: “Đáng đời ngươi chưa đóng nổi tiền thuê nhà.”
“Đi thôi, Bân Bân ca.”
“Ai ai ai!
Chờ ta với, Tiểu Viễn!”
…
Buổi chiều hôm đó, Lý Truy Viễn dẫn theo Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân tỉ mỉ tham quan Phong Đô Quỷ Thành.
Nơi này có rất nhiều pho tượng và đền miếu.
Ban ngày tham quan không hề đáng sợ, trái lại còn cảm nhận được nét văn hóa dân gian truyền thống đậm đà.
Giữa đường, họ gặp hai đoàn biểu diễn dân gian, dừng lại xem một lúc.
Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân xem rất chăm chú, thậm chí còn muốn đọc hết tất cả bảng thuyết minh dưới các pho tượng.
Nếu so với những du khách chỉ cưỡi ngựa xem hoa, thì hai người này chẳng khác nào đang học thêm một khóa bổ túc kiến thức ngoài giờ.
Lý Truy Viễn chỉ lặng lẽ bước chậm lại, thưởng thức nét kiến trúc cổ kính và phong cách chạm trổ của từng pho tượng.
Còn về nội dung thuyết minh, hắn không cần đọc, bởi vì trong đầu hắn đã có sẵn quá nhiều thông tin.
Hồi nhỏ, khi Lý Lan còn chưa quá chán ghét hắn, hắn thường ngồi trong thư phòng của bà lúc bà làm việc.
Khi thì bà ném cho hắn vài bản vẽ để chơi, khi thì quăng cả đống sách trước mặt, bảo hắn tự lật xem.
Trời tối dần, ba người rời núi, quay lại Quỷ Đường Phố.
Lúc này, đường phố vẫn rất nhộn nhịp.
Nhiều cư dân bận rộn cả ngày, chỉ có thể đến hội chùa vào buổi tối để mua sắm.
Hơn nữa, Quỷ Thành về đêm có không khí đặc biệt hơn hẳn.
Khi những chiếc đèn lồng đỏ trắng được thắp sáng, cả con phố như bước vào một thế giới khác.
Tiệm quan tài vẫn vắng tanh, thậm chí Âm Manh lại lười biếng ngồi gác sau quầy.
“Chúng ta về rồi!” Đàm Văn Bân lớn tiếng chào.
Âm Manh ló đầu ra khỏi rèm, cười nói: “Ta nấu một nồi vó heo rồi!
Tối nay ăn thật no nhé!”
Lý Truy Viễn gật đầu: “Được.”
…
Bảy giờ tối, màn đêm buông xuống.
Âm Manh bưng ra một chậu lớn, mọi người cùng ngồi quây quần bên bàn nhỏ.
Vó heo hầm rất nhừ, tan ngay trong miệng.
Chỉ có điều… nếu bỏ qua cảm giác lông heo còn lởm chởm chưa được xử lý sạch sẽ.
Âm Manh tính tình hoạt bát, có lẽ vì bình thường ít có người để trò chuyện, nên đêm nay cực kỳ vui vẻ.
Nhuận Sinh chỉ lo ăn, Lý Truy Viễn thỉnh thoảng đáp vài câu, còn lại, trận đấu khẩu chính là giữa Đàm Văn Bân và Âm Manh.
Đàm Văn Bân không tin nổi, ôm đầu kêu lên: “Cái gì?
Ngươi bảo chúng ta ngủ trong quan tài?”
Âm Manh vẫn thản nhiên trải chăn vào trong mấy cỗ quan tài trong tiệm, không buồn ngẩng đầu: “Thì sao?
Ngủ trong quan tài thoải mái lắm đấy.”
“Ta có thể ra ngoài ngủ trên đất được không?”
“Đây là trên núi, ban đêm lạnh lắm.
Ta cũng chẳng có đủ chăn đệm, vẫn là trong quan tài ấm áp hơn.”
Đàm Văn Bân lẩm bẩm: “Lần đầu tiên nghe thấy có người khen quan tài ấm áp…”
Gian phòng phía trong vừa là kho hàng, vừa là bếp, bên trong có ba cỗ quan tài, còn ngoài tiệm cũng bày hai cái.
Đã đến nước này, đành phải nhập gia tùy tục.
Cuối cùng, Lý Truy Viễn và Nhuận Sinh chọn ngủ trong hai cỗ quan tài bên ngoài, còn Đàm Văn Bân cùng Âm Manh ngủ trong phòng.
Quan tài vốn được thiết kế vừa vặn với thân người, nằm xuống có cảm giác khá vừa vặn và dễ chịu, giống như được ôm lấy từ bốn phía.
Đương nhiên, nắp quan tài được để mở một khe nhỏ để thông khí.
Ban ngày đi đường, lại dạo quanh khắp Phong Đô Quỷ Thành, ai nấy đều mệt nhoài.
Đàm Văn Bân rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nhưng rồi, trong cơn mơ màng, hắn nghe thấy có tiếng gì đó vang lên ngay phía trên đầu mình—
“Sàn sạt… sàn sạt…”
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Đàm Văn Bân siết chặt chăn, kéo lên che kín mặt, chỉ để lộ một khe nhỏ cho mắt nhìn ra.
Ngay lúc đó, một gương mặt lù lù xuất hiện phía trên, miệng nhếch lên: “Hắc hắc.”
Là Nhuận Sinh.
“Ngươi làm gì đấy?!”
“Đi tiểu.”
Nhà vệ sinh ở sau tiệm, Nhuận Sinh ngủ bên ngoài, nên mỗi lần đi ngang qua đều phải đi qua chỗ hắn.
Đàm Văn Bân tức giận kéo chăn phủ kín mặt, quyết định mặc kệ.
Nhưng một lát sau—
“Sàn sạt… sàn sạt…”
Đàm Văn Bân nín thở.
Lần này sẽ không phải là Nhuận Sinh nữa, đúng không?
Sau đó, gương mặt quen thuộc lại ló ra.
“Ngươi lại làm gì nữa?!”
“Ta đi tiểu xong, trên đường về ngủ, tiện thể nói với ngươi một tiếng.”
Đàm Văn Bân nghiến răng ken két.
Hắn cố gắng trấn tĩnh, hít sâu, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
“Sàn sạt… sàn sạt…”
Đàm Văn Bân bật dậy, đập mạnh lên thành quan tài.
Âm thanh biến mất.
Hắn lại nghiêng người, kéo chăn lên tiếp tục ngủ.
“Sàn sạt… sàn sạt…”
Lần này, hắn không nhịn được nữa.
Đàm Văn Bân bật chăn, hai tay bấu lấy thành quan tài, ngồi dậy nhìn xung quanh.
Trong phòng trống trơn.
Không có ai.
Nhuận Sinh không thể nào đi nhanh vậy được.
Hắn nuốt nước bọt, lòng bàn tay hơi lạnh.
Cảm giác bất an khiến hắn không dám bước ra ngoài, chỉ có thể nhanh chóng chui lại vào trong chăn, thu cả người vào trong quan tài.
“Sàn sạt… sàn sạt…”
Lại nữa.
Đàm Văn Bân siết chặt chăn, co chân lại, giả vờ như không nghe thấy.
Một lúc sau, âm thanh kia lại biến mất.
Mồ hôi trong chăn đã bắt đầu túa ra, nóng đến mức khó chịu.
Hắn quyết định kéo chăn xuống một chút để thở, hai tay nắm chặt lấy mép chăn, chuẩn bị động tác nhanh—
Một, hai, ba…
Hắn giật mạnh chăn xuống.
Nhưng đúng lúc đó, hắn không kịp kéo chăn lên lại.
Bởi vì—
Ngay trước mặt hắn, trong quan tài, có một gương mặt trắng bệch, đang kề sát vào mặt hắn.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Sốp dịch thêm các bộ khác đi shop
Sốp bận lắm còn phải đi kiếm cơm @@
Hay quá sốp, đọc 3 chương dài quá đã, iu sốpp
ra nhanh xíu được hông sốp, hôm qua ko ra rồi, hóng quá đi mất
sốp cũng phải xếp hàng chờ tác giả thôi khách ơi @@
Chương 240 bị thiếu một đoạn á team ơi
Cảm ơn bạn đã góp ý, mình bổ sung rồi nhé!
Chương này đọc ko hiểu gì hết có lỗi test ko thớt
Chương này team tạm ẩn soát lại, đạo hữu quay lại sau nhé. Cảm ơn đã góp ý!