Lục Giai cũng cầm quạt lên, chậm rãi phe phẩy: “Còn có Lục Vinh.”
“Nó đâu rồi?”
Nghiêm Thuật nhìn về phía cửa.
“Nó đi dỡ kiệu.
Thân là tùy tùng, đó là việc trong bổn phận.”
“Đôi khi ta rất thắc mắc, ngươi là một tài tử nhã nhặn ôn hòa, vì sao lại chọn một tùy tùng có thân hình vạm vỡ như vậy?”
Trà được mang lên, Nghiêm Thuật cúi mắt vuốt ve chén trà, ánh mắt khẽ nhướng lên, “Ta thấy nó không giống một tùy tùng đơn giản.”
Lục Giai mở nắp chén, quạt nhẹ trà nóng: “Nó chỉ là một kẻ hầu, có gì không đơn giản?”
Nghiêm Thuật khẽ nhếch môi.
Lúc này, gia đinh của Nghiêm phủ đứng ngoài cửa bẩm báo: “Lão gia, Lục Vinh đến rồi.”
Lục Giai dừng quạt, nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lục Vinh bị hai hộ vệ cao lớn áp giải vào—đó là hộ vệ của nhà họ Nghiêm!
Ông ta quay đầu nhìn Nghiêm Thuật.
Nghiêm Thuật nở một nụ cười nhàn nhạt, cầm chén trà đã nguội lạnh trên tay, đưa về phía Lục Vinh:
“Lão gia nhà ngươi chạy ngược chạy xuôi giúp Liễu đại nhân, trời nóng như thế này, chắc hẳn ngươi cũng khát rồi.
Uống chén trà này đi, nhuận giọng một chút.”
Lục Vinh mím chặt môi, nhìn Nghiêm Thuật, rồi lại chuyển ánh mắt sang Lục Giai.
“Sao vậy, không uống?”
Nghiêm Thuật vẫn giữ nguyên tư thế, chén trà nằm gọn trong lòng bàn tay duỗi thẳng.
Lục Vinh kéo tà áo, quỳ xuống: “Tiểu nhân không dám!”
“Không dám?”
Nghiêm Thuật cười nhạt, “Sao lại không dám?
Ngươi xem, ta và lão gia nhà ngươi quen biết đã nhiều năm, từ lâu đã không còn câu nệ khách sáo.
Ngươi cứ thoải mái uống đi, sao lại không dám?”
Lục Vinh cúi đầu, những giọt mồ hôi từ trán nhỏ xuống, phản chiếu ánh sáng từ phía trên.
Lục Giai nhìn lướt qua hắn, rồi đảo mắt quét qua hai hộ vệ của nhà họ Nghiêm đang đứng giữa phòng, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa, dọc hành lang cũng có người đứng canh.
Rõ ràng là đến có chủ đích.
Lục Giai khẽ mở quạt, thong thả phe phẩy: “Nghiêm đại nhân ban trà, không nên từ chối.
Nhận đi.”
Lục Vinh cắn chặt môi, đưa tay ra nhận.
Nhưng còn chưa chạm vào chén trà, Nghiêm Thuật bỗng mở rộng bàn tay—
Choang!
Chén trà rơi xuống đất!
Chén sứ chỉ vỡ một góc, nhưng nước trà lại hắt hết lên người Nghiêm Thuật!
“Không uống rượu mời, lại muốn uống rượu phạt à?
Ta ban trà cho ngươi mà ngươi dám đánh rơi chén của ta?”
Nghiêm Thuật trầm giọng hạ lệnh: “Người đâu!”
Gần như chỉ trong nháy mắt, hai hộ vệ cao lớn phía sau đã áp sát, mỗi người giữ chặt một tay Lục Vinh, mạnh mẽ đè hắn xuống đất!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lục Giai lập tức đứng lên.
Còn chưa kịp nói gì, Nghiêm Thuật đã ngẩng đầu lên, nhìn ông ta, chậm rãi nói:
“Trước đây ngươi từng nói, gia phụ có ơn cất nhắc ngươi, nếu chúng ta lấy chức quan mà luận thì lại xa cách quá, nên đề nghị kết giao huynh đệ.
“Giờ đây, không chỉ là huynh đệ, mà còn là thân gia, hạ nhân nhà ngươi thất lễ với ta, ta chỉ phạt nhẹ một chút, chắc ngươi sẽ không trách ta chứ?”
Lục Giai hơi hé miệng, rồi lại khép lại.
Lục Vinh nghe đến đây, cũng ngừng giãy giụa.
Từ khi kết giao với nhà họ Nghiêm, Nghiêm Tụng và Nghiêm Thuật vẫn luôn tỏ ra rất khách sáo với Lục Giai, chưa từng có thái độ hùng hổ dọa người như hôm nay.
Mà hành động của Nghiêm Thuật lúc này, nếu không phải vì sáng nay Lục Giai dẫn theo hắn đến Công bộ, thì còn có thể vì lý do gì khác?
Hắn nhìn về phía Lục Giai.
Lúc nãy khi chén trà được đưa tới, Lục Giai cũng chỉ nghi ngờ trong trà có vấn đề, chứ không ngờ rằng Nghiêm Thuật lại trắng trợn vu oan như vậy!
Yết hầu ông ta khẽ chuyển động: “Mau dập đầu nhận tội với Nghiêm đại nhân.”
Nghiêm Thuật rõ ràng không thực sự để tâm đến chuyện chén trà.
Nghiêm Lương đã đến Công bộ, nhưng không tìm thấy thứ hắn ta cần, lại biết Lục Giai đã đến trước, tất nhiên sẽ sinh lòng nghi hoặc.
Mà Lục Giai, một kẻ văn nhân yếu ớt, không thể nào tự mình làm những chuyện như thế này.
Bây giờ Nghiêm Thuật nhắc đến Lục Vinh, chính là muốn ép hắn ta thừa nhận rằng chính hắn là kẻ đã lén lấy hồ sơ ra khỏi Công bộ!
Lục Vinh là gia nô của Lục phủ, từ nhỏ đã luyện võ, vừa biết đi đã theo sát Lục Giai.
Sau khi kết giao với cha con họ Nghiêm, để tránh tai mắt của Tưởng thị, tiện bề hành sự, Lục Giai mới dặn hắn che giấu võ công của mình.
Mười mấy năm nay, ai ai cũng biết Lục Vinh là hộ viện của Lục phủ, nhưng chỉ là một hộ viện có chút võ công hoa mỹ mà thôi.
Không một ai biết rằng, hắn không chỉ có võ nghệ cao cường, mà còn là thủ lĩnh của tám hộ vệ tinh nhuệ nhất bên cạnh Lục Giai.
Giờ phút này, hành động bạo nộ của Nghiêm Thuật chẳng qua là để kích động Lục Vinh phản kháng—một khi Lục Vinh để lộ dấu hiệu biết võ công, thì Nghiêm Thuật có thể khẳng định rằng, hồ sơ của Công bộ chính là do bọn họ lấy đi!
Như vậy, lời Lục Giai từng nói trước đó, rằng Lục Vinh chỉ là một hạ nhân bình thường, sẽ không thể nào đứng vững được nữa!
Lục Vinh nhìn Nghiêm Thuật, sau đó cúi đầu, trán chạm xuống đất:
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Tiểu nhân sơ suất, lỡ tay làm đổ chén trà của đại nhân, xin đại nhân thứ tội!”
“Nhận tội thì cũng phải có thái độ của người nhận tội chứ.”
Nghiêm Thuật nhàn nhạt nói, “Hạ nhân của phủ Thượng thư mà lại xuề xòa thế này à?
Các ngươi dạy dỗ hắn đi, kẻo sau này lại khiến Lục thượng thư mất mặt.”
Lời vừa dứt, hai hộ vệ nhà họ Nghiêm lập tức ghì chặt đầu Lục Vinh, ép hắn cúi xuống!
Lục phủ mấy đời sống trong kinh thành, gia thế hiển hách, tổ trạch được xây dựng cực kỳ tinh xảo, trong phòng đều lát đá hoa cương.
Cái đầu của Lục Vinh cứ thế bị đập xuống nền đá!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang vọng trong phòng, như thể có người đang dùng dùi gõ vào trống đồng!
Lục Vinh theo hầu bên Lục Giai từ nhỏ, tình cảm dù không phải ruột thịt, nhưng còn hơn cả ruột thịt.
Một loạt tiếng va đập khô khốc vang lên, trán của hắn đỏ bừng lên, tiếp đó, da thịt bị mài rách, máu tràn ra, loang lổ một vệt đỏ sẫm trên nền đá xanh xám.
Đôi mắt Lục Giai cũng đỏ lên.
“Đủ rồi!”
Lục Giai trầm giọng nói, “Nghiêm đại nhân, xin giơ cao đánh khẽ.”
Nghiêm Thuật giọng điệu thong dong: “Đã là Lục thượng thư lên tiếng, thì thôi vậy.
Nhưng bộ y phục này của ta giá trị không nhỏ, hắn cũng nên bồi thường chút chứ nhỉ?”
Hắn cúi mắt, nhìn vào hai cánh tay của Lục Vinh:
“Nếu đôi tay này không biết nghe lời, vậy thì dùng đôi tay này để đền đi.
“Lan Sơ à, Lục đại nhân, ý các ngươi thế nào?”
Sắc mặt Lục Giai trầm xuống: “Nghiêm đại nhân nhất định phải làm như vậy sao?”
“Giữa chúng ta chẳng phải không phân biệt nhau sao?
Ta giúp ngươi dạy dỗ hạ nhân, sao ngươi lại trách ta?”
Nghiêm Thuật cười khẽ, “Thế này đi, ta cho hắn giao đấu với hộ vệ của ta.
Nếu hắn thắng, thì ta tha.
Ngươi thấy sao?”
Bàn tay đang nắm quạt của Lục Giai, trong lớp tay áo che phủ, gân xanh đã nổi lên.
“Tiểu nhân nguyện chịu phạt!”
Lục Giai còn chưa lên tiếng, Lục Vinh đã cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt rồi duỗi ra trước mặt:
“Xin Nghiêm đại nhân xử lý!”
“Ở đây không có phần để ngươi lên tiếng!”
Lục Giai trừng mắt.
Lục Vinh dập đầu một cái, giọng nói trầm thấp:
“Hôm nay tiểu nhân phạm phải trọng tội, xin thứ lỗi vì sau này không thể tiếp tục hầu hạ lão gia.”
Dứt lời, hắn xoay người, rút con dao bên hông hộ vệ của Nghiêm Thuật, cắn răng, rồi chém xuống cổ tay mình!
Nghiêm Thuật thấy thế, ngay khoảnh khắc con dao vung xuống liền cất giọng:
“Chậm đã!”
Keng!
Con dao rơi xuống đất.
Nghiêm Thuật đứng lên, đột nhiên bật cười.
Hắn cúi người, kéo cánh tay Lục Vinh, nâng hắn dậy:
“Thôi nào, biết sai là được rồi.
Chỉ vì chút lỗi nhỏ này mà bắt ngươi đền tay, chẳng phải biến ta thành quỷ ăn thịt người hay sao?”
Nói xong, hắn xoay người lại, chắp tay hướng về Lục Giai:
“Đùa một chút thôi, có vẻ như đã dọa hai vị sợ rồi.
Là lỗi của ta.”
“Hôm nay bận bịu, hôm khác ta sẽ đích thân đến bồi tội!”
Dứt lời, hắn mỉm cười, liếc thấy danh sách của Tả Thị lang Công bộ trên bàn, liền cầm lấy, nhét vào trong ngực áo, lại nhìn Lục Giai, cười càng sâu hơn:
“Ngươi vẫn là người chu đáo nhất.
Có hảo ý của ngươi, ta còn sợ gì nữa?
“Về phủ!”
Hắn sải bước đi ra khỏi cửa, vung tay lên, đám hộ vệ lập tức theo sát phía sau, rầm rập rời đi.
Dương Bá Nông, người vẫn trốn trong gian trong, nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi lại cúi đầu nhìn lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của mình, nuốt nước bọt, gần như kiệt sức ngã phịch xuống đất.
Lục Giai đi đến cửa, lắng nghe động tĩnh phía trước.
Đến khi không còn nghe thấy gì nữa, ông ta mới quay người lại, nhìn vết thương be bét máu trên trán Lục Vinh, rầm một tiếng đóng sập cửa phòng!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Thiếu chương 403 và 413 rồi
Up nhầm truyện, đã sửa rồi. tks bạn nhé!