Chu Chiêu bình tĩnh nhìn Chu Bất Hại: “Phụ thân xem đi, đây mới thực sự là điều mà tổ mẫu nói – kéo cả nhà xuống mồ cùng con.”
Chu Bất Hại nghẹn lời, nhất thời không thể phản bác.
“Con rất thất vọng về phụ thân.”
Chu Bất Hại đột ngột ngẩng đầu lên, đầu ngón tay và lòng bàn tay đều trở nên lạnh buốt.
Ông và thê tử đồng tâm hòa hợp, sinh được một trai ba gái, tất cả đều là con dòng chính.
Từ nhỏ, ông đã hết lòng dạy dỗ từng đứa một.
Trưởng nữ Chu Huyên và thứ nữ Chu Vãn không mấy hứng thú với tra án, học được một thời gian rồi cũng bỏ.
Nhưng trưởng tử Chu Yến và út nữ Chu Chiêu lại khác, ngày ngày theo ông bên người, được ông dốc hết tâm huyết truyền thụ.
Ông còn nhớ như in cảnh Chu Yến từng nói: “Sau này con muốn giống như phụ thân, làm Đình Úy, làm một vị quan tốt.”
Còn Chu Chiêu khi ấy nói còn chưa sõi, chỉ biết bắt chước lặp đi lặp lại: “Đình Úy, Đình Úy, làm quan, làm quan!”
Khi ấy, đôi mắt hai hài tử đều sáng lấp lánh, soi rọi cả tâm can ông.
Giờ đây, một câu nói của Chu Chiêu đâm thẳng vào tim ông, khiến ông đau đớn đến nghẹt thở.
“Phụ thân đã đánh mất ý chí ngày xưa, trở nên nhát gan rụt rè, hoàn toàn không giống vị thanh thiên thiết huyết thuở nào.
Biết không thể làm mà vẫn làm, biết không thể chiến mà vẫn chiến, con đường cải cách chính là con đường địa ngục rải đầy máu, kẻ vì thiên hạ mà dấn thân vào đều phải lấy mạng mình ra đánh đổi.”
“Đây là điều phụ thân đã từng dạy chúng con, và con vô cùng tâm đắc.”
“Phụ thân còn nói, pháp gia là học thuyết nhập thế trị quốc, nếu có một phần lực thì tu dưỡng bản thân; có năm phần lực thì giữ yên bình; có mười phần lực thì khai sáng thái bình.”
Chu Chiêu nói đến đây, ánh mắt trở nên phức tạp: “Những điều này, phụ thân đã quên, nhưng con thì vẫn nhớ.”
“Phụ thân, con đi bước này, không phải để thay ca ca hoàn thành con đường còn dang dở, cũng không phải để tranh cao thấp với Chu Thừa An.
Con có chí hướng của riêng mình.”
Chu Bất Hại nhìn nữ nhi trước mặt, bỗng cảm thấy xa lạ mà cũng đầy cảm xúc lẫn lộn.
Nàng rõ ràng bình tĩnh như một kẻ vô cảm, rõ ràng vẻ mặt chẳng hề dao động, thế nhưng Chu Bất Hại lại cảm thấy, Chu Chiêu lúc này đang bừng sáng rạng ngời, sức sống mạnh mẽ của nàng như ánh mặt trời rực rỡ, soi chiếu cả một phương trời.
“Hơn nữa, phụ thân đã không còn đủ tỉnh táo để suy xét nữa rồi.
Trước đây, Chu Lý Công đâu có vừa nghĩ con đủ sức san bằng hậu cung, lại vừa nghĩ con sẽ là con cừu non bị làm thịt trong Đình Úy Tự?”
“Phụ thân, thay vì tức giận với một sự việc đã thành định cục, chẳng bằng tự mình suy ngẫm lại đi.”
Chu Chiêu nói xong, tay áo khẽ vung, để lại Chu Bất Hại đang chìm trong trầm tư, nàng sải bước rời đi.
Mãi đến khi bóng nàng khuất xa, Chu Bất Hại mới giật mình bừng tỉnh, lập tức quát to:
“Chu Chiêu!”
Rõ ràng ông là người bảo nàng suy ngẫm, sao bây giờ lại thành ra ông phải tự kiểm điểm bản thân chứ!
…
Chu Chiêu không hề để tâm đến tiếng gầm vang phía sau, nàng tin rằng sớm muộn gì Chu Bất Hại cũng sẽ nghĩ thông suốt.
Không chỉ có Chu Bất Hại, những kẻ không muốn, không đồng ý để nàng vào Đình Úy Tự, những kẻ hôm nay châm chọc nàng ở đó, cho dù có đập đầu vào tường hay có tức giận đến gầm rú đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng mà chấp nhận, lần sau gặp nàng, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Tiểu Chu đại nhân.”
Nghĩ đến đây, khóe môi Chu Chiêu không khỏi cong lên.
Nàng bước nhanh hơn, chạy một mạch đến Thanh Nhã Viện – nơi ở của nhị tỷ.
Viện này không lớn, nhưng từng góc đều tinh tế thanh tao, nước chảy quanh co, hoa cỏ đua nở, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng đàn cổ du dương.
“Đại tỷ, nhị tỷ, trong ba người chúng ta, chỉ có nhị tỷ mới thực sự có thể gọi là khuê phòng.”
Phòng nàng thì như hiện trường vụ án, chuột vào còn phải lạc đường; còn phòng Chu Huyên thì lạnh băng trống trơn, ngay cả uống nước cũng không dùng đồ gốm mà dùng đồ đồng, nàng e rằng chỉ riêng thay đổi những thứ ấy cũng đủ làm nhà họ Chu phá sản.
Nhị tỷ Chu Vãn đứng lên, dáng người nhỏ nhắn, không cao như hai tỷ muội.
Nàng có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, dung mạo tự nhiên mang theo vẻ phong tình, chỉ cần hơi nhíu mày cũng khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Thấy Chu Chiêu vào cửa, Chu Vãn liếc nàng một cái, nửa trách nửa cưng chiều: “Lại động khẩu hay động thủ rồi?”
Chu Huyên nghe vậy, lập tức xông đến, kéo tay áo Chu Chiêu lên kiểm tra: “Phụ thân đánh muội à?
Ta đi tìm ông ấy lý luận!”
“Đại tỷ, sao lại nghe một nửa mà đã vội kích động vậy?
Được rồi, phụ thân làm sao có thể đánh muội, mà có đánh cũng không lại muội đâu!”
Chu Vãn giọng điệu mềm mại, tiến lên kéo hai người ngồi xuống, rồi rót trà cho mỗi người.
“Không nói chuyện phiền lòng nữa, chúng ta đã lâu rồi không ngồi cùng nhau uống trà rồi.”
“Đại tỷ xuất giá, không thể tự do như trước; tiểu muội vào Đình Úy Tự, sau này e là bận đến chân không chạm đất; còn ta cũng đến tuổi xem mắt kén chồng.”
“Lần tới chúng ta tụ họp, không biết sẽ là năm nào tháng nào nữa.”
Chu Huyên nghe xong thì không hài lòng, định phản bác, nhưng lại bị Chu Vãn dùng một ánh mắt chặn lại.
Chu Chiêu nâng chén trà lên, trong lòng cũng có chút bùi ngùi.
Nếu như ngày rằm tháng bảy nàng thật sự chết tại Thiên Anh Thành như bài văn tế kia đã viết, thì có lẽ đây chính là lần cuối cùng ba tỷ muội được tụ họp.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Chén trà này, nhị tỷ kính tam muội.”
Chu Vãn vừa nói, vừa nâng chén trà hướng về phía Chu Chiêu.
“Muội từ nhỏ đã có chủ kiến, nhị tỷ không thông minh bằng muội, cũng không biết muội định đi đến đâu.
Ta lại càng không có võ nghệ như đại tỷ, có thể chắn trước mặt muội mà xông pha trận mạc.”
“Vậy nên, điều ta có thể làm chính là ủng hộ muội, làm chỗ dựa cho muội.
Tìm ra kẻ đã hại chết ca ca, đều trông cậy vào muội cả.”
Nói xong, nàng dùng ống tay áo che đi gương mặt, dứt khoát uống cạn chén trà.
Rồi lại rót thêm một chén, lần này nhìn sang Chu Huyên: “Lâu rồi không gặp, đại tỷ gầy đi không ít.
Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Huyên lắc đầu, cười ha ha: “Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Chẳng qua cũng giống phụ thân, ta cũng ghét mùa hè mà thôi.
Đại tỷ phu với ta cùng nhau lớn lên, hai muội chẳng lẽ còn không biết hắn sao?
Mềm lòng nhất, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều nghe theo ta.”
“Bà bà của ta và mẫu thân từ trước vốn là khuê trung hảo hữu, nhà họ Cố lại là thế giao với nhà ta.
Nhìn khắp Trường An này, có mấy người sống thoải mái hơn ta?
Các muội xem, ta bao nhiêu năm qua còn chưa sinh con, vậy mà nhà họ Cố đã từng oán trách nửa câu nào chưa?”
Nói đến đây, Chu Huyên bỗng giơ nắm tay lên, mỗi người một quyền, đấm nhẹ lên vai hai muội muội.
“Thay vì lo cho ta, chi bằng lo xem người khác có chịu nổi nắm đấm của ta hay không.”
Chu Chiêu giả vờ kêu đau, còn Chu Vãn thì lại là kêu thật.
“Hồi nhỏ mỗi khi chúng ta không nghe lời, đại tỷ cũng toàn dùng cách này dạy dỗ chúng ta!”
Chu Vãn tức giận bĩu môi.
Chu Chiêu nhớ lại chuyện cũ, cười nói: “Còn nhéo tai nữa, ta nghi ngờ mình có thể nghe lén giỏi như bây giờ, chính là vì tai đã bị kéo hỏng rồi.”
Chu Huyên nghe xong, cười lớn đến mức ôm bụng, nàng liếc nhìn chén trà trên bàn rồi đứng bật dậy: “Uống trà thì có gì vui?
Ta đi lấy rượu đây.
Người khác mà có quan thân, hẳn phải mở tiệc linh đình.
Không ai mở tiệc cho tiểu muội, chẳng lẽ chúng ta cũng không thể uống mấy chén với nàng?”
Nói xong, nàng chạy ra ngoài.
Khi nàng rời đi, nụ cười trên mặt Chu Chiêu và Chu Vãn cũng nhạt dần.
“Vừa rồi tỷ nói vậy là có ý gì?
Tỷ phải rời khỏi Trường An?
Phụ thân đã định thân cho tỷ rồi?”
Chu Chiêu nhìn Chu Vãn chằm chằm, ánh mắt sắc bén.
Chu Vãn hừ một tiếng, bĩu môi: “Ta không quản muội, muội cũng đừng lo chuyện của ta.
Tửu lượng của muội cũng chỉ tàm tạm, lát nữa đừng để đại tỷ chuốc say rồi nói hớ, lại khiến nàng lo lắng giận dữ.”
Chu Chiêu khẽ nhếch môi.
Nàng và Chu Vãn tuy là ruột thịt, nhưng trời sinh không hợp nhau.
Chu Vãn ghét nàng có nắm đấm to, giỏi bày mưu tính kế; nàng thì lại ghét Chu Vãn lúc nào cũng thích mách lẻo, giả bộ vô tội.
Hai người mỗi khi ra ngoài có thể tỏ ra hòa thuận, nhưng chỉ cần không có ai khác, số lần trợn trắng mắt với nhau có khi còn nhiều hơn cả số chim sẻ trong thành Trường An.
“Ta cũng chẳng muốn quản tỷ.
Nhưng tỷ tự dưng kính trà với ta, chuyện này không bình thường, tất có ẩn tình.”
Chu Chiêu bắt chước giọng điệu của Chu Vãn, cũng hừ một tiếng.
Lần này, Chu Vãn lại bật cười: “Học ta làm gì?
Đông Thi bắt chước Tây Thi à?
Ta hừ là để câu hồn người khác, còn muội hừ lên nghe như Diêm Vương đến đòi mạng vậy.”
Không đợi Chu Chiêu phản kích, giọng Chu Vãn bỗng chùng xuống, trở nên nghiêm túc:
“Muội đoán đúng rồi.
Ta sắp phải xuất giá, rời khỏi Trường An.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.