Lão đường chủ hài lòng vuốt chòm râu của mình.
Cánh tay duy nhất còn lại của ông ta căng tràn lực đạo, gân xanh nổi lên, như thể sức mạnh bên trong có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Chu Chiêu nhìn thấy, không khỏi le lưỡi.
Nếu lão già này mà đấm Hoảng Tam Bạch và Trương Diệu Thủ một quyền, e rằng có thể trực tiếp đập nát đầu bọn họ!
Thấy lão đường chủ có ý tiễn khách, ba vị trại chủ liền lau mồ hôi, cúi đầu cáo lui.
Vừa bước ra khỏi sảnh, một cơn gió nóng như thiêu như đốt ập vào mặt, như thể muốn rút cạn nước trong cơ thể họ.
Hoảng Tam Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Trương Diệu Thủ, không nói lời nào, sải bước rời đi.
Trương Diệu Thủ nhìn theo bóng lưng hắn, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Chết đến nơi rồi còn đắc ý gì chứ?
Nói không chừng Hoảng Tam Bạch chưa kịp thấy mặt trời ngày mai đã toi mạng rồi.”
Hắn nói xong, ánh mắt phức tạp nhìn sang Thành Ngọc Viện và Chu Chiêu, ôm quyền nói:
“Xem ra vị trí đường chủ, ngoài cô nương ra, không ai có thể ngồi được nữa.
Món bảo vật trọng yếu của Ngư Dương, Thiên Nữ chúng ta chưa hề lấy, tất cả đã rơi vào tay Đại quân.
Nếu là Thiên Đấu các người, biết có một món hời lớn như vậy, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
“Nhưng xét cho cùng, đúng là chúng ta vi phạm đường quy trước, không nên động vào hàng hóa của các người.
Ta mới có được một hòm trang sức quý hiếm, khắp Thiên Anh Thành này chỉ có Thành trại chủ là xứng đáng đeo.
Lát nữa ta sẽ sai người mang đến, coi như tạ lỗi.”
“Thiên Nữ và Thiên Đấu vốn đồng khí liên chi, cùng nhau tương trợ, là huynh đệ một nhà.”
Thành Ngọc Viện liếc nhìn Chu Chiêu, thấy nàng không phản đối, vẻ mặt lạnh lùng mới dịu lại đôi chút, thản nhiên nói:
“Vậy thì ta nhận.”
Trương Diệu Thủ lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Lần này hắn đúng là mất cả chì lẫn chài!
Trước đây, Thành Ngọc Viện luôn giữ phong thái của tiểu thư thế gia, không thèm chơi trò mưu mô, ngay cả cướp bóc cũng đường hoàng mà cướp!
Hắn vốn tưởng rằng nàng ta thẳng tính, không giỏi biện giải, nếu có thể gán mác nội gián lên người nàng, hắn sẽ có cơ hội lật kèo.
Nhưng không ngờ, Thành Ngọc Viện lại ra tay trước, không chỉ ly gián hắn và Hoảng Tam Bạch, mà còn biết cách lấy lòng lão đường chủ, khiến hai trại kia biến thành lũ ngu xuẩn vô dụng.
Lão đường chủ đã để Thành Ngọc Viện chủ sự, nghĩa là đại cục đã định, Thiên Đấu thắng rồi!
Còn về kẻ đã âm thầm dẫn dắt mọi chuyện đi theo hướng này… Không cần nghĩ cũng biết, chính là vị quân sư non nớt nhưng đầy tà khí kia – Chu Chiêu!
Tiểu cô nương này nhìn thì có vẻ trẻ trung ngây thơ, nhưng thực ra chính là một yêu tinh giảo hoạt!
Trương Diệu Thủ vừa suy tính, vừa nhanh chóng xoay chuyển tâm tư, chợt nhìn sang Chu Chiêu, cười nói:
“Chu cô nương bái lão đường chủ làm sư phụ, sau này chính là thiếu chủ của Huyền Vũ Đường.
Tại hạ đã chuẩn bị một chút lễ mọn…”
Hắn cũng biết ly gián đấy!
Nhưng hắn chưa kịp nói xong, liền thấy ánh mắt Chu Chiêu sáng rực, nàng thẳng thắn nói:
“Vậy thì đa tạ!
Có một chuyện làm ta phiền lòng đã lâu… Cha ta lúc sinh thời tham ô không ít bạc, giường trong phòng ta bên ngoài là gỗ, nhưng bên trong đều được đúc bằng vàng.”
“Khi ta mới sinh ra, thầy bói nói ta ngũ hành thiếu kim, cần phải bù đắp sau này.
Hiện tại đến Thiên Anh Thành, lượng kim bổ sung trước kia lại thiếu mất rồi!
Ta đã mấy đêm liền không ngủ được!”
Trương Diệu Thủ sững sờ, sự đắc ý lúc trước lập tức đông cứng trên mặt.
Mẹ nó, xui tận mạng!
Nhìn bộ dạng nàng ta mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, vừa thấy đã biết có thể tay không bắt hổ, có chỗ nào giống như mất ngủ mấy đêm?
Còn ngũ hành thiếu kim?
Ông đây mỗi lỗ chân lông đều thiếu kim đây này!
Không thiếu thì làm sao phải làm mấy chuyện lừa đảo này chứ?
“À… Không được sao?
Không được thì thôi vậy.”
Bên cạnh, Thành Ngọc Viện đã hiểu ra vấn đề, nhìn Chu Chiêu cười cười:
“Chúc mừng Chu cô nương bái được danh sư.
Ta không đúc nổi giường vàng, nhưng tình cờ có một chiếc kim ngọc quan, lát nữa sẽ gửi đến phủ đường chủ.”
Trương Diệu Thủ muốn ly gián nàng và Chu Chiêu sao?
Hắn không biết rằng, mạng của nàng đã là của Chu Chiêu rồi.
Thành Ngọc Viện nói xong, ý vị sâu xa nhìn Trương Diệu Thủ một cái.
Trương Diệu Thủ nghiến răng:
“Được!
Sao lại không được chứ!
Giường vàng ta không có, nhưng vàng thì có!”
Hắn vừa nói, vừa như dưới chân bôi mỡ, gần như lướt đi mà rời khỏi.
Đợi Trương Diệu Thủ đi xa, Chu Chiêu mới vừa đi vừa thấp giọng hỏi Thành Ngọc Viện:
“Lão đường chủ trước đây đã từng thu nhận đồ đệ, hoặc cho ai nhập phủ chưa?”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Thành Ngọc Viện lắc đầu:
“Chưa từng, đây vẫn là lần đầu.”
Nàng như chợt nhớ ra điều gì, chần chừ nói:
“Trước đây ta không phải đã nói với cô nương, lão đường chủ từng có một nữ nhi trạc tuổi ta, bởi vậy mà đối với ta có phần xem trọng hơn sao?
Thực ra lúc ta vừa nhậm chức trại chủ Thiên Đấu, lão đường chủ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có ý thu ta làm nghĩa nữ.”
“Chỉ là về sau lại thôi, ta đoán có lẽ vì ông ấy biết ta không biết võ công.”
Nàng ngẫm nghĩ một chút, lại lắc đầu:
“Nếu nói đến việc cho người nhập phủ, thì chỉ có Trương Diệu Thủ từng đưa mỹ nhân tới.
Nhưng đường chủ không phải kẻ háo sắc, chuyện ấy cũng chỉ có một lần.”
Chu Chiêu khẽ gật đầu, cũng không lấy làm thất vọng.
Nàng đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy trước cổng Thiên Đấu Trại náo nhiệt vô cùng.
Trên lôi đài đại cổ, Hàn Đại Sơn mặt đỏ đến mức dường như có thể nhỏ ra máu!
“Đại Sơn!
Giáo huấn tên tiểu tử ngông cuồng này một trận đi!
Quá đáng thật đấy, đến kiếm cũng không thèm rút!”
“Đúng thế!
Ngay cả một chiếc quạt lông gà cũng có thể quật ngã ngươi, vậy chẳng phải ngươi còn không bằng một con gà hay sao?!”
Hàn Đại Sơn xấu hổ đến cực điểm, nhớ lại lúc trước khi Chu Chiêu khiêu chiến Hoa Kỳ, hắn cười nhạo Chu Vũ thế nào, thì hiện tại những lời chế giễu hắn nghe được cũng vang dội không kém.
Quả nhiên là không phải không báo, mà là chưa đến lúc mà thôi!
Chu Chiêu trong lòng khẽ động, cùng Thành Ngọc Viện tách đám đông, đi tới bên rìa lôi đài.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy đối diện với Hàn Đại Sơn là một thanh niên cao gầy, mái tóc được buộc lại bằng dải lụa đen, trên lưng đeo hành trang, ngang hông dắt theo trường kiếm.
Mà trong tay hắn, đang cầm một chiếc quạt lông gà.
Ở kinh thành, quạt của Mẫn Tàng Chi hoa lệ vô song, ánh lên tia sáng lấp lánh.
Còn chiếc quạt này, trông cứ như vừa mới nhổ từ đuôi gà ra vậy.
Nếu đang đánh mà lỡ rơi xuống, cuộn tròn lại chắc còn có thể làm cầu đá cho bọn trẻ con chơi!
Người đang cầm chiếc quạt lông gà không lên nổi mặt bàn này, nếu không phải Thiên Diện, thì còn ai vào đây nữa?!
Chu Chiêu nhìn một lát, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Đây đúng thật là đến làm tiểu đệ cầm quạt cho nàng rồi, nhìn xem, ngay cả quạt lông gà cũng chuẩn bị sẵn!
Bên kia, Hàn Đại Sơn vừa thấy Chu Chiêu dưới đài, lập tức hai mắt sáng rỡ.
Đúng là mưa rào giữa trời hạn mà!
Thế nào mới gọi là mưa rào giữa trời hạn chứ!
Hắn vội vàng buông vũ khí, kích động hô lớn:
“Trại chủ!
Tam đương gia!
Chiêu tỷ~”
Một tiếng “Chiêu tỷ” kia cất lên, ngân nga uyển chuyển, trong đó Chu Chiêu có thể nghe ra vô số tiếng cầu cứu: “Cứu ta!
Cứu ta với!”
Nàng thấy vậy, bật cười, khẽ nhún người nhảy lên lôi đài:
“Ta đấu với ngươi một trận thế nào?
Nếu ta thắng, sau này ngươi theo ta, thế nào?”
Chu Chiêu vừa nói, vừa chăm chú nhìn gương mặt của Thiên Diện, chậc chậc hai tiếng.
Hàn Đại Sơn vui mừng như điên, hận không thể quỳ xuống lạy Chu Chiêu một cái.
Giữ được thể diện rồi!
Nhìn thấy Chu Chiêu ngắm nghía mặt Thiên Diện, hai mắt Hàn Đại Sơn xoay tít một vòng, chợt hiểu ra!
Hắn liền hắng giọng, giọng nói vang dội:
“Theo Chiêu tỷ của chúng ta, có thịt ngon rượu ngọt mà ăn!”
Các huynh đệ bên dưới nghe thấy, làm sao có thể không hưởng ứng, lập tức hô lớn:
“Theo Chiêu tỷ, có thịt ngon rượu ngọt mà ăn!”
Chu Chiêu nghe thấy tiếng hô hào như núi rung biển gầm ấy, suýt chút nữa bị chính nước bọt của mình làm sặc.
Không đúng!
Nàng chỉ muốn trêu chọc tiền bối một chút, thu nhận một tiểu đệ cầm quạt thôi!
Cớ gì mà Hàn Đại Sơn lại biến nó thành một màn nữ ác bá cưỡng ép nam nhân thế này?!
Nàng còn đang suy nghĩ, liền thấy Thiên Diện nghiến răng nghiến lợi xông tới.
Lần này hắn không dùng quạt lông gà nữa, mà rút kiếm ra, mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực Chu Chiêu.
Nhìn tư thế kia, đúng là có vài phần tức giận đến thẹn quá hóa giận.
Chu Chiêu thấy vậy, nhớ lại lần trước khi hắn diễn Chúc Lê ở Trường An, bị đâm trúng mà vẻ mặt đầy căm phẫn, không khỏi cảm thán—
Luận về diễn kịch, nàng đúng là không bằng Thiên Diện!
Người ta vẫn nói, ngành nào có chuyên môn ngành ấy, mật thám thì vẫn là mật thám mà!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.