Ầm!
Hai cây cột đá va chạm, đồng loạt đổ sập.
Đất đá tung bay, bụi mù mịt mờ.
Lưu Hoảng cúi người, nhặt lấy chiếc đấu lạp rơi trên đất, đội trở lại, rồi thoải mái thở ra một hơi dài, bước tới đứng cạnh Chu Chiêu.
“Khụ khụ…”
Thiếu niên răng khểnh từ đống đá vụn ngồi bật dậy, ho sặc sụa không ngừng.
Trong cổ họng hắn phát ra âm thanh quái dị, khàn đục chẳng khác nào vịt đực bị bóp cổ.
Hứa Kỳ Phương trân trân nhìn cảnh trước mắt, hai mắt trợn tròn, mặt đầy vẻ không dám tin.
Đây còn là người sao?
Nàng từng chứng kiến Đường chủ Huyền Vũ Đường—Diệp Huyền, nhấc đỉnh đồng bằng một tay.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt này, bộ dáng chẳng khác nào yêu nghiệt đội lốt người, e rằng hắn chỉ cần một tay cũng đủ nâng bổng cả Diệp Huyền đang giơ đỉnh!
“Ngươi làm sao biết?
Ngươi không muốn vào Nội Thất Đường sao?
Chu Chiêu, ta có thể giúp ngươi!”
Tất cả những người khác đều bị cái bánh vẽ mang tên Nội Thất Đường làm mờ mắt. Ở Thiên Anh Thành, chỉ cần có cơ hội tiến vào Nội Thất Đường, dù biết rõ là cạm bẫy, vẫn có vô số kẻ liều mạng nhảy xuống.
Chu Chiêu khẽ tặc lưỡi hai tiếng, nâng tay điểm trúng huyệt đạo của Hứa Kỳ Phương, sau đó thả nàng ta ra.
“Biết chuyện gì?
Biết ngươi chính tay giết chết thân nhân ruột thịt?
Hay biết ngay từ đầu, nhiệm vụ này chính là một hồi tuyển chọn vật tế?”
“Thứ Nội Thất Đường cần, không phải con người, mà là những vật tế còn sống, tươi rói.”
“Còn cần nhìn sao?
Các ngươi ngay cả che giấu cũng không buồn che giấu.
Bốn vị Đường chủ, cộng thêm ngươi—người từ dưới trướng của vị Tam Đường chủ bên Nội Đường, ngay từ đầu đã xem bọn ta là người chết.”
Hứa Kỳ Phương thân thể cứng đờ, nhưng đôi mắt vẫn có thể đảo.
Tròng mắt nàng co rút kịch liệt, ánh nhìn hướng về Chu Chiêu tràn đầy kinh hãi lạnh thấu xương.
Mới tới Thiên Anh Thành vài ngày, mà nàng ta đã nhìn thấu chừng ấy chuyện?!
“Ngươi… ngươi làm sao biết ta là người của Tam Đường chủ, chứ không phải thuộc hạ Diệp Huyền?”
“Đơn giản.”
“Bốn vị Đường chủ của Ngoại Tứ Đường đều đã bị người khống chế.
Diệp Huyền tuổi già sức yếu, vốn dĩ đã tính thoái vị.
Vị Đường chủ da vàng kia, nhìn qua cứ tưởng bệnh nặng gần chết.
Nhưng thực tế, cả hai đều khí huyết hừng hực, như thể tạm mượn được mấy năm dương thọ.
Không phải dược vật, thì là cổ trùng.”
“Mà ta, một kẻ nho nhỏ ở Thiên Đấu Trại, dù có chút danh tiếng, cũng không đến mức khiến Diệp Huyền phải chọn trúng.”
Chẳng qua chỉ là một Tiểu Tam Đương Gia nho nhỏ mà thôi.
Huyền Vũ Đường có ba trại, mỗi trại lại có ba vị Đương Gia.
Nàng bất quá chỉ là một phần chín trong đó, thân phận thật chẳng đáng là bao.
“Lý do thực sự ngươi biết rõ nhất.
Là ngươi, núp ở Thiên Đấu Trại lặng lẽ quan sát, đích thân chọn ta.
Vật tế cần phải trẻ trung khỏe mạnh, võ nghệ không tầm thường, sinh khí bừng bừng.
Mà ta, vừa khéo phù hợp.”
“Trong địa quật, ngươi đứng sau lưng Diệp Huyền, nhưng thái độ với hắn chẳng hề kính sợ.
Quyết định mọi chuyện, đều là ngươi ra mặt.
Đây không phải thái độ kẻ thuộc hạ nên có.”
“Nghĩa là, ngươi không phải người của Diệp Huyền, mà là tai mắt của một vị nào đó trong Nội Đường.”
Tất nhiên, còn có một lý do nữa, Chu Chiêu không nói ra.
Nhiệm vụ lần này, vốn do chính chủ nhân Thiên Anh Thành—Tần Thiên Anh—đích thân an bài.
Diệp Huyền đã sắp xếp để Lý Thạch tham gia nhiệm vụ này, mà theo lời của Thiên Diện, Lý Thạch là người của Tần Thiên Anh.
Nếu Hứa Kỳ Phương cũng là người Tần Thiên Anh, ắt hẳn nàng ta sẽ biết rõ điều này, và tuyệt đối không chọn Lý Thạch làm vật tế.
“Ngoài ra…”
“Nơi này là Hứa Trạch, ba chiếc đầu trên đỉnh đồng trước cổng phía nam, đều có đôi mắt mèo y như ngươi.
Rõ ràng, họ là thân nhân ruột thịt của ngươi.”
“Lần đầu gặp ngươi, khi đi cứu hỏa, ta đã chú ý tới đôi mắt mèo cùng cây roi xanh của ngươi.”
“Lúc A Hoảng kiểm tra thi thể, đã khẳng định bọn họ trúng độc trước khi chết.
Mà màu sắc cây roi của ngươi, rõ ràng là đã tẩm độc.
Kết hợp việc ngươi từng đích thân tới dò xét trạch viện này, ta lập tức sinh nghi, xác suất ngươi chính là hung thủ, gần như mười phần chắc chín.”
“Sau đó, ngươi đi trước dẫn đường, dẫn mọi người tránh hết cơ quan, lại càng chứng thực suy đoán của ta.”
“Nhiệm vụ này, ngay từ đầu, đã là một hồi đại cục sắp đặt.”
“Khinh công của A Hoảng kém cỏi, bước chân lảo đảo như kẻ say.
Đoạn đường vừa rồi, hắn dẫm sai tới mười ba bước, vậy mà không hề chạm phải bất kỳ cơ quan nào.
Cũng đúng thôi.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Vì những cơ quan này, sớm đã bị ngươi—hậu nhân nhà họ Hứa—phá hủy toàn bộ.”
“Bởi vì, chúng ta không được phép chết giữa đường, mà bắt buộc phải chết dưới sáu cây cột tế lễ kia.”
“Tứ Phương Môn, Thanh Đồng Đỉnh, Tam Nhân Thủ, Lục Thạch Trụ.”
“Thi thể giữa võ trường, tay chân vặn xoắn thành hình thù quái dị, chẳng qua là có người cố tình sắp xếp thành một loại đồ hình.
Nếu ta đoán không lầm, đó chính là đồ hình tương tự trong hầm mộ dưới lòng Huyền Vũ Đường.”
Chu Chiêu ngừng lại giây lát, ánh mắt dừng trên cây cột thứ bảy vừa trồi lên bên cạnh Hứa Kỳ Phương.
Trên cột, hoa văn loang lổ máu tươi, đỏ sẫm quỷ dị.
Toàn bộ máu đổ ra từ những người ở đây, đều theo rãnh ngầm dưới đất, tụ lại dưới chân cột đá, ngấm thẳng vào thân cột. Ở chính giữa cột, có một hõm tròn, trong đó đặt một mảnh quy giáp (mai rùa) đỏ như máu.
Chu Chiêu nhìn chăm chú, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Lục Đạo Luân Hồi.”
Hứa Kỳ Phương nét mặt tràn đầy kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng khuyết mỏng như tơ treo lơ lửng giữa trời đêm.
Giọng nàng run rẩy, nhưng lại mang theo chút gấp gáp cầu sinh:
“Ngươi muốn hỏi gì, ta đều nói hết cho ngươi!”
“Sư phụ ta chính là Đường chủ Thiên Cơ Đường—Tam Đường chủ của Nội Đường.
Người tinh thông cổ thuật, đặc biệt yêu thích kẻ thông minh tài trí như ngươi.
Nếu ta tiến cử ngươi cho sư phụ, người nhất định sẽ thu nhận…”
Lời còn chưa dứt, tiếng nói đột nhiên đứt đoạn.
Hai mắt Hứa Kỳ Phương trợn trừng, kinh hãi tột độ nhìn chằm chằm Chu Chiêu.
Lưỡi đao sáng lạnh kia, nhanh như thiểm điện, cắt phăng yết hầu nàng ta, máu tươi phun ra xối xả.
Kẻ này… quả thực điên cuồng!
Hứa Kỳ Phương không sao tin nổi.
Rõ ràng nàng ta đã phân tích rõ mọi chuyện, đã vạch trần cục diện, theo lý Chu Chiêu lúc này hẳn phải ép hỏi nguyên do Hứa Kỳ Phương sát hại cả nhà, hoặc nhân cơ hội ra điều kiện, buộc nàng ta đưa vào Thiên Cơ Đường mới đúng.
Ai ngờ Chu Chiêu nói xong liền ra tay, không cho nàng ta thêm nửa cơ hội giải thích.
Chết không nhắm mắt!
Chu Chiêu lại chẳng buồn liếc nhìn thi thể Hứa Kỳ Phương thêm một lần.
Nàng chỉ ung dung lấy ra một mảnh khăn tay, gói kỹ mảnh quy giáp đẫm máu, cẩn thận cất vào trong ngực áo, rồi quay lại làm một thủ thế với Lưu Hoảng.
“Có người tới.”
Thiếu niên răng khểnh mới gượng được chút hơi thở, nghe thấy vậy liền tá hỏa, cuống quýt đảo mắt nhìn quanh.
Khắp nơi trống trải, chẳng có lấy một chỗ ẩn thân.
Ngoài mấy cây cột đá sừng sững kia, thực sự không còn nơi nào để trốn.
Trong lòng hắn gấp đến độ sắp khóc, vội vàng nhìn Chu Chiêu cầu cứu.
Nhưng khi ánh mắt hắn rơi trên người Chu Chiêu và Lưu Hoảng, cả người liền cứng đờ.
Chỉ thấy hai người kia phối hợp ăn ý vô cùng, mỗi kẻ trở về bên cột đá mình từng đứng.
Chu Chiêu tựa lưng vào cột, đầu cúi gục, trước ngực vết máu loang lổ, bàn tay nhuộm đỏ thẫm, vô lực buông thõng, hờ hững cầm theo con dao ngắn.
Còn Lưu Hoảng thản nhiên ngả mình giữa đống đá vụn, tiện tay nhặt một tảng đá, đè lên đấu lạp che kín mặt.
Hai cái xác chết sống sờ sờ!
Thiếu niên răng khểnh ngớ ra một khắc, rồi cũng tuyệt vọng ngã lăn xuống, le lưỡi thè dài, cố làm ra bộ dáng quỷ treo cổ.
Quỷ treo cổ chắc cũng phải thè lưỡi ra nhỉ…
Hắn mơ màng nghĩ, cả người hoàn toàn tê liệt, không còn cảm giác.
Từ xa, tiếng bước chân vang vọng.
Từng bước, từng bước, từ từ áp sát.
Thiếu niên răng khểnh cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đúng lúc này, hắn chợt nhớ—thi thể Hứa Kỳ Phương vẫn còn nguyên giữa võ trường!
Nếu kẻ tới là đồng đảng của nàng ta từ Nội Đường, vừa liếc một cái đã nhận ra thi thể, vậy thì màn ngụy trang này có tác dụng gì?
Toi rồi!
Hắn đang run như cầy sấy, bỗng nghe thấy một tiếng gọi:
“Hứa Kỳ Phương, đi thôi.”
Là đồng bọn!
Đúng là sợ gì gặp nấy!
Một cơn gió lướt qua, mang theo mùi máu tanh nồng đậm.
Hứa Kỳ Phương bị điểm huyệt, thi thể cứng đờ, bị gió quật ngang, ngã xuống đất phát ra tiếng động trầm đục.
Người tới thoáng khựng lại, nhưng không dừng chân lâu, mà tiếp tục băng qua võ trường, thẳng hướng ba cây cột đá phía bắc.
Chu Chiêu dựa vào cột, nhắm mắt hít sâu, lặng lẽ đếm ngược trong lòng:
Ba… Hai…
Bóng đen đã áp sát, trường kiếm trong tay lấp lóe thứ ánh sáng xanh u quỷ dị, chẳng khác nào cây roi của Hứa Kỳ Phương.
Chu Chiêu liếc thấy ánh kiếm, trong lòng càng chắc chắn.
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Tề Đường chủ.”
Một.
Người kia nghe thấy tiếng gọi, theo bản năng ngoảnh đầu nhìn lại.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.