Tửu quán trong thành Trường An phần lớn đều nằm trong các phường thị, treo cao tiểu kỳ rượu, cách xa cũng ngửi thấy hương rượu nồng từ vò sành tỏa ra.
Những cô nương, tiểu ca ăn mặc sạch sẽ, tay xách ống trúc, đứng tựa cửa bán rượu.
Rượu đều là nhà tự cất, hương vị mỗi nhà mỗi khác, danh tiếng trong phường cũng bởi vậy mà có cao có thấp.
Có câu “Rượu ngon cũng sợ hẻm sâu”, cho nên có chủ quán khéo léo nghĩ ra cách mời Hồ Cơ đứng quầy rót rượu, nhờ thế mà nổi danh một thời.
Hôm nay, Trích Tinh Lâu so với hôm trước đã khác biệt một trời một vực.
Tường chắn và giàn giáo đều đã dỡ bỏ, cách xa đã nghe tiếng nhạc tiên vang vọng.
Trước cửa bày đủ mười vò rượu lớn, toàn bộ đã dỡ sạch phong bùn, khách qua đường tùy ý chọn một loại, nếm thử một chén.
Nhân lúc ấy, trước cửa đã xếp thành hàng dài, không ít văn nhân mặc khách vừa nhâm nhi chén rượu vừa vung tay áo dài, ngâm vịnh ngay tại chỗ.
Qua khung cửa sổ mở toang nơi lầu một, thấp thoáng bóng dáng những nàng Hồ Cơ kiều mỵ, vừa gảy đàn vừa uyển chuyển nhảy múa, náo nhiệt vô cùng.
Lúc Chu Chiêu và Lưu Hoảng tới nơi, Tô Trường Oanh đã đứng sẵn ở đó.
Hắn nghiêng mình tựa vào gốc đa già trước cửa, hai tay ôm kiếm, mắt nhìn dòng người qua lại.
Thấy Chu Chiêu và Lưu Hoảng tới, hắn mới rời khỏi bóng râm, chậm rãi bước ra.
Chu Chiêu liếc khóe mắt, phát hiện Lưu Hoảng đội đấu lạp khẽ gật đầu với Tô Trường Oanh, lập tức sinh nghi, nhìn chằm chằm hai người:
“Ta sao cứ cảm thấy, hai ngươi đang giấu ta chuyện gì?”
Lưu Hoảng không đáp, Tô Trường Oanh chỉ lắc đầu cười nhẹ:
“Có chuyện gì mà giấu nổi Tiểu Chu đại nhân của Đình Úy Tự chứ?”
Chu Chiêu quét mắt nhìn hai người từ đầu đến chân, chợt nhớ đến Hứa Tấn tập tễnh vào nha môn sáng nay, trong lòng lập tức hiểu ra bảy tám phần.
Lòng nàng thoáng ấm áp, nhưng cũng không nhịn được bật cười lắc đầu:
“Chỉ một chuyện cỏn con, cũng đáng để hai ngươi động thủ hay sao?
Sau này cứ để ta dùng chiêu trò của văn quan để đối phó hắn!”
Vừa nói, nàng vừa chỉ vào miệng mình.
Văn quan đấu nhau dựa vào mồm mép, mười miệng lưỡi, chín tâm cơ, đâu cần động tay chân.
Loại người như Hứa Tấn, nàng vốn chẳng đặt vào mắt.
Ba người vừa bước vào Trích Tinh Lâu, đã có một vị tửu bác sĩ bưng vò rượu bước ra nghênh tiếp.
Chu Chiêu mỉm cười, khẽ gật đầu:
“Chúng ta tìm Sở Dữu.”
Tửu bác sĩ thấy vậy, chẳng nhiều lời vô ích, lập tức vén tay áo, dẫn ba người lên lầu:
“Quý khách mời vào trong, Sở cô nương đang đợi trong nhã thất.”
Chu Chiêu lơ đãng liếc qua sảnh lớn lầu một.
Dù nơi này không phải nhã thất, nhưng mỗi bàn đều có rèm trúc che khuất, lúc này đã ngồi chật kín, không còn chỗ trống.
Phần lớn thực khách đều mặc cẩm y, tuyệt không có kẻ nào khả nghi.
Đang quan sát, ánh mắt Chu Chiêu chợt khựng lại.
Chỉ thấy nơi góc khuất, có một lão đầu quen thuộc, khoác trên mình quan bào Đình Úy Tự, vạt áo nhàu nhĩ.
Trên bàn chẳng có bao nhiêu món ăn, nhưng lại xếp ngay ngắn mười vò rượu.
Không phải vị sư phụ thích uống rượu, thích đùn đẩy công việc – Lý Hữu Đao, thì còn ai vào đây?
Đúng lúc đó, Lý Hữu Đao bất thình lình bật dậy, xoay đầu nhìn thẳng về phía Chu Chiêu.
Ánh mắt sắc bén như dao, không chút che giấu.
Ánh mắt hai thầy trò vừa chạm nhau, Lý Hữu Đao liền trừng mắt lật cho nàng một cái xem thường, đoạn hừ lạnh quay đi, tiếp tục ung dung uống rượu.
Chu Chiêu cạn lời, chỉ đành theo chân tửu bác sĩ lên lầu.
Từ lầu hai trở đi, đều là nhã thất, yên tĩnh hơn rất nhiều, mỗi gian đều có cửa kéo.
Tửu bác sĩ cắm cúi dẫn đường, rẽ trái hai gian, rồi dừng chân khẽ cúi người gọi:
“Sở cô nương, quý khách của cô đã tới.”
Mọi thứ đều rất đỗi bình thường, ngay cả bầu trời hôm nay cũng xanh thăm thẳm.
Chu Chiêu đứng trước cửa, còn có thể nghe rõ tiếng sáo vang lên từ nhã thất bên cạnh.
Cửa mở ra, Chu Chiêu lập tức trông thấy Sở Dữu đang ngồi bên cửa sổ.
Trên bàn đã bày sẵn mấy món điểm tâm.
Nàng quỳ ngay ngắn, đầu ngón tay lướt nhanh, tựa hồ đang bấm đốt ngón tay tính toán điều gì.
Chu Chiêu biết rõ, Sở Dữu đang chuyên chú giải một bài toán phức tạp.
Nghe tiếng cửa kéo, Sở Dữu không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên dặn dò tửu bác sĩ:
“Phiền ngươi sang nhã thất bên phải nói với khách bên đó, dưới lầu đã có nhạc rồi, cớ sao còn thổi sáo, thật là quá ồn.”
Tửu bác sĩ tươi cười đáp ứng, chờ Chu Chiêu ba người vào phòng rồi mới khép cửa, lặng lẽ lui ra ngoài.
“Sở Dữu tỷ, Trích Tinh Lâu này thật không tệ, ngay cả tửu bác sĩ cũng được huấn luyện rất chuyên nghiệp.”
Sở Dữu lắc đầu:
“Toàn mấy chuyện rườm rà, chi bằng dành thời gian đó làm hai món ăn ngon còn hơn.”
Chu Chiêu ngồi xuống đối diện nàng, tựa người ra lan can, phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới mặt nước, mấy con thuyền mui đen đã rời sạn đạo, bắt đầu xuôi dòng.
Ngồi ở đây mới cảm nhận rõ, nửa gian lầu ven nước này thực ra lơ lửng ngay trên dòng Đông Thủy.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Chu Chiêu thò đầu ra ngó nghiêng một chút, vừa quay đầu lại, liền đối diện một khuôn mặt đầy oán khí.
Mẫn Tàng Chi đang ngồi ngay trong nhã thất bên cạnh, tay còn cầm theo một cây sáo trúc!
Chu Chiêu lập tức cười hả hê, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Làm gì có ai đang yên đang lành, không lo ăn uống lại mò vào tửu quán thổi sáo? Ở khắp thành Trường An, ngoài Mẫn Tàng Chi — vị danh sĩ phong lưu nổi danh chốn hoa phố liễu hạng, thì còn có thể là ai?
Chỉ tiếc, A tỷ Sở Dữu của nàng, căn bản chẳng buồn liếc mắt tới con công đực đang xòe đuôi khoe sắc này.
“A Chiêu, đang nhìn gì vậy?
Mau nếm thử bánh Phồn Tinh Cao của Trích Tinh Lâu đi, tửu quán đặc biệt tặng đó, nghe bảo là món điểm tâm gia truyền trứ danh.”
Chu Chiêu cất giọng lớn hơn vài phần:
“Xem kìa, nước chảy vô tình.”
Sở Dữu gật đầu tán đồng:
“Quả thực vô tình.
Mới hai hôm trước, còn cuốn trôi cả xác Vương Lục.”
Chu Chiêu thu ánh mắt về, chỉ cảm thấy oán khí bên kia vách càng sâu nặng.
Nàng bật cười khẽ, cúi đầu nhìn miếng Phồn Tinh Cao trong bát.
Món bánh này vàng ươm, thơm mùi đậu Hà Lan, hình dạng thoáng nhìn thực sự tựa như những ngôi sao rải rác, khiến người ta nhìn liền muốn nếm thử.
Chu Chiêu thấy Sở Dữu gắp một miếng đưa lên miệng, ánh mắt khẽ động, chợt hỏi:
“A tỷ, trong lầu này có giấu cơ quan gì không?”
Nhắc tới điều hứng thú, Sở Dữu lập tức đặt đũa xuống, mở miệng định nói, nhưng lại lắc đầu:
“Ta cũng muốn kể lắm, nhưng theo quy củ, ngoài chưởng quầy ra, không được tiết lộ với bất kỳ ai.”
Nàng nói, ánh mắt sáng bừng:
“Ta thực không ngờ, mình có thể xây được một tòa tiểu lâu.
Ngày trước khi ca ca muội còn sống, chúng ta từng bàn bạc, đợi sau khi thành thân sẽ mua một mảnh đất, xây một tòa biệt viện tránh nóng như công chúa Trường Dương.”
“Lúc đó ta sẽ vẽ họa đồ, ca ca muội phụ trách đề tên lên biển hiệu trước cổng.
Không ngờ, biệt viện chưa thành, lại xây được Trích Tinh Lâu này.”
Sở Dữu vừa nói, vừa nhìn về phía Tô Trường Oanh:
“Trường Oanh, ngươi còn nhớ A Yến không?
Ngày trước hai người lúc nào cũng như hình với bóng.
Nếu Lê Thâm biết ngươi trở về, chắc chắn sẽ lập tức phi ngựa ngày đêm về Trường An.”
“Giờ không biết hắn đang lưu lạc nơi đâu.”
Phàn Lê Thâm chính là con trai công chúa Trường Dương, sau vụ án Sơn Minh Trường Dương, hắn theo cha rời khỏi Trường An, đến nay chưa từng quay lại.
Chu Chiêu nghe Sở Dữu và Tô Trường Oanh trò chuyện, nhưng trong đầu lại xoay chuyển thật nhanh.
Từ lúc bước chân vào Trích Tinh Lâu, tất thảy đều bình thường đến lạ, nàng không cảm nhận chút hơi thở nguy hiểm nào.
Thế nhưng, trong tòa tiểu lâu phồn hoa này, rốt cuộc ẩn giấu thứ gì có thể đe dọa tính mạng nàng Chu Chiêu?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng “rắc” rất khẽ.
Tim Chu Chiêu đập mạnh, nàng lập tức ngắt lời hai người kia:
“Các ngươi có nghe thấy không?
Tiếng gì lạ lắm, giống như thứ gì gãy đứt…”
Vừa nói, sắc mặt nàng lập tức đại biến.
Ánh mắt đảo qua bàn, chợt phát hiện chén trà trước mặt nàng — nước trà bên trong đang nghiêng về một phía.
Ngay lúc đó, một tiếng “rắc” nữa vang lên.
Âm thanh này đặc biệt chói tai, dù không phải kẻ điếc cũng nghe rõ mồn một.
Trên bàn, chén trà từ từ trượt về phía ven nước.
Toàn bộ tiểu lâu — đang nghiêng hẳn sang một bên!
Rắc!
Một sức mạnh cực lớn ập tới.
Toàn bộ Trích Tinh Lâu ầm ầm đổ sập xuống dòng Đông Thủy!
“Á—Á—!”
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi!
Những con thuyền mui đen gần sạn đạo cảm nhận bóng đen khổng lồ ập xuống, hoảng loạn chèo hết sức, tán loạn tháo chạy ra xa!
Tòa lầu cao nhất – Trích Tinh Lâu.
Sụp rồi
…
Tửu bác sĩ — Chức danh chính thức chỉ người chuyên quản lý việc rượu trong triều đình hoặc trong các buổi yến tiệc hoàng gia.
Đây là một chức quan nhỏ, nhưng lại rất được trọng dụng trong các buổi tiệc lớn, chịu trách nhiệm giám sát rượu, dâng rượu, và thậm chí làm trọng tài trong các cuộc thi uống rượu..
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.