Chu Chiêu vừa nói dứt lời, bên ngoài cửa nghĩa trang liền vang lên một trận huyên náo.
Nàng vội đưa tay ra hiệu bảo Tô Trường Oanh im lặng.
Hai người lập tức nín thở, lặng lẽ nép sát vào chân tường.
“Thẩm Kiến Thâm, ngươi thật khiến ta quá mức thất vọng!
Ta, Chu Huyên, dẫu không bằng huynh muội trong nhà tài giỏi, nhưng tự vấn lòng mình, chưa từng làm chuyện hổ thẹn với đất trời.
Chu gia ta vốn là thế gia Đình Úy, chỉ cần Chu Huyên ta còn đứng thẳng được, thì quyết chẳng làm ra loại chuyện hại người!”
Là giọng của Chu Huyên, rõ ràng nàng đã tức giận đến cực điểm.
“Nếu ta là kẻ tù tội, tiểu muội làm sao có thể đường đường làm Đường thượng phán quan?
Không phải Chu Huyên ta nhân từ nương tay, mà là cái nàng Bão Xuân An kia tính là thứ gì, cũng xứng để kéo tiểu muội nhà ta vào tình thế khó xử hay sao?”
Ngay lúc ấy, một giọng nữ the thé chói tai bỗng vang lên: “Chu Huyên, ngươi gả đến nhà họ Thẩm ta, chuyện gì cũng muốn đè đầu cưỡi cổ con ta, cái gì cũng phải tranh hơn một bậc!”
Giọng nói kia vừa ngoa ngoắt vừa cố ý làm nũng, nghe vào tai vô cùng khó chịu.
Chu Chiêu ghé đầu ra nhìn, quả nhiên thấy đó chính là bà bà của Chu Huyên — Bão thị.
Đôi mắt bà ta đỏ hoe, khóe mắt còn vương lệ, dẫu đã có tuổi nhưng dung mạo vẫn mảnh mai yếu ớt, quả thực xứng với bốn chữ “nhược liễu phù phong”.
“Kiến Thâm lòng mến ngươi, ta làm mẹ cũng nhịn.
Nhưng bao năm nay, thứ nhất ngươi không chịu sinh con nối dõi cho Thẩm gia, thứ hai lại cự tuyệt chuyện để Kiến Thâm nạp thiếp.
Cả hai việc ta đều nhẫn nhịn, vậy mà sao lòng đố kỵ của ngươi nặng nề đến thế!
Ngươi dám nói lần này, không phải vì nhìn thấy Xuân An sinh nhật, Kiến Thâm tặng nàng ấy một cây bút lông sói, ngươi liền buông lời cay nghiệt, ép nàng ấy tức giận bỏ ra khỏi phủ, mới gặp họa sát thân?”
Lần đầu tiên, Xuân An mệnh lớn, may mắn nhặt về được một mạng.
Nhưng lần này… ngươi bảo ta làm sao ăn nói với mẹ đẻ Xuân An?
Khi gửi gắm sang đây là người sống sờ sờ, mà nay trả về chỉ còn một bộ xương trắng… Đến nước này rồi, ngươi vẫn không có nửa phần áy náy, còn ở đây cãi nhau với Kiến Thâm.”
Một lúc lâu sau, ba người đều không ai lên tiếng.
Chu Chiêu nghĩ tới dáng vẻ gầy gò tiều tụy của Chu Huyên hiện giờ, bàn tay nắm chặt lại.
Nàng biết, từ trước đến nay, đại tỷ luôn một mình chống đỡ gió mưa, chưa bao giờ đem khổ sở ra kể lể với ai.
“Đình Úy Tự này, ai dám lớn tiếng ồn ào như vậy?”
Chu Chiêu vừa nói, liền từ cửa nghĩa trang bước ra.
Tô Trường Oanh thấy vậy, cũng lặng lẽ đứng bên cạnh Chu Chiêu, tay cầm trường kiếm, ánh mắt sắc bén lạnh lùng.
“Vụ án của Bão Xuân An còn chưa tra rõ, vậy mà Thẩm lão phu nhân đã thay Đình Úy Tự chúng ta định đoạt rồi.
Xem ra tháng này bổng lộc của Đình Úy Lý đại nhân, hẳn phải chuyển sang phủ Thẩm mới đúng.
Đến lúc nhận, nhớ đóng dấu nhận đủ, kẻo sau này lão phu nhân lại mở miệng bịa chuyện, đám tiểu lại đưa lương ta đây gầy yếu, e không gánh nổi tiếng tham ô nuốt của công.”
Thẩm lão phu nhân Bão thị lập tức đỏ hoe hai mắt, nước mắt chực chờ rơi xuống.
Bà ta giơ một ngón tay, chỉ thẳng vào chóp mũi Chu Chiêu, tay run, miệng run, dáng vẻ yếu đuối đáng thương vô cùng.
Thấy cảnh đó, Chu Chiêu lặng lẽ thầm mắng Chu Vãn vài câu.
Nếu không phải tên trời đánh kia ngày ngày giả ngoan hiền ở nhà, hại đại tỷ bị hắn đầu độc quen rồi, thì làm gì có chuyện chịu lép vế trước loại giả bộ yếu đuối này!
Còn như nàng, gặp loại người thế này, đừng nói thương xót, mà còn hận không thể thừa dịp tích tụ oán khí bấy lâu, gặp một kẻ đánh một kẻ.
“Lão phu nhân tay chân run rẩy, miệng lưỡi tê dại, e rằng có dấu hiệu trúng phong!
Trường Oanh, đi mời lão ngỗ tác đến châm cứu cho lão phu nhân.”
Một bên, Thẩm Kiến Thâm rốt cuộc cũng có phản ứng.
Hắn đỡ lấy Thẩm lão phu nhân, hướng về phía Tô Trường Oanh nói: “Khoan đã.”
Sắc mặt Chu Chiêu khẽ biến, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thì ra tỷ phu cũng có tai có miệng!”
Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng Chu Huyên bên cạnh đã kéo nhẹ tay áo nàng, lắc đầu ngầm bảo đừng nói nữa.
Chu Chiêu nhìn thần sắc của Chu Huyên, lập tức im bặt.
Nàng chỉ nghĩ muốn thay đại tỷ xả giận, để con mụ già kia khỏi cắm cái gai vào lòng tỷ tỷ, đổ hết tội trạng cái chết của Bão Xuân An lên đầu Chu Huyên, bắt tỷ tỷ mang theo áy náy cả đời.
Nhưng nghĩ lại, tỷ tỷ là đại tỷ, trước mặt huynh muội trong nhà, tỷ ấy vẫn cần giữ lại thể diện và uy nghiêm của mình.
Chu Chiêu đang suy nghĩ, chợt thấy Chu Huyên khẽ cười với nàng, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nàng, dịu dàng nói: “Ta không sao.
Muội vẫn nên lo việc tra án cho tốt đi.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Chu Chiêu khẽ gật đầu, không nói thêm nửa câu, liền quay người gọi Mẫn Tàng Chi, mấy người cùng tiến vào phòng hỏi cung trước đại đường.
“Đại tỷ cùng tỷ phu tạm thời đợi trong phòng bên cạnh, ta trước hết muốn hỏi chuyện Thẩm lão phu nhân.”
Vừa nói, Chu Chiêu vừa liếc mắt nhìn Thẩm lão phu nhân một cái, sau đó dẫn bà ta vào phòng.
Nơi này cách công đường không xa, qua vách tường còn có thể nghe rõ tiếng côn bản giáng xuống, kèm theo đó là tiếng kêu la thảm thiết của phạm nhân đang chịu hình.
Thẩm lão phu nhân nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Chu Chiêu, lại nhìn sang Mẫn Tàng Chi đã cầm bút sẵn sàng ghi chép khẩu cung, sau cùng là Tô Trường Oanh ngồi trầm mặc bên cạnh, tay vẫn siết chặt trường kiếm, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo.
Đến lúc này, bà ta không còn dám làm bộ đáng thương yếu đuối nữa, chỉ lộ ra vài phần hoảng sợ, rụt rè ngồi xuống.
“Thẩm lão phu nhân, trước khi hỏi cung, bản quan cần nhắc nhở bà một câu.
Tất cả những lời bà nói trong căn phòng này đều là chứng cứ trình lên công đường, nếu khai man hoặc làm giả khẩu cung, chính là tội lớn.”
Thẩm lão phu nhân mím chặt môi, không dám tùy tiện đáp lời.
“Lần đầu tiên Bão Xuân An qua đêm không về, sau khi trở về đã nói gì với bà?
Trên người nàng ta có thương tích gì không?”
Chu Chiêu không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.
“Nó ôm lấy ta khóc, nói bị người hãm hại.
Chỉ nhớ rằng, sau khi bị Chu Huyên tát một cái, tức giận bỏ đi từ Đông Thủy, đang trên đường về nhà thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
Nó sợ hãi bỏ chạy, nhưng chẳng bao lâu sau liền bị người đuổi kịp, cầm gậy gỗ đánh ngất từ phía sau.”
“Sau đó ta có gọi lang trung quen biết trong nhà tới xem…”
Chu Chiêu ngắt lời, giọng nghiêm khắc: “Lang trung đó họ gì tên gì?
Hiện đang mở y quán ở đâu?”
Thẩm lão phu nhân giật thót, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh: “Họ Hứa, gọi là Hứa lang trung, mở y quán tên An Khang Y Xá.”
“Thế nhưng Xuân An sống chết không chịu để lang trung khám, ta đành bảo Hứa lang trung kê chút thuốc ngoài da, sau đó sai Lưu ma ma bên cạnh ta tự tay bôi thuốc cho nó.
Lúc đó, trên người toàn vết bầm tím, y phục cũng thay rồi… là… đã mất đi trong sạch.”
Vừa nói, Thẩm lão phu nhân vừa cúi đầu, đưa tay khẽ vuốt chóp mũi.
Chu Chiêu thu hết vào mắt, chậm rãi nói: “Sau đó, các người có sắc thuốc tránh thai cho nàng ta uống không?”
Thẩm lão phu nhân kinh hãi, vội gật đầu như giã tỏi: “Có!
Có sắc, đã cho uống rồi!”
Chu Chiêu giơ tay, mạnh mẽ đập xuống bàn một cái “chát”, tiếng vang dội khắp phòng. Ở gian bên cạnh, Chu Huyên cùng Thẩm Kiến Thâm đều giật mình.
Thẩm Kiến Thâm lập tức bước ra, áp tai vào cửa nghe ngóng.
Chu Huyên giơ tay kéo hắn lại nhưng kéo không nổi, đành phải đứng bên cạnh hắn.
“Thuốc đó là ai kê?
Ai sắc?
Ai đích thân bưng cho Bão Xuân An uống?
Nói rõ từng điều một.”
Thẩm lão phu nhân bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp nói: “Là Hứa lang trung kê, Lưu ma ma tự tay sắc thuốc, sau đó đích thân bưng cho Xuân An uống.”
Chu Chiêu nghe xong, sắc mặt vẫn không đổi, thản nhiên gật đầu: “Tiểu Tô tướng quân, phiền ngươi sai người đi mời Hứa lang trung đến đây một chuyến.”
Thẩm lão phu nhân hốt hoảng xua tay, cuống quýt sửa miệng: “Ta nhớ nhầm!
Không phải Hứa lang trung kê, là trong nhà vốn sẵn có thuốc này!”
Chu Chiêu nheo mắt, ánh mắt thâm trầm khó lường: “Ồ, Chu Huyên từ trước tới nay không cần dùng tới loại thuốc tránh thai này, vậy thứ thuốc đó các người chuẩn bị cho ai dùng?”
Sắc mặt Thẩm lão phu nhân trắng bệch, hoàn toàn mất đi vẻ trấn định: “Ta… ta… ta…”
Chu Chiêu lạnh lùng cười: “Bão Xuân An căn bản không gặp chuyện gì ở bên Đông Thủy, tất cả đều là các người bày mưu tính kế, hợp nhau lừa gạt Chu Huyên.
Bão Xuân An chưa từng thất thân, cho nên các người không hề có ý định sắc thuốc tránh thai cho nàng ta.
Vừa rồi ta hỏi tới, bà lại không dám nói không có chuẩn bị, vì cho dù các người quên, thì đám hạ nhân hầu cận cũng không thể quên được.
Thẩm lão phu nhân, ta khuyên bà hãy nghĩ kỹ trước khi mở miệng.
Bởi lẽ, mọi lời nói tại đây đều được ghi chép lại, từng chữ từng câu đều có thể tra rõ gốc tích.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.