Vị Chu cô nương ở gian phòng bên cạnh, đến vào lúc chạng vạng.
Không một tiếng động, nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ đi bằng đầu ngón chân.
Ban đầu, Hạ Sơn Nguyệt không hay biết.
Chính Vương Nhị Nương, với bản năng cảnh giác trời sinh, đã áp sát tường, ghé mặt vào chỉ thiếu điều nhét cả lỗ tai vào khe gạch:
“Có người đến.”
Vương Nhị Nương quả quyết:
“Là một cô nương rất gầy yếu, cao ngang lão nương nhưng chỉ bằng một nửa bề ngang —— bên trong còn có một người nữa.”
Trong đôi mắt xưa nay chẳng mấy khi dao động cảm xúc của Hạ Sơn Nguyệt, thoáng hiện lên tia ngạc nhiên.
Vương Nhị Nương lại chẳng mấy để tâm, xua tay nói: “Kẻ hay ra tay giết người, nghe tiếng bước chân liền nhận ra được.”
Bóng tối dần buông.
Hạ Sơn Nguyệt xách theo hộp bánh đậu xanh, toan gõ cửa phòng bên phải, lại nghe thấy tiếng trò chuyện trầm đục từ bên trong vọng ra.
“…
Nhà họ Trình chỉ có bốn vị tiểu thư, sao phải mời hai nữ tiên sinh dạy vẽ?
Một người dạy hai tiểu thư, là ngươi làm chính, hay nàng làm chính, ngươi làm phụ?
Đều là khác biệt, đều là bạc cả đó!”
“Nhà họ Trình dù giàu có, cũng không đến mức vung tiền khắp nơi.
Đến lúc nàng ở lại, còn ngươi bị đuổi đi, ngươi bảo về nhà ăn nói ra sao đây?”
“Phụ thân ngươi tuy biết chữ, giúp người ta viết thư, nhưng cũng đâu kiếm được mấy đồng!
Ca ca ngươi sắp thành thân, còn đang chờ sính lễ, mẫu thân ngươi đã nhờ cậy ta, bảo ta nhớ lấy mối thâm tình đường tỷ muội, nhất định phải dìu dắt ngươi —— nhà họ Trình mời nữ tiên sinh dạy vẽ, phần nhiều là vì biểu cô nương trong phủ đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, muốn gấp gáp luyện cho nàng một môn tài nghệ, thêm chút thể diện trước nhà trai!”
“Chờ đến khi biểu cô nương xuất giá, bạc học phí và quà tặng của ngươi chẳng phải chất đầy một bọc hay sao?
Phụ mẫu nở mày nở mặt, ca ca hãnh diện cưới vợ, ai cũng mừng cả!”
“Ngươi phải cố tranh lấy chút tiền đồ, đừng để bị con cua chết ở nơi xa kia cướp mất cơ hội!
Nếu vụ này không thành, cả đời ngươi chỉ có thể ngồi trong tiệm thêu, vẽ hoa văn lên túi quạt mà thôi!”
“Ta tuy nhận bạc của mẫu thân ngươi, nhưng cũng thật lòng muốn tốt cho ngươi đấy!”
Sau đó, chỉ còn một chuỗi “Dạ, dạ, dạ…” lí nhí đáp lời.
Con gái nhà thường dân có chút tài nghệ, chẳng những phải lo liệu đồ cưới cho bản thân, mà còn phải san sẻ gánh nặng trong nhà.
Mà làm nữ tiên sinh dạy vẽ tranh cho nhà thương gia địa vị không cao không thấp, lại là một công việc vừa thể diện, vừa dễ lấy lòng, lại kiếm được không ít bạc —— suy cho cùng, nhà giàu có mấy đi nữa, cũng khó mà mời được danh sư nổi tiếng.
Chức vụ này, đối với nữ nhi thường dân, quả thực hấp dẫn vô cùng.
Mà vị “cua chết” trong miệng kia —— chính là Hạ Sơn Nguyệt, lúc này chỉ mặt mày bình tĩnh, giơ tay gõ cửa.
Tiếng trò chuyện trong phòng lập tức ngừng bặt.
Một lát sau, cửa bật mở, người ló đầu ra là một tiểu nha đầu búi tóc song hoàn, áo ngắn màu biếc trong trẻo, ánh mắt đề phòng.
Trang phục trên người là chế phục của Trình phủ, thoạt nhìn lớn hơn Hoàng Chi hai ba tuổi, trang sức trên người cũng quý giá hơn hẳn —— cả người Hoàng Chi chỉ có một bông hoa bạc nhỏ, còn trên búi tóc của nha đầu này, lại cài hẳn một chuỗi trân châu hạt nhỏ, lấp lánh như gạo nếp.
Ánh mắt Hạ Sơn Nguyệt lướt qua nha đầu kia, nhìn sâu vào bên trong.
Quả nhiên, trong phòng có một cô nương gầy nhỏ, mặt mày trắng bệch yếu ớt, vẻ mặt sợ sệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là đôi mắt to tròn ngập nước.
“Ta ở phòng bên, họ Hạ, chữ Hạ có bộ Bối bên dưới.
Cũng là nữ tiên sinh tới dạy vẽ cho các tiểu thư nhà họ Trình.”
Nụ cười của Hạ Sơn Nguyệt dịu dàng hiền hòa, tay xách túi giấy dầu đựng bánh đậu xanh giơ lên:
“Ăn cơm tối chưa?”
Tiểu nha đầu mở cửa ánh mắt lanh lợi, không trả lời.
Chu cô nương vội vàng bước lên mở rộng cửa, hai tay luống cuống vò tà váy, ngượng ngập vụng về: “Mời vào, mời vào, xin mời vào.”
Hạ Sơn Nguyệt bước vào, ánh mắt thoáng qua một lượt khắp phòng.
Hành lý bọc vải đã thu dọn xong, vài quyển tranh phổ, tập luyện chữ và tranh vẽ phác thảo bày lộn xộn trên bàn, mấy bộ quần áo màu nhạt vứt rải rác trên giường.
Duy chỉ có ngăn giữa của kệ gỗ, được xếp ngay ngắn chỉnh tề, đặt mười mấy con mèo gỗ nhỏ, con thì vờn bướm, con thì đuổi đuôi, dáng vẻ sinh động, mỗi con một sắc thái riêng.
Thoạt nhìn đều là mèo gỗ tự khắc, nét dao dứt khoát mạnh mẽ, đục sâu vào gỗ, nhưng phần tô màu lại nhẹ tay uyển chuyển, vô cùng thuần thục.
Hạ Sơn Nguyệt thu ánh mắt về, khẽ gật đầu với tiểu nha đầu đeo trân châu:
“Thường ngày đều là Hoàng Chi muội muội tiếp đón ta, vị muội muội này thì chưa từng gặp qua, chẳng hay là người phòng nào?
Có thể cho ta biết khuê danh chăng?”
Ánh mắt tiểu nha đầu kia nhìn nàng đầy đề phòng: “Ta và Hoàng Chi đều là người hầu trong phòng phu nhân, cứ gọi ta là Hoàng Liên.”
Hạ Sơn Nguyệt cười:
“Phu nhân quả thực phúc khí vượng thịnh, bên người toàn những thảo dược thanh nhiệt, thực là âm dương cân bằng, bát quái thuận hòa.”
Câu này nói rất đẹp, nhưng Hoàng Liên lại không mấy vui vẻ —— cái loại hạ nhân như Hoàng Chi, sao có thể đánh đồng với nàng?
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Hoàng Liên nghiêng mắt liếc Hạ Sơn Nguyệt:
“Lời nói có hay đến mấy, cũng vô dụng.
Ta không giống Hoàng Chi.
Nó là hàng nha tử bán tới cửa, ai cũng bợ đỡ, nơi nào cũng luồn lách —— còn ta là người có phép tắc quy củ, cô nương nói khéo đến mấy, ta cũng không truyền vào tai phu nhân đâu.”
Một giọng Tùng Giang lưu loát, vừa nghe liền biết chính gốc bản địa.
Hoàng Liên dứt lời, liền xoay người, quay sang nói với Chu cô nương:
“Tiểu muội, sau này có thiếu thứ gì, cứ nói với ta một tiếng.
Ta tuy hầu hạ trong phòng phu nhân, không sánh bằng hai vị tỷ tỷ hạng nhất là Hoàng Kỳ với Hoàng Sâm, nhưng dù sao cũng làm việc ở Trình phủ hai ba năm, so với mấy đứa nha đầu mới tới, vẫn biết rõ nẻo đường hơn chút.”
Dứt câu, nàng hất cằm, mắt nhìn thẳng phía trước, đẩy cửa bước ra, rõ ràng là cố ý tỏ thái độ, muốn chống lưng cho Chu cô nương trước mặt Hạ Sơn Nguyệt.
Chu cô nương vội vàng cảm kích, giúp nàng mở cửa.
Cửa “phịch” một tiếng khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Chu cô nương lập tức trở nên luống cuống.
Hạ Sơn Nguyệt mỉm cười với nàng: “Hoàng Liên muội muội quả là người thẳng thắn, xem ra tình cảm với Chu cô nương rất thân thiết.”
Chu cô nương khẽ giật mình, ánh mắt trốn tránh: “Là… là tỷ tỷ trong nhà…”
Hạ Sơn Nguyệt cười nhẹ: “Quả nhiên nhà đại hộ có khác, họ hàng thân thích ba trăm dặm, nơi nào cũng có người nhà mình.”
Chu cô nương cúi đầu, để lộ đỉnh đầu hơi lưa thưa tóc: “Cô nương mới lợi hại… nghe nói là… là họa sư ở phố Sơn Đường…”
Chu cô nương nói năng nhút nhát, lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng người đối diện.
Hạ Sơn Nguyệt cười: “Chuyện cũ chẳng đáng nói tới nữa.
Giờ điều quan trọng, là làm cho tốt chức nữ tiên sinh này.
Ngày mai, quá ngọ, sẽ dạy các vị tiểu thư buổi học đầu tiên, không biết Chu cô nương có ý kiến gì chăng?”
Chu cô nương vẫn cúi gằm mặt: “Không… không có ý kiến gì…”
Vẻ mặt càng thêm lúng túng:
“Cứ… cứ gọi ta là Ly Nương được rồi… Ta tuổi Dần, trong nhà lười đặt tên, cứ gọi ta là Ly Nương.”
Hạ Sơn Nguyệt gật đầu: “Được, Ly Nương.
Ta nghĩ, buổi học đầu tiên, nên xem thử các vị tiểu thư đã học được đến đâu.
Dù sao tiểu thư nhà thế gia thương hộ, sau này cũng phải gả cửa môn đăng hộ đối, vậy chi bằng bắt đầu từ ‘Tứ Đại Gia’*, sau đó nói tiếp về khác biệt giữa sơn thủy và công bút.
Không biết Ly Nương sở trường về loại tranh nào?”
(*Tứ Đại Gia: Chỉ bốn đại danh gia hội họa cổ điển Trung Hoa, thường là Hoàng Công Vọng, Lí Thành, Phạm Khoan và Quách Hiểu)
Nhắc đến vẽ tranh, Ly Nương khẽ ngẩng đầu:
“Ta… ta thích vẽ cây, cũng thích vẽ ly nô…”
Ly nô, chính là mèo.
Hạ Sơn Nguyệt cười: “Hèn chi trên kệ gỗ của muội, toàn là mèo gỗ.”
Ánh mắt Ly Nương dần dần sáng lên, trong mắt có chút dịu dàng, nét e dè rụt rè cũng phai bớt, khóe môi thoáng cong: “Chúng đều là bảo bối của ta.”
Ly Nương quả thật rất thích vẽ tranh.
Hộp thoại vừa mở ra, liền gom ngay xấp giấy thô trên bàn lại, ngượng nghịu đưa cho Hạ Sơn Nguyệt xem, lắp bắp:
“Ta… ta chẳng hiểu gì về bút pháp, nét vẽ hay Tứ Đại Gia cả… chỉ là ta thích vẽ thôi.
Cây trông thế nào thì ta vẽ thế ấy… có lẽ ta có thể dạy các tiểu thư cách đặt bút phác thảo trước?”
Hạ Sơn Nguyệt đưa tay nhận lấy.
Rất nhiều bản phác.
Toàn là cây và mèo.
Có lẽ bởi gia cảnh thanh bần, nên màu sắc vô cùng ít ỏi.
Nhưng may thay, cây cối gần như chỉ có một màu —— màu xanh.
Xanh đậm thì bớt nước.
Xanh nhạt thì thêm nước.
Vì tiết kiệm màu, Ly Nương thậm chí còn biết lợi dụng lực tay nặng nhẹ, để tạo ra hiệu ứng sáng tối.
Hạ Sơn Nguyệt lật tiếp mấy trang sau, bàn tay bỗng khựng lại.
Những bức tranh mèo ở phía sau, mỗi con mỗi vẻ, con thì ngốc nghếch đáng yêu, con lại lười biếng say ngủ, tất cả đều sinh động linh hoạt.
Nhưng nét bút của vài bức, rõ ràng không giống tay Ly Nương —— lực đạo khác biệt, cách vận bút khác, thậm chí cách cầm bút cũng khác.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.