Người áo đen không kìm chế được, đồng tử khẽ run, nhưng ngay sau đó liền trầm tĩnh lại.
Đôi mắt hắn mang sắc nâu trầm, tựa như viên sỏi nằm dưới đáy bể nước tùng, phía trên có một gợn sóng khẽ lay động, nhưng bên dưới thì lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Tâm tình của người áo đen khôi phục rất nhanh, nhưng khoảnh khắc đồng tử khẽ run ấy, Hạ Sơn Nguyệt đã nhạy bén bắt được một tia sát ý lóe lên trong mắt hắn.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều người đổ vào phòng.
Hai gã quản sự hạ dây thừng, đặt Liễu Hợp Chu xuống đất.
Vài bà tử lập tức tản ra thu dọn đồ đạc.
Liễu Hoàn đã đổi sang tang phục, trên đầu quấn khăn trắng, bắt đầu sắp xếp tang sự cho Liễu lão đại nhân.
Liễu Hoàn đứng trước tủ ngăn cách phòng, quay lưng lại, mạnh tay dụi mắt, xoa cho hốc mắt đỏ lên, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn quay sang dặn dò quản sự:
“Ám vệ do nhà họ Tiết phái đi đã đến phủ Tùng Giang để mở đường cho Chúc phu nhân.
Ta đã sắp xếp họ ở ngoại viện Thính Tuyết Trai.
Mấy ngày tới, ngươi hầu hạ chu đáo, chớ có lơ là—Ta vừa mới tới đây để bàn bạc chuyện này với phụ thân, ai ngờ…”
Có người quay lại nhìn, Liễu Hoàn lập tức nghẹn ngào, nấc lên hai tiếng.
So với khi đứng trước thi thể Liễu lão đại nhân, thái độ của quản sự lúc này càng thêm cung kính, cúi người đáp: “Vâng!”
Trong phủ có ám vệ, hơn nữa còn là ám vệ của “Thanh Phụng”.
Bên trong tủ quần áo chật chội, Hạ Sơn Nguyệt và người áo đen đứng sát nhau, không gian càng thêm gò bó.
Bàn tay người đàn ông buông hờ bên cổ nàng.
Nàng không biết vì sao vừa rồi hắn lại sinh sát ý—Bàn tay này to lớn như vậy, chỉ cần một cái bóp nhẹ, hắn có thể siết chặt cổ nàng như bóp chết một con gà, khiến nàng lặng lẽ chết trong tủ quần áo này.
Vì sao hắn muốn giết nàng?
Tám năm sống chết chìm nổi khiến Hạ Sơn Nguyệt không kịp suy nghĩ nguyên nhân, chỉ có thể dựa vào bản năng để hành động thật nhanh.
Chỉ thấy nàng hạ thấp vai, lợi dụng dáng người mảnh mai để xoay người trong không gian chật hẹp, ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với người áo đen.
Hai người họ kề sát nhau, gần đến mức Hạ Sơn Nguyệt gần như tựa cả người lên lồng ngực hắn.
Nàng ngửa mặt, ánh mắt rực cháy như ánh nến bập bùng, một tay chính xác giữ chặt tay phải của hắn.
Khi ngẩng đầu, đầu mũi nàng chạm khẽ vào lớp sa che mặt của hắn: “Nhưng ngươi, không phải họa công.”
Ánh mắt nàng truy xét, chậm rãi lướt qua đôi mày lạnh lùng của hắn, tựa như một mũi cọc nung đỏ, muốn xuyên qua đôi mắt trầm tĩnh như đáy bể của hắn để nhìn thấu những gì ẩn sâu bên trong.
“Họa công là do ngươi nói, cũng là người nói ta không phải.”
Người đàn ông không hề nhúc nhích, mặc nàng dùng ánh mắt lục lọi trên gương mặt hắn: “Tất cả lý lẽ đều là từ miệng cô nương mà ra.”
Hạ Sơn Nguyệt buông tay hắn, chống một tay lên ngực hắn, mỉm cười:
“Lòng bàn tay hổ khẩu của ngươi có chai sạn dày, nhưng ngón giữa lại chỉ có một lớp mỏng, mà ở vùng thịt nổi lên ở cạnh của bàn tay phải cũng có chai sạn dày như hổ khẩu—Ngươi vốn là người luyện Hồng Anh thương phải không?”
Người đàn ông không chớp mắt, lặng lẽ nghe nàng nói.
“Ngươi là ai?”
Hạ Sơn Nguyệt nheo mắt, khóe môi nhếch lên: “Đôi mắt mà ngươi vẽ không phải nét bút của họa công bình thường, lại càng không dùng đến kỹ thuật công bút tả thực khi vẽ chân dung.”
Bút pháp ấy rất cao siêu, nhưng không phải để mô phỏng hiện thực.
Mà điều tối kỵ khi vẽ chân dung chính là để cảm xúc cá nhân xen vào bức tranh.
——“Ngươi không phải họa công thực sự mà ‘Thanh Phụng’ phái đến, mà là kẻ đã thay thế hắn để trà trộn vào Liễu phủ.”
Hạ Sơn Nguyệt quả quyết đưa ra nhận định.
Hôm ấy, trước khi nàng trở về Hoa Gian, người này đã rời đi.
Mục đích hắn lẻn vào Liễu phủ ngày đó, hẳn cũng giống như hôm nay.
Nếu ánh mắt có thể kéo thành tơ, thì giờ đây ánh mắt của Hạ Sơn Nguyệt đã quấn chặt lấy gương mặt hắn như một cái kén: “Ta không tố giác ngươi, ngươi cũng đừng giết ta, được không?”
Giọng nàng nhẹ như lá khô rơi xuống nền đất khô cằn, lạnh lẽo, khô khan, bình thản mà mang theo chút giễu cợt khó nhận ra.
Nhưng câu nói này lại như cơn mưa lớn trút xuống lá chuối, vừa oi bức, vừa ẩm ướt, như một lời cầu khẩn trầm đục, mang theo chút vương vấn dây dưa.
Người đàn ông cụp mắt, thần sắc không đổi.
Đây là lần thứ ba hắn gặp nàng.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Lần đầu tiên, hắn chỉ thấy một đôi mắt đẹp như viên ngọc bích chìm dưới đáy nước, khiến người ta không thể rời mắt.
Lần thứ hai, nhờ vào đôi mắt ấy, hắn đã nhận ra nàng giữa biển người đông đúc trong lễ cầu phúc.
Nhưng may mắn thay, đôi mắt xinh đẹp ấy lại là thứ không đáng kể nhất trên người nàng.
Lần thứ ba, chính là lúc này đây.
Nàng mềm mại tựa không xương, áp sát lên người hắn, một bàn tay táo tợn lướt từ bên hông, đầu ngón tay nhẹ chạm lên trước ngực, uyển chuyển tựa như một con rắn linh hoạt.
Mà đôi mắt nóng bỏng của nàng chính là đầu lưỡi rắn cảnh báo nguy hiểm.
Không, chỉ khi nàng cố tình nhón chân, ghé sát vào tai hắn, mượn làn hơi yếu ớt phả ra lúc nói chuyện—Đó mới là chiếc lưỡi của loài rắn độc, co duỗi đầy nguy hiểm.
Tiết Tiêu kìm nén biểu cảm nơi đôi mắt, nhưng không thể khống chế được sự run rẩy nơi yết hầu.
Hắn lẽ ra nên giết nàng.
Nàng đã nhận ra hắn chính là họa công từng xuất hiện trong Liễu phủ hôm đó, hơn nữa còn thẳng thừng vạch trần bí mật của hắn.
Muốn loại bỏ hậu hoạ, cách tốt nhất chính là giết nàng.
Tiết Tiêu hơi nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp, phẳng lặng như một đường chỉ:
“Nếu ta lập tức giết ngươi, ngươi căn bản không có cơ hội để tố giác ta—Lý do này không thành lập.”
Tìm một lý do khác đi.
Những lời sau đó, hắn nuốt ngược trở lại cổ họng.
Hạ Sơn Nguyệt lại nở một nụ cười: “Vậy sao?”
Nàng từ từ nâng tay trái lên.
Trên tay nàng, rõ ràng là một quyển sổ mỏng được gấp gọn!
Nàng từ từ rời khỏi người hắn, thu lại ánh mắt nóng bỏng vừa rồi: “Ngươi nhiều lần lẻn vào Liễu phủ là vì thứ này đúng không?
Lần trước giả dạng họa công, chẳng qua là để dò đường sẵn?”
“Còn lần này, ngươi mạo hiểm che mặt đột nhập là vì nghe nói sẽ có ám vệ từ kinh sư đến Liễu gia đúng không?
Một khi cao thủ xuất hiện, tất nhiên hành động của ngươi sẽ bị hạn chế.”
Hạ Sơn Nguyệt hạ thấp giọng, nhưng ngữ điệu lại đầy chắc chắn.
Ánh sáng le lói từ khe hở hẹp dài giữa những tấm vách ngăn chiếu vào bên trong.
Hạ Sơn Nguyệt khẽ rung quyển sổ vừa lấy từ trong vạt áo người đàn ông.
Bìa sổ đã ố vàng, nét mực trên những dòng chữ nhỏ bên trong cũng dần phai nhạt.
Mơ hồ có thể thấy trên đó ghi: “…
Từ năm Tiên Tông thứ hai mươi ba đến năm Chiêu Đức nguyên niên, danh sách người qua lại kinh sư…”
Quyển sổ được cuộn chặt, dùng dây lụa đỏ buộc lại.
Mơ hồ có thể nhìn thấy trên bìa một hình vẽ “Thanh Phụng” đang dang cánh bay lên.
Hạ Sơn Nguyệt khẽ nhếch môi: “Ngươi tất nhiên có thể giết ta để bảo toàn bí mật.
Nhưng nếu ta lập tức hét lên, đợi đến khi người ta mở tủ, họ sẽ phát hiện có kẻ đang đánh cắp quyển ‘Thanh Phụng’ tuyệt mật mà Liễu đại nhân ghi chép—Ngươi chắc chắn không thể dễ dàng trốn thoát chỉ với danh nghĩa một tên trộm vặt!”
Tiết Tiêu hơi nheo mắt.
Vậy nên vừa rồi nàng áp sát hắn, một tay giữ lấy tay phải của hắn, chẳng qua chỉ để phán đoán hắn sử dụng loại binh khí nào?
Còn việc nàng chủ động cúi người, ánh mắt nóng rực, chẳng qua là để tiện bề lấy trộm đồ trên người hắn mà thôi?
Hắn chỉ nhớ nụ cười chân thành của nàng bên bờ sông, nhẹ nhàng trêu ghẹo vị Trình thần y gầy gò, gương mặt nàng khi ấy tựa như ánh mặt trời hừng đông phản chiếu trên mặt nước.
Nhưng hắn đã quên mất, nữ nhân này, từ Trình gia giết đến Liễu phủ, tuyệt đối không phải kẻ đơn giản.
“Hôm nay trong Liễu phủ có cao thủ tọa trấn, dù ngươi có ngàn vạn bản lĩnh, nếu không muốn lộ thân phận, thì chớ hành động thiếu suy nghĩ.”
Hạ Sơn Nguyệt đã sớm khôi phục vẻ mặt lãnh đạm thường ngày: “Ngươi không giết ta, ta giúp ngươi ra khỏi phủ, đôi bên cùng có lợi.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.