Hạ Sơn Nguyệt cúi mình hành đại lễ, dáng vẻ so với hai lần gặp trước đã khác biệt rất nhiều.
Một mái tóc xanh biếc nay đã búi thành kiểu “tụ mã kế” của phụ nhân, vầng mây uốn lượn, lúc cúi đầu, những sợi lưu tô bạc điểm trên trâm khẽ khàng lay động, nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ ngọc mảnh mai.
Lưu tô bạc ấy chính là sính lễ mà Tiết gia gửi đến.
Đôi trâm mai bằng hoàng kim, bảo ngọc, lam bảo thạch và phỉ thúy, giá trị liên thành.
Trong khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy, đồng tử của Tiết Tiêu khẽ co lại, rồi lại tựa như bị thiêu đốt mà tránh đi tầm mắt.
Nàng vốn không phải người ưa thích xa hoa cầu kỳ.
Theo lời bếp nhỏ, mỗi bữa nàng chỉ dùng hai món đơn giản, chẳng kén chọn hương vị hay nguyên liệu, ăn sạch sẽ từng chút; chính sảnh Nam phủ giờ chỉ có một chiếc giường, một tấm gương đồng vàng, một chiếc tủ gỗ cũ kỹ nhưng dùng liệu thượng hạng, toàn bộ Nam phủ trống trải, không chút dấu vết sinh hoạt, chẳng có hơi người, cũng chẳng có khói bếp, giản lược đến mức như một nơi ở tạm thời ghép lại, vậy mà nàng chẳng hề lên tiếng than vãn; vài lần chạm mặt trong phủ, nàng luôn chỉnh tề sạch sẽ, thanh đạm giản đơn, chưa từng thấy nàng đeo vàng dát ngọc.
Vậy mà đôi trâm mai này, e là vì hôm nay bái tế tông từ, yết kiến mẹ chồng, nàng mới cố ý mang lên.
Nàng cho rằng đây là vật Tiết gia ban cho nàng.
Vị đại nhân Ngự Sử cao lớn, kiêu hùng ấy lặng lẽ trầm mặc.
Một khắc sau, Tiết Tiêu nghiêng người tránh đi đại lễ này, nhưng lại mở miệng nói đến chuyện khác:
“Việc dời đến Nam phủ, ta tuy đã có chuẩn bị, nhưng không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Nhân thủ có chút thiếu thốn, mà nay hai ta lại chia viện ở riêng, suy cho cùng vẫn không ổn.
Nếu như bị ám điệp của Chúc thị theo dõi, e là sẽ để lộ sơ hở.”
Sau khi thành thân, dọn vào Nam phủ, nàng tự giác ở lại thiên sảnh chính viện, nhường chính thất cho Tiết Tiêu.
Thế nhưng Tiết Tiêu vẫn luôn ở lại bên hồ nước phía Tây.
Hạ Sơn Nguyệt lên tiếng: “Hôm nay ta đã thăm dò rồi, bà ta chưa kịp cài người vào.”
Tiết Tiêu gật đầu: “Đó là lẽ tất nhiên.
Hiện tại trong Nam phủ tổng cộng chỉ có mười ba người, đều là trung bộc do Tô gia lưu lại, người canh giữ bên hồ nước xuất thân từ Thanh Việt Quán, bà ta không thể chen tay vào được.”
Hắn chuyển hướng: “Nhưng trong hai ngày tới, sẽ có thêm hai mươi người nhập phủ, tất cả đều do Lạc Phong truy xét kỹ lưỡng, thân phận trong sạch.
Từ mai ta phải vào triều, phiền phu nhân lo liệu một chút.”
Rồi lại dẫn về chủ đề ban đầu: “Dù đã điều tra kỹ, nhưng người đông dễ sinh biến, vẫn phải cẩn trọng.
Nếu phu nhân không ngại, trong chính sảnh có hai gian Đông Tây, phân phòng mà ở, chung quy vẫn thuận tiện hơn là phân viện.”
Hạ Sơn Nguyệt: “?” Nàng vốn đã để lại chính viện cho hắn mà!
Còn tưởng Tiết Tiêu không vào chính viện là để phòng bị tân nương mới vào cửa chứ!
Hạ Sơn Nguyệt tất nhiên gật đầu: “Vậy ngày mai ta sẽ thu xếp chỗ ở cho đám gia nhân mới vào, cũng bảo người quét dọn lại Đông sương phòng.”
Khóe môi Tiết Tiêu khẽ cong, hơi cúi đầu, như thể đang lật tìm gì đó trên mặt bàn chỉnh tề.
Hạ Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút, xưa nay nàng làm việc quang minh lỗi lạc, đã cùng Tiết Tiêu kết liên minh này, có vài lời phải nói rõ:
“Chiếm vị trí của phu nhân ngài, vốn dĩ là ta không phải.
Ngài rước ta vào cửa, hẳn cũng vì điều tra về ‘Thanh Phụng’, đôi ta mỗi người đều có tâm tư riêng, trái với thệ ước hôn nhân, vậy nên cuộc hôn nhân này, dĩ nhiên không thể là thật.”
Tiết Tiêu ngước mắt, mày hơi nhíu lại, như thể chờ nàng nói tiếp.
Hạ Sơn Nguyệt tiếp lời:
“Chỉ cần ta và ngài đồng tâm hiệp lực, đại thù được báo, đến lúc đó cát bụi về với cát bụi, ta tự khắc trở về nơi thuộc về mình.
Ngôi vị phu nhân Ngự Sử này, ta tuyệt không tham luyến vinh hoa, càng không có ý chiếm tổ chim khách.
Ngài cứ yên tâm!”
Những điều này, Hạ Sơn Nguyệt đã sớm nghĩ thông suốt.
Chẳng qua trước nay không ngờ “đại nhân bất hiếu điểu” lại biết nói lý như vậy, nên chưa từng đưa ra bàn bạc.
Hôm nay xem ra, Tiết Tiêu cũng không phải người không hiểu chuyện, thương lượng liên minh vô cùng suôn sẻ, nói rõ ràng thì cả hai đều yên lòng.
Khóe môi Tiết Tiêu mím chặt, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới vị Trình thần y từng cứu Tùng Giang phủ khỏi cơn nguy nan.
Hắn giấu tay ra sau lưng, ánh mắt lướt qua đôi trâm mai trên tóc Hạ Sơn Nguyệt, hồi lâu sau mới trầm giọng nói:
“Các người, đã bàn bạc xong rồi?”
Hạ Sơn Nguyệt không hiểu: “Hử?”
Bàn bạc cái gì?
Ý gì vậy?
Tiết Tiêu thu mắt xuống, khẽ lắc đầu, giọng nói trầm thấp hơn bình thường:
“Không có gì.”
Dừng một chút, lại nói thêm một câu:
“Cũng tốt.”
Con vẹt trắng như tuyết bỗng hấp tấp nhảy loạn trên vai Tiết Tiêu, kêu “chi nha chi nha”, không biết gấp cái gì.
Tiết Tiêu đưa tay, như an ủi mà vuốt nhẹ đỉnh đầu lông xù của nó.
Hạ Sơn Nguyệt khẽ cười: “Nó như một tiểu hài tử vậy, tính tình có chút nóng nảy, nhưng cũng rất tinh ranh.”
Trước đó còn trợn mắt lườm Thu Đào cơ mà!
Tiết Tiêu nhìn nàng, ánh mắt dịu đi đôi chút: “Nó tên là Tuyết Đoàn, là sư phụ ta để lại, năm nay vừa tròn bảy tuổi, đúng là lứa tuổi con nít thích nghịch ngợm.”
Hạ Sơn Nguyệt vốn không hiểu nhiều về loài có lông, lúc nhỏ từng ở dưới gầm trời chung sống với mấy con thú, toàn là khỉ, mèo, chó, chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì—
Khỉ thì tranh giành đồ ăn của nàng, chó thì cả ngày đánh nhau với mèo, thắng thì tru, thua cũng tru, chuồng chó lại đặt ngay cạnh giường nàng, đêm nào cũng tru đến mất ngủ.
Nàng buột miệng nói theo bản năng:
“Bảy tuổi?
Còn là trẻ con sao?
Nếu là chó, bảy tuổi đã coi như chó già rồi, trong đoàn tạp kỹ sẽ bị đuổi đi, chẳng ai nuôi một con chó già ăn không ngồi rồi cả.”
Đoàn tạp kỹ?
Tiết Tiêu nheo mắt.
Không phải nàng là họa sư ở phố Sơn Đường, phủ Tô Châu sao?
Tại sao lại từng ở trong một đoàn tạp kỹ?
Vậy thì… mối thù của nàng rốt cuộc đến từ đâu?
Tại sao lại có liên quan đến nhà họ Trình, Chúc thị, thậm chí cả Tĩnh An Đại Trưởng Công chúa?
Tiết Tiêu muốn hỏi, nhưng nghĩ một lúc, rồi vẫn không mở miệng.
Hắn có linh cảm rằng, hiện tại nàng sẽ không nói với hắn.
Vậy… vị Trình thần y kia, có biết không?
Ý nghĩ này bất chợt xuất hiện trong đầu hắn, khiến chính hắn cũng cảm thấy hoang đường vô cùng.
Hắn điều chỉnh lại tâm trạng, nói tiếp:
“Vẹt thì khác.
Loài vẹt như Tuyết Đoàn có thể sống tới năm sáu chục năm, nên bảy tuổi đối với nó mà nói, vẫn chỉ là trẻ con.”
… Dù sao, làm bạn với một con chim, có lẽ cũng an toàn hơn với một con người.
Tiết Tiêu thuận theo lời nàng, nhưng tay lại vô thức cầm lấy miếng chấn thạch điêu mai bằng điền ngọc bích trên bàn, chậm rãi vuốt ve.
“Nếu phu nhân không thích Tuyết Đoàn, vậy cứ để nó lại Trắc Thủy Bàn.”
“A… Không, không!”
Hạ Sơn Nguyệt vội vàng lắc đầu—
“Chó Điên Đại Nhân” đối với con vẹt này còn dịu dàng gấp trăm ngàn lần so với cách hắn đối đãi với phụ thân ruột của mình!
Nàng có tư cách gì để nói thích hay không thích chứ!
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Không sao, không sao!”
Nàng cười nhẹ:
“Chỉ là khi đọc sách, ta từng thấy nói vẹt có thể học nói, nên cung nữ trong cung không dám oán thán trước mặt vẹt, chỉ thấy hơi tò mò mà thôi.”
Tiết Tiêu cũng khẽ cười: “Tuyết Đoàn biết nói, nhưng miệng rất kín, bình thường hiếm khi mở lời.”
Lần đầu tiên nghe có người dùng cụm từ “miệng kín” để hình dung một con vẹt…
Hạ Sơn Nguyệt lại bật cười.
Nàng không nhận ra mình đang vô thức nở nụ cười, đôi mắt đen láy hơi nheo lại, khi ánh cười chạm đến đáy mắt, gợn lên một vòng xoáy nhỏ, cuốn trôi đi phần nào vẻ lãnh đạm vốn bám chặt trên người nàng.
Tiết Tiêu lại một lần nữa cúi đầu.
Có lẽ vì đã đoán được lai lịch và kết cục của Chúc thị, tâm trạng của Hạ Sơn Nguyệt cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Nàng thuận theo ánh mắt của Tiết Tiêu, nhìn về phía miếng chấn thạch điêu mai trong tay hắn, rồi lại nhìn lên hai bức mặc mai đồ treo dưới bức hoành phi “Kính Tĩnh Kỳ Thư”, và cả tiểu cảnh mai thạch đặt trên giá sách.
Bên cạnh tiểu cảnh mai thạch, là một loạt các hộp sơn mài đựng trà và những bánh trà với đủ hình dạng, được sắp xếp ngay ngắn.
Khắp nơi đều có hình bóng của mai hoa và trà.
Hạ Sơn Nguyệt bật cười:
“Nhiều mai hoa và trà như vậy, ngài rất thích mai và uống trà sao?”
“Mẫu thân ta rất thích.”
Tiết Tiêu khẽ cúi mắt:
“Theo lời Tô ma ma kể, viện cũ từng trồng đầy mai hoa, nhưng từ khi Chúc thị gả vào, bà ta đã nhổ sạch toàn bộ, đốt đi không còn một gốc.
Sau đó, lại đặc biệt mở một ấm trang, trồng đầy hoa nhài.
Nhà ngoại của ta tuy đã lập nghiệp ở kinh thành nhiều năm, nhưng vẫn không bỏ được thói quen uống trà của người Khách gia.”
A…
Hạ Sơn Nguyệt thoáng khựng lại.
Nàng như sực nhớ điều gì đó, chần chừ giây lát rồi nhíu mày mở lời:
“Mẫu thân ngài qua đời…?”
Tiết Tiêu im lặng trong chốc lát, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Không có bất kỳ chứng cứ nào.”
Hắn đương nhiên đã từng nghi ngờ.
Cái chết của tổ phụ vốn dĩ đã không đơn giản, huống hồ là mẫu thân hắn—người đã chặn đường của Chúc thị.
Hắn đã bỏ ra không ít công sức điều tra.
Bà mụ đỡ đẻ năm đó đã mất tích.
Vị thái y chữa trị khi ấy, là do cữu cữu hắn cầm lệnh bài, trong đêm xông vào Thái Y Viện, mời được viện chính đến.
Dược liệu do Tô gia đưa vào, có Tô ma ma đích thân trông chừng sắc thuốc, tất cả đều không có vấn đề.
Thậm chí, nhờ vào đơn thuốc của viện chính, tình trạng băng huyết của mẫu thân hắn đã thuyên giảm đáng kể.
Thế nhưng đến ngày thứ ba sau khi hạ sinh hắn, bà lại đột nhiên xuất huyết không kiểm soát mà qua đời.
Những điều này, đều được ghi rõ ràng trong đơn thuốc của viện chính.
Hắn đã từng rút kiếm ép hỏi vị viện chính kia, xem có phải còn điều gì chưa sáng tỏ không.
Vị viện chính vừa run rẩy vừa lắc đầu: “Mẫu thân ngươi vốn đã khó sinh.
Những đứa trẻ khác đều là đầu ra trước, còn ngươi…”
“Lại là chân ra trước!”
“Phụ nhân sinh nở vốn dĩ là cửu tử nhất sinh, có người qua đời ngay tại chỗ, có người hai ba ngày sau mới mất, cũng có người thân thể tổn hao, nửa năm sau mới phát bệnh mà đi.”
“Diêm Vương chậm ba ngày mới đến đón mẫu thân ngươi xuống hoàng tuyền, đã xem như khai ân lắm rồi!”
Hắn cũng từng mong rằng, là kẻ khác hạ thủ.
Như vậy, ít nhất người giết mẫu thân hắn, không phải là chính hắn.
Khi nhắc đến tổ phụ, hắn chỉ cảm thấy phẫn nộ.
Nhắc đến mẫu thân, toàn thân Tiết Tiêu chìm vào tĩnh mịch và lặng lẽ, chỉ còn lại một nỗi bi thương thấu tận tâm can.
“Nương—nương—nương—”
Tuyết Đoàn vẹt trắng đứng trên giá gỗ, vươn dài cổ, nhảy tới nhảy lui, kêu loạn không dứt.
Trẻ con bảy tám tuổi chó cũng chê, vẹt bảy tám tuổi cũng chẳng phải loại gì hay ho.
Tiết Tiêu tiện tay ném một cây bút qua, đập cho con vẹt lông vũ tán loạn.
Hạ Sơn Nguyệt mím môi, ý cười cùng xoáy nước trong đáy mắt lập tức tan biến, chỉ lạnh nhạt nói: “Xin chia buồn.”
Tiết Tiêu khẽ lắc đầu, đứng thẳng dậy:
“Trời không còn sớm, ta gọi Lạc Phong đưa nàng về chính viện.
Chỗ Chúc thị, phiền nàng cứ ứng phó qua loa là được.
Còn về Hà Ngũ mụ, ta vẫn đang tiếp tục gây áp lực—bà ta miệng rất kín, trước giờ chưa từng thực sự mở miệng nói điều gì.”
Hà Ngũ mụ tất nhiên sẽ không chịu mở miệng—Hạ Sơn Nguyệt sớm đã đoán trước điều này.
Bà ta không chỉ là Hà Ngũ mụ, mà còn là quản sự nhà Bách Thuận, có hai con trai một con gái, lại còn dựa vào Chúc thị để sinh tồn.
Đây cũng là lý do vì sao tất cả nha dịch, nha sai, lái buôn từng liên quan đến Lâm thị đều giữ chặt miệng, nhưng riêng Hà Ngũ mụ lại được Chúc thị yên tâm đưa vào Ngự Sử Đài.
Hạ Sơn Nguyệt khẽ gật đầu: “Ngày mai hạ triều, ngài sẽ chuyển về chính viện chứ?”
Nghe có vẻ như một lời mời gọi đầy sốt ruột.
Hạ Sơn Nguyệt bổ sung: “Ý ta là, ngài sớm chuyển về cũng tốt, chúng ta tiện nói chuyện hơn.
Có vài chuyện, chỉ khi trao đổi thông suốt mới có thể thành công.”
Tiết Tiêu im lặng nhếch khóe môi: “Ta hiểu.
Ngày mai ta sẽ chuyển về.
Ta ở Đông sương, nàng ở Tây sương?”
“Được.”
Hai gian sương phòng này rất gần nhau, đối diện qua lại, chỉ cần bước vài bước là đến.
Có phải… hơi gần quá không?
Hạ Sơn Nguyệt vội vàng giải thích: “Ta vừa mới chuyển vào chính viện, ngoại trừ Thanh Hạc Đường, thì hai gian này là lớn nhất.
Nếu ngài có nhu cầu, ngày mai ta có thể thu dọn một gian khác xa hơn một chút, cũng không phải chuyện khó gì.”
Dù sao nơi này cũng là phủ của người ta, phải để tâm đến sở thích và thói quen của chủ nhà.
Tiết Tiêu lắc đầu, trầm giọng đáp: “Không cần hao tâm ở chuyện này.”
Cũng đúng, còn rất nhiều chuyện cần hao tâm tổn trí, ai rảnh đi bận tâm chuyện ăn ngủ ở chỗ nào?
Nếu cho nàng một cái thang, nàng thậm chí có thể ngủ trên xà nhà.
Hạ Sơn Nguyệt khẽ gật đầu, cùng Lạc Phong rời khỏi bên hồ nước phía Tây.
Vừa bước ra hành lang gấp khúc, nàng đột nhiên dừng chân, nghiêng đầu, vươn tay chạm vào trâm cài cố định búi tóc tụ mã kế của mình.
Đôi trâm mai bằng hoàng kim, bảo ngọc, lam bảo thạch và phỉ thúy.
Mai hoa…
Trâm mai…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.