Nam phủ khi đêm xuống trở nên yên tĩnh lạ thường.
Trời đã vào cuối xuân, khí trời dần ấm áp, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng côn trùng rả rích.
Linh đường của Chúc thị vẫn chưa được dỡ xuống.
Đã ba ngày trôi qua kể từ sau lễ thất đầu, nhưng quan tài vẫn chưa được hạ thổ.
Nguyên nhân không có gì khác: Các bô lão trong tộc họ Tiết không chấp nhận để Chúc thị—kẻ mạo danh tráo đổi thân phận—an táng trong phần mộ tổ tiên nhà họ Tiết.
Họ kiên quyết yêu cầu nhà mẹ đẻ của Chúc thị đến đón linh cữu về.
Trong chuyện này, lập trường của họ Tiết với tư cách là bên bị hại lại vô cùng chính đáng.
Từ kinh thành đến phủ Trấn Giang, dù có thúc ngựa chạy suốt ngày đêm cũng phải mất ít nhất một tháng.
Vì thế, kể từ khi Ngự Sử Đài trả thi thể về, Chúc thị vẫn luôn nằm lại trong linh đường.
Hạ Sơn Nguyệt đứng dưới mái hiên linh đường, lắng tai nghe, thậm chí có thể nghe thấy tiếng băng phiến tan chảy thành nước “xèo xèo”.
“Trời dần nóng lên rồi, không biết còn phải quàn bao lâu nữa, mấy ngày tới nhớ mua thêm ít băng đá.”
Thu Đào không có ở đây.
Tiểu nha đầu đang ngồi trong phòng, vừa rơi nước mắt vừa tính sổ sách—tuy xuất thân từ nha dịch nha hành, nhưng trước giờ chỉ làm tạp vụ quét tước, chưa từng học cách quản lý nội viện.
Dạo gần đây, mỗi sáng tỉnh dậy đều là khóc, vừa khóc vừa học dùng bàn tính, luôn miệng nói: “Nguyệt cô nương, đại ân cứu mạng của cô, nô tỳ nhất định sẽ báo đáp!”
Học dùng bàn tính mà muốn trả ơn cứu mạng, làm sao có thể chứ?
Thu Đào không tính toán sổ sách, thì Hạ Sơn Nguyệt phải làm—chuyện này tuyệt đối không thể được.
Nàng có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng không thể động vào sổ sách—lỡ như khiến bất hiếu điểu đại nhân mất sạch gia tài, nàng biết lấy gì mà đền bù?
Giữ vững tinh thần “thà chết đạo hữu chứ không chết bần đạo”, nàng động viên Thu Đào mấy câu, sau đó dắt theo Thu Ngư lén lút rời khỏi nơi đầy sổ sách rối rắm kia.
Giờ phút này, bên cạnh nàng chỉ còn mỗi Thu Ngư.
Thu Ngư cúi thấp đầu, giọng nói như vùi trong chum nước:
“Trong giếng còn trữ bốn sọt băng, nếu phu nhân cảm thấy thi thể có mùi, nô tỳ lập tức khiêng hai sọt đến.”
Hai sọt băng, e rằng cũng phải hơn năm mươi cân.
“Ngươi khiêng nổi sao?” Hạ Sơn Nguyệt hỏi.
Thu Ngư vẫn cúi đầu, không để người ta nhìn thấy vẻ mặt, giọng ồm ồm:
“Khiêng được.
Nô tỳ là con nhà nông, sức khỏe tốt—hôm trước chặt cây dọn sạch hậu sơn của Nam phủ, một mình nô tỳ khiêng đến mười tám cây.”
Hạ Sơn Nguyệt nhìn ra ngoài linh đường, nơi những dải lụa trắng được treo lên một cách hời hợt, rồi mím môi:
“Phải rồi, con nhà nghèo thì phải có sức lực hơn người.”
Một lát sau, nàng lơ đễnh nói:
“Nam phủ tuy ít người, nhưng việc không ít, chờ khi nào rảnh, ta sẽ tự mình đến nha hành, chọn vài người thật thà chăm chỉ về làm công việc nặng.
Dù sao cũng có những ngày nữ nhân không tiện động tay động chân.”
Dứt lời, nàng cúi đầu xem sổ sách ghi chép lễ viếng và cúng tế.
Danh sách không nhiều.
Dù sao đây cũng là một vụ bê bối kinh thiên động địa, khách viếng linh cữu thưa thớt.
Thỉnh thoảng có người đến, phần lớn cũng là những kẻ nhiều chuyện, tò mò đến dò hỏi tin tức, hoặc mượn cớ để nhìn mặt nàng—nàng dâu mới cưới của bất hiếu điểu đại nhân nổi danh khắp kinh thành.
Nói chung, chẳng có bao nhiêu người thật lòng đến tiễn đưa Chúc thị.
À, cũng có một nhà.
Ngón tay thon dài, trắng nõn của Hạ Sơn Nguyệt dừng lại.
Thường gia.
Phu nhân của Quan Bắc Hầu, Chu thị, mắt sưng đỏ, tự mình đến viếng.
Sau khi dâng hai nén hương, bà ta nhìn Hạ Sơn Nguyệt vài lượt, rồi kiêu ngạo cất lời:
“Đi gọi Nhị thiếu gia Tiết gia tới đây cho ta.”
Chờ Tiết Thần đến nơi, Chu thị liền túm lấy tay hắn, khóc lóc thảm thiết:
“Mẫu thân con khi mới đến kinh thành chỉ mới mười tám tuổi, còn là một bông hoa chớm nở.
Vậy mà giờ chưa đến bốn mươi đã bị nhét vào cỗ quan tài cứng nhắc này…
Con phải nỗ lực, phải cố gắng tranh đấu!”
Tiết Thần cúi thấp đầu, theo bà ta rơi vài giọt nước mắt, giọng điệu vừa oan ức vừa đáng thương:
“Ta…
Ta thật sự không biết lai lịch của mẫu thân mà…”
Chu phu nhân khóc đến mức không đứng dậy nổi, tựa hồ là người đau lòng nhất mấy ngày qua.
Thậm chí, còn đau lòng hơn cả Tiết Thần.
Hạ Sơn Nguyệt nấp trong bóng tối, hơi nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát.
Bỗng nhiên, Chu phu nhân gọi tên nàng:
“Ngự Sử phu nhân, hôn thư này đã hoàn tất đủ sáu lễ, cũng đã được ghi vào sổ của Thái Thường Tự, đóng dấu xác nhận, không thể thay đổi.”
Hạ Sơn Nguyệt cúi đầu, nhận lấy văn thư từ tay bà ta.
Mảnh lụa hỷ đỏ thẫm, dưới màn vải trắng tang tóc, trở nên chói mắt một cách lạ thường.
Là hợp hôn thư.
Sau khi ba thư sáu lễ hoàn tất, hợp hôn thư sẽ được ghi chép vào sổ bộ của Thái Thường Tự, tiếp đó chính là nghi thức đại hôn, kết thành phu thê.
Nhưng đây là hợp hôn thư của ai?
Hạ Sơn Nguyệt cúi mắt, không vội bày tỏ thái độ.
Khi chưa nắm rõ ý đồ của đối phương, im lặng chính là cách ứng phó tốt nhất.
Chu phu nhân vẫn nức nở, giọng điệu mềm mại uyển chuyển như tấu từ bình đàn Tô Châu:
“Tiếc thay cho Tiểu Khanh… À không, tiếc thay cho Chúc phu nhân đột ngột qua đời.
Hợp hôn thư tuy đã hoàn tất, nhưng hôn lễ lại phải dời lại vài năm.
Ngươi cầm văn thư này, bảo với người nhà họ Tiết, nếu họ định hà khắc với Thần ca nhi, thì cũng phải suy xét xem gia thế Quan Bắc Hầu có đủ nặng hay không!”
Hóa ra đây là hợp hôn thư giữa Tiết Thần và con gái Thường gia.
Trước đó chẳng phải vẫn còn đang bàn bạc sao?
Chu thị này rõ ràng là sợ Tiết Thần bị nhà họ Tiết lạnh nhạt sau khi chuyện của Chúc thị bại lộ, nên mới kéo Thường gia vào làm chỗ dựa cho hắn.
Hạ Sơn Nguyệt mím môi, trầm ngâm suy đoán.
Là do giao tình thân thiết hay là có mục đích khác?
Thường gia cũng có dính líu đến Thanh Phụng, trưởng tử Thường Dự Tô thậm chí còn là một trong những kẻ chủ mưu đêm đó.
Nếu để Thường gia và Tiết Thần gắn bó chặt chẽ, chỉ e tình thế sẽ bất lợi cho nàng.
Nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để hành động hấp tấp.
Nàng vừa đặt chân vào đây, chưa hiểu rõ cục diện, chẳng khác nào người mù dò đường trong bóng tối, không biết đường đi quẩn quanh, cũng chẳng rõ nơi nào giăng bẫy.
Bên cạnh nàng, thậm chí còn chưa có ai có thể sử dụng.
Dẫu cơn sóng gió của Chúc thị đã tạm lắng xuống, nàng có thể tạm thời nấp dưới mái hiên Nam phủ, nhưng chỉ cần sơ suất một chút, chạm vào vảy rồng của kẻ khác, nhất định sẽ bị phản kích dữ dội.
Con đường đi tới không dễ dàng, nàng nhất định phải bước từng bước cẩn trọng.
Tìm được điểm yếu, nắm chắc sơ hở, thì mới có thể tung đòn chí mạng, đánh cho bọn họ trở tay không kịp!
Tiết Thần nghe vậy, càng khóc lóc thê thảm:
“Trước đây ở Quốc Tử Giám, chính là Dự Tô ca cứu mạng ta!
Nay mẫu thân vừa mất, phu nhân lại đứng ra bảo bọc… Ta có tan xương nát thịt cũng không thể báo đáp ân tình của người và Dự nương!”
Chu phu nhân dịu dàng vuốt tóc Tiết Thần, nước mắt lưng tròng, ánh mắt đầy yêu thương trìu mến:
“Ta lớn hơn mẫu thân con vài tuổi, ở kinh thành trống trải này, ta và nàng ấy nương tựa lẫn nhau bao năm.
Người đời có miệng lưỡi ác độc, lời gièm pha tràn lan, nhưng con nhất định phải ghi nhớ tấm lòng mà mẫu thân con đã dành cho con—ta gả Dự nương cho con, cũng là theo di nguyện của nàng ấy.
Đợi sau khi mãn tang, con nhất định phải đối xử tốt với nó, bảo vệ nó từng chút một.”
Sau đó, hai người ôm nhau khóc một trận.
Mấy ngày trước, cảnh tượng đó nàng đã từng chứng kiến.
Hạ Sơn Nguyệt khẽ lắc đầu, những hình ảnh trong ký ức theo gió cuốn trôi.
Trước mắt nàng vẫn chỉ còn lại linh đường với hai ngọn đèn trắng leo lắt.
…
Trở về Nam phủ, Hạ Sơn Nguyệt trông thấy Lạc Phong đang đứng ngoài chính viện.
“Đại nhân đã về rồi?” nàng hỏi.
Lạc Phong vội cúi người hành lễ, giọng điệu cung kính:
“Đã về được một lúc.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Vậy có nghĩa là chuyện của Tiết Trường Phong đã xong xuôi.
Dù chỉ mới ở chung vài ngày, nhưng nàng tự tin rằng mình đã hiểu được phần nào con người của Tiết Tiêu.
Hắn giống như một con sói đơn độc, một khi đã cắn chặt con mồi thì sẽ không bao giờ buông.
Tựa như lần này, hắn nhất quyết muốn Tiết Trường Phong chết.
Dẫu Thánh nhân có phản đối, Tiết Tiêu cũng nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để đạt được mục đích.
“Tiết Thái Bảo…” Nàng khẽ nhướng mày.
Lạc Phong cung kính đáp:
“Tiết Thái Bảo đột nhiên phát bệnh nặng, chính là bệnh chứng của lão đại nhân lúc lâm chung.
Bệnh này vô phương cứu chữa, đau đớn từng ngày, chỉ xem Thánh nhân muốn truy cứu cái chết của Chúc phu nhân đến cùng, hay nể tình ông ta bệnh nặng không còn bao lâu để mà cho về nhà chờ chết.”
Ồ.
Một đòn gậy ông đập lưng ông, quả là lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng.
Hạ Sơn Nguyệt gật đầu, chậm rãi bước vào trong, nhưng vừa vào cửa đã phát hiện ra rằng…
Người thì đã về, nhưng đông sương phòng vẫn còn tối đen.
Không thắp đèn?
Nàng hơi ngẩn ra, nâng chân bước tới, giơ tay định gõ cửa.
Nhưng bàn tay còn lơ lửng trên không, mãi vẫn chưa chạm xuống.
Có lẽ hắn chỉ muốn một nơi yên tĩnh để suy nghĩ?
Nếu nàng tùy tiện quấy rầy, có phải sẽ không hay không?
Đang do dự, thì một bóng dáng cao lớn từ bên trong chậm rãi bước ra.
Nàng ngước lên, hắn cúi xuống.
Người đứng ngoài cửa, kẻ đứng trong phòng.
Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
Bên dưới sáu góc cung đăng khảm hoa lưu ly, từng sợi tua rua đỏ rực khẽ đung đưa theo gió.
“Ngài—”
“Nàng—”
Cả hai cùng cất lời.
Tiết Tiêu như lần trước, mím môi, ra hiệu cho nàng nói trước.
Nhưng thật sự để nàng mở miệng, nàng lại không biết nên nói gì.
Bày tỏ quan tâm?
Có vẻ hơi đường đột.
Hỏi hắn vì sao không thắp đèn?
Trông lại giống như nàng quá để ý chuyện đèn dầu.
Hỏi thăm về vụ án có vẻ là lựa chọn an toàn nhất.
“Nghe Lạc Phong nói, Tiết Thái Bảo mắc phải bệnh chứng giống như Tiết gia lão gia?” nàng lên tiếng.
Giọng nói của nàng vẫn luôn trong trẻo như nước suối róc rách nơi khe núi, hoàn toàn không tương xứng với khí chất lạnh lùng băng sương của bản thân—yếu mềm hơn, dịu dàng hơn, đơn thuần hơn, không rành thế sự hơn.
Nhưng tất cả những điều đó… đều rất tốt.
Sau khi áp giải Tiết Trường Phong xuống Thiên Bảo Quán, Tiết Tiêu vẫn luôn chìm trong bóng tối—bóng tối của địa lao, bóng tối của màn đêm, bóng tối của lòng mình.
Ngay cả vừa nãy, khi trở về “nhà”, đông sương phòng tối tăm như một khối bọt biển khổng lồ, mềm mại, vô thanh, hấp thụ lấy hắn, khiến hắn mơ màng rơi vào hỗn độn.
Giữa những mảnh hỗn độn đó, hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Sơn Nguyệt.
Nhẹ nhàng, đều đặn.
Bất giác, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Nàng định gõ cửa hỏi hắn đang làm gì sao?
Nhưng nàng không gõ.
Hắn sắp chìm sâu vào bóng tối rồi.
Tiếng bước chân dần rời xa, dường như nàng sắp rời đi.
Hắn đột nhiên chống tay xuống, đẩy mình ra khỏi mớ cảm xúc rối ren, như muốn thoát khỏi đêm đen.
Hắn đẩy cửa, cúi đầu, ánh mắt hoảng hốt vô thức chạm vào đôi mắt tĩnh lặng và trầm mặc của Hạ Sơn Nguyệt.
Ánh sáng hắt ra từ những chiếc cung đăng thấp thoáng nơi đầu hiên, như thể cũng bị hút hết vào đôi mắt ấy.
“Phải.”
Tiết Tiêu quả quyết gật đầu, hơi nâng cằm lên, sắc mặt và giọng điệu đều bình thản:
“Thanh Phụng” hạ độc ông ta, tám phần là vì sợ ông ta đột tử sẽ khiến Thánh nhân nghi ngờ.
Vì thế, chúng chọn dùng loại độc dược giống hệt bệnh chứng của tổ phụ ta, có thể lấy cớ là bệnh di truyền từ đời cao tổ.”
Lại lấy “Tam Tự Kinh” để châm biếm thế này, chắc hẳn đủ khiến không ít phu tử dạy học tức đến hộc máu.
Hạ Sơn Nguyệt mím môi, lại hỏi: “Thánh nhân thì sao?
Bệ hạ có nói gì không?”
Thánh nhân không đồng ý giết Tiết Trường Phong ngay lập tức.
Bậc đế vương khi đối mặt với chuyện lớn đều thích chờ đợi.
Chờ cái gì?
Chờ một thời cơ để sau này có thể nói “giá như” hoặc “trẫm đã đoán trước được”.
Nhưng Tiết Tiêu không cho y cơ hội đó.
“Nếu Thánh nhân chưa gật đầu, thì giờ ta đã không đứng đây rồi.”
Giọng Tiết Tiêu thản nhiên như gió thoảng.
Hạ Sơn Nguyệt “ồ” một tiếng.
Nếu vậy, thì không cần hỏi thêm nữa.
Nàng định xoay người rời đi.
Nhưng Tiết Tiêu lại lên tiếng gọi nàng từ phía sau:
“Vì sao nàng không khuyên ta suy nghĩ lâu dài, từ từ tính kế?
Từ lúc nàng ở phủ Tùng Giang, từng bước diệt trừ Trình gia, lật đổ Liễu Hợp Chu, có thể thấy nàng không phải kẻ ưa mạo hiểm.”
Ngay cả Lạc Phong cũng khuyên hắn rằng không cần vội trả thù Tiết Trường Phong.
Nhưng Hạ Sơn Nguyệt lại chưa từng nói câu nào tương tự.
“Vật vật nhi bất vật vu vật.”
Nếu hắn không sợ mất đi, thì sẽ không bị kiểm soát.
Trái lại, còn có thể dễ dàng nắm giữ mọi thứ trong tay.
Hạ Sơn Nguyệt xoay người, ánh mắt trong veo nhưng sắc bén, nhìn thẳng vào Tiết Tiêu:
“Đạo gia có bốn chữ: Binh, Đạo, Phạt, Mưu.
Ta vốn không có hình tướng, nhưng lại có vạn hình tướng.
Gặp ác liền càng ác, ác đến tận cùng sẽ biến thành thiện.”
Con người, trút bỏ da thịt, chẳng qua chỉ là 206 khúc xương, nhưng khoác lên y phục, lại có một vạn tám ngàn bộ mặt.
Ngươi ức hiếp ta, ta sẽ cho ngươi nếm trải hậu quả.
Ngươi phản bội ta, ta sẽ khiến ngươi hối hận suốt đời.
Đó chính là chân lý của Đạo gia.
“Ta cẩn trọng từng bước, không phải vì ta thích như vậy, mà vì ta không có lực để mượn, không có nhánh để tựa, không có thế để dùng.”
“Nhưng ngài thì khác.”
“Tiết Trường Phong chẳng qua là con chuột chết trong cống rãnh, dẫm nát ông ta dưới chân mới hả dạ.
Nếu giữ ông ta lại, thì chỉ có thể tự mình nhẫn nhục chịu đựng, không ngớt phiền phức.”
Hạ Sơn Nguyệt nhìn thẳng vào Tiết Tiêu, không né tránh, nhẹ giọng nói: “Nếu có một ngày, ta như ngài, có thế, có lực, có chỗ dựa—thì ta cũng sẽ chọn một đòn giết sạch, không để lại hậu hoạn.”
Ánh đèn lồng dưới trăng mờ ảo như đom đóm, vầng sáng mông lung phủ xuống mái tóc nàng, rồi như làn sương mỏng manh buông xuống bờ vai.
Làn da nàng trắng nõn, chiếc cổ thon dài hiện rõ dưới ánh đèn, những đường tĩnh mạch xanh nhạt dưới da như đang khẽ rung động, lưu chuyển theo mạch máu…
Nàng không muốn dựa vào hắn, nàng muốn trở thành hắn.
Ý niệm này bất chợt xông thẳng vào đầu óc Tiết Tiêu.
Yết hầu hắn vô thức run rẩy, đột nhiên cảm thấy… miệng đắng lưỡi khô.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.