“Chủ nhân?”
Trong lòng Trần Thực căng thẳng.
“Mẹ nuôi chẳng phải đã nói Phù Tang Thụ không có chủ nhân sao…
À, nhưng mẹ nuôi cũng không hề nói Thiên Tằm không có chủ nhân.”
Hắn không chần chừ thêm, trực tiếp kéo lên một mảnh lá dâu rộng đến trăm mẫu, phi tốc hướng về phía Liễu Diệp Chu, nơi Hậu Thổ nương nương đang ở.
“Ta bị người đánh cắp?”
Tiểu nữ hài áo trắng, tóc trắng chớp chớp mắt mấy cái, rồi lẩm bẩm: “Như vậy, ta có phải nên lập tức nổi giận, sau đó tỏ ra trung thành tuyệt đối với chủ nhân mới hay không?
Nếu chủ nhân biết ta tức giận, liệu có đối xử tốt với ta hơn không đây?”
Nàng nghĩ đến đây, rồi hạ quyết tâm—không giận nữa.
“Dù sao đổi một người chủ nhân, cũng không thể nào tệ hơn trước kia được.” Nàng thầm nghĩ trong lòng.
Trần Thực nâng cao mảnh lá dâu, đáp xuống thuyền.
“Nương nương, đây chính là Thiên Tằm sao?” Hắn dò hỏi.
Hậu Thổ nương nương quan sát tiểu nữ hài tóc trắng, mỉm cười nói: “Chính là Thiên Tằm.”
Trần Thực đặt lá dâu lên mặt biển, rồi lại nhanh chóng quay về Phù Tang Thụ, giọng nói vang vọng xa xa: “Nương nương, người cứ giữ nàng trước, ta đi một chút rồi về ngay!”
Hậu Thổ nương nương cùng tiểu nữ hài tóc trắng đều thoáng ngạc nhiên.
Một lát sau, Trần Thực bão táp quay về, kéo theo một đống lớn lá dâu non, tất cả đều là lá mới mọc chưa lâu.
Hắn đáp lên Liễu Diệp Chu, cười nói: “Dù sao cũng là ta trộm, sợ nàng đói bụng, nên hái nhiều một chút.”
Tiểu nữ hài tóc trắng nhìn hắn đầy kinh ngạc: “Người trộm ta này, tâm địa cũng không đến nỗi xấu.”
Hậu Thổ nương nương nhặt lên một mảnh lá dâu, lá dâu lập tức thu nhỏ lại, hóa thành kích thước bình thường, rơi vào lòng bàn tay nàng.
Bà khẽ cười: “Phù Tang Diệp quá lớn, chỉ một mảnh lá đã đủ nuôi lớn nàng, không cần nhiều như vậy.”
Trần Thực nhìn về phía lòng bàn tay nàng, chỉ thấy trên lá dâu có một tòa nhà tranh nhỏ nhắn.
Tiểu nữ hài tóc trắng đang đứng trước cửa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ, bộ dạng tức giận, như thể đang trách Hậu Thổ nương nương nói nàng ăn ít.
“Chúng ta đi mau!
Thiên Tằm bị trộm, chắc chắn chủ nhân của nàng sẽ phát giác.”
Hậu Thổ nương nương ném lá dâu cho Trần Thực, hắn vội vàng đón lấy, e sợ tiểu nữ hài tóc trắng rơi xuống biển.
Bây giờ nàng nhỏ bé thế này, nếu rơi xuống biển, chỉ sợ còn khó tìm hơn mò kim đáy bể.
Hậu Thổ nương nương thôi động Liễu Diệp Chu, con thuyền nhanh như điện chớp, men theo đường cũ mà quay về.
Bọn họ vừa rời đi, trên Phù Tang Thụ liền truyền đến động tĩnh.
Chỉ thấy hai tiên tử áo trắng từ cung điện trên ngọn cây bay ra, mỉm cười hướng về phía lá dâu nơi Thiên Tằm đang ở.
Bỗng nhiên, một người trong đó kinh hô: “Lá dâu cùng Thiên Tằm đâu mất rồi?”
Hai nữ vội vã tìm kiếm khắp nơi, nhưng rốt cuộc không tìm thấy gì, mồ hôi lạnh túa ra.
“Lá dâu cũng bị trộm đi rất nhiều!”
“Thiên Tằm này là bảo vật Tiên Quân dùng để vượt qua khai kiếp, bây giờ bị trộm mất, biết làm sao đây?”
Hai nữ bối rối không thôi, thương nghị một hồi, rồi bay vào trong cung, đốt hương cầu chúc.
Không lâu sau, một vị Tiên Quân dung nhan tuấn mỹ giáng lâm, bước vào Ngọc Chân Cung trên Phù Tang Thụ.
Hai nữ vội vàng quỳ xuống đất, kể lại mọi chuyện:
“Thiếp thân ở trong cung tu hành, sơ suất trong chốc lát, Thiên Tằm liền bị người đánh cắp.
Xin Tiên Quân trách phạt!”
Tiên Quân kia thoáng kinh ngạc, nói: “Nơi đây chính là Kim Ô vẫn lạc chi địa, Phù Tang Thụ mọc lên từ đó.
Ta tìm được gốc bảo thụ này, lại thu dưỡng Thiên Tằm, dùng cây này nuôi tằm, mong có thể nhờ vào bảo vật này mà vượt qua khai kiếp.
Việc này vốn vô cùng bí ẩn, ai có thể biết nơi xa xôi như vậy lại có bảo vật chứ?
Ai lại nhắm vào ta?”
Hắn càng nói, sát khí càng hiện rõ trên mặt, cười lạnh: “Cướp mất Thiên Tằm của ta, rõ ràng là muốn ta vẫn lạc trong khai kiếp!
Mối thâm cừu đại hận này, tuyệt đối không thể tha thứ!”
Hắn bấm ngón tay tính toán, nhưng lại không tra được điều gì, khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ có người che giấu thiên cơ?
Hay là khai kiếp sắp đến, nhân quả hỗn loạn?”
Hắn suy tính hồi lâu, vẫn không có kết quả, liền phân phó hai nữ: “Thiên Tằm sắp đến thời kỳ thuế biến, lượng cơm ăn sẽ ngày càng lớn.
Kẻ trộm nàng đi chắc chắn không nuôi nổi, nhất định sẽ quay lại hái lá dâu.
Các ngươi hãy cẩn thận giám sát.
Gần đây Huyền Hoàng Hải không yên ổn, rất nhiều kẻ có dã tâm đang rục rịch hành động.
Ta nghe nói Khô Vinh Thượng Tiên có một gốc Bất Tử Tiên Thụ, cũng bị người để mắt tới.
Không biết từ đâu xuất hiện một kẻ gọi là Thanh Dương, cư nhiên có thể gặm Bất Tử Tiên Thụ đến mức trụi lủi.”
Hai nữ tiên kinh hãi, vội hỏi: “Có tra ra là kẻ phương nào gây nên chuyện này không?”
Tiên Quân lắc đầu, trầm giọng nói: “Chưa từng.
Cái kẻ Thanh Dương kia, không biết bằng cách nào lại có thể tiến vào thế giới của Khô Vinh Thượng Tiên, giữa muôn vạn ánh mắt quan sát liền thản nhiên gặm trọc Bất Tử Tiên Thụ.
Phải biết rằng, Bất Tử Tiên Thụ cũng là bảo vật vượt qua khai kiếp, không thể xem thường.
Mà Thiên Tằm của ta cũng vậy.
Xem ra, có kẻ đang nhắm vào chúng ta, muốn cướp đoạt bảo vật của ta để độ kiếp!”
Trong mắt hắn lóe lên một tia sát khí, lạnh lùng nói: “Kẻ trộm Thiên Tằm của ta, nhất định sẽ quay lại trộm lá dâu.
Một khi phát hiện tung tích, lập tức báo cho ta!
Ta nhất định phải xem thử, rốt cuộc ta cùng hắn có thù oán gì mà phải làm đến mức này!”
Hai nữ tiên vội vàng đáp lời.
Tiên Quân phất tay áo rời đi.
…
Trên Liễu Diệp Chu, Trần Thực chăm chú nhìn vào lá dâu, chỉ thấy tiểu nữ hài tóc trắng giờ phút này đã hiện ra chân thân—lại là một con Tằm Bảo Bảo trắng mập ú, trên cổ buộc một chiếc vòng cổ nhỏ, kéo theo một đoạn dây xích, đi tới mép lá dâu bắt đầu gặm ăn.
Có vẻ như nàng đã bị lời nói của Hậu Thổ nương nương kích thích, cố ý ăn thật nhanh, như muốn chứng minh cho nương nương thấy khẩu vị của mình lớn đến mức nào.
Hậu Thổ nương nương ho nhẹ một tiếng.
Trần Thực đang mải mê nhìn, giương mắt lên thì thấy Hậu Thổ nương nương vẫn mỉm cười, dáng vẻ không có gì khác thường.
Hắn thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Thiên Tằm.
Hậu Thổ nương nương lại ho nhẹ một tiếng.
Trần Thực đã quan sát Thiên Tằm hồi lâu, vậy mà tiếng ho khan của nàng vẫn không hề dứt.
Hắn chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng ân cần hỏi: “Mẹ nuôi, có phải người không khỏe ở đâu không?
À đúng rồi, mẹ nuôi, chẳng phải người đã nói Phù Tang Thụ là vật vô chủ sao?
Nhưng ta rõ ràng nghe Thiên Tằm nói, nàng có chủ nhân!”
Hậu Thổ nương nương lập tức ngừng ho, có chút đắc ý, cười khẽ: “Bản cung nói Phù Tang Thụ là vật vô chủ, nhưng ta chưa từng nói Thiên Tằm cũng là vật vô chủ.
Bệ hạ à, người không thể oan uổng ta được.”
Trần Thực đấm ngực dậm chân, ảo não không thôi.
Hậu Thổ nương nương lại càng đắc ý, cười nói: “Ai bảo ngươi không hỏi rõ ràng đã ra tay?
Giờ thì hay rồi, Thiên Tằm cũng đã đoạt về, xem như ngươi đã đắc tội với người ta rồi.
Nhưng ngươi yên tâm, mẹ nuôi tuy không có bản lĩnh gì nhiều, nhưng năng lực làm rối loạn nhân quả vẫn có.
Tần Tiên Quân chắc chắn không thể tra ra trên đầu ngươi đâu.”
“Tiên Quân?”
Sắc mặt Trần Thực lập tức biến đổi, càng thêm ảo não: “Tự dưng lại kết thêm một đại cừu gia, ta chỉ sợ ăn ngủ không yên!
Không được, ta phải sớm ngày xây một tòa Chân Vương mộ, miễn cho đến lúc chết trong tay Tần Tiên Quân, ngay cả nơi chôn thân cũng chưa đào xong!”
Hậu Thổ nương nương vội nói: “Ngươi yên tâm, Tần Tiên Quân tuyệt đối không thể tìm được ngươi đâu.
Hắn có bao nhiêu bản lĩnh, ta hiểu rõ hơn ai hết.”
Trần Thực bán tín bán nghi: “Hắn lợi hại đến mức nào?”
“Hắn mạnh ngang với Thiên Tôn.”
Sắc mặt Trần Thực lập tức xám xịt, hoàn toàn sụp đổ.
Hắn lẩm bẩm như người mất hồn, dường như bị đả kích đến mức phát điên.
Hậu Thổ nương nương vội vàng an ủi vài câu, lúc này Trần Thực mới dần dần bình tĩnh lại.
Hậu Thổ nương nương cười khẽ: “Ta cũng không phải vô duyên vô cớ bảo ngươi trộm Thiên Tằm của hắn đâu.
Năm đó, hắn từng đắc tội với ta, hôm nay xem như báo ứng của hắn vậy.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Trần Thực thắc mắc: “Mẹ nuôi, vì sao hắn lại đắc tội với người?”
Hậu Thổ nương nương cười nhạt: “Chỉ là hắn trở thành Tiên Nhân trước ta một chút thôi.”
Bà không nói rõ thêm, mà chỉ nhẹ giọng tiếp tục: “Ngươi không cần ủ rũ.
Thiên Tằm này chính là bảo vật mà Tần Tiên Quân phải vất vả lắm mới tìm được, dùng làm trợ lực để vượt qua khai kiếp.
Ngươi có được nàng, thì khi khai kiếp cũng có sáu bảy phần nắm chắc.”
Nghe vậy, trong lòng Trần Thực khẽ động, ánh mắt lại rơi lên Thiên Tằm đang nằm trên lá dâu.
Chỉ thấy nàng đã ăn đến tròn vo, bụng căng trướng, sau đó lại hóa thành tiểu nữ hài tóc trắng, tay ôm bụng, tập tễnh đi về phía nhà tranh.
“Cái này Thiên Tằm… thật sự có thể giúp ta vượt qua khai kiếp sao?” Trần Thực nhìn mà vẫn có phần hoài nghi.
Hắn suy nghĩ một lát, rồi dò hỏi: “Cô nương, ngươi tên là gì?”
Tiểu nữ hài tóc trắng vào trong nhà tranh, vừa nấu nước pha trà vừa tiêu hóa thức ăn, ngửa đầu đáp: “Ta gọi là Tằm Nhi.
Đời trước chủ nhân của ta cũng gọi ta như vậy, chủ nhân cứ gọi ta Tằm Nhi là được.”
Trần Thực lắc đầu: “Ta không phải chủ nhân của ngươi, ta chỉ cần ngươi nhả tơ tằm mà thôi.
Mẹ nuôi, người có thể giúp nàng thoát khỏi xiềng xích không?”
“Chuyện này rất đơn giản.”
Hậu Thổ nương nương tiện tay chỉ một cái, vòng cổ trên cổ Tằm Nhi lập tức tách ra, rơi xuống một bên cùng với sợi dây xích.
Tằm Nhi ngẩn người, đứng yên tại chỗ, dường như không biết phải làm gì.
Nàng đã mơ ước tự do từ lâu, nhưng khi tự do đột nhiên đến, nàng lại không biết phải làm gì với nó.
Một lúc sau, Tằm Nhi ngồi xổm xuống, nhặt lại vòng cổ, rồi cẩn thận đeo lên cổ mình như cũ.
Hậu Thổ nương nương thấy vậy thì không tiếp tục can thiệp, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo một cái.
Tằm Nhi liền vô thức bị đẩy ra khỏi lá dâu, rơi xuống trên thuyền nhỏ.
Vòng cổ và dây xích vẫn còn, chỉ là vòng cổ giữ nguyên kích thước ban đầu, còn dây xích thì đã thu nhỏ lại rất nhiều.
Mảnh lá dâu rộng trăm mẫu kia cũng theo đó mà thu nhỏ lại, chỉ còn tầm hai tấc, treo dưới cổ nàng.
Căn nhà tranh của nàng cũng nhỏ đi đáng kể, giờ trông giống như một chiếc lá cầm tay.
“Khi đói bụng, có thể gặm một chút, nhưng không được ăn quá nhiều.” Hậu Thổ nương nương căn dặn.
Tằm Nhi mừng rỡ khôn xiết, liên tục cúi đầu cảm tạ, sau đó quay sang Trần Thực, nịnh nọt nói: “Chủ nhân, chờ ta ăn hết mảnh lá dâu này, phiền người lại lấy cho ta một mảnh khác, treo lên dây xích này, như vậy ta sẽ tiện ăn hơn.”
Trần Thực gật đầu đáp ứng.
Tằm Nhi vui vẻ, lấy lòng nói tiếp: “Ta có thể nhả tơ để chủ nhân dệt thành y phục, báo đáp chủ nhân!”
Trần Thực có chút xấu hổ, hỏi: “Tằm Nhi, ta đem ngươi trộm đi, ngươi không hận ta sao?”
Tằm Nhi lắc đầu: “Chủ nhân không đánh đập ta, ta đã vô cùng cảm kích.
Ngài lại còn có ý định thả ta tự do, chủ nhân nhất định là đại thiện nhân!”
Trần Thực nhíu mày, thầm nghĩ: “Tần Tiên Quân ngày thường đối xử với nàng như thế nào chứ?
Ta chẳng làm gì đặc biệt, vậy mà nàng lại cảm thấy ta đối xử với nàng quá tốt, đến mức mang ơn ta…”
Lúc đầu, hắn vốn chỉ muốn sử dụng Thiên Tằm xong rồi trả về Phù Tang Thụ.
Nhưng giờ phút này, suy nghĩ đó đã hoàn toàn biến mất.
“Ta nhất thời cũng không thể thay đổi suy nghĩ của nàng, trước cứ để nàng tự do đi đã.
Đợi chung đụng lâu dài, tự nhiên sẽ thay đổi.” Trần Thực thầm nghĩ.
…
Không biết từ khi nào, Liễu Diệp Chu lại một lần nữa tiến vào Hắc Ám Hải.
Lần trước, khi từ Hắc Ám Hải đi vào Huyền Hoàng Hải, Trần Thực không có cảm giác gì.
Nhưng giờ đây, từ nơi sáng sủa tiến vào vùng tối vô tận, hắn mới cảm nhận rõ ràng sự rét lạnh đến thấu xương.
Bước vào Hắc Ám Hải, trong lòng Trần Thực dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Phải chạy được một quãng, cảm giác này mới dần dần tiêu tan.
Trong bóng tối mênh mông không phương hướng, hắn căn bản không thể xác định Liễu Diệp Chu đang đi về phía nào.
Hắn chợt nghĩ: “Nếu là ta, chỉ sợ sớm muộn gì cũng lạc lối trong bóng tối, chẳng biết sẽ trôi dạt đến nơi đâu.
Như vậy, Hoa Hạ Thần Châu cũng nằm đâu đó trong Hắc Ám Hải này sao?”
Liễu Diệp Chu ngày càng tăng tốc, lao sâu vào bóng tối.
Trần Thực đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bị Tằm Nhi gọi tỉnh.
Nàng cười tươi, nịnh nọt đưa tay ra trước mặt hắn: “Chủ nhân, ta dệt cho ngươi một bộ y phục, ngươi thử xem có thích không?”
Lúc này, Trần Thực mới chú ý tới, không biết từ khi nào, tiểu nữ hài tóc trắng này đã dùng tơ tằm dệt thành một bộ đạo bào hoàng đế vô cùng tinh xảo.
Đạo bào Trần Thực đang mặc là kiểu dáng được lưu truyền từ Đại Minh, tương truyền bắt nguồn từ thời Gia Tĩnh hoàng đế.
Bộ y phục mà Tằm Nhi dệt, không chỉ giống y hệt bộ trên người hắn, mà còn tinh xảo hơn gấp bội, quả thực có thể gọi là xảo đoạt thiên công!
Điểm đáng tiếc duy nhất chính là bộ đạo bào này hoàn toàn trắng tinh, không có bất kỳ màu sắc nào khác.
Trần Thực nhận lấy đạo bào, lập tức khoác lên người.
Bộ y phục vừa vặn như thể được may riêng cho hắn, khiến hắn không khỏi tán thưởng: “Tằm Nhi, tay nghề của ngươi thực sự rất tốt!”
Tằm Nhi vui vẻ ra mặt, dường như đây là lần đầu tiên nàng được khen ngợi như vậy.
Nàng hớn hở nói: “Ta sẽ dệt thêm cho chủ nhân một bộ áo lót nữa!”
Trần Thực vừa định cảm ơn, thì Hậu Thổ nương nương lười biếng lên tiếng: “Dệt đi, dệt đi.
Đến Tây Ngưu Tân Châu, nếu nhả không ra tơ nữa, mệt chết tiểu nha đầu này.”
Trần Thực lập tức nghiêm mặt: “Tằm Nhi, ta không cho phép ngươi tùy tiện dệt y phục cho ta!
Chỉ khi ta đồng ý, ngươi mới có thể dệt, nếu ta không cho phép, ngươi không được tự tiện quyết định.”
Tằm Nhi lập tức ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cẩn thận cầm lấy mảnh lá dâu, đặt lên môi.
“Ăn ít thôi.” Trần Thực căn dặn.
Tằm Nhi cắn một miếng nhỏ xíu, vẻ mặt đầy ủy khuất.
Dù vậy, bản thể của mảnh lá dâu này vốn rộng đến trăm mẫu.
Chỉ cần cắn hơi lớn một chút, nàng có thể ăn đến mức bụng căng tròn, thậm chí là no căng không chịu nổi.
Trần Thực có chút lo lắng, bèn hỏi: “Mẹ nuôi, Tằm Nhi cần nhả ra bao nhiêu tơ mới có thể quấn một vòng quanh Tây Ngưu Tân Châu?”
Hậu Thổ nương nương mỉm cười đáp: “Chỉ riêng số tơ dệt thành bộ y phục trên người ngươi bây giờ, đã đủ rồi.”
Trần Thực giật mình kinh hãi.
Một bộ y phục như vậy mà đã tiêu hao nhiều tơ đến thế sao?
Hậu Thổ nương nương thong thả nói: “Thiên Tằm Ti dệt thành y phục, tự nhiên chính là Tiên khí.
Loại tơ này cứng cỏi không gì sánh được, thủy hỏa bất xâm, đao binh không thể phá, lôi pháp cũng khó có thể thương tổn, cực kỳ lợi hại.
Nếu như được tế luyện thêm, gia trì bằng đạo văn bí pháp, uy lực còn có thể tăng lên gấp bội.”
Trần Thực cảm thấy phần lễ vật này thực sự quá mức quý giá.
Hắn nhìn về phía Tằm Nhi, nhưng lại không biết nên báo đáp nàng thế nào.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên linh quang lóe lên, liền dò hỏi: “Mẹ nuôi, rốt cuộc Tần Tiên Quân đã đắc tội gì với người?”
Hậu Thổ nương nương nhếch môi cười nhạt: “Cũng không thể nói là đắc tội ta.
Chỉ là năm đó, khi hắn còn chưa phi thăng thành tiên, đã có một mối ân oán nhỏ.
Hắn trừng mắt nhìn một nhà người ta, liền giết sạch cả nhà, khiến bọn họ trở thành cô hồn dã quỷ.
Đến lúc luân hồi, bọn họ lại tìm đến chỗ ta tố cáo.
Bản cung chỉ là nhớ kỹ chuyện này mà thôi.
Nhưng hắn sau khi thành tiên, thiên kiếp đã gột rửa hết nhân quả thế gian, ta không thể làm gì hắn được.
Cho nên, bản cung chỉ muốn tìm chút phiền phức nhỏ cho hắn thôi.”
Hàm răng của nàng nghiến ken két đầy oán hận.
Trần Thực mỉm cười, thầm nghĩ: “Cuối cùng cũng biết làm thế nào để báo đáp Tằm Nhi rồi.
Ta chỉ cần trộm Phù Tang Thụ đem tặng nàng, chẳng phải là hoàn mỹ sao?”
…
Ngay lúc này, sóng lớn cuộn trào trong màn hắc ám vô tận.
Giữa cơn sóng, một chiếc thuyền gỗ nhỏ chập chờn ẩn hiện.
Trần Thực từ xa nhìn thấy, chỉ thấy trên chiếc thuyền gỗ kia có một đạo nhân bị trói chặt.
Trong lòng hắn khẽ động, vội vàng nói: “Mẹ nuôi, có thể cứu đạo nhân kia không?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!