Rõ ràng, đứa bé đã được ai đó cố ý giấu vào trong chum rượu.
Một hài nhi nhỏ như vậy, vốn không thể tự kiểm soát bản thân mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Mặc dù A Hoảng chưa kiểm tra, nhưng Chu Chiêu suy đoán rất có thể đứa trẻ đã được cho uống một lượng thuốc vừa đủ để chìm vào giấc ngủ, giúp nó tránh khỏi tai họa.
Liều lượng này được tính toán rất chính xác, để đến khi hôm nay, đúng lúc Tào Cầm theo hẹn đến đo may y phục, sẽ phát hiện ra thi thể rồi báo quan.
Sau đó, Đình Úy Tự đến khám xét, đứa bé thức giấc khóc khóc cười cười, nhờ vậy mà được cứu.
Nghĩ đến đây, lòng nàng trĩu nặng.
Dựa theo lời của hai huynh đệ nhà Âu, Bạch Hương Lâu từng là nơi Bạch Cửu Nương ở.
Vậy liệu hung thủ có liên quan đến Bạch Cửu Nương không?
Chu Chiêu trầm ngâm, bước qua mớ tóc bị giật đứt, tiếp tục đi lên lầu.
Tầng hai rõ ràng là hương phòng của Bạch Thập Tam Nương.
Vừa bước vào, liền có thể ngửi thấy hương thơm thanh nhã vương vấn trong không khí.
Căn phòng bị lục tung, đồ đạc vương vãi khắp nơi.
Một bức họa bị ai đó làm rơi xuống đất, trên đó còn in nguyên vết giày dính bùn, như có người đã giẫm lên.
Bức tranh vẽ hai người—
Nam tử trong tranh quay lưng về phía cửa sổ, chỉ có thể thấy sau gáy và một đoạn trâm ngọc xanh biếc cài trên búi tóc.
Bên cạnh hắn, Bạch Thập Tam Nương tựa đầu lên vai người nọ, môi mỉm cười hạnh phúc.
Một tay nàng đặt trên vai hắn, tay còn lại khẽ vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình.
Chu Chiêu ngồi xổm xuống, ước lượng vết giày in trên bức họa.
“Là dấu chân nữ nhân.
Lát nữa có thể đem so sánh với giày của các nạn nhân.”
Nàng nhặt bức tranh lên, cẩn thận cuộn lại.
“Căn phòng này bị lục soát kỹ lưỡng, rõ ràng là có người tìm kiếm thứ gì đó.”
Vừa dứt lời, tay nàng đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt dừng trên bức họa, nhìn chằm chằm vào bàn tay Bạch Thập Tam Nương đặt trên bụng—
Trong kẽ ngón tay của nàng, có một viên bảo thạch xanh lam rất nhỏ, gần như bị che khuất, nếu không quan sát kỹ thì khó lòng phát hiện.
Đó chính là viên bảo thạch trên khóa trường mệnh mà đứa bé Niên Niên đeo trên cổ.
Chu Chiêu thoáng suy tư, sau đó đưa bức tranh cho Mẫn Tàng Chi cầm lấy, rồi rút chiếc khóa trường mệnh từ trong ngực áo ra.
Khóa vàng này có vẻ rỗng bên trong, nhưng khi cầm lên lại nặng hơn dự tính.
Lắc nhẹ, bên trong không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ánh mắt Chu Chiêu khẽ lóe lên, ngón tay kẹp lấy viên bảo thạch xanh, nhẹ nhàng xoay một chút—
“Cạch!”
Chiếc khóa lập tức tách ra thành hai nửa, để lộ một chiếc chìa khóa đồng nhỏ nhắn.
Mẫn Tàng Chi ghé đầu nhìn, lập tức bĩu môi:
“Trên chìa khóa còn quấn hình con rắn… Hung thủ có lẽ chính là vì thứ này mà đến, Chu Chiêu.”
Hắn chậc lưỡi, lắc đầu đầy khinh miệt:
“Một nam nhân giấu đầu lòi đuôi, ngay cả khi Bạch Thập Tam Nương đã chết, hắn cũng không dám lộ diện nhận lại con mình.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp:
“Có chìa khóa thì hẳn sẽ có ổ khóa. Ổ khóa đó ở đâu?
Không biết hung thủ đã lấy đi thứ hắn cần chưa.”
Mẫn Tàng Chi vừa nói vừa bắt đầu tìm kiếm xung quanh căn phòng hỗn độn.
Chu Chiêu nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trong tay, chợt như nghĩ ra điều gì, không nói không rằng liền nhảy thẳng xuống từ tầng hai.
Mẫn Tàng Chi theo bản năng vươn tay chộp lấy nàng, nhưng ngay cả vạt áo cũng không bắt được.
“Chu Chiêu!
Ngươi làm gì vậy?
Chẳng lẽ nghĩ không thông nên muốn nhảy lầu à?”
Mẫn Tàng Chi hốt hoảng quát lên.
Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Chu Chiêu đã đi thẳng đến chỗ xác con mãng xà lớn.
Nàng ngồi xổm xuống, vươn tay sờ dọc theo bụng con rắn, sau đó rút chủy thủ, xác định vị trí rồi thẳng tay rạch xuống—
“Xoẹt!”
Da bụng con rắn lập tức bị rạch một đường, từ bên trong lộ ra một góc hộp sắt hình chữ nhật.
Ánh mắt Chu Chiêu trầm xuống, nàng dùng hai ngón tay kẹp lấy mép hộp, kéo mạnh một cái—
Chiếc hộp sắt nằm trọn trong tay nàng.
Mưa rơi xối xả, cuốn trôi vết máu bám trên chiếc hộp sắt.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ diện mạo của nó lộ ra—
Đó là một chiếc hộp dài, bề mặt chạm khắc những hoa văn phức tạp, khó mà nhìn ra hình dạng cụ thể.
Chu Chiêu cầm hộp vào trong nhà.
Lúc này, Mẫn Tàng Chi và những người khác trên lầu cũng đã chạy xuống.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Vừa nhìn thấy chiếc hộp, Mẫn Tàng Chi không khỏi ngạc nhiên:
“Chu Chiêu, sao ngươi biết thứ này bị giấu trong bụng rắn?
Chẳng lẽ ngươi là tiểu thần tiên, còn biết bói toán nữa?
Giữ ngươi ở Đình Úy Tự đúng là uổng phí tài năng, đáng lẽ phải phong làm Quốc Sư mới đúng!”
Chu Chiêu lập tức lườm hắn:
“Vậy thì ngươi cũng uổng phí tài năng rồi.
Với tính tình này, ngươi nên làm yêu phi mới phải!”
Mẫn Tàng Chi hừ lạnh một tiếng, phe phẩy cây quạt trăm hoa trong tay, cười khẩy:
“Không được!
A Dữu nhà ta không thích kẻ không đứng đắn!”
Chu Chiêu cười nhạt:
“Nếu ngươi mà đứng đắn, thì Đình Úy Tự e rằng chẳng còn ai không đứng đắn nữa.”
Nói rồi, nàng cúi đầu xem xét chiếc hộp sắt, quả nhiên tìm thấy một lỗ khóa nhỏ xíu.
Nàng cắm chìa khóa vào, nhẹ nhàng xoay—
“Cạch!”
Nắp hộp mở ra.
Bên trong trống rỗng, chỉ có một gói giấy dầu mỏng manh, nhìn qua chẳng giống thứ gì quý giá.
Chu Chiêu cẩn thận mở gói giấy, một mùi hương nhàn nhạt lập tức thoảng qua cánh mũi.
Bên trong là một tấm khăn lụa màu xanh nhạt.
Nàng không khách khí, liền đưa hộp cho Mẫn Tàng Chi, rồi cầm tấm khăn giơ lên trước mặt hắn:
“Thiên tài điều hương, ngươi ngửi thử xem, ghi nhớ mùi này.”
Mẫn Tàng Chi lập tức thu lại vẻ bông đùa, nghiêm túc phe phẩy tay quạt nhẹ lên khăn lụa, sau đó nhắm mắt, chăm chú cảm nhận.
“Có long diên hương, cam tùng, đỗ hành, bạch nhất dược… Mùi hương này khá quen thuộc, hình như ta từng ngửi qua ở đâu đó… Ừm, còn có cả mùi mực…”
Ánh mắt Chu Chiêu sáng lên: “Ngươi đã ngửi thấy ở đâu?”
Mẫn Tàng Chi bĩu môi:
“Người ta từng gặp, trên người mang theo hương thơm, đủ để vòng quanh Trường An tám lượt!
Phải đợi lần sau chạm mặt, ta mới có thể nhận ra được.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, đây không phải loại hương phổ biến, nhất định là do người hiểu biết về hương liệu tự điều chế.”
Hắn dừng lại một chút, rồi nhướn mày bổ sung:
“Hơn nữa, mùi hương này hợp với nam nhân hơn.
Tấm khăn này cũng giống đồ nam nhân hay dùng.”
Hương liệu quý giá, vốn chỉ có thế gia vọng tộc mới thường sử dụng.
Chu Chiêu trầm ngâm, cẩn thận mở rộng tấm khăn.
Trên một góc khăn lụa màu xanh, có thêu một nhành kiếm lan.
Chu Chiêu nhíu mày.
“Tấm khăn này là của ai?
Nó có ý nghĩa đặc biệt gì?
Vì sao thứ này lại khiến Bạch Thập Tam Nương mất mạng?”
Trước đó nàng đã nghĩ rằng trong hộp sẽ là một danh sách hoặc một quyển sổ ghi chép gì đó.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, bên trong chỉ là một tấm khăn lụa trông chẳng có gì khác thường.
Nếu bản thân chiếc khăn không có giá trị, vậy thì người sở hữu nó chắc chắn rất quan trọng.
Nàng trầm ngâm giây lát, rồi quay sang A Hoảng:
“A Hoảng, ngươi trước tiên cùng Bắc Quân đưa thi thể về Đình Úy Tự, xem xét xem có manh mối nào bị bỏ sót không.
Âu Kiến Thâm, ngươi đưa đứa bé về Đình Úy Tự, giao cho người chăm sóc.
Còn ta và Âu Kiến Lộc sẽ đi hỏi thăm xem có ai từng thấy…”
Lời còn chưa dứt, nàng chợt phát hiện ngoài cửa có một cặp vợ chồng già đang đứng.
Hai người mái tóc hoa râm, gương mặt tiều tụy, ánh mắt nhìn Chu Chiêu có chút ngập ngừng.
Khi họ liếc thấy những thi thể được đặt dưới hiên, lập tức kinh hãi đến mức bụm chặt miệng.
Sau đó, khi bắt gặp ánh mắt của Chu Chiêu, lão trượng trong số họ do dự một chút, rồi cất giọng khàn khàn:
“Vị này… có phải là Chu Chiêu, Tiểu Chu đại nhân không?”
Chu Chiêu gật đầu:
“Hai vị là…?”
Lão trượng ho nhẹ mấy tiếng, chắp tay hành lễ với Chu Chiêu, trầm giọng nói:
“Lão phu họ Trần… Trần Quý Nguyên là con trai ta…”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.